Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Chương 649: Trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em (9)
“Lão tiên sinh!” má Trương đứng khá gần đó, nhìn thấy liền chạy vội đến trước mặt Cố lão gia.
“Ông!” Cố Dư Sinh có chút gấp, nhưng hắn vẫn không buông tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái chỉ mới một tháng không gặp Cố lão gia nhưng Cố lão gia lúc này so với người ông trong cuộc họp thường niên của Cố thị lúc này trông có vẻ già nua mà suy nhược hơn rất nhiều.
Sắc mặt của ông trắng bệch trong suốt, toàn thân cắm toàn những ống dẫn, hô hấp vừa yếu ớt lại vừa vất vả.
“Ông!” Cố Dư Sinh lại gọi Cố lão gia một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ điều trị.
Bác sĩ thấy Cố Dư Sinh nhìn, lại chưa chờ hắn hỏi cũng biết ý hắn là gì, liền mở khẩu trang ra: “Cố tiên sinh, tình hình của Cố lão gia bây giờ không mấy lạc quan…”
Tần Chỉ Ái cảm thấy rõ ràng được sau khi bác sĩ nói xong bốn chữ ‘không mấy lạc quan’, lòng bàn tay của hắn đang nắm tay cô lại run một hồi...
“… Chúng ta bây giờ sẽ tìm bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc đặc biệt cho Cố lão gia, còn phải quan sát thường xuyên tình hình của ông, nhưng Cố tiên sinh, tôi đề nghị anh nên chuẩn bị tốt tâm lý…”
Lúc bác sĩ nói xong, Cố lão gia nằm trên giường lại phát ra một âm thanh yếu ớt: “Dư Sinh…”
“Thiếu gia, lão gia gọi cậu…” má Trương run ống tay áo của Cố Dư Sinh, hắn mới hoàn hồn lại, có thể là do Cố lão gia mở miệng nên giọng nói của bà có chút kích động.
“Ông, cháu ở đây…” Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố lão gia vất vả giơ tay lên, giống như bắt lấy món đồ gì, hắn không hề chần chừ dùng bàn tay trống rỗng của mình nắm chặt tay ông, lại nói: “Ông, cháu ở đây.”
“Dư Sinh…” Cố Dư Sinh mơ mơ màng màng, cứ nắm chặt tay Cố Dư Sinh, khi từ từ nhận thức được Cố Dư Sinh đang ở bên cạnh ông, ông mới nói, ngữ khí rất yếu: “… Dư Sinh… cùng… Tiểu Khấu… sống thật tốt… được không?”
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, không nói được gì nữa.
Tần Chỉ Ái giống như bị rót một gáo nước lạnh từ trên đầu rót xuống, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Cố Dư Sinh, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nắm tay của mình và Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhình chằm chằm Cố lão gia đang nói: “Sống với Tiểu Khấu, được không?” khóe môi hắn mới mím chặt, không lên tiếng.
Cố lão gia cấp thiết chờ hắn trả lời, hô hấp có chút rải rác mà lại gấp gáp: “Được, được không? Dư, Dư Sinh…”
Cố Dư Sinh không mở miệng, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tầm mắt của hắn và cô đụng nhau, hắn giật giật môi, giống như là muốn nói gì, Tần Chỉ Ái liền cụp mắt, che lại tầm mắt của mình, cô mím mím môi, giống như dứt khoát quyết định xong rồi, rút tay của hắn ra.
Sức của cô rất lớn, khiến tim của Cố Dư Sinh nhói lên một cái, một giây sau liền vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Tần Chỉ Ái run lên, dùng tay khác mở tay của hắn, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa mà quay người, đi đến thang máy.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
“Ông!” Cố Dư Sinh có chút gấp, nhưng hắn vẫn không buông tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái chỉ mới một tháng không gặp Cố lão gia nhưng Cố lão gia lúc này so với người ông trong cuộc họp thường niên của Cố thị lúc này trông có vẻ già nua mà suy nhược hơn rất nhiều.
Sắc mặt của ông trắng bệch trong suốt, toàn thân cắm toàn những ống dẫn, hô hấp vừa yếu ớt lại vừa vất vả.
“Ông!” Cố Dư Sinh lại gọi Cố lão gia một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ điều trị.
Bác sĩ thấy Cố Dư Sinh nhìn, lại chưa chờ hắn hỏi cũng biết ý hắn là gì, liền mở khẩu trang ra: “Cố tiên sinh, tình hình của Cố lão gia bây giờ không mấy lạc quan…”
Tần Chỉ Ái cảm thấy rõ ràng được sau khi bác sĩ nói xong bốn chữ ‘không mấy lạc quan’, lòng bàn tay của hắn đang nắm tay cô lại run một hồi...
“… Chúng ta bây giờ sẽ tìm bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc đặc biệt cho Cố lão gia, còn phải quan sát thường xuyên tình hình của ông, nhưng Cố tiên sinh, tôi đề nghị anh nên chuẩn bị tốt tâm lý…”
Lúc bác sĩ nói xong, Cố lão gia nằm trên giường lại phát ra một âm thanh yếu ớt: “Dư Sinh…”
“Thiếu gia, lão gia gọi cậu…” má Trương run ống tay áo của Cố Dư Sinh, hắn mới hoàn hồn lại, có thể là do Cố lão gia mở miệng nên giọng nói của bà có chút kích động.
“Ông, cháu ở đây…” Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố lão gia vất vả giơ tay lên, giống như bắt lấy món đồ gì, hắn không hề chần chừ dùng bàn tay trống rỗng của mình nắm chặt tay ông, lại nói: “Ông, cháu ở đây.”
“Dư Sinh…” Cố Dư Sinh mơ mơ màng màng, cứ nắm chặt tay Cố Dư Sinh, khi từ từ nhận thức được Cố Dư Sinh đang ở bên cạnh ông, ông mới nói, ngữ khí rất yếu: “… Dư Sinh… cùng… Tiểu Khấu… sống thật tốt… được không?”
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, không nói được gì nữa.
Tần Chỉ Ái giống như bị rót một gáo nước lạnh từ trên đầu rót xuống, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Cố Dư Sinh, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nắm tay của mình và Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhình chằm chằm Cố lão gia đang nói: “Sống với Tiểu Khấu, được không?” khóe môi hắn mới mím chặt, không lên tiếng.
Cố lão gia cấp thiết chờ hắn trả lời, hô hấp có chút rải rác mà lại gấp gáp: “Được, được không? Dư, Dư Sinh…”
Cố Dư Sinh không mở miệng, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tầm mắt của hắn và cô đụng nhau, hắn giật giật môi, giống như là muốn nói gì, Tần Chỉ Ái liền cụp mắt, che lại tầm mắt của mình, cô mím mím môi, giống như dứt khoát quyết định xong rồi, rút tay của hắn ra.
Sức của cô rất lớn, khiến tim của Cố Dư Sinh nhói lên một cái, một giây sau liền vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Tần Chỉ Ái run lên, dùng tay khác mở tay của hắn, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa mà quay người, đi đến thang máy.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Đánh giá:
Truyện Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Story
Chương 649: Trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em (9)
10.0/10 từ 27 lượt.