Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 55: Ta nhớ nàng

Sáng hôm sau, Trình Cẩn Tự nói với muội muội rằng vì Huỳnh Dương có nạn cướp bóc, nên Tần Gián sẽ tiếp tục đi cùng họ thêm một đoạn đường. Muội muội chỉ “ừm” một tiếng, không nói thêm lời nào.
Thế là ba người tiếp tục đi về phía trước, mất nửa ngày để vượt qua Huỳnh Dương. Đoàn tùy tùng của họ không ít, có cả xe ngựa màn xanh mà quan lại mới được phép đi, có cả hộ vệ mang đao. Kẻ cướp hung ác đến mấy gặp phải đội hình như vậy cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, không dám ra tay cũng là điều bình thường, suốt đường đi ngược lại vô cùng thuận lợi.
Mãi đến chiều tối, ba người đặt chân huyện vào Y Dương, xem như đã vào địa phận Lạc Dương.
Trình Cẩn Tự dừng ngựa bên đường đợi một lát, đợi Tần Gián đi tới, nói với hắn: “Tối nay chúng ta không ở dịch quán, vừa hay nhà ta có một trang viên ở đây, bên trong có sân vườn, có thể ở đó.”
“Được.”
Trình Cẩn Tự lại dặn dò: “Sáng mai ngươi quay về, qua Huỳnh Dương cũng phải cẩn thận.”
“Đa tạ nhị ca nhắc nhở, ta sẽ chú ý.” Tần Gián nghiêm túc nói: “Mẫu thân đang bệnh, ta nên đến thăm, nhưng lại bị công vụ cản trở, xin nhị ca giải thích giúp mẫu thân, đợi khi nào rảnh, ta nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi.”
Trình Cẩn Tự lạnh nhạt đáp một tiếng: “Không sao.” Rồi không nói thêm lời nào.
Tần Gián nghe ra, trong lời nói ít nhiều có chút qua loa, cữu huynh rõ ràng bất mãn với hắn.
Hắn nhân cơ hội giải thích: “Hôm đó nhị ca đi thăm Cẩn Tri, lại gặp phải chuyện không vui đó, tất cả đều là lỗi của ta. Nhưng ta và cô nương họ Vân đó không có mối quan hệ sâu sắc, ta với nàng ta trong sạch, phụ thân của hài tử trong bụng nàng ta càng không phải ta, trong đó còn có ẩn tình khác, nếu nhị ca đồng ý, ta có thể kể rõ chi tiết.”

Trình Cẩn Tự nói: “Lời này ngươi đã nói với Cẩn Tri chưa?”
Tần Gián ủ rũ nói: “Nói rồi, nhưng nàng ấy… nàng ấy không muốn nghe.”
“Vậy thì chứng tỏ nguyên nhân gốc rễ của hai người không nằm ở chuyện này, mà ta chỉ là người ngoài, tất nhiên không tiện can thiệp vào những chuyện đó.” Trình Cẩn Tự nói.
Đoàn người đã đi về phía trước, Trình Cẩn Tự thúc ngựa lên trước, Tần Gián ở phía sau nhìn bóng dáng hắn ta, tự nhiên hiểu được sự lạnh nhạt trong lời nói của hắn ta.
Hắn ta là ca ca, nhất định quan tâm đến chuyện của muội muội, hắn ta như vậy không phải vì không tiện can thiệp, mà là vì hắn cũng chán ghét muội phu là hắn.
Thành kiến của hắn ta đối với mình dường như rất sâu.
Khi mặt trời lặn về phía Tây, vài người đến trang viên của Trình gia.
Đó là một vùng đất nông nghiệp rộng lớn, trồng rất nhiều lúa mì và dưa, có một viện lạc với bảy tám gian phòng, đủ cho nhiều người ở, bên cạnh trồng một hàng cây hồng, lúc này đang trĩu quả xanh, có thể nói là nhiều hoa trái, ở tại đây yên tĩnh và nhàn nhã, có một cảm giác thoải mái của cuộc sống quy viên điền cư*.
Quy viên điền cư*: Trở về vườn ruộng
Mấy người vừa đến, quản gia trong trang viên đã cho người chuẩn bị rượu thịt mang đến, vì thời gian gấp gáp, không có cá lớn thịt to, nhưng đều là rau tươi trong trang viên, kèm theo lạp xưởng, lại vô cùng thơm ngon.
Cũng có rượu, Trình Cẩn Tự nói: “Đây là rượu Đỗ Khang nổi tiếng của Y Dương, Mục Ngôn nếm thử đi.”
Tần Gián đáp: “Ta đã nếm qua, chất rượu trong suốt, ngọt ngào sảng khoái, ta vừa hay từng đến Y Dương thăm bạn, còn đi xem sông Y, khi về kinh có mang theo vài vò rượu Đỗ Khang về.”
“Y Dương tuy ở Lạc Dương, nhưng ta lại chưa đến mấy lần.” Trình Cẩn Tự nói.
“Nhị ca ở Hoài An đã ba năm, thành tích chính trị không ít, ngay cả nhà cũng chưa về mấy bận, hà tất phải nói đến Y Dương.”
Trình Cẩn Tự cười khổ: “Ở Hoài An ba năm, nhưng vẫn chưa quen uống hoàng tửu*.”

Hoàng tửu*: Rượu nếp
Tần Gián nghe ra nỗi chua xót nhớ quê hương trong lời nói, bèn nói: “Nhị ca có muốn sau này điều về kinh không?”
Trình Cẩn Tự lắc đầu: “Quan kinh thành hay quan địa phương, ta đều không có chấp niệm.”
Hai người cứ nói chuyện qua loa, đứt quãng, Trình Cẩn Tri vẫn luôn im lặng lại đặt đũa xuống, nói: “Ta ăn xong rồi, ta về phòng đây.”
Tần Gián nhìn nàng, muốn nói lại thôi, Trình Cẩn Tự đã nói với nàng: “Muội có ăn được mấy miếng đâu.”
“Không có khẩu vị.” Nàng nói: “Nhị ca và biểu ca cứ dùng từ từ.” Nói xong liền đi.
Trình Cẩn Tự nhìn nàng, có chút bất lực, sau đó nói: “Đợi ta dùng bữa xong sẽ đi tìm muội.”
“Vâng, ca ca cứ qua bất cứ lúc nào, ta sẽ không nghỉ ngơi ngay lập tức.” Nàng nói.
Tần Gián nhìn những món ăn trước mặt, không cảm thấy đó là do món ăn.
Nhưng đường xa mệt mỏi, nàng lẽ ra phải đói rồi chứ.
Không có khẩu vị đa phần là do tâm trạng không tốt, nhưng ngày mai trước khi trời tối là có thể về đến nhà, nàng đáng lẽ phải vui vẻ mới phải.
Đáng tiếc, hắn không thể như ca ca nàng mà ở lại rồi đi tìm nàng.
Dùng bữa xong, Trình Cẩn Tự liền đi đến phòng muội muội.
Trình Cẩn Tri trong phòng không làm gì cả, chỉ chống cằm nhìn cánh đồng lúa mì ngoài cửa sổ, dường như đang đợi hắn.
Trình Cẩn Tự ngồi xuống trước mặt nàng, nói: “Hôm nay Mục Ngôn nói với ta rằng hài tử của Vân cô nương kia không phải của hắn, trong đó còn có ẩn tình khác, hắn cũng đã nói với muội rồi sao?”
Trình Cẩn Tri gật đầu, sau đó nói: “Ca ca muốn khuyên muội sao? Muội không muốn nhắc đến hắn.”
“Ta không phải muốn khuyên muội, ta muốn hỏi muội rốt cuộc nghĩ thế nào, từ ngày đó rời khỏi Tần gia, ta vẫn luôn suy nghĩ liệu mối hôn sự mà cô mẫu và phụ thân đã sắp xếp cho muội có đáng giá hay không… Dường như tất cả mọi người đều có lợi, nhưng lại hy sinh muội. Hôm nay hắn nói với ta rằng không thể đến thăm mẫu thân, hắn trong lòng áy náy, khi nào rảnh, nhất định sẽ đến xin lỗi.”
“Ta mơ hồ biết Đông Cung và Vương đại nhân đều đang tranh giành sự sủng ái của Đế tâm, cũng biết sinh nhật Hoàng thượng sắp đến, hắn dù chỉ đi cùng chúng ta thêm hai ngày cũng rất mạo hiểm, lẽ ra phải về sớm, nhưng ta lại không biết lời hắn nói là thật lòng hay giả dối, vì những năm đó rất nhiều lần Tần gia đều nói như vậy, nói việc học bận rộn, hoặc công vụ bận rộn không thể đi được, nghe lại những lời này, ta chỉ cảm thấy chói tai.”
