Em Nghe Thấy Được

Chương 92: Quả chanh

263@-
Thời gian chớp mắt trôi qua, bọn họ học thạc sĩ năm thứ hai, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh đều nhận được thiệp đám cưới của Phương Gia Bội, thời gian trùng hợp đang là nghỉ hè, bọn họ trở về Nam Giang để tham gia lễ cưới.

Ban đầu khi Phương Gia Bội thi vào một trường đại học Sư Phạm ở Tây Nam, cô vẫn giữ liên lạc với mọi người hằng năm. Bởi vì mỗi kỳ nghỉ hè đều là ngồi cao tốc cùng các sinh viên đồng hương trở về nhà, trên đường mọi người sẽ chăm lo giúp đỡ cho nhau.

Bởi vì cơ duyên này, cô cùng một đàn anh lâu ngày sinh tình, hai người yêu nhau từ năm nhất đến lúc thuận lợi tốt nghiệp.

Cuối cùng bọn họ quay về Nam Giang làm việc, sau hai năm dự định làm đám cưới, gặp mặt hai bên gia đình xong thì bọn họ quyết định ngày tổ chức.

Hôm hôn lễ, Liễu Tư Gia bởi vì có việc không thể về kịp, nhờ người quen chuẩn bị một phần lễ hậu, trên thiệp cô chúc phúc cho Phương Gia Bội còn hỏi thăm từng người bạn, nói cô rất mong chờ cuộc hẹn mười năm của bọn họ.

Bởi vì khu vực phía Tây Nam xảy ra động đất, nên chi đội của Ninh Triều được điều động đến đó để cứu trợ trận động đất, không thể tham dự lễ cưới, nhưng cũng nhờ bạn bè gửi quà cáp qua.

Hôn lễ được tổ chức tại một công viên rừng ở trong núi Thanh Liên, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh ngồi ở vị trí bạn bè, trên sân khấu Phương Gia Bội đội gạc trắng trên đầu, dưới sự đánh bóng của thời gian và sự trưởng thành, cô trở nên tự tin và xinh đẹp hơn, không còn là nữ sinh lưng gù tự ti thu mình vào trong bóng tối.

Khi Phương Gia Bội đứng trên sân khấu nói với chú rể “Cảm ơn anh đã mang lại hạnh phúc cho em”, đôi mắt của Lâm Vi Hạ lóe lên nước mắt, Ban Thịnh ngồi bên cạnh, khuôn mặt lưu manh lấn qua, hỏi cô:

“Thế nào, muốn kết hôn rồi?”

Lâm Vi Hạ sụt sịt mũi, nhìn cậu một cái, đáp: “Anh nằm mơ đi.”

Ban Thịnh ngước mắt nhìn góc nghiêng trắng nõn yên tỉnh của Lâm Vi Hạ, thản nhiên cười, tiếp lời:

“Anh chính là muốn nằm mơ.”

Lâm Vi Hạ đang đắm chìm trong cảm xúc tuyệt đẹp của đám cưới Phương Gia Bội, điện thoại nằm trên đầu gối phát ra một tiếng ding, là tin nhắn của Môn Tử:

Tớ gặp Ninh Triều rồi.

Một thị trấn biên giới khác ở phía Tây Nam có tên là Bách Ánh. Trong ba năm trở lại đây, Môn Tử với tư cách là một đạo diễn phim tài liệu, liên tục sản xuất, độ nổi tiếng của cô trong ngành vẫn rất cao, những lời mời được đưa qua rất nhiều, chỉ là đột nhiên có một ngày, Môn Tử phát hiện bản thân không quay được tác phẩm nào, cô quyết định đóng phòng làm việc, một mình chạy lên vùng núi dạy học tình nguyện, hy vọng lắng đọng được bản thân, cũng tiện thể tìm được cảm hứng sáng tác.

Chỉ là cơn động đất đến đột ngột, lúc đó cô còn ở trong lớp dạy bọn trẻ, mặt đất bất ngờ rung chuyển không ngừng, lớp tường liên tục rơi xuống, như thể cả tòa nhà sắp sụp đổ.

Chuông báo động vừa vang lên, Môn Tử lập tức đưa các em ra ngoài, chạy ra khỏi sân chơi của trường, cô liên tục sơ tán đám đông, mặc dù trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đếm số người theo thứ tự.

Khi phát hiện còn thiếu hai người, Môn Tử lại loạng choạng chạy vào tòa nhà bê tông, túm lấy hai đứa trẻ đang khóc trong lớp rồi chạy ra ngoài.

Nhưng cô không ngờ bản thân gặp xui rủi, sau khi rung chuyển vài phút tòa nhà được chống đỡ bằng xi măng sụp đổ như quân cờ domino, vài viên đá vụn đập thẳng về phía Môn Tử, cô thậm chí còn không kịp tránh né, trong lúc chạy ra khỏi cửa đã đập phải vết thương, đột nhiên ngã xuống đất.

Giữa chừng trời đổ mưa xối xả, các giáo viên lớp khác, bảo vệ không phải đang đếm số người, thì là đang trấn an mọi người, cùng với tiếng khóc náo của bọn trẻ, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lính cứu hỏa, cảnh sát lần lượt đến nơi, bắt đầu giải cứu bọn họ theo thứ tự, Môn Tử được đồng nghiệp đỡ ngồi trên một tảng đá, lưng của cô đau đến mức không thể duỗi thẳng eo, cả khuôn mặt vùi vào trên đầu gối, đau đớn mắng vài câu chửi thề.

Môn Tử đang chịu đựng cơn đau, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét “Ninh đội, ở đây còn có người——”

Trái tim bóp nghẹt, ngước mắt lên nhìn qua, vậy mà gặp được Ninh Triều ở đây. Bộ quân phục màu xanh lá cây được mặc trên người của chàng trai tôn lên thân hình cao lớn, nét mặt cứng rắn như dao, mái tóc húi cua, đôi mắt đen phát sáng.

Ninh Triều hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cảm xúc trào dâng trong đáy mắt, dừng lại chốc lát, cũng nhìn thấy vết thương trên lưng của cô, di chuyển ánh mắt sững sờ, bước tới tiếp tục cứu người.

Trong suốt quá trình, Môn Tử luôn nhìn chằm chằm Ninh Triều, bờ vai rộng lớn của cậu, hai tay ôm vết thương sải bước đi về phía xe cứu thương, quay lại lần nữa, liên tục thu dọn hiện trường, chạy tới chạy lui, mồ hôi trên trán chảy xuống cái cằm nhễ nhại, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn hiện lên sự cứng rắn.

Thẳng cho đến khi hoàng hôn hạ màn, tất cả cứu viện cơ bản tại chỗ xong xuôi, Ninh Triều đi đến trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy liếc cô một cái, ngồi xổm xuống, mở miệng:


“Tôi cõng cậu.”

Môn Tử cũng không nhúc nhích, cô ngồi đó, một thân nhếch nhác, mái tóc ướt dính vào khuôn mặt quyến rũ, nhìn cậu:

“Cậu bây giờ đã là một cảnh sát tốt chưa?”

*---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi tham dự hôn lễ xong, mọi người cùng nhau trở về khách sạn dùng tiệc tối, Ban Thịnh cơ bản không đụng qua rượu, gặp phải người kính rượu cũng nâng ly nhấp hai ngụm lấy lệ cho có, ngược lại là Lâm Vi Hạ, trong tiệc cưới nếm được vị rượu gạo ngon, nhân lúc cậu không chú ý, lặng lẽ uống rất nhiều rượu.

Đợi đến khi Ban Thịnh phát hiện, Lâm Vi Hạ đã uống đến ngà ngà say, hai má ửng hồng, trực tiếp cười với cậu. Sắc mặt của cậu có chút nặng nề, nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, không nở nói những lời trách mắng.

Khi buổi tiệc kết thúc, Ban Thịnh đưa người trở về, cả người Lâm Vi Hạ dán vào trên lồng ngực rộng lớn của cậu, người chỉ có năm phần tỉnh táo.

Hôm nay Ban Thịnh không lái xe, đứng trên đường lớn, vươn tay ra chặn một chiếc xe taxi, sau khi ngồi vào trong liền báo địa chỉ.

Lâm Vi Hạ ngồi trong xe xem như khá yên tĩnh, không quá ầm ĩ, cô dựa vào vai Ban Thịnh thấp giọng nói nóng, đặt bàn tay có những mạch máu xanh nhạt lên cửa, ấn nút, cửa xe hạ xuống, gió đêm mang theo độ ẩm thổi vào trong.

