Em Nghe Thấy Được
Chương 62: Ái muội
Cuối tuần, Môn Tử kết thúc bữa tiệc xong trực tiếp đến nhà Lâm Vi Hạ ngủ qua đêm. Lâm Vi Hạ rất biết chăm sóc người khác, Môn Tử ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao thì mới tỉnh dậy, phát hiện Lâm Vi Hạ không chỉ nấu canh giải rượu cho mình mà trong bếp còn có bữa sáng làm ấm bụng.
"Huhuhu chị em à, tớ không rời xa cậu được phải làm sao đây." Môn Tử ôm lấy vai của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ vỗ vai của cô ấy, nói: "Được rồi, đi rửa tay mau."
Môn Tử sau khi rửa tay xong thì ngồi xuống trước bàn ăn, cầm thìa lên ăn thì nhớ đến điều gì, nháy mắt với Lâm Vi Hạ: "Tớ nghe hết tất cả rồi nhé."
"Nghe cái gì?" Lâm Vi Hạ rót ly nước cho cô ấy.
"Cậu cùng Ban Thịnh, có người nhìn thấy cậu và Ban Thịnh một trước một sau rời khỏi tòa nhà lầu thí nghiệm vào chiều thứ năm. Bản tin tức của Bắc Đại đang cãi nhau điên cuồng đấy, đặc biệt là fans nam của cậu đang gào khóc thảm thiết, bọn họ còn nói đùa sẽ tiết kiệm tiền mua một chiếc GTR nữa. Cái gì mà cùng cái kia, quá là thiển cận!"
Bức ảnh mà Môn Tử nói đến là, là bài đăng có dòng chữ nóng màu tím ở phía sau liên quan đến hai người họ trên khu tin tức của Đại học Bắc Đại. Góc chụp trộm rất khéo, nam sinh mặc áo khoác màu đen, cái cổ thẳng tắp trắng ngần bước ra ngoài. Theo sau là một nữ sinh có thân hình cao gầy, xinh đẹp, tay của nữ sinh buông thõng xuống, trong tay của nam sinh có dáng người cao đang cầm điếu thuốc, đưa hai tay ra sau.
Dưới bầu trời đen trắng, góc độ chụp giống như hai người đang nắm lệch tay nhau.
Môn Tử nói xong liền phát hiện biểu tình của Lâm Vi Hạ có gì không đúng, trong đầu xoẹt qua một tia chớp, cô ấy nhớ lại những chuyện mà Vi Hạ từng nói đến trước đây, xâu chuỗi lại với nhau, những từ ngữ nghệ thuật được bật ra khỏi miệng:
Trái tim của Lâm Vi Hạ co rút lại, lắc đầu, biểu tình trên mặt ảm đạm: "Có lẽ không phải đâu, cậu ấy bây giờ không để ý đến tớ nữa."
Cũng rất lạnh nhạt.
Khi Môn Tử còn đang muốn nói gì đó, điện thoại nằm trên bàn phát ra tiếng rung thông báo có tin nhắn đến, Lâm Vi Hạ cầm lên xem, là tin nhắn của Ninh Triều:
Này, người bạn, trước khi trở về nước cậu nói mời tôi ăn cơm, tiểu gia tôi luôn đợi cậu đấy.
Lâm Vi Hạ bật cười, học viện cảnh sát nơi Ninh Triều học cách Bắc Đại khá gần, cách nhau khoảng sáu trạm xe buýt, cho nên những người bạn cũ này thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Vậy cậu qua đây đi, tôi mời cậu ăn lẩu thịt bò.Lâm Vi Hạ trả lời.
"Được thôi, dù sao tớ cũng không có việc gì làm." Môn Tử vui vẻ nói.
Ngón tay của Lâm Vi Hạ ấn vào màn hình gõ chữ, trưng cầu ý kiến của Ninh Triều: Có để ý tôi dẫn thêm một người bạn không?
Ninh Triều nhanh chóng trả lời: Không phải việc gì lớn, đi cùng đi.
Vừa bước vào mùa đông các nhà hàng lẩu gần khu trung tâm mua sắm đông nghịt người, Lâm Vi Hạ ngồi cùng với Môn Tử, Môn Tử đang cầm ipad gọi món, vừa xem món ăn vừa hỏi cô ăn thịt bò không.
Lâm Vi Hạ bày tỏ bản thân sao cũng được, không kiêng kị món nào, chốc lát, một bóng người cao lớn ngồi vào đối diện, là Ninh Triều.