“Ta không biết những ngày này muội và hắn thế nào, nhưng ta nghĩ, có lẽ ta có thể thử giúp muội hòa ly, rời khỏi Tần gia… ít nhất là tạm thời rời khỏi Tần gia.”
Trình Cẩn Tri giật mình, lập tức hỏi: “Nhưng phụ thân và cô mẫu sao lại đồng ý được?”
Trình Cẩn Tự nói: “Muội thật sự muốn sao?”
Trình Cẩn Tri cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu, nói: “Muội không biết, thế nhưng… muội không biết mình còn có thể chống đỡ ở Tần gia đến bao giờ…”
Khi nói câu này, mắt nàng đã đỏ hoe, có nước mắt trào ra khóe mắt.
Trình Cẩn Tự lập tức kéo tay nàng, khẳng định: “Nếu muội khó chịu đến vậy, vậy chúng ta sẽ hòa ly! Ta nghĩ thế này, về phía phụ thân, để ta đi khuyên nhủ, chuyện ngoại thất này chính là một lý do tuyệt vời, bốn năm bị lạnh nhạt, sự hờ hững trong ngày đại hôn, ngoại thất trước hôn nhân, thứ tử sau hôn nhân… Chuyện nào mà chẳng đạp đổ tôn nghiêm của Trình gia? Ta sẽ khuyên phụ thân đồng ý cho muội lần này về nhà thì không tự chủ động quay lại nữa, đợi thái độ của họ, ta đoán họ vẫn sẽ kiêu ngạo, phụ thân nhất định sẽ không chịu mất mặt bắt muội tự chủ động quay lại.”
“Nhưng cô mẫu cũng sẽ thúc giục…”

“Cô mẫu tự cao tự đại, ta chỉ cần nói với bà ấy, Tần gia chính là một hố lửa, còn Tần Mục Ngôn chính là một người bạc tình, ta không muốn hủy hoại cả đời muội muội để thành toàn mục đích của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ hận ta đến tận xương tủy, như vậy sẽ không thúc giục muội quay lại nữa. Vừa hay Tần Mục Ngôn ban đầu chẳng phải muốn từ hôn sao, cũng vừa ý hắn.”
Nói xong hắn ta lại nói: “Đương nhiên, ta không biết hắn bây giờ có thái độ gì, hắn hết sức thể hiện thiện chí với ta, lại chủ động hộ tống xa như vậy, nhìn qua thì dường như không phải muốn hòa ly.”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Hắn là một người vô cùng tự cao tự đại, hiện tại đã là mức độ nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm được rồi, thực ra muội đã từng nói với hắn chuyện hòa ly, vì hắn trách ta chuyện Lục Cửu Lăng. Những ngày này ta nghĩ hắn đã tuyệt vọng với muội rồi.
“Hắn cũng đã viết xong thư hòa ly, có lẽ là biết chuyện này cuối cùng khó thành, nên không thực sự đề nghị hòa ly, nếu biết chúng ta lại kiên quyết hòa ly, hắn nhất định sẽ cảm thấy bị sỉ nhục lớn, từ đó mà đồng ý.”
“Vậy thì tốt rồi, ta chuyến này đến Giang Châu nhậm chức thông phán, trong đó có một nhiệm vụ là hỗ trợ tri phủ Giang Châu tổ chức Giang Nam Thư Họa Viện ở Giang Châu, muội cứ theo ta đến Giang Châu, vừa hay Cửu Lăng đang ở Giang Châu, nếu hai người có thể thành hôn thì cứ thành hôn, nếu không thể, cũng tiện để Tần Mục Ngôn tức giận mà từ hôn.”
Trình Cẩn Tri nghe vậy, khẽ cúi đầu: “Muội cũng không muốn tái giá…”
Trình Cẩn Tự khẽ cười: “Ta biết, lời nói là như vậy, đến lúc đó hãy xem xét, dù sao với danh tiếng của Cửu Lăng, Giang Nam Thư Họa Viện mời hắn làm học sĩ cũng là điều hợp lý; chữ của muội được đặt trước Thư Họa Viện ở kinh thành, lại được Thái tử Điện hạ thưởng thức, muội có muốn theo ta đến Giang Nam Thư Họa Viện làm giáo chức không? Đến lúc đó hai người tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Muội?” Trình Cẩn Tri không dám tin.