Đèn neon bên ngoài cửa sổ xe và các cửa hàng vào ban đêm đều thụt lùi, chiếc taxi rẽ vào một con đường bên tay trái, một tấm biển màu xanh biển được dựng trên đường, bên trên khắc bốn chữ Đường Nhân Nhạo Đông.

Trái tim bỗng đập loạn nhịp, kí ức phong ấn được mở ra, Lâm Vi Hạ từ từ ngồi dậy khỏi vai cậu, con đường này dường như không có gì thay đổi, vài năm trước nói muốn xây thêm một tàu điện ngầm, kết quả vẫn luôn sửa đường cho đến nay.

Mọc thêm vài cửa hàng mới, cửa hàng cũ vẫn ở đó.

Đôi mắt hổ phách vô tình quét qua phố xá ở hai bên, nhìn thấy tiệm sủi cảo quen thuộc ánh mắt dừng lại, tiệm sủi cảo đó vậy mà lại mở cửa rồi!

“Bác tài, dừng một lát!” Lâm Vi Hạ lên tiếng nói.

Tài xế phanh gấp, chiếc xe dừng lại, Lâm Vi Hạ mở cửa xe, ngoảnh đầu nói với Ban Thịnh ngồi bên cạnh: “Tiệm sủi cảo đó vậy mà mở cửa lại rồi, anh đợi ở đây em đi mua một phần.”

Vừa dứt lời, người liền chạy xuống xe, phía sau vang lên tiếng gọi, Lâm Vi Hạ cũng không nghe rõ, hấp tấp băng qua đường, sau đó bước vào tiệm sủi cảo.

Cửa cuốn màu xanh biển được kéo lên phía trên, hộp đèn trước cửa tiệm chớp ánh sáng mờ ảo, trước cửa có một cái bếp núc, làn sương trắng không ngừng bốc lên trong nồi, vẫn là cặp vợ chồng ông chủ bận rộn đó, bên trong có vài vị khách đang ngồi, đèn sợi đốt trên đỉnh đầu rọi xuống bên dưới, mọi thứ được bày biện như cũ, toát lên một mùi vị ấm áp.

Lâm Vi Hạ đi vào trong, rượu xông lên, di chuyển một chiếc ghế đẩu cao màu đỏ được làm bằng nhựa ngồi xuống, cười với ông chủ:

“Ông chủ, gói một phần sủi cảo nhân thịt.”

“Được.”

Một đĩa sủi cảo tròn vo được cho vào nồi, hơi nóng không ngừng bốc lên, Lâm Vi Hạ cầm điện thoại quét mã QR thanh toán ở phía trên tường, hỏi: “Ông chủ, bao nhiêu tiền?”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng 45 46 tuổi, đang trầm mặc nấu sủi cảo, vợ của ông ấy lấy tay chùi vào tạp dề như thói quen, vừa muốn mở miệng, vô thức nhìn thấy người ở phía sau cô, mỉm cười để lộ hai nếp nhăn ở trên khóe mắt: “Đến đây.”

Đầu ngón tay đang ấn trên màn hình điện thoại dừng lại, Lâm Vi Hạ quay đầu, nhìn thấy Ban Thịnh đang đút hai tay vào túi ung dung bước qua đây.

Cậu đứng ở cửa, thân hình cao lớn, ngọn đèn sợi đốt kéo dài bóng lưng, Ban Thịnh và ông chủ hỏi han nhau, ngữ khí hiện lên sự quen thuộc.

Bà chủ còn mang ra một dĩa bánh kẹo, nhiệt tình hỏi cậu muốn ăn gì.

Ban Thịnh mỉm cười ra hiệu nói không cần, lại không chối từ được, cậu cầm hai viên kẹo lấy lệ, vòng tay ra sau, giơ tay về phía Lâm Vi Hạ đang ngồi ở đằng sau, lặng lẽ đưa kẹo cho cô.



Ban Thịnh quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ một cái, mỉm cười nói:

“Phải.”

Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, cả người đều ngơ ngác, cô không hiểu tại sao Ban Thịnh và ông chủ sao lại có mối quan hệ quen thuộc như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của cô, ông chủ luôn trầm mặc mở miệng:

“Vài năm trước, vợ của tôi bị bệnh nặng, trong nhà không có tiền, lại không có con cái cho nên đóng cửa tiệm. Là cậu nhóc này thông qua nhiều người tìm gặp tôi, cho chúng tôi một khoản tiền, bảo tôi đi chữa bệnh cho vợ. Sau đó vợ tôi khỏi bệnh, tôi nghĩ đến tờ giấy ghi nợ đều không ghi cho cậu ấy, thế là liên hệ tìm người, nghĩ sau này phải chăm chỉ kiếm tiền để trả cho người ta, kết quả cậu nhóc này nói cái gì cũng không cần, cậu ấy chỉ có một yêu cầu.”  

“Cậu ấy nói nếu như bằng lòng, muốn chúng tôi tiếp tục mở cửa hàng, nếu như thu nhập không tốt cũng không sao, có cậu ấy gánh.”

Khóe mắt nhăn nheo của bà chủ có chút ươn ướt, bà vươn tay ra lau, hồi tưởng lại: “Tôi từng hỏi lý do cậu ấy làm như vậy là gì, cậu ấy nói——

Khi đó nam sinh mặc chiếc áo khoác gió màu đen ngồi trong tiệm, trên cổ tay còn mang theo vết thương đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, sau khi nói với cặp vợ chồng bọn họ những yêu cầu này, bọn họ nghi ngờ không thể giải thích được.

Ban Thịnh đưa tay xoa mí mắt, đôi lông mày đen rũ xuống, giống như che giấu tâm sự bất tận, cậu nhếch khóe môi, lên tiếng:

“Lần trước đến đây vẫn chưa ăn được.”

Bà chủ nhớ lại, tiếp tục thở dài: “Cậu nhóc này nói thì nói như thế này, mấy năm ở nước ngoài, mỗi lần được nghỉ sẽ quay lại tiệm ăn, cái gì cũng không ăn, cũng không nói chuyện, ngồi ở chiếc bàn đó đến khi quán đóng cửa, hỏi cậu ấy ăn sủi cảo không, cậu ấy nói để lần sau.”

“Lần sau dắt cô ấy đến cùng.” Ban Thịnh cười một cái, đáy mắt ẩn giấu mong đợi, sau đó rời đi.

Ban Thịnh mỗi lần đều nói như vậy, lần nào cũng không thấy cậu dắt người đến.

Bởi vì đây là nơi lần đầu tiên Lâm Vi Hạ mời cậu ăn cơm, mối quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp.

Cũng là ban đầu khi hai người xa nhau, cuối cùng đến một bữa sủi cảo cũng tiếc nuối không ăn được.

Lâm Vi Hạ không nói được một câu nào, những cơn sóng trong lòng cuộn trào, giống như sóng biển khổng lồ không ngừng tràn vào, lấp đầy từng ngóc ngách trong tim cô.

Liên quan đến Lâm Vi Hạ, mỗi một việc cậu đều không tiếc công sức để làm, sau đó——

Chủ động để tiếc nuối biến thành toàn vẹn.

Ban Thịnh ở trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mà cô không biết, đã yêu cô rất lâu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ban Thịnh nhìn thấy dáng vẻ sắp đau lòng của Lâm Vi Hạ, đưa tay chạm vào mặt cô, một bộ dạng không đứng đắn nói:

“Chẹp, dì Trương, dì khoa trương rồi, nào có nhiều ý nghĩa như vậy, cháu chỉ là đơn thuần cảm thấy sủi cảo của tiệm dì ngon, bản thân thèm ăn.”

“Cháu đưa cô ấy về trước, hôm khác đến thăm hai người.”

Bước ra khỏi tiệm sủi cảo, Lâm Vi Hạ đi chưa được hai bước cô làm nũng nói đau đầu muốn cậu cõng, Ban Thịnh đành phải cam chịu, cõng cô về nhà.

Đêm hè gió thổi dịu dàng, màn đêm say sưa, thỉnh thoảng đi qua dưới gốc cây đa, sẽ nghe thấy tiếng côn trùng ríu rít, Lâm Vi Hạ vòng hai tay ôm chặt cổ cậu, vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của chàng trai, nhỏ giọng nói:

“Sao anh lại tốt như vậy.”

Ban Thịnh không thể nhìn được cô đắm chìm vào bầu không khí buồn phiền, cố ý ngắt lời, yết hầu lăn lộn, nhướng mày:


“Đều tốt như vậy rồi, thích anh không?”

