Em Nghe Thấy Được
Chương 39
339@-Tháng sáu nhanh chóng kết thúc, con ve sầu đuổi theo sau lưng mọi người, tiếng kêu càng ngày càng vang lảnh lót.
Đám học sinh đang thảo luận sau kỳ thi sẽ đi nước nào nghỉ hè, học trượt tuyết hay leo núi để sống qua mùa hè này, kết quả lão Lưu thông báo một tin tức khiến mọi người tức giận đến mức thương tích đầy mình.
Sau cuộc họp của các nhà đại biểu, nhà trường nhất trí quyết định, những học sinh sắp lên lớp 12 sẽ phải học hè một tháng trong kỳ nghỉ hè này. Tin tức vừa được thông báo, học sinh bắt đầu bùng nổ, tất cả các loại khiếu nại chiếm hết mọi ngóc ngách của trường học.
“Mẹ nó cái gì cũng bắt đầu từ chúng ta, khổ quá đi mất.” Khâu Minh Hoa gào khóc thảm thiết.
“Ai muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài du học, bảo mẹ tôi lấy giấy báo cáo của bệnh viện xin nghỉ là xong.” Một nữ sinh nói.
Trịnh Chiếu Hành cười khẩy một tiếng: “Cậu cho rằng mấy lão già chết tiệt kia không nghĩ đến à, điểm số của cậu không đạt bọn họ còn cấp cho cậu một bản lý lịch tốt nghiệp đẹp mắt? Tất nhiên rồi, cậu dự định ra nước ngoài học những trường đại học chui thì coi như tôi chưa nói gì.”
Ha, ai cũng không được tự do như hắn, tốt nghiệp rồi không muốn học đại học gia đình cũng ủng hộ, ra nước ngoài ăn chơi cũng chẳng sao.
Hắn muốn làm cái gì còn không phải chỉ cần một lời nói.
Châm biếm cũng chỉ thuộc về châm biếm, chuyện đi học vào mùa hè này là điều chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thay đổi được. Những đứa trẻ này từ nhỏ đã được đắm mình trong môi trường tối đa hóa lợi ích và mất mát, bọn chúng tỉnh táo rất nhanh, chấp nhận sự thật cũng rất nhanh.
Còn có hơn 20 ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, lại là lúc làm xáo trộn hai hàng ngũ giữa học sinh A và học sinh F, là thời cơ mới nhất để lập ra một chương sách mới. Thần kinh của những học sinh tiến thoái lưỡng nan nằm giữa hai hàng ngũ này là căng thẳng nhất.
Bởi vì những trò đùa trước đây của học sinh A, học sinh F Lâm Vi Hạ lại thực hiện một pha phản kích đẹp mắt với bọn họ, đến lượt kỳ thi này, bọn họ cuối cùng cũng có được cơ hội nở mày nở mