Gả Cho Anh Trai Của Hắn Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh
C1: Bạch nguyệt quang cô ấy quay trở lại rồi
Tại sân bay Giang Thành.
Người qua người lại nườm nượp.
Có một cô gái mặc chiếc váy trắng bước ra khỏi hành lang.
Cô gái có mái tóc đen dài đến thắt lưng, kéo vali đi trong dòng người ngước nhìn sân bay nơi đã lâu không gặp này, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nụ cười này càng khiến cô trở nên cuốn hút.
Thanh thuần, ngọt ngào, là hình ảnh mối tình đầu bạch nguyệt quang trong tâm trí của nhiều chàng trai, dù cho bây giờ cô đã 23 tuổi.
Bước ra khỏi sân bay, cô ngồi lên taxi.
Taxi một mạch đi về hướng Thành Đông.
Ngoài cửa kính taxi nhìn đường phố đang lùi dần, cô gái thất thần trong giây lát.
Xét cho cùng thì cô đã không nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc này trong nhiều năm rồi.
Ngồi trên xe hơn nửa giờ, taxi đã đến một khu biệt thự. Sau khi đăng ký, xe taxi trực tiếp chạy thẳng vào trong khu dân cư.
Xe dừng lại, cô gái quét mã trả phí, bước xuống xe.
Vừa xuống xe, ánh mắt cô liền ngơ ngác.
Cách đấy không xa có một cánh cổng sắt và một hàng rào, hàng rào được phủ đầy hoa nguyệt quý.
Trước cửa, đứng dưới những bông hoa nguyệt quý đang nở rộ, có một người đứng đó.
Người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo gọng kính vàng nhạt, diện mạo xuất chúng cùng với dáng người cao ráo, cao khoảng 1m87. Anh ấy đứng đó, tay dắt một chú chó ngao Tây Tạng, nhìn về phía cô gái.
Ánh mắt họ nhìn nhau.
Ánh mắt im lặng nhìn nhau rất lâu.
Đối phương bỗng lên tiếng trước: "Ngôn Ngôn, em về rồi?"
Giọng nói của anh ấy rất hay, trong sự điềm tĩnh toát lên một sức hút khó tả giống như con người anh ấy vậy.
Lông mày Lộ Ngôn Hề cong cong, môi nở nụ cười ngọt ngào: "Ừm, anh Tuy, em trở về rồi."
Cũng đã trôi qua ba năm rồi cô mới quay trở về.
Năm 28 tuổi khi đó, cô nằm trên giường bệnh, khoảnh khắc cô nhắm mắt lại đó, Tống Tuy đã nắm chặt lấy tay cô, cô nhìn thấy Tống Tuy luôn bình tĩnh nhưng trong khoảnh khắc đó đã rơi nước mắt.
Cô chết trên giường bệnh. Nhưng vừa mở mắt ra, cô đã quay lại tám năm về trước.
Ba năm trước cô được tái sinh, có trời mới biết khi đó cô muốn lập tức liên lạc với anh ngay đến mức nào. Nhưng cô đã kìm nén lại, vì lúc đó tâm trạng cô rất không được tốt.
Cô muốn có một tâm trạng tốt nhất để đến gặp anh ấy, vì vậy, cô đã chuẩn bị trong suốt ba năm.
Tài xế taxi lấy vali hành lí xuống đưa cho Lộ Ngôn Hề, cô nhận lấy, kéo vali đi về phía Tống Tuy, Tống Tuy vẫn luôn đứng ở đó không động đậy.
"Hôm nay là thứ 6, anh Tuy không đi làm sao?"
Tống Gia ba đời làm kinh doanh, có địa vị then chốt ở Giang Thành.
Tống Gia khiến ai ai cũng phải ghen tỵ vì bởi ngoài tài sản và địa vị xã hội to lớn ra Tống Gia còn có hai cậu con trai và một cô con gái, ba người họ đều là hình tượng "con nhà người ta" trong mắt mọi người, đặc biệt là hai cậu con trai.
Cậu cả Tống Tuy và cậu hai Tống Hoài từ nhỏ đã rất ưu tú, có ngoại hình và trí tuệ xuất chúng.
Cậu cả Tống Tuy được tiến cử vào học y tại trường đại học hàng đầu Trung Quốc ở tuổi 17, mất thời gian bốn năm liên tiếp hoàn thành chương trình cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp anh quay về Giang Thành và làm việc trong một bệnh viện, vào nghề mới được năm năm nhưng anh đã trở thành bác sĩ nổi tiếng khoa ngoại tim của bệnh viện Giang Thành, là một vị bác sĩ có địa vị cao trong ngành.
Cậu hai Tống Hoài có khả năng kinh doanh rất giỏi. Vừa vào đại học, anh ấy đã vào công ty riêng để học tập, hiện tại anh mới 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học được một năm nhưng đã có thể một mình điều hành tập đoàn Tống Thị, chủ gia đình Tống Gia cũng chính là cha của họ là Tống Canh đã gần về hưu, nhờ Tống Hoài nên chuyện của công ty hiếm khi khiến Tống Canh phải bận tâm.
"Hôm nay anh nghỉ"
Mí mắt Tống Tuy hơi rũ xuống, ánh mắt anh nhìn cô rồi nhìn xuống chiếc vali tay cô đang kéo, anh bước tới, cầm lấy chiếc vali từ tay cô, đồng thời dùng tay vỗ nhẹ lên đầu chú chó, sợi dây ở tay được nới lỏng ra, chú chó tự chạy vào trong sân.
"Để anh kéo vali giúp em, sao về mà không báo anh trước một tiếng? Để anh sắp xếp người ra sân bay đón em."