“Thích.” Lâm Vi Hạ ngẩng mặt lên, nhanh chóng hôn vào mặt cậu một cái.

Bị rượu thúc giục, cộng thêm Lâm Vi Hạ nằm sau lưng Ban Thịnh, ngửi thấy mùi sảng khoái lành lạnh trên người cậu, khiến cô an tâm. Mí mắt mệt mỏi, Lâm Vi Hạ không chống đỡ được, ngủ thiếp trên lưng Ban Thịnh.

Sau khi Ban Thịnh đưa người trở về nhà, cõng cô đến ghế sofa, lại tìm một chiếc gối mềm kê sau đầu cô. 

Một lúc sau rượu xông lên, Ban Thịnh thấy Lâm Vi Hạ say không nhẹ, lại nhỏ giọng nói khó chịu. Ban Thịnh khẽ thở dài, bước qua, mở hai cúc áo sơ mi dưới cổ cô như hầu hạ tổ tông, lại cởi giày của Lâm Vi Hạ ra.

Cậu đi vào phòng ăn, mở tủ lạnh, lấy một lọ mật ong ra, lại chọn một quả táo, vào bếp nấu trà giải rượu cho cô.

Đợi Ban Thịnh nấu xong trà giải rượu, tắt lửa bước ra ngoài, tầm nhìn vô thức tìm kiếm người đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách.

Trống không.

Thẳng đến khi lon bia bị bóp thành đôi phát ra tiếng “tách”, nhướng mi mắt nhìn qua.

Lâm Vi Hạ ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào chiếc tủ lạnh hai cửa, bảy tám lon bia rải rác xung quanh.

Mái tóc dài mềm mại của cô gái vén ra phía sau, bởi vì quá nóng, cô lại đưa tay cởi hai cúc áo, đường vòng cung tròn trĩnh thoắt ẩn thoắt hiện.

Đôi mắt trong veo như có nước, không ngừng nói khát, muốn ăn kem.

Nếu như nói lúc nãy Lâm Vi Hạ say năm phần, cộng thêm số bia cô vừa uống, thì bây giờ cô hoàn tay say rồi.

Nhưng cảnh tượng này, trực tiếp khiến Ban Thịnh nhìn đến mức nổi lên phản ứng.

Ban Thịnh đi qua, bóng đen cao lớn có tính áp bức bao trùm xuống. Lâm Vi Hạ nấc cụt một cái, nhìn thấy Ban Thịnh ngồi xổm xuống, lập tức túm lấy cánh tay cậu, tố cáo:

“Anh……anh giấu kem ở đâu rồi?”

Đôi má trắng nõn của cô gái ửng lên màu hồng phấn, lông mi đen rũ xuống, mỏng như cánh bướm, đáng thương đến mức khiến người khác muốn bắt nạt.

Cảm xúc trong đôi mắt của Ban Thịnh không ngừng dâng trào, ánh mắt rơi trên người cô thay đổi, giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo sự dỗ dành:

“Hạ Hạ, chúng ta chơi một trò chơi, em làm theo lời anh nói.”

“Em ngoan một chút, thưởng cho em một hộp kem.”

Đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên, Lâm Vi Hạ ngẩng mặt lên nói: “Không thành vấn đề.”

Đôi mắt của Ban Thịnh rơi vào đôi môi đỏ mọng, giọng nói của cậu trở nên khàn đặc không thể kiểm soát được:

“Hôn anh.”

Đầu óc của Lâm Vi Hạ mê man đến lợi hại, do dự một lúc, ánh sáng chiếu tới, rơi vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Ban Thịnh, cậu không làm gì cả, đợi cô dâng đến cửa, giống một tay thợ săn dẫn dắt từng bước.

Do dự rất lâu.

Ban Thịnh đứng dậy, mở tủ lạnh, khí lạnh phà qua, nhưng không thể dập tắt lớp lửa trên người.

Cậu tìm thấy hộp kem vị chanh được giấu ở ngăn trên cùng của tủ đông, nửa ngồi xổm xuống, chống khuỷu tay lên đùi, thong dong nhìn cô.

Đôi mắt của Lâm Vi Hạ lập tức sáng lên, Ban Thịnh mở hộp kem, múc một miếng đưa đến miệng cô.