Cậu mặc áo khoác màu đen, vừa huấn luyện xong, bên trong chỉ mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, những đường cơ dưới ngực cậu căng phồng lên.
Biểu tượng ngôi sao năm cánh lấp lánh trên ngực trái.
Ninh Triều vào học viện cảnh sát hai năm nay, ánh mắt ngày càng đen láy sáng ngời, cả người cậu đã mất đi hơi thở ngang ngược giống bọn giang hồ đường phố ngày nào, bây giờ càng thêm thận trọng trưởng thành.
Ninh Triều vừa ngồi xuống, liền giúp hai nữ sinh trán bát đũa, từ khi Ninh Triều đi vào, ánh mắt của Môn Tử như dán chặt trên người cậu.
"Hạ Hạ, không giới thiệu à?" Môn Tử đẩy cánh tay của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ dời ánh mắt ra khỏi thực đơn, bất giác nói: "Đây là bạn học thời cao trung của tớ, Ninh Triều, học viện cảnh sát bên cạnh, học năm hai."
"Đây là bạn của tôi, Môn Tử, học cùng khóa, chuyên ngành đạo diễn."
Môn Tử lập tức trở nên hào phóng duỗi tay ra, đôi môi đỏ hé mở, cười mỉm: "Xin chào, hóa ra là đàn em à."
Cô ấy đặc biệt cắn mạnh từ đàn em, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Ninh Triều, trong lòng nghĩ, chuyến đi này không hề vô ích, gặp được một con chó săn, trên người cậu từ trên xuống dưới khắp nơi đều hiện lên nam nhân cấm dục.
Người phục vụ đúng lúc đưa thức ăn lên, Ninh Triều lập tức đem đồ ăn dọn qua bàn, cậu vốn dĩ không tiếp chiêu của Môn Tử, nhìn cô một cái:
"Tôi thi lại đại học."
Bản đệm này nhanh chóng bị bỏ qua, Lâm Vi Hạ và Ninh Triều vừa ăn lẩu vừa trò chuyện tình hình gần đây của đối phương, Môn Tử phụ trách nói chêm chọc cười, bầu không khí ngược lại cũng rất thoải mái.
Giữa buổi ăn người phục vụ bưng nước lèo lên, Môn Tử ngồi ở ngoài mép, không thèm suy nghĩ mà duỗi tay ra, Lâm Vi Hạ đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cô kinh hãi thốt lên.
Mắt thấy đầu ngón tay mảnh khảnh sắp chạm vào nồi đất nóng hổi, một cánh tay rắn chắc duỗi ra, Ninh Triều giơ tay qua, trực tiếp nói:
"Để tôi."
Trong lúc ăn, Môn Tử liếc nhìn cánh tay đầy gân xanh của Ninh Triều, phía sau đỏ bừng, đầu ngón tay nổi vài bọt nước, nhưng cậu lại không nói một lời nào, cũng không nhắc đến chuyện này.
Ngược lại Môn Tử cảm thấy áy náy.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Ninh Triều đặt đũa xuống đi vào nhà vệ sinh, Môn Tử cũng đặt cốc nước trái cây xuống đi theo cậu, đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi một lúc, thoáng thấy bóng dáng màu đen đi ra, cô đi lên phía trước, ngữ khí đã mất đi sự không đứng đắn khi nãy, nghiêm túc nói:
"Lúc nãy cảm ơn cậu nha."
Hành lang dẫn đến nhà vệ sinh chật hẹp lại còn chất ních người, Ninh Triều đang định nói gì đó, mắt thấy có người sắp đụng vào Môn Tử, Ninh Triều giơ tay lên kéo người cô.
Bình thường Ninh Triều ở trong học viện cảnh sát luôn tập luyện cao độ, lại nói cậu làm sao mà biết được cô nương này nhìn cao ráo, nhưng thực ra lại nhẹ hều như vậy, vừa kéo liền bay thẳng qua.
Môn Tử vững chắc ngã vào lồng ngực của cậu.
Cơ thể mỏng manh của nữ sinh nằm ở trong lòng, vẻ mặt của Ninh Triều trở nên mất tự nhiên, sau đó mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Còn không đứng dậy?"
Môn Tử rời khỏi người cậu một chút, lại bắt đầu trở nên không đứng đắn, cô nắm lấy chiếc băng đô chuồn chuồn tre trên cổ tay, cưỡng ép nhét vào trong tay của nam sinh, nói:
"Lần sau đem cái này đến lớp 1 khoa đạo diễn tìm tôi, đổi lấy phần thưởng, xem như là quà cảm ơn của tôi ngày hôm nay."
Những người trước đây Môn Tử nhìn trúng, cô đều là dùng phương thức thả mồi xong ngồi đợi bọn họ đến theo đuổi, hôm nay còn là lần đầu tiên cô chủ động. Cô đang âm thầm vui vẻ, người còn chưa kịp phản ứng lại, bóng người cao lớn đã đè xuống.
Động tác của Ninh Triều lưu loát, trực tiếp đem băng đô làm còng tay buộc một nút thắt trên cổ tay cô. Hai cổ tay bị trói vào nhau, cánh tay trắng nõn bị sức lực làm cho đỏ ửng, càng giãy ra thì càng bị siết chặt.
Môn Tử đau đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài, xém chút là văng tục chửi thề.
Dưới đáy mắt của Ninh Triều không có chút thương hại nào, sự ngỗ ngược được ẩn giấu trong cơ thể bật ra ngoài, lạnh lùng đầy ẩn ý: "Biết cảnh sát làm gì không?"
"Chuyên thu dọn những cô sinh viên xấu xa như cậu."
Nói xong, đầu của Ninh Triều cũng không quay lại liền rời đi.
Lâm Vi Hạ vừa vặn ăn xong miếng thịt cuối cùng, nhìn thấy Môn Tử trở lại, cầm khăn giấy lau miệng: "Tiểu Tử, cậu còn ăn không? Đúng rồi, Ninh Triều nói cậu ấy có việc đi trước rồi."
"À, ăn no rồi." Môn Tử đáp.
Lâm Vi Hạ và Môn Tử chia tay nhau ở lối vào trung tâm mua sắm, cô ăn có chút no, định đi bộ về nhà để tiêu hóa thức ăn, đi được nửa đường, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem thử.
Là địa chỉ do một dãy số lạ gửi đến —— Quán bar TAK phòng 1203.
Lâm Vi Hạ tắt màn hình, trở về nhà, vừa mở cửa ra, Thịnh Hạ quẫy đuôi chào đón cô, cô ngồi xổm xuống chơi với nó một lúc.
Sau đó ngồi trước bàn học, tắt máy điện thoại, đọc sách, ôn tập lại một số bài kiểm tra.
Bầu trời lặng lẽ tối sầm xuống, màu sắc của những đám mây ráng đỏ vào mùa đông có chút mơ hồ, như một ngọn đèn ló ra khỏi vỏ quả cam, vàng óng ả.
Lâm Vi Hạ đứng dậy thu dọn, cô đứng trước tủ quần áo, phát hiện quần áo của mình chủ yếu đều là những màu sắc đơn giản, cô chọn vài bộ, sau khi thay quần áo xong, ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhàng.
Tám giờ, đường Thập An đông đúc xe cộ, đèn neon nhấp nháy, màn hình LED treo cao ở giữa con đường trung tâm chuyển đổi các màn hình quảng cáo khác nhau.
Lâm Vi Hạ gọi xe đến quán bar TAK, người phục vụ đeo nơ dẫn đường vào thang máy đến phòng bao 1203.
Cô đẩy cửa bước vào, một luồng hơi nóng phả vào mặt, đôi mắt màu hổ phách hiện lên sự trầm tĩnh, đảo mắt nhìn xung quanh môi trường ở trước mặt.
Phòng bao này được chia thành hai tầng, tầng trên và tầng dưới, các bức tranh sơn dầu vẽ về những người đàn ông và phụ nữ khỏa thân trong vườn địa đàng thời trung cổ treo ngược trên trần nhà, ánh đèn tím đỏ lập lòe, bầu không khí u ám lờ mờ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nũng nịu của các cô gái, tiếng vỗ tay bùng nổ của những chàng trai khi chơi trò chơi.
Mang lại cho người khác một loại cảm giác trời đất quay cuồng, chạy lệch ra khỏi quỹ đạo.
Lâm Vi Hạ đứng ở đó, nước da trắng lạnh, bề ngoài thanh cao, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người đang ngồi trên sofa, hỏi:
"Này, cô nương tìm ai vậy?"
"Ban Thịnh." Lâm Vi Hạ nói.
Bọn họ giống như là nghe được câu chuyện cười, chậm rãi cười phá lên, trao đổi ánh mắt với nhau, ý tứ là ——Được, lại có thêm một con bướm đêm bay vào ngọn lửa.
Có nam sinh nở ra nụ cười xấu xa: "Tìm Ban thiếu à, cậu ấy bây giờ có lẽ không rảnh để gặp cô."
Lâm Vi Hạ không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ban Thịnh:
Tôi đến rồi.
Rất nhanh, màn hình điện thoại sáng lên, Ban Thịnh trả lời tin nhắn, lời nói ngắn gọn, chỉ trả lời hai chữ:
Lên trên.
Lâm Vi Hạ không trả lời, nhét điện thoại vào trong túi, không lâu sau, có một người vội vàng đi xuống từ cầu thang xoắn ốc, cô nheo mắt nhìn, thế mà lại là Khâu Minh Hoa.
"Em gái, đi, tôi dẫn cậu lên trên." Khâu Minh Hoa cười tươi nói.
Lâm Vi Hạ đi cùng cậu ta lên trên, nhìn thấy lông mày sống động của Khâu Minh Hoa, không nhịn được cười: "Cậu ấy quay về cậu vui như vậy à."
"Tất nhiên rồi, tôi là fan não tàn của Ban gia."
Vừa lên lầu, Lâm Vi Hạ ngước mắt nhìn qua, môi trường ở đây hỗn loạn hơn tầng một, bàn chơi bida, nam nữ ôm ấp tán tỉnh lẫn nhau.
Trên bàn đặt đầy ly rượu, gạt tàn chất đầy thuốc lá, có người lắc xúc xắc phát ra những tiếng cụng ly ồn ào. Một làn khói trắng xông tới, mùi khói thuốc sặc người, Lâm Vi Hạ không tránh khỏi ho khan vài tiếng.
Nhân vật trung tâm của câu chuyện đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt của cậu vô lại, bởi vì uống chút rượu, đôi môi đỏ thẫm được tôn lên dưới làn da trắng lạnh, hiện lên có chút biếи ŧɦái. Mà Thi Ly nữ thần của khoa nghệ thuật Bắc Đại, người có tiếng là chướng mắt với những nam sinh khác đang ngồi ở bên cạnh cậu vào lúc này.
Luồng ánh sáng đỏ xoay chuyển trên khuôn mặt nam sinh.
Cắt Ban Thịnh thờ ơ, và phóng đãng.
Lâm Vi Hạ đi qua phía bên kia, lối đi giữa bàn cà phê và ghế sofa hơi chật hẹp, khi lướt ngang qua đám người Thi Ly, bầu không khí lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Cô cảm nhận được ánh mắt đề phòng của Thi Ly, nhưng không quan tâm đến cô ta. Lâm Vi Hạ đứng trước mặt Ban Thịnh, lối đi nhỏ hẹp, một đôi chân thẳng tắp trắng nõn kề sát vào đầu gối của cậu,nếu không cẩn thận sẽ ngã nhào lên trên đùi của nam sinh.
Ban Thịnh cúi thấp cổ, đang pha chế rượu, cậu cầm một lát bưởi bỏ vào ly, viên đá vuông rơi vào ly thủy tinh phát ra tiếng "bốp", vài giọt nước bắn lên mu bàn tay của Lâm Vi Hạ.
"Tôi có lời muốn nói với cậu." Lâm Vi Hạ nhìn cậu.
Không biết là do tiếng ồn trong phòng bao quá lớn cho nên không nghe thấy, hay là do Ban Thịnh có ý không để ý đến cô, tóm lại, cậu vẫn đang thản nhiên tiếp tục pha rượu của mình, cũng không dời ánh mắt qua đây.
Những người xung quanh cảm nhận được bầu không khí này, ánh mắt bất chợt nhìn Lâm Vi Hạ đầy giễu cợt, Thi Ly còn nghiền ngẫm nhìn cô.
Ban Thịnh cho cô ta một ánh mắt chưa?
"Tôi đi trước đây."
Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt trên người cậu, quay người muốn rời đi, ánh đèn lờ mờ, cô có chút không nhìn rõ đường đi, đột nhiên, một cánh tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô.
Ban Thịnh giơ tay lên giữ cô lại, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Tay của cậu dùng lực rất mạnh, khiến làn da của cô nóng ran, mạch máu tăng tốc chảy nhanh. Với sự độc đoán này, dáng vẻ của gia thế này lại vô cùng giống Ban Thịnh của trước đây.
Lâm Vi Hạ quay đầu, ánh mắt của hai người dán vào nhau không coi ai ra gì.
"Uống rượu không?" Ban Thịnh một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay kia cầm ly thủy tinh hình vuông ở hổ khẩu, chính là rượu mà cậu vừa mới pha.
Ban Thịnh trước đây căn bản là không nỡ để cô uống rượu, khi chơi game thua đều là cậu uống thay cô.
Đôi mắt của Lâm Vi Hạ có chút xót xa, đè nén cảm xúc ở trong lòng, cười nhạt lên tiếng: "Tôi dị ứng với rượu."
Thực ra Lâm Vi Hạ không dị ứng với rượu, khi cô không muốn uống hoặc bị người khác ép uống rượu, cô sẽ đưa ra lý do này.
Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, cũng không cưỡng ép, vừa đặt ly rượu xuống, Thi Ly ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua, mùi hương nước hoa thoang thoảng xộc vào mũi của Lâm Vi Hạ.
Thi Ly nhận lấy ly rượu trong tay của Ban Thịnh, ngón tay út nhẹ nhàng lướt qua ngón tay mảnh khảnh của cậu đang đặt trên thành ly, ngữ khí hào phóng:
"Đưa tôi uống đi, tôi chưa từng uống qua rượu cậu pha."
Cùng lúc đó, Thi Ly nhìn Lâm Vi Hạ, ánh mắt khiêu khích lại mang theo sự chế giễu. Ngay lập tức, khu vực ở chỗ bọn họ rất yên tĩnh, bầu không khí cũng di động dưới mạch nước ngầm.
Một nam sinh đứng ngoài quan sát nhận ra Lâm Vi Hạ, âm thầm thương tiếc cho cô gái này. Lâm Vi Hạ lớn lên thuần khiết, tính cách mặc dù lạnh lùng, nhưng vừa nhìn thì liền nhận ra cô chính là một bông hoa trắng vô hại, đây không thể bị cấp bậc như Thi Ly dẫm đè trên mặt đất.
Bầu không khí bế tắc trong chốc lát.
Mọi người đều nhìn Lâm Vi Hạ, một số người không thể chịu nổi, khi bọn họ đang muốn đánh vỡ bế tắc này thay cô, thì nhìn thấy Lâm Vi Hạ không chút sợ hãi, cô không giật lấy ly rượu trong tay Thi Ly.
Mà là cúi người cầm ly rượu Ban Thịnh đang uống dở ở trước mặt, đặt môi lên miệng ly, ngẩng đầu, cái cổ thiên nga trắng như tuyết lộ ra một vòng cung xinh đẹp, uống cạn rượu của cậu.
Ly rượu được đặt lại trên bàn, ly rượu thủy tinh hình vuông trong suốt bỗng nhiên lưu lại một vết son ẩm ướt rõ ràng.
Ái muội đến cực điểm.
Động tác của Lâm Vi Hạ khiến bầu không khí xung quanh trở nên nóng bỏng dễ như trở bàn tay.
"Mẹ nó, ngầu quá."
"Ban Thịnh và cô gái này có gì với nhau phải không, mày nhìn ánh mắt của cậu ấy kìa."
"Tuyệt vời, tôi chỉ là xem trò vui, tại sao mặt tôi lại nóng như vậy."
Sắc mặt của Thi Ly trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, mắt thấy cô ta sắp tức giận, Khâu Minh Hoa đi qua cưỡng ép lôi kéo Thi Ly, liên tục nói: "Chị, em tìm chị thực sự có việc."
Trong lúc bận rộn nói, Khâu Minh Hoa lại lật đật đẩy Lâm Vi Hạ đến bên cạnh Ban Thịnh, để cô ngồi xuống. Thi Ly không tình nguyện đi ra, thoáng thấy ——
Dưới ánh đèn tím đỏ nhấp nháy, Ban Thịnh người luôn lạnh lùng không cho người khác một ánh mắt đang nghiêng cổ sang một bên, gương mặt góc cạnh rõ ràng, giơ tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau bọt rượu trên khóe môi của nữ sinh.
Ánh sáng lờ mờ, lại không nhìn thấy rõ, hai người kề sát nhau rất gần, bàn tay có các khớp xương đang ửng đỏ đặt lên đôi môi đỏ hồng, nữ sinh ngước đầu lên nhìn cậu, góc độ giống như sắp hôn nhau.
Em Nghe Thấy Được