Trình Cẩn Tự nói: “Đúng, chính là muội, so với kinh thành, Tề lão ở Giang Nam danh tiếng lớn hơn, muội là đệ tử cuối cùng của Tề lão, lại có chữ ở Thư Họa Viện kinh thành, cho dù muội không phải muội muội của ta, ta cũng sẽ sai người gửi cho muội một thiệp mời.”
Trình Cẩn Tri cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày, đáp: “Lời của ca ca giống như một giấc mơ, khiến muội không dám nghĩ đến.”
“Nhưng theo ta thấy, ban đầu muội không nên vì học nữ công mà bỏ bê thư pháp, cũng không nên vì phụ mẫu chi mệnh mà gả cho một người coi thường muội chịu bao tủi nhục, đáng tiếc lúc đó ca ca còn nhỏ, chẳng làm được gì, giờ đây ta đã trưởng thành, ta chỉ có một bào muội như muội, sao có thể không làm chủ cho muội?
“Cho dù muội thông minh lại có thiên phú dị bẩm, thân là nữ tử khuê các, muội vẫn không thể làm trái lời trưởng bối, nhưng ta lại khác, thái độ và lời nói của ta, họ đương nhiên sẽ coi trọng hơn, đã như vậy, chúng ta hà cớ gì không thử một lần?”
Trình Cẩn Tri nhất thời sinh ra vô vàn dũng khí, nhưng nghĩ đến người đó, nghĩ đến nét chữ ở Thư Họa Viện đó, nghĩ đến những tình cảm dịu dàng đã từng có, lại dâng lên vài phần do dự.
Nàng quả thật đã không còn sức lực để đối phó với thân phận Tần thiếu phu nhân, đã cảm thấy kiệt sức, nhưng nàng… thật sự muốn rời xa hắn sao?
Một người kiêu ngạo như hắn, nếu biết nàng muốn đi Giang Châu nhất định sẽ không thể nhịn được mà hòa ly phải không, sau đó thì sao, hắn sẽ cưới ai? Thật sự cưới Tú Trúc hay lại tìm một giai ngẫu khác?
Nhưng nói chung, bất cứ loại người nào hắn cũng có thể tìm được.
Trình Cẩn Tự thấy nàng do dự, biết rằng hòa ly đối với một nữ tử mà nói gần như là chuyện sống chết, bèn nói: “Muội có thể suy nghĩ thêm, không cần quyết định ngay lập tức, dù sao ít nhất cũng phải ở Lạc Dương vài ngày nữa, có thể từ từ cân nhắc.”
Trình Cẩn Tri gật đầu, “Muội sẽ suy nghĩ thêm.”

Đêm đã khuya, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, Tần Gián cảm thấy lòng phiền ý loạn, hoàn toàn không có ý muốn ngủ, đành ra khỏi phòng, đi dạo trong trang viên.
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, hắn có thể cảm nhận được sự xa cách của thê tử và cữu huynh đối với mình, thậm chí chuyến hộ tống này, dường như càng giống như hắn đang đeo bám, chứ không phải người ta cần.
Cữu huynh không nghe hắn giải thích, thê tử lại hiển nhiên coi hắn là người xa lạ, hắn không biết tại sao từng bước lại đến nông nỗi này, hắn muốn cố gắng cứu vãn, nhưng hoàn toàn không có phương hướng.
Dù sao nàng ngay cả mở miệng nói chuyện với hắn cũng không chịu.
Ngày mai sau đó hai người sẽ cách biệt nơi chốn, dù cho nhiều nhất là một tháng nàng sẽ trở về kinh, nhưng hắn luôn sợ đến lúc đó hai người lại càng trở nên xa lạ, hoặc ít nhất trước khi chia tay có thể nói với nàng điều gì đó, nói cho nàng biết đợi nàng trở về, Tú Trúc nhất định sẽ rời đi?
Nhưng nàng đã từng nói rồi, nàng không bận tâm chuyện đó.

Hóa ra nàng cũng chưa ngủ.
Nàng đang nghĩ gì vậy? Nghĩ về mẫu thân nàng, hay Lục Cửu Lăng?
Nghĩ đến người sau, hắn chỉ thấy ngực đau nhói.
Nhưng nàng lúc này lại đơn bạc, cô độc đến vậy, như thể có vạn ngàn nỗi sầu chất chứa trong lòng, khiến hắn muốn tiến lên ôm nàng vào lòng.
Ánh trăng như một tấm lụa trắng bao phủ lấy nàng, khiến bóng dáng nàng trở nên mơ hồ, không hiểu sao, hắn chợt cảm thấy nàng cách hắn thật xa xôi, xa xôi đến nỗi nàng một khi rời đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Điều này khiến hắn rùng mình.
Sao có thể chứ, họ là phu thê, sinh tử có nhau, họ là những người thân thiết nhất.
Nhưng sự thật là, họ dường như cũng chỉ còn lại danh phận phu thê mà thôi…
Hắn không tiến lên, bước vào lều cỏ.
Hai người cuối cùng cũng ở gần nhau, nhưng nàng rõ ràng nghe thấy động tĩnh, biết hắn đến, nhưng cũng không hề quay đầu nhìn một cái, hắn lại cảm thấy nàng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.
Ngày kia là Trung Thu, mặt trăng chỉ còn một chút nữa là tròn vành vạnh, lều cỏ được chống đỡ bằng các cột, bốn phía thông thoáng, chỉ có rèm tre cuốn lên làm che chắn, không có một bức tường nào, lúc này ngồi trong đó, bốn bề vắng lặng, một vẻ tĩnh mịch thanh u khác lạ.
Hắn từ tốn tiến lên, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng vẫn không nhìn hắn, cũng không nói gì, Tần Gián cuối cùng cũng mở lời: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Lục Cửu Lăng sao?”
Nàng không đáp lời, hắn quay đầu nhìn nàng, cuối cùng nói: “Ta đang nghĩ về nàng, rõ ràng biết nàng không để tâm chút nào, nhưng vẫn cứ muốn nghĩ.”
Nàng im lặng, hắn tiếp tục nói: “Ta và Vân Tú Trúc quen nhau vào mùa thu năm ngoái, vì một số công việc, ta và Thẩm Di Thanh cùng vài người thường xuyên tụ tập ở Bát Tiên Lâu, sau này phát hiện ở đó luôn có người thăm dò, chúng ta liền muốn tìm một nơi vắng vẻ, lúc đó đã chọn ngõ Liễu Chi.
“Ngõ đó nằm phía sau phố Hoa Anh, vì phố Hoa Anh có nhiều quyền quý trong kinh thành sinh sống, người trong đó nếu muốn đặt ngoại thất thì sẽ chọn ngõ Liễu Chi, nơi gần nhà lại vắng vẻ, nên ngõ Liễu Chi cũng trở thành nơi tập trung ngoại thất, cho dù có quan lại lén lút qua lại, cũng chỉ bị coi là kim ốc tàng kiều.
“Chúng ta liền muốn tìm một trạch viện ở đó, sau đó liền gặp Tú Trúc đang bán đậu phụ ở phố Hoa Anh.
“Đó là một vụ anh hùng cứu mỹ nhân của Thẩm Di Thanh, hắn ta thấy một nha sai trên đường đang ức h**p Tú Trúc, liền tiến lên ngăn cản, đối phương kiêu ngạo, hắn ta nhất thời tức giận, máu nóng bốc lên, đánh nha sai một trận.
“Sau này mới biết nha sai là vị hôn phu mà Tú Trúc mới định hôn sự, vì chuyện này, gia đình nha sai không vừa lòng Tú Trúc, đòi tiền bồi thường, đòi hủy hôn.
“Ca tẩu của Tú Trúc rất hài lòng với mối hôn sự này nên họ tìm Thẩm Di Thanh đòi tiền, Thẩm Di Thanh đã cho, lại lo lắng họ sẽ tùy tiện gả Tú Trúc cho người khác, Thẩm Di Thanh liền hỏi Tú Trúc có muốn làm công việc pha trà đưa nước, quét dọn nhà cửa không, mỗi tháng có tiền lương.
“Tú Trúc tự nhiên đồng ý, liền làm nha hoàn cho chúng ta, trông nom viện lạc ở ngõ Liễu Chi, khi chúng ta bàn việc thì pha trà đưa nước.
“Tuy nói Tú Trúc quen biết Thẩm Di Thanh, nhưng ta cũng ở bên cạnh, cũng cùng quen biết, mối giao du của ta và nàng ấy là, một ngày nọ ta một mình đến ngõ Liễu Chi, thấy nàng ấy ngồi trên bậc thềm khóc, ta hỏi nàng ấy khóc gì, nàng ấy nói nàng ấy vừa mua một miếng kẹo mạch nha, chưa kịp ăn, tẩu tẩu nàng ấy đã đến, nhìn thấy kẹo của nàng ấy, lại nói đã lớn chừng này rồi mà còn ăn thứ này, toàn là đồ trẻ con ăn, liền không nói không rằng lấy kẹo đi, mang về cho điệt nữ, điệt nhi nàng ấy ăn.
“Nàng ấy khóc chính là vì miếng kẹo đó, nàng ấy một miếng cũng chưa nếm qua. Ta lúc đó không khỏi động lòng, liền dẫn nàng ấy đến phố Điềm Thủy gần đó, mua cho nàng ấy rất nhiều kẹo và mứt, nàng ấy cười như một đứa trẻ, suốt cả quãng đường rất vui vẻ, nhìn ta như nhìn thần thánh, lại còn giữ lại rất nhiều kẹo, nói người lớn không nên ăn nhiều như vậy, để lại một ít cho điệt nhi điệt nữ ăn.
“Ta lúc đó liền cảm thấy nàng ấy thật đơn giản, thuần khiết vô tư, lại có tấm lòng lương thiện.
“Sau này Thẩm Di Thanh và những người khác biết chuyện này, luôn nói Tú Trúc đại khái đã phải lòng ta, ánh mắt đầy yêu mến, nhìn thấy ta liền đỏ mặt, bảo ta nạp nàng ấy làm tiểu thiếp, ta đối với Tú Trúc quả thật có một khoảnh khắc không nhịn được mà vui vẻ, nhưng còn lâu mới đến mức muốn nàng ấy đến mức đó, cũng không để trong lòng.

“Nhưng sau này mẫu thân gọi phụ thân đến, hai người cùng nhau chất vấn ta tại sao lại không có giáo dưỡng, không biết liêm sỉ, lại lén lút nuôi ngoại thất ở ngõ Liễu Chi, lại là một nữ tử hồ ly tinh bán đậu phụ không thể lên mặt bàn.
“Ta không muốn nói ra nguyên do, cũng không thể nói, thêm vào đó tâm trạng bực bội, liền không hề biện giải, thừa nhận ta chính là nuôi ngoại thất, còn nói những lời lẽ vô cùng kích động mẫu thân.
“Mẫu thân quả nhiên bị ta chọc giận, liền mời tổ phụ đến, ta cũng biết mình cố ý đối đầu với mẫu thân, đối mặt với tổ phụ tự nhiên không thể quá ngang ngược, tuy không biện giải nhiều, nhưng cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, tổ phụ liền nói nếu thật sự muốn nạp tiểu thiếp, cũng phải đợi chính thất vào cửa.
“Ta lúc đó nghĩ, chuyện đã đến nước này, nạp Tú Trúc cũng không tệ, dù sao nàng ấy cũng là một cô gái ngoan ngoãn.
“Đã là nàng ấy trở thành ‘ngoại thất’ của ta, vậy Thẩm Di Thanh và những người khác liền không tiện coi nàng ấy là nha hoàn mà sai vặt, nên ta đã mua một trạch viện khác, để nàng ấy vào ở, lại tìm một ma ma chăm sóc nàng ấy, nàng đã gặp rồi, chính là bà Phùng ma ma hôm đó đến phủ tìm ta.
“Từ đó về sau, nàng ấy gần như thật sự đã trở thành ‘ngoại thất’ của ta, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, đó chính là tất cả những gì ta và nàng ấy đã trải qua, chúng ta chưa từng có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào.
“Sau này ta liền cùng nàng thành thân, ta…”
Hắn ngừng lại một chút, nói: “Ta nghĩ ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã say mê nàng, không biết là vì vẻ đẹp của nàng, hay là sự đoan trang, hay là cái vẻ thư quyển khí trên người nàng, hay là cái dáng vẻ căng thẳng nhưng cố tỏ ra điềm tĩnh của nàng… Tóm lại càng về sau, ta càng chìm đắm, càng muốn cùng nàng thiên trường địa cửu, niên niên tuế tuế, làm một cặp phu thê ân ái tình đầu ý hợp.