Lâm Vi Hạ vô thức mở miệng ra, khi cô muốn ăn miếng thứ hai, nhưng Ban Thịnh nhàn nhã thu về. Đôi môi mềm chạm vào ngón trỏ của cậu, rất nhẹ, như mang theo dòng điện.

Ban Thịnh chỉ thưởng cho cô một chút ngon ngọt.

Nếu còn muốn được thưởng, phải xem cô làm thế nào.

Lâm Vi Hạ giống như một con mèo, rướn người về phía trước, áp đôi môi ẩm ướt của mình lên đôi môi lạnh buốt, nhẹ nhàng m.út lấy đầu lưỡi của cậu. Cũng giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy, sau đó rút lui, dè dặt hỏi:

“Được chưa?”

Trên môi của cô còn dính một chút kem.

Hương thơm của cô và vị ngọt của kem mà Lâm Vi Hạ vừa nếm qua tràn ngập giữa môi và răng của cậu, yết hầu của Ban Thịnh di chuyển một cách khó khăn, bụng dưới căng ra đến lợi hại, một trận căng thẳng, ánh mắt liếc nhìn cô, không biến sắc nói:

“Không đủ.”

Lâm Vi Hạ suy nghĩ một lúc, lại nằm trên ngực cậu, bởi vì Ban Thịnh quá cao, lúc này cũng không cúi đầu qua đây, cô ngẩng đầu lên, trực tiếp áp môi vào yết hầu sắc nhọn nhô ra trên cái cổ trắng lạnh của cậu.

Vươn đầu lưỡi li ếm nó.

Yết hầu nhô ra trên chiếc cổ thon dài của chàng trai còn dính lớp kem trắng đang tan chảy.

Bầu không khí mơ hồ thích nhưng giả vờ từ chối cháy lên đến đỉnh điểm.

Ban Thịnh cứng đờ một lúc, thân thể phát sinh biến hóa, lập tức nắm lấy tay cô, bóng tối trong mắt dày lên một độ, ánh nhìn từ đáy mắt ập về phía cô như vũ bão, đem cả người cô đặt dưới thân, ấn môi xuống.

Lâm Vi Hạ ngẩng cổ lên thụ động tiếp nhận nụ hôn sâu của cậu, nhưng trong lúc cậu ý loạ n tình mê, cô trực tiếp giật lấy hộp kem trong tay cậu, sau đó đột ngột đẩy người ra.

Lâm Vi Hạ cầm hộp kem chạy ra ban công, còn khóa trái cửa sổ sát đất, ngồi trên sàn nhà ăn hộp kem của mình, còn đắc ý nhướng mày với cậu.

Người là say không sai, nhưng muốn ăn kem là thật.

Ban Thịnh tức giận cười một tiếng, cũng thuận theo cô, Lâm Vi Hạ châm lửa, bản thân lại bỏ chạy.

Chỉ đành tắm nước lạnh để dập lửa.

Sau khi Ban Thịnh đi ra, đưa tay lau những giọt nước trên mái tóc đen nhánh, liếc nhìn Lâm Vi Hạ đang tựa vào cửa kính ngoài ban công ngủ gật.

Cậu nhấc chân đi qua, trực tiếp ấn khóa vân tay trên tường, cửa kính của cửa sổ sát đất mở ra, đi đến bên cạnh Lâm Vi Hạ.

Ánh trăng mờ ảo, treo trên gương mặt lạnh lùng lại giản dị của Lâm Vi Hạ, cô ngủ rất sâu, phán đoán là náo đến mệt, lông mi nhắm chặt, trong tay còn cầm hộp kem chưa ăn xong đã tan hết một nửa.

Ban Thịnh lấy hộp kem trong tay cô, ôm Lâm Vi Hạ vào người, cô tự nhiên nép vào ngực của chàng trai, vô thức rơi vào mơ hồ, ngáp một cái:

“Sáng mai em muốn ăn bánh quẩy của Trần Ký, còn có……sữa đậu nành.”

Ban Thịnh nhìn người con gái ở trong lòng một cái, ngữ khí cưng chiều:

“Ừm, mua cho em.”
Em Nghe Thấy Được
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Em Nghe Thấy Được Truyện Em Nghe Thấy Được Story Chương 92: Quả chanh
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...