Nhìn chiếc vali bị anh giật đi, Lộ Ngôn Hề mỉm cười cũng không từ chối sự giúp đỡ của anh: "Em cứ nghĩ hôm nay là thứ sáu, mọi người đều đi làm nên không muốn làm phiền, dù sao sân bay cách nhà cũng không quá xa, ngồi xe taxi một lúc là đến nhà rồi."
"Ừm", Tống Tuy nhàn nhạt đáp lại, sau đó kéo vali đi đến của bên cạnh.
Hai nhà họ là hàng xóm.
"Nhà em đã lâu không có người ở rồi, có cần anh gọi cô giúp việc đến giúp em dọn dẹp không?"
Lộ Ngôn Hề vẫn đứng đó nhìn bóng lưng cao ráo kéo chiếc vali bước đi, trong lòng cô có chút chua xót nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Ánh mắt cô đỏ hoe mang theo nụ cười.
Chạy chậm theo sau anh: "Không cần đâu, quyết định quay trở về nên em đã tìm người đến dọn dẹp trước rồi."
Khi cô lên 6, ba mẹ cô đã mất khi đang làm nhiệm vụ, ở đây ba cô lại không có người thân nào, ông bà ngoại thì ở Bắc Thành các đây rất xa, từ nhỏ cô đã sống ở đây cùng với bảo mẫu.
Nhưng trước khi cô học cấp hai bà ngoại luôn ở đây chăm sóc cô, sau khi cô lên cấp hai thì bà ngoại liền về Bắc Thành, sau khi quay lại Bắc Thành nhưng hễ khi nào có thời gian bà ngoại cũng đến Giang Thành thăm cô.
Những người hàng xóm cũng rất chu đáo chăm sóc cô.
Trong những năm qua cô cũng không được coi là quá cô đơn.
Sau khi mở khóa cửa lớn, hai người bước vào trong sân.
Nhà Tống Gia và Lộ Gia to như nhau, chỉ có điều Tống Gia có nhiều người còn Lộ Gia ít người, hơn nữa Lộ Gia đã năm năm không có người ở từ khi Lộ Ngôn Hề ra nước ngoài, so với Tống Gia thì Lộ Gia thiếu đi hơi người ở. May mắn thay cô đã tìm người đến dọn dẹp trước, trong và ngoài nhà tất cả đều rất sạch sẽ.
Sau khi vào nhà, Tống Tuy đi thẳng lên lầu, chuyển vali của Lộ Ngôn Hề vào trong phòng cô ở trên tầng hai, Lộ Ngôn Hề theo anh lên lầu, cất chiếc túi nhỏ vào phòng, đi xuống lầu chỉ mang theo điện thoại di động.
"Anh Tuy, cảm ơn anh đã giúp em xách hành lý. Em vừa về, trong nhà chẳng có gì cả, muốn rót một ly nước cho anh cũng khó. Hay là như này, sau khi thu dọn xong đợi vài ngày nữa em sẽ mời anh sang ăn cơm."
"Không sao đâu." Tống Tuy liếc căn phòng trống rồi nhìn cô, "Chúng ta đến nhà anh trước đi, mấy ngày này em cứ dọn dẹp trước. Đừng vội nấu ăn, trực tiếp sang nhà anh ăn là được rồi."
Rất ân cần, giọng điệu không quá quen thuộc nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy xa lạ, đó là thái độ chuẩn mực của anh hàng xóm đã ở bên cạnh nhiều năm đối với em gái hàng xóm.
"Như vậy cũng tốt, vậy mấy ngày này làm phiền anh rồi"
"Không phiền chút nào. Bố mẹ và em gái anh đều rất thích em. Hơn nữa em và A.. lại là bạn thân từ nhỏ nên không cần ngại."
A Hoài, Tống Hoài..
Nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt Lộ Ngôn Hề hơi nhạt đi, cô nhanh chóng khôi phục lại: "Nghe lời anh Tuy nói, xem ra em chỉ có quan hệ tốt với bọn họ chứ không phải anh."
Tống Tuy sửng sốt nhìn cô.
Không hề tránh né, Lộ Ngôn Hề nhìn vào ánh mắt của anh, cười nói: "Anh Tuy, chúng ta cùng nhau lớn lên, chú và thím đều thích em, em và Tống Hoài có quan hệ tốt, với anh cũng có quan hệ tốt mà."
Trong giọng điệu của cô ấy có vẻ quyến rũ tự nhiên, như thể họ thực sự quen thuộc và gần gũi.
Tống Tuy nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói: "Tới nhà anh trước đi, mẹ anh đang ở nhà, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui khi gặp em."
Thế còn anh? Anh gặp em có vui không?
Câu hỏi này tất nhiên là Lộ Ngôn Hề không dám hỏi anh.
Tống Gia đối với Lộ Ngôn Hề vẫn là dáng vẻ quen thuộc, dù so với năm năm trước hay năm năm sau thì Tống Gia cũng không có nhiều thay đổi.
Hai người vừa bước vào cửa, chú chó Ngao Tây Tạng đã phấn khích nhảy lên, đáng tiếc nó đã bị bảo mẫu xích lại, không thành công nhảy vồ lên hai người họ.
Lộ Ngôn Hề vui vẻ hét lên với nó: "Lệ Hoa!"
Chú chó Ngao Tây Tạng càng nhảy lên vui vẻ hơn, thậm chí còn gọi cô hai lần để đáp lại.
Đúng vậy, giống chó Ngao Tây Tạng uy nghiêm như vậy lại có một cái tên rất không phù hợp với tính tình của nó, nó tên là Lệ Hoa, cái tên này là do Lộ Ngôn Hề đặt cho nó.
Gả Cho Anh Trai Của Hắn Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh