Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 29: Sổ tay


Trình Cẩn Tri vì câu hỏi này mà im lặng một lát, sau đó đáp: “Muội làm sao biết chàng thật sự thích ta, đối xử tốt với ta, không phải vì ta hiểu chuyện, rộng lượng, hiền thục sao? Nếu ta và chàng làm loạn, thì chứng tỏ ta đố kỵ, tính tình kém, chàng cũng có thể thu hồi tình cảm của chàng, mà ta lại có cái gì để mặc cả với chàng? Ngay cả cô mẫu ta cũng sẽ không ủng hộ ta.”


Tần Cầm ngơ ngác, rất lâu không nói gì.


Nàng nhớ lại, đại phu nhân có tiếng là đố kỵ, tính tình kém, đại ca không thích đại phu nhân.


Trình Cẩn Tri nói với nàng ta: “Được rồi, muội đừng nghĩ nhiều, về nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện này đã qua rồi, muội cứ coi như ta không nghe thấy lời hôm đó, chúng ta hôm nay cũng không nói những lời này.”


Tần Cầm gật đầu, “Vâng” một tiếng, có chút thất vọng đi về.


Trình Cẩn Tri nhìn bóng dáng nàng ta khuất xa, không biết lời mình nói hôm nay có đúng không.


Thiếu nữ luôn phải đầy ắp mơ ước mới có thể vui vẻ gả cho phu quân. Cho đến khi gả đi rồi, mới biết trong cuộc tương phùng này, địa vị phu thê vốn dĩ không ngang bằng. Chỉ cần coi là hai gia đình hòa thuận thì có thể sống qua ngày. Nếu muốn nói đến tình cảm, thì chắc chắn sẽ tổn thương.


Còn nàng thì sao?


Nàng vì sự kiên trì và dịu dàng của hắn mà ngẩn ngơ, liệu có từng nghĩ rằng, khi hắn muốn hủy hôn cũng kiên trì như vậy, hắn đối với Vân cô nương kia, cũng dịu dàng và mãnh liệt như vậy…


Hắn cũng sẽ ôm nàng ta nói, ta thích nàng hơn trước.


Nàng đột nhiên nhận ra, nữ tử sẽ sa vào sự dịu dàng này, là vì những gì họ nói đều là thật. Chỉ là ba tháng sau họ sẽ chuyển sang thích một người khác, còn nữ tử lại nhầm tưởng là trọn đời.


Nàng nhìn lên bầu trời, không khỏi thở dài một hơi. Nàng lại suýt chút nữa quên hết mọi thứ rồi.


Nhất thời lại có chút không muốn diễn cảnh “phu thê ân” này với hắn nữa. Ông trời mau ban cho nàng một đứa con đi, nàng sẽ nạp thiếp mới cho hắn, để hắn nhớ lại rằng hắn còn có một người yêu cũ đã bị bỏ rơi bên ngoài.


Trình Cẩn Tri rất lâu không về, Tần Gián một mình vào phòng.


Chán không có gì làm, hắn từ giá sách của nàng rút một cuốn sách ra ngồi trước bàn đọc. Lật vài trang, ánh mắt liếc thấy ngăn kéo dưới bàn không đóng chặt, để hở ra ba ngón tay.


Định tiện tay đóng ngăn kéo lại, nhưng lại nhớ ra một chuyện, ma xui quỷ khiến liền mở ngăn kéo ra.


Bên trong chỉ có một vật, chính là cuốn sổ mà nàng lần trước vội vàng cất đi.


Có gì mà khiến nàng căng thẳng đến vậy? Không phải thư, chẳng lẽ là những cấm thư mà người bán hàng rong trên phố rao bán sao?


Suy đoán này khiến hắn không nhịn được muốn cười, hắn khó mà tưởng tượng nàng sẽ đọc trộm những cuốn sách như vậy.


Nhưng… cũng không phải không có khả năng. Hắn và Thẩm Di Thanh đều đã đọc qua, chỉ là những ngôn từ đó thực sự quá tệ hại, thô đơn giản, hơn nữa toàn là những nam nhân vô công rồi nghề ăn chơi trác táng, hoặc những nữ nhân tính tình d*m đ*ng hết sức buông thả, động một tí là lăn vào nhau, thực sự khiến người ta không thể chịu, cố gắng xem hết vì chút nồng nàn đó cũng là một sự hành hạ.


Nhưng Thẩm Di Thanh nói hắn không câu nệ lời lẽ, có thể xem, có thể thấy, cũng không phải ai cũng kén chọn như vậy.


Hắn nhìn chằm chằm vào ngăn kéo rất lâu, cuối cùng nghĩ, nàng không nói đồ trên bàn này không được động, vậy thì cứ ngầm hiểu là hắn không biết không được động đi. Nếu nàng muốn đến thư phòng của hắn lục lọi, hắn cũng không ngại.



Thế là hắn tìm một lý do, lấy cuốn sổ đó ra, mở ra.


Vừa nhìn thấy, không khỏi sững sờ.


Chữ viết này…


Đây là chữ của nàng?


Nhìn kỹ lại cuốn sổ, quả thật là giấy tự cắt, tự đóng gáy, không có tiêu đề nào. Trang đầu tiên là một một bức thư nhỏ, gửi cho Minh Nguyệt quân.


Minh Nguyệt quân là ai?


“Tháng tư, xuân sắc đầy vườn, hương thơm của cỏ hoa khắp nơi, nhưng trong viện của ta lại không thấy một cây hoa nào…”


“Ta không yêu tre, gió của nó quá lạnh lẽo, toàn là cảnh tiêu điều…”


Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Ảnh Viên. Dưới ánh đêm, bóng dáng những bụi trúc mờ ảo, quả thật có chút lạnh lẽo, tĩnh mịch.


“Điều ngưỡng mộ nhất, không gì hơn Minh Nguyệt quân, thân ở mây xanh, nhìn xuống mặt đất…”


Vậy “Minh Nguyệt quân” thật sự là mặt trăng trên trời à? Hắn không khỏi mỉm cười: Nàng sao lại nghĩ ra việc viết thư cho mặt trăng chứ?


Nâng chén mời trăng sáng, đối bóng thành ba người*?


Nâng chén mời trăng sáng, đối bóng thành ba người*: Lấy rượu mời trăng, cùng bóng mình tạo thành ba người – ý nói cô đơn


Rõ ràng đây là viết về Lục Ảnh Viên, bài tiếp theo thì nhắc đến tam thẩm, chính là tam thẩm trong nhà hắn.


Vậy đây thật sự là do nàng viết, nàng quả thực đang viết thư, chỉ là không phải viết cho ca ca nàng, mà là viết cho mặt trăng trên trời.


Thà nói là ghi chép tùy hứng đúng hơn là thư. Trong thư viết về cuộc sống của nàng ở Biện Kinh, viết về những suy nghĩ cảm nhận hàng ngày của nàng. Dù nàng không nói gì, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra sự cô đơn của nàng ở Biện Kinh.


Và, hắn chưa bao giờ biết nàng không thích tre.


Đương nhiên, điều đáng kinh ngạc vẫn là chữ viết của nàng.


Đợi đến khi xác nhận đây chính là chữ viết tay của nàng, hắn lại nhìn kỹ chữ của nàng một lần nữa. Hắn có thể xác nhận, nét chữ tiểu khải của nàng trang nghiêm thanh lịch, ngăn nắp đẹp đẽ, quả thực là người người giỏi nhất về thư pháp mà hắn từng thấy. Hơn nữa phong cách gần như tự thành một trường phái, không có gì tương tự. Nếu chăm chỉ luyện tập, tiến vào hàng ngũ những nghệ nhân thư pháp cũng không phải không thể!


Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực sôi sục, lại tiếp tục lật xuống, không biết là muốn xem chữ, hay là muốn xem nội dung. Xem chữ, khiến hắn kinh ngạc ngưỡng mộ, vô cùng hưng phấn; xem nội dung, khiến hắn không nhịn được cười, không nỡ đọc hết, chỉ than nàng viết quá ít…


Vừa xem ba mục, bên ngoài cửa đã có động tĩnh, trong lòng hắn cũng hoảng hốt, vội vàng đặt sổ tay lại vào ngăn kéo, tiếp tục ngồi trên ghế cầm sách lên.


Trình Cẩn Tri sau khi tiễn Tần Cầm đi rồi lại đứng ở bên ngoài một lúc mới về Lục Ảnh Viên. Gió thổi lá trúc xào xạc, nàng ngẩng mắt, thấy những cây trúc dưới ánh đêm tuy u tối, nhưng cũng đứng thẳng duyên dáng, yểu điệu thướt tha.


Tú Trúc, hóa ra cô gái đó tên là Tú Trúc… Tần gia biết hắn nuôi ngoại thất là mấy tháng trước, nhưng điều này không có nghĩa là họ quen nhau mấy tháng trước.



Không biết là có trúc trước, rồi mới có người, hay là có người trước, rồi mới có một vườn trúc này. Chẳng lẽ, viện này ban đầu không phải chuẩn bị cho nàng ở sao?


Mặc dù mọi thứ đều đã sớm chuẩn bị, nhưng khoảnh khắc này, cái suy đoán này vẫn khiến nàng cảm thấy khó thở, khó chịu đến mức không thở nổi.


Nàng bước chậm rãi vào cửa, thấy Tần Gián đang ngồi bên bàn mình.


Nàng giật mình, sau đó nhận ra mình đã cất sổ tay đi trước rồi, hắn hẳn không rảnh đến mức lục lọi xem. Lại nghĩ hình như xem cũng không sao, nàng sẽ không to gan viết những lời không thể để người khác nhìn thấy.


Thế là nàng trấn tĩnh lại, nén xuống những suy nghĩ của đêm nay, bình tĩnh hỏi: “Biểu ca chưa tắm gội sao?”


Tần Gián nén giọng, giọng điệu nhàn nhạt: “Uống nhiều rượu rồi, ngồi một lát.”


Nàng liền không nói gì, chỉ nói: “Vậy ta đi tắm đây.” Nói rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm.


Không biết Tần Cầm đã nói gì với nàng, nàng lại hình như không vui vẻ như trước nữa, Tần Gián nghĩ.


Câu hỏi nhỏ bé này, rất nhanh bị cuốn sổ tay trong ngăn kéo thu hút. Trình Cẩn Tri vào phòng trong, không nhìn thấy bên này, hắn lại muốn lấy sổ tay ra xem.


Nhưng điều này quá mạo hiểm, nàng sẽ phát hiện ra.


Thực ra vừa nãy hắn suýt chút nữa đã muốn hỏi nàng chuyện chữ viết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại nhịn. Rõ ràng là nàng không muốn cho hắn xem.


Hắn biết, dù thân thiết như người thân ruột thịt, cũng có những thứ mình muốn che giấu. Ví dụ như nàng vừa mới gả về, sẽ không nói với hắn rằng ta không thích cây trúc trong viện của chàng, ta không thích món ăn Biện Kinh, ta rất nhớ nhà…


Nàng không phải người như vậy.


Cuốn sổ tay này, dường như là nơi duy nhất nàng có thể giải tỏa một hai điều dưới vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết của nàng. Hắn sao có thể nỡ phá hoại nó?


Hắn đặt sách xuống, tạm thời kìm nén sự thôi thúc, cũng đi tắm gội.


Khi trở về phòng ngủ, Trình Cẩn Tri đã lên giường, không cầm sách cũng không cầm sổ sách hay kim chỉ, chỉ nằm trên giường, quay lưng ra phía ngoài, tựa vào bên trong, dường như mệt mỏi lắm.


Hắn cũng lên giường, ôm nàng từ phía sau.


Trình Cẩn Tri lo lắng hắn có những hành động khác, tối nay nàng kìm nén cảm xúc, thực sự không còn sức để đối phó.


Nhưng hắn rất lâu không động đậy, chỉ ôm nàng.


Trên người hắn có một hương thơm nhàn nhạt, hơi giống mùi gỗ, lại hơi giống mùi trà bạch hào. Nàng ban đầu tưởng là hương xông, sau đó tưởng là hắn thích uống trà bạch hào, cuối cùng phát hiện đây chính là mùi hương tự nhiên trên người hắn.


Hắn ôm nàng, lại còn hơn cả hương an thần… Nàng nghĩ, sau này khi hắn đến phòng của Tú Trúc kia, hoặc phòng mới nào đó, nàng sẽ tìm cách pha chế một loại hương an thần có mùi tương tự với mùi cơ thể của hắn.


Tần Gián không ngủ, hắn không có chút buồn ngủ nào.


Trong đầu hắn toàn là cuốn sổ tay đó, cho đến khi nàng ngủ say, cái ý nghĩ muốn xem lại sổ tay càng ngày càng khó kiềm chế.



Hắn lại đợi một lát, đợi nàng ngủ say mới lặng lẽ đứng dậy, đi vào gian giữa.


Xem một trang hay xem hết cũng không khác gì, đều là đã xem rồi. Đã nhịn không nổi, vậy thì không cần nhịn nữa.


Hắn kéo ngăn kéo lấy sổ tay ra, hắn còn cẩn thận đốt đèn ở bên phía mình, chất đầy sổ sách của mình thành một đống ở bên phải, để phòng nàng đột nhiên đến, bị chồng sổ sách đó che khuất, không biết hắn đang làm gì.


Làm xong tất cả những điều này hắn mới lấy sổ tay ra, một lần nữa cẩn thận xem xét.


Sổ tay là do nàng bắt đầu viết từ khi gả đến Biện Kinh. Trong vòng hai tháng, có hơn mười ghi chép nhỏ, cho hắn biết nhiều điều mà hắn không biết.


Mở cuốn sổ tay ra, giống như mở nàng ra, hắn tham lam muốn khám phá đến cùng, khám phá xong vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn khám phá nhiều hơn nữa.


Lật đến giữa, nhìn thấy một trang chữ: Hành có bất đắc, phản cầu chư kỷ; sân si ái oán, giai vi vọng niệm*.


Hành có bất đắc, phản cầu chư kỷ; sân si ái oán, giai vi vọng niệm*: Làm việc không thành, hãy tự xét lại mình; giận dữ, ngu muội, yêu thương, oán hận, đều là những ý nghĩ sai lầm.


Trang chữ này, lại là hành thư.


Hành thư của nàng so với tiểu khải lại là một vẻ đẹp khác, tuy kế thừa vẻ thanh lịch trang nhã của tiểu khải, nhưng lại thêm một cảm giác phóng khoáng linh động. Nét bút trôi chảy, đường nét mềm mại mà không mất đi vẻ cứng cáp, mạnh mẽ, không ngờ lại là chữ của một thiếu nữ mười tám tuổi.


Hắn xem đi xem lại nội dung và chữ viết trong cuốn sổ tay nhiều lần, đến khi hoàn hồn, đã là canh ba.


Nhưng hắn lại không hề buồn ngủ.


Khi tan làm, hắn chặn Thẩm Di Thanh ở cổng Kinh Triệu, hẹn Thẩm Di Thanh đến Thẩm gia xem chữ.


Tằng tổ phụ* của Thẩm Di Thanh từng là Hồng Lô Quán học sĩ, lại là nghệ nhân thư pháp. Trong nhà có vô số tranh chữ. Với truyền thống học hành của gia đình như vậy, Thẩm Di Thanh vẫn yêu thích tranh chữ, và cũng có thành tựu đáng kể trong lĩnh vực này.


Tằng tổ phụ*: Ông cố


Nghe nói muốn xem chữ, Thẩm Di Thanh rất vui mừng, liên tục nhìn khắp người hắn: “Chữ đâu?”


Tần Gián: “Đến nơi rồi nói.”


Thẩm Di Thanh liền có chút nghi ngờ hắn.


Đến phòng khách Thẩm gia, Thẩm Di Thanh bảo Tần Gián lấy chữ ra. Tần Gián liền từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, lại khiến Thẩm Di Thanh cảm thấy mình bị chơi khăm.


Ngay cả một cuộn giấy cũng không có, thật không biết hắn từ đâu mà có chữ này.


Tần Gián liền đưa mười sáu chữ hành thư cho hắn.


Thẩm Di Thanh vừa nhìn liền gật đầu khen ngợi: “Chữ đẹp, chữ đẹp! Chữ này tự do, thanh thoát, lại có chút phong thái tiên nhân, đạo sĩ, thực sự không tệ. Đây là chữ của ai, sao ta dường như chưa từng thấy qua?”


Tần Gián mỉm cười, lại đưa trang tiểu khải đó cho hắn xem.



Thẩm Di Thanh hỏi: “Đây là của cùng một người sao?”


Tần Gián gật đầu.


Thẩm Di Thanh liền nói: “Chữ tiểu khải này còn đẹp hơn hành thư, tự nhiên hoàn hảo, tự thành một trường phái. Ta hỏi ngươi ngươi lấy chữ này ở đâu? Người này là ai? Có ở Kinh thành không? Khi nào cho ta gặp mặt?”


Tần Gián chỉ cười, không nói gì, ngồi xuống một bên nói: “Khát rồi, mau bảo người dâng trà đến đi.”


Thẩm Di Thanh vội vàng bảo người dâng trà, mình thì tiếp tục xem chữ. Xem một lúc nói: “Chữ này không tệ, nhưng người này có một tật xấu, chữ viết đều có chút cứng nhắc, không tự nhiên, đường nét không mượt mà, sao lại giống như…”


Hắn vẫn do dự, Tần Gián nói: “Đương nhiên không mượt mà, đây là ta từng nét từng nét mô phỏng lại đó.”


“Hả?”


“Lén lút mô phỏng, bản gốc không có trong tay ta.”


“Ai? Đây là chữ của ai?” Thẩm Di Thanh hỏi xong, đột nhiên nhớ ra điều gì, chạy đến bên ống vẽ lấy ra một bức tranh, mở tranh ra: “Ngươi xem đây là bức Sơn Tuyết Đồ của Lục Cửu Lăng mà ta mới có. Vốn dĩ không có tiêu đề, nhưng kết hợp với chữ này lại vô cùng phù hợp. Nếu một ngày Lục Cửu Lăng vẽ tranh, vị cao nhân này đề chữ, thì quả là chuyện tốt.”


Nói xong lại hỏi: “Ngươi mau nói người này có ở Kinh thành không?”


Tần Gián nhìn bức tranh chữ, lại nhìn Thẩm Di Thanh, lông mày từ từ nhíu lại, nha hoàn bên cạnh đưa trà đến cũng không nhận.


Thẩm Di Thanh nhìn thần sắc hắn, lại nhìn bức tranh trên tay mình, trêu chọc nói: “Sao vậy, người ta vẽ tranh cũng chọc giận ngươi à? Ta đâu có nói chuyện khoa cử.”


Tần Gián: “Ngươi sau này cứ thoải mái nói chuyện khoa cử, ta không sao. Nhưng ngươi dựa vào đâu mà tưởng tượng phu nhân ta và người khác thành giai thoại?”


Nói xong vươn tay, ra hiệu Thẩm Di Thanh trả chữ cho hắn.


Thẩm Di Thanh lại không quay đầu: “Cái gì phu nhân ngươi?”


Tần Gián lúc này không nhịn được cười, niềm tự hào tràn đầy trên mặt, nhưng lại có chút mặt lạnh lùng đáp: “Ta nói chữ này, là chữ của phu nhân ta. Nàng ấy viết sổ tay, ta lén lút mô phỏng.”


Thẩm Di Thanh kinh hãi, không nói nên lời.


“Nàng ấy ở Kinh thành. Còn về việc có muốn cho ngươi xem bản gốc của nàng ấy không, có muốn cho ngươi gặp nàng ấy không, còn phải đợi ta cân nhắc.”


“Ngươi không đùa chứ?” Thẩm Di Thanh hỏi.


“Ngươi không thấy trên đó nói chỗ nàng ấy ở toàn là trúc sao, đó chẳng phải là viện của ta sao?”


Thẩm Di Thanh nhìn lại nội dung tiểu khải, quả nhiên có câu này, hơn nữa phía dưới còn nói nàng tự xưng là tiểu nữ tử.


Đây thật sự là chữ của nữ tử, lại còn là một nữ tử trẻ tuổi vừa mới gả về.


Thẩm Di Thanh tấm tắc khen ngợi, vui mừng nói: “Khi nào ngươi dẫn ta đi gặp phu nhân ngươi?”


Tần Gián nhìn vẻ phấn khích của hắn ta mà thực sự có chút do dự. Hắn không khỏi nghĩ, Thẩm Di Thanh yêu tranh chữ. Nếu để hắn ta gặp một nữ tử mà chữ viết đẹp đến thế, lại xinh đẹp như tiên nữ, lại ôn hòa hiền tĩnh, khó tránh khỏi hắn ta sẽ không nảy sinh ý nghĩ khác.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 29: Sổ tay
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...