Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 57: Ấn chương dưới đáy ao

Sáng sớm hôm sau, Trình Cẩn Tri cùng ca ca rời trang viên, đi đến Lạc Dương.
Từ tối qua đến sáng nay, Tần Gián vẫn chưa trả lời nàng, nàng không biết hắn đã ký tên chưa.
Nhưng dù không phải hôm nay, thì cũng là sau này thôi, nàng sẽ không quay về kinh thành nữa, vì điều này, nàng nguyện dùng cả tính mạng để chống cự.
Thế nên, lần này đi là vĩnh biệt.
Nàng vén rèm xe, hơi nghiêng người nhìn về phía sau, hắn vẫn chưa rời đi, cưỡi ngựa dừng trước trang viên, từ xa nhìn về phía nàng.
Khoảng cách quá xa, nàng đã không còn nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là khoảnh khắc này cuối cùng vẫn nhớ lại cảnh hắn ở bờ sông Lưu Kim dưới trời đầy diều giấy đã nắm tay nàng; nhớ lại hắn mang theo gió lạnh đêm khuya, giấu bánh vân thối về cho nàng; nhớ lại hắn đưa nàng đi leo Phù Ngọc Sơn, thăm tượng mẫu thân hắn; và hắn nói sẽ trồng đầy hoa trong Lục Ảnh Viên, sẽ làm phu quân của đại gia thư pháp Trình Cẩn Tri …
“Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão. Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo”*. Nàng cũng từng ảo tưởng như vậy, nhưng cuối cùng lại không có cái số mệnh đó.
Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão. Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo*: Trai gái uống rượu, cùng nhau đến già. Cầm sắt hòa hợp, chẳng gì không tốt.

Nàng buông rèm xuống, ngăn cách bóng hình tuấn tú đó khỏi tầm mắt.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, Tần Gián vẫn dừng lại tại chỗ.
Tùy tùng không nhịn được nhắc nhở: “Công tử?”
Hắn bàng hoàng tỉnh lại, từ từ kéo dây cương, rồi mới đi về hướng kinh thành.
Thực ra hắn đại khái có thể đoán được, ca ca nàng đồng ý cho nàng hòa ly, nên nàng mới không chút do dự như vậy.
Ban đầu quả thực không có khả năng, nhưng nếu nàng kiên quyết rời đi, Trình Cẩn Tự hết lòng ủng hộ, thêm vào hắn thành toàn, ký phóng thê thư, thì chuyện hòa ly sẽ không chỉ còn là lý thuyết suông, mà là thật sự khả thi.
Nếu đã vậy, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa sao?
Nghĩ đến tất cả những điều đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Tây, nhưng lại không còn nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào liên quan đến nàng.
Khoảnh khắc đó, nỗi buồn đau và tuyệt vọng vô hạn dâng trào trong lòng, hắn thậm chí muốn bất chấp tất cả đuổi theo, cầu xin nàng đừng tuyệt tình như vậy.
Thế nhưng… lúc này, mọi cố gắng đều vô nghĩa.
Tần Gián trở về Tần phủ đã là hai ngày sau, chiều tối về đến cửa nhà, vừa hay nhìn thấy ca tẩu nhà họ Vân đang la hét ở cổng đòi vào, người gác cổng chặn lại không cho vào.
Thấy hắn đến, người gác cổng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bẩm báo với hắn, ca tẩu nhà họ Vân cũng lập tức đến, ca ca họ nói với hắn: “Tần công tử, cuối cùng cũng gặp được ngài, rốt cuộc khi nào ngài mới cưới muội muội ta, tại sao không cho chúng ta vào gặp Tú Trúc?”

Người gác cổng đã cúi đầu nói nhỏ dưới ngựa: “Cho người đi thông báo rồi, Vân cô nương nói không gặp.”
Tần Gián ngồi trên ngựa, mặt không biểu cảm nhìn xuống đám người phía dưới, lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trí quản những chuyện này, lạnh giọng nói: “Không đi thì đánh đuổi chúng đi, nếu ta còn nghe thấy một tiếng la hét nào nữa, người đi là ngươi đó.”
Người gác cổng nghe vậy, lập tức sững sờ, vội vàng quay lại nói: “Mang gậy ra, đánh đuổi bọn chúng!”
Ca ca họ Vân cũng kinh hãi, nói lắp bắp: “Ngài, ngài ngài….. Tần công tử sao ngài có thể như vậy, muội muội ta đã mang thai con của ngài! Ngài không chịu trách nhiệm, có tin chúng tôi sẽ đi kiện ngài ra quan phủ không?”
Tần Gián liếc mắt nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cứ đi kiện.” Nói xong xuống ngựa đi vào cửa.
Đã có tiểu tư cầm gậy gộc ra, thậm chí còn có hai hộ viện cầm đao, người gác cổng trước đó còn khách khí khuyên giải đã thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hung dữ nói với hai người: “Mau cút đi, đừng rượu mời không uống lại luốn uống rượu phạt!”
Ca tẩu nhà họ Vân không khỏi hoảng sợ, vẫn còn do dự, người gác cổng ra hiệu một cái, tiểu tư cầm gậy gộc phía sau liền xông tới, vung gậy đánh họ, ca ca họ Vân vội vàng chạy, nhưng vai vẫn bị đánh một gậy đau điếng.
Tú Trúc ở Lục Ảnh Viên rụt mình không dám ra ngoài, nghe nói ca ca và tẩu tảu đã đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe nói là bị Tần Gián đánh đuổi, liền lại lo lắng trong lòng.
Hắn đã về rồi, về nhanh đến vậy, hắn vừa về đã muốn đuổi mình đi rồi sao, rồi ca ca và tẩu tẩu sẽ biết mình mang thai dã chủng*, sau này nàng ta không dám nghĩ tiếp.
Dã chủng*: con hoang, ngoài giá thú
Nàng ta lo lắng đến tối khuya, phát hiện hắn không đến đuổi nàng ta đi.
Lại đến ngày hôm sau, đại khái sáng sớm hắn đã đi làm rồi, cũng không thấy mặt, mãi đến chiều ngày thứ ba, trong lòng nàng ta vừa mới thả lỏng một chút, hắn lại đến.
Lúc đó Tú Trúc đang trong sân cùng một tiểu nha hoàn chơi kéo co, nhìn thấy bóng dáng hắn, không nghĩ ngợi gì liền trốn vào phòng, trốn một lúc, lén lút nhìn ra ngoài từ cửa sổ, chỉ thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế dưới hiên nhà chính, vừa hay nhìn về phía nàng ta.
Đã bị hắn nhìn thấy, thực ra nàng ta trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì, nàng ta đành bước ra, cứng rắn bước đến trước mặt hắn.
Tần Gián mở lời: “Ngươi trốn gì?”
Tú Trúc cúi đầu: “Ta sợ công tử đuổi ta đi…” Nói xong lại nói: “Hay là, ta ở đây làm nha hoàn có được không? Ta nghe các tỷ tỷ nói những người thông minh hơn có thể làm nhị đẳng nha hoàn, đại nha hoàn, những người ngốc nghếch thì làm thô sử nha hoàn, tiền lương hàng tháng cũng có một lạng… Ta có thể chịu khổ, cũng có thể làm việc tỉ mỉ, tacòn học được cách chải tóc, sau này ta hầu hạ Trình tỷ tỷ có được không?”
“Ca tẩu ngươi sẽ không đồng ý, thân phận của ngươi, một là làm di nương, hai là đi, không thể làm nha hoàn.” Hắn mặt không biểu cảm trả lời.
“Tại sao?” Tú Trúc hỏi.
Tần Gián không thể giải thích với nàng ta, bây giờ người khác đối xử tốt với nàng ta, là vì họ nghĩ nàng ta là một nửa chủ nhân, lại còn mang thai, nếu không phải như vậy, di nương lại làm nha hoàn, nàng ta sẽ chỉ trở thành trò cười, không thể ở lại Tần phủ.
Hắn im lặng một lúc lâu, nói: “Ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.”

Hắn hỏi: “Vị tiểu Hàn đại phu kia đi rồi, ngươi có buồn không?”
Tú Trúc không biết hắn tại sao lại nhắc đến người đó, vừa nhắc đến, nàng ta liền muốn khóc, cúi đầu nói: “Đương nhiên là có chút buồn.”
“Chỉ là có chút thôi sao? Ngươi lại làm thế nào để hạ quyết tâm đến tìm ta? Nếu không nhắc đến thân phận, người ngươi thật sự thích lẽ ra phải là hắn phải không?”
“Ta không có cách nào cả, ngoài việc tìm công tử, ta không biết có thể tìm ai…” Nói đến đây, nàng ta tự thấy lời nói không đúng, vội vàng nói: “Công tử, ta đã quên hắn rồi, ta đã nghĩ kỹ rồi, hắn chỉ là một kẻ lừa đảo, nói không chừng đã thành thân rồi, công tử giữ ta lại, bất kể là làm thiếp hay làm nha hoàn, ta nhất định sẽ hết lòng hầu hạ, tuyệt đối không lười biếng!”
“Nghĩ đến hắn là kẻ lừa đảo, là có thể quên hắn sao?” Hắn hỏi.
Tú Trúc có chút không hiểu: “Ít nhất sẽ không còn buồn nữa chứ…”
Tần Gián nghĩ, Cẩn Tri không phải kẻ lừa đảo, nhưng nàng quả thật đã quyết tâm rời đi, hắn dường như nên buông tay thành toàn cho nàng, rồi mỗi người đi một con đường.
Nhưng rõ ràng, hắn không nghĩ thoáng được như Tú Trúc, duy trì một cuộc sống như bình thường, ngủ đúng giờ, dậy sớm, đến Đông Cung làm việc, xem những công văn đó, nói chuyện với đồng nghiệp, làm những việc đó dường như phải tốn rất nhiều sức lực, nhưng cũng không thể không làm, một khi không làm sẽ nghĩ đến nàng, lúc đó sẽ chỉ càng khó chịu hơn.
Tú Trúc không nghĩ ra được lời nào để nói, cuối cùng nói: “Trình tỷ tỷ khi nào trở về?”
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng nhiều nhất là một tháng sẽ trở về, mà hắn giữ lại lá phóng thê thư đó nhẫn nhịn đến tận bây giờ, khoảnh khắc này hắn không thể chịu đựng được nỗi khổ trong lòng, nói với Tú Trúc: “Nàng ấy sẽ không bao giờ trở về nữa…”
“Hả?” Tú Trúc không biết hắn đang nói gì: “Sao có thể chứ, ta nghe nói tỷ tỷ là người Lạc Dương, chỉ là về nương gia thăm mẫu thân thôi, nói từ Lạc Dương đến kinh thành chỉ mất vài ngày là đến rồi.”
Tần Gián không nói gì, nhìn cây trúc trong vườn thất thần.
Từng nói đến mùa thu sẽ động thổ đào trúc, biến nơi này thành vườn hoa, bây giờ mùa thu đã đến rồi, nàng ấy lại đã không còn ở đây nữa.
Hắn đứng dậy, rời khỏi dưới hiên nhà.
Tú Trúc có thể nhìn ra hắn đang buồn bã, nhưng lời hắn nói rất nhiều nàng ta đều không hiểu, nàng ta cũng không biết mình có thể nói gì.
Hắn đi đến giữa sân, đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng ta: “Ngươi không muốn rời đi thì cứ ở lại đi, ta tạm thời không có tâm trí để sắp xếp cho ngươi, chuyện hài tử, ngươi tự mình quyết định, sau này ta sẽ nói rõ với người nhà ta.”
Nói xong hắn liền đi, Tú Trúc cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chút mơ hồ, với chút đầu óc đó của nàng ta, căn bản không nghĩ ra được lối thoát cho mình, nói thật là phá thai nàng ta cũng sợ, nhưng không phá mà sinh ra thì phải làm sao đây?
Nàng ta không nghĩ ra câu trả lời, chỉ có thể sống qua ngày.
Tần Gián há chẳng phải cũng đang sống qua ngày sao.
Qua mấy ngày, hắn dần dần có thể tập trung vào công việc rồi, thêm vào sinh thần Hoàng thượng cũng khiến hắn không thể phân tâm, điều đó lại khiến hắn đỡ hơn rất nhiều, thế là bắt đầu say mê công việc.

Mãi đến nửa tháng sau, nhị thẩm, phụ thân, và những người khác bắt đầu hỏi hắn khi nào Cẩn Tri trở về. Lần đầu tiên bị hỏi hắn có chút thất thần, mãi nửa buổi mới nói không biết, đại khái nàng muốn ở lại cùng mẫu thân vài ngày nữa, khó khăn lắm mới đi một chuyến, thì cứ ở lại thêm vài ngày nữa cho tốt.
Sau này hắn cũng cứ dùng lời đó mà trả lời.
Nhưng gần một tháng sau, lời nói đó đã không còn hợp lý nữa rồi.
Trình Cẩn Tri không phải tám năm mười năm không về nương gia, nàng mới gả đến đây mấy tháng, một khi về nương gai lại một tháng không trở về, điều này không bình thường.
Kế mẫu ban đầu không có động tĩnh, sau này lại nhắc đến chuyện Tú Trúc, nói rằng hắn quả thật là có lỗi trước, Cẩn Tri vì thế mà trong lòng có oán cũng là điều bình thường, bảo hắn tốt nhất nên đi đón một chuyến, cho nàng mặt mũi, Cẩn Tri có lẽ sẽ trở về.
Hắn viện cớ công việc bề bộn, khiến kế mẫu càng thêm tức giận, hắn cũng mặc kệ mà bỏ đi.
Lúc đó hắn đã có thể suy đoán được cách làm của Trình Cẩn Tự , đại khái chính là kéo dài, kéo dài đến mức không về nữa, nói với Trình gia và kế mẫu rằng Tần gia phải xuống nước, nhưng Cẩn Tri đã nói với hắn những lời đó, hắn sẽ không cầu xin đến cửa, nên chuyện này có thể kéo dài mãi, kéo đến khi hai nhà thật sự mâu thuẫn, thì cũng có thể hòa ly rồi.
Nếu nàng thật sự tức giận, hắn đương nhiên sẵn lòng đi đón nàng, cầu xin nàng trở về cũng được, nhưng nàng không phải tức giận, nàng chính là không muốn hắn nữa, yêu cầu hắn thành toàn.
Sau này, nghe nói Trình Cẩn Tự đến Giang Châu nhậm chức, Cẩn Tri lại đi cùng hắn ta, bên ngoài nói rằng Cẩn Tri thường xuyên ngủ không ngon giấc, nghe nói Giang Châu có danh y, nên đi xem thử.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đó chỉ là lời nói xã giao, nguyên nhân thực sự là do mâu thuẫn với Tần gia.
Vì Trình gia bị mất mặt, Trình gia liền yêu cầu Tần gia phải có thái độ, Tần gia lại không hề có thái độ gì, vẻ mặt vô tư, Trình gia liền càng thêm tức giận, nên đã cho nữ nhi đi Giang Châu.
Ngay cả tổ phụ cũng không ngồi yên được, ép buộc hắn đích thân đến tận cửa xin lỗi về chuyện Tú Trúc, thành tâm đón nàng về.
Tần Gián không thể đồng ý, cũng không thể nói sự thật với tổ phụ, nếu nói ra, diễn biến của sự việc sẽ không thể kiểm soát được.
Tần Gián đoán huynh muội Cẩn Tri không nói với người nhà rằng họ thật sự muốn hòa ly, như vậy Trình gia mới sẵn lòng kéo dài, nếu biết là thật sự hòa ly, Trình gia nhất định sẽ không đồng ý, cũng sẽ ép buộc nàng trở về, nàng thì sẽ dưới sự giúp đỡ của Trình Cẩn Tự mà chống đối trong nhà… Và kết quả đó cũng không phải là điều hắn muốn.
Hắn không thành toàn cho nàng, nhưng cũng không muốn cưỡng ép nàng trở về.
Mãi đến khi Đông nguyệt (tháng 11 âm lịch) đến, Tần gia không chịu nổi nữa, tổ phụ nhiều lần ép buộc hắn đi Lạc Dương đón nàng về, phụ thân còn sai Tần Vũ chạy một chuyến đến Lạc Dương, nhưng không thành công, hắn gần như sắp chấp nhận số mệnh rồi, cứ thế đồng ý hòa ly, dù sao cũng là thành toàn cho nàng.
Rồi hắn liền nhận được một thứ.
Một ngày nọ hắn hết giờ làm trở về, Thạch Thanh đến đưa cho hắn hai vật nhỏ, nói với hắn: “Công tử, Trần quản gia và những người khác năm nay nạo vét bùn ao, vớt được hai thứ này, họ nói đại khái là của công tử, nên mang đến đây.”
“Không phải của ta.” Hắn nói xong đã quay người, Thạch Thanh vội vàng nói: “Sao lại không phải chứ, mặt dưới có tên công tử mà.” Cuối cùng lại nói: “Còn có của thiếu phu nhân nữa.”
Hắn quay đầu lại, phát hiện đó là hai chiếc ấn chương, Thạch Thanh đã đưa phần đáy ấn chương cho hắn xem, sau đó tự mình đến bàn nhẹ nhàng chấm chút mực, đóng một cái dấu lên giấy, “Công tử nhìn xem, đây chẳng phải là dấu của ngài sao?”

Hắn lập tức từ tay Thạch Thanh lấy chiếc ấn chương còn lại, ấn vào mực dấu rồi đóng dấu, quả nhiên chiếc kia là Trình Cẩn Tri .
Hai chiếc ấn chương đều làm bằng ngọc xanh, được khắc thành hình đốt trúc, màu sắc xanh biếc, không phải là loại ấn đá quý hiếm, nhưng cũng tinh xảo và đẹp mắt.
Đây là vật từ khi nào?
“Ngươi nói là tìm thấy ở đâu?” Hắn hỏi.
“Dưới đáy ao đó ạ.” Thạch Thanh nói.
Tần Gián nhìn kỹ hai chiếc ấn chương, không phải của mình, vậy thì chỉ có một khả năng, là của nàng.
Hơn nữa nét chữ triện thể phía dưới rõ ràng là do chính nàng viết. Nàng cho người khắc hai chiếc ấn chương, lại là một đôi, lại còn hình đốt trúc, rất có thể chính là định tặng cho hắn, mỗi người một chiếc.
Nhưng tại sao lại ở dưới đáy ao, mà hắn lại chưa từng biết?
Nếu rơi xuống đáy ao, nàng có thể sai người vớt lên, cũng có thể nói cho hắn biết, nhưng nàng lại không nói cho hắn biết, có lẽ là… nàng không muốn tặng nữa, rồi ném xuống ao?
Nhìn kỹ hơn, trên đỉnh ấn chương có mấy chữ rất nhỏ “Kiến An Ấn Chương”.
Nhất định là tên cửa tiệm khắc ấn, Kiến An… đó là niên hiệu khi Tào Tháo đón Hán Hiến Đế dời đô đến Hứa Xương, vậy nên tiệm khắc ấn này hẳn là ở Hứa Xương.
Đó là do nàng khi ở Hứa Xương vì mưa lớn mà bị kẹt lại, tìm tiệm để khắc, nên hắn hiểu tại sao mình chưa từng thấy qua, vì đợi nàng trở về, thấy thái độ hắn lạnh nhạt, nàng liền ném ấn chương đi.
Vậy nên, nàng đã từng yêu hắn, đã từng để tâm đến hắn, nhưng lại một lần nữa vì hắn mà tuyệt vọng.
Hắn do dự rất lâu, cuối cùng cầm lấy ấn chương, chạy đến Lục Ảnh Viên, lục lọi một lúc trong bàn sách của nàng, những lá thư nàng gửi cho Lục Cửu Lăng, và cả tập ghi chép của nàng đều ở đó.
Hắn mở tập ghi chép ra, phía sau không có nhiều nội dung mới, chỉ có một câu: ” Kẻ sĩ si mê thì còn có thể nói ra được, nữ nhân si mê thì không thể nói ra được”.
Hắn lại lật tập ghi chép về phía trước, xem lại một lần nữa, hắn phát hiện ra một điều, thực ra tập ghi chép của nàng được viết dày đặc nhất là khi nàng mới gả vào Tần gia, đến sau này thì ngày càng ít đi, không phải là sau khi hắn phát hiện ra, mà là trước đó đã ngừng rồi.
Lúc đó, vừa hay là lúc mối quan hệ của họ thân thiết nhất.
Nàng viết tập ghi chép, là để giải tỏa nỗi buồn trong lòng; nàng không viết tập ghi chép, đương nhiên là vì trong lòng không có nỗi buồn.
Đáng tiếc hắn khi biết Minh Nguyệt quân là Lục Cửu Lăng đã bị ghen tuông làm mờ mắt, căn bản không để ý những điều này.
Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã đổ mưa lớn, hắn ngồi bên bàn sách của nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời u ám, nhìn những dòng nước sông từ trên mây đổ xuống, đột nhiên hiểu ra tất cả.
Hắn cuối cùng cũng hiểu những lời nàng chưa nói ra, cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại rời xa hắn.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 57: Ấn chương dưới đáy ao
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...