“Chính vì thế, chuyện Lục Cửu Lăng mới khiến ta ghen tuông và tức giận, ta không chấp nhận được việc trong lòng nàng có thể có người khác, còn vì thế mà từng nghĩ đến việc buông bỏ tình cảm dành cho nàng, từng nghĩ đến việc lạnh nhạt với nàng, nhưng người chịu dày vò lại chính là ta.
“Ta biết hôm đó ta chất vấn nàng bằng giọng điệu không tốt, nói rất nhiều lời quá đáng, rõ ràng ta đã nghĩ vô số lần phải nói với nàng như thế nào, nhưng lại không nhịn được, sau đó rất nhiều lần ta đều hối hận… Ta không biết tại sao lại trở nên như vậy, ta thậm chí còn nghĩ, có phải nếu ta không nhắc đến chuyện này, để nó mục nát trong lòng, chúng ta vẫn có thể sống tốt đẹp…”
“Cẩn Tri——”
Hắn nhìn nàng, khẩn thiết nói: “Hài tử của Tú Trúc không phải của ta, nàng ấy và ta không có nửa điểm quan hệ, ta sẽ tiễn nàng ấy đi, ta cũng tuyệt đối không nhắc lại chuyện Lục Cửu Lăng nữa, mà ta muốn cùng nàng sống tốt cả đời… Nàng đối với ta… thật sự không có chút tình cảm nào sao?”
Trình Cẩn Tri vẫn nhìn vầng trăng sáng trên trời, rất lâu không nói gì.
Nàng luôn như vậy, dường như hắn nói gì, làm gì, nàng đều không để tâm.
Hắn từ từ quay đầu lại, sự tuyệt vọng trong lòng đạt đến đỉnh điểm, cảm thấy có lẽ họ thật sự chỉ đến đây mà thôi.
Ngay khi hắn nghĩ nàng vẫn sẽ không đáp lại, và hắn cũng nên lặng lẽ rời đi, lại nghe thấy giọng nói của nàng.
“Ta từng ở một trang viên này, trong căn phòng ta đang ở bây giờ, đã đợi chàng cả một ngày.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, gần như muốn hỏi: “Khi nào?”
Và nàng thì từ tốn nói: “Mọi người đều nói ta có thiên phú về chữ viết, nhưng ta từ mười hai tuổi đã gần như từ bỏ, dành phần lớn thời gian vào việc quản lý gia đình, làm nữ công, xem sổ sách và những chuyện đó, chỉ để thành công được Hầu phủ nhìn trúng.
“Thực ra năm đó ta không hề cảm thấy tủi thân, ngược lại ta rất vui, ta rất cố gắng học những thứ đó, vì ta sớm đã nghe nói biểu ca của phủ Ích Dương Hầu là thiên chi kiêu tử, dáng vẻ rồng phượng, là một thiếu niên lang hiếm có trên đời… Cô nương nào mà chẳng muốn gả cho một phu quân tốt, không yêu mến vọng môn công tử anh tuấn, tài giỏi đâu?
“Ta tự biết mình dung mạo không kém, thêu thùa may vá thi từ thư pháp tính toán đều có thể làm tốt, nhưng vẫn căng thẳng bồn chồn, sợ bị vị biểu ca thiên hạ vô song kia coi thường.
“Trung thu năm đó, ta cuối cùng cũng đến kinh thành, đến Hầu phủ, suốt ngày hôm đó ta đã luyện tập từng lời nói cử chỉ không biết bao nhiêu lần, ngay cả hơi thở cũng sợ sai…”
Tần Gián chấn động mạnh, trái tim hắn quặn lại, bất động nhìn nàng.
Sắc mặt nàng lộ vẻ buồn bã: “Sau này quả nhiên cô mẫu hài lòng về ta, Lão hầu gia và Lão phu nhân cũng hài lòng về ta, ngay lập tức đã định hôn sự, nhưng ta ở Hầu phủ bốn ngày, vị biểu ca kia lại không hề lộ diện.
“Họ nói hắn việc học bận rộn, cùng đồng môn đi nơi khác cầu học, thực sự không thể đi được.
“Ta nửa tin nửa ngờ, cảm thấy dù bận đến mấy, sao ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không thể đến được? Nhưng trưởng bối đều nói vậy, ta chỉ đành tin, tự nhủ biểu ca là một đại tài tử, là người có hoài bão lớn, sao có thể nhàn rỗi như ta.”

 


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 55: Ta nhớ nàng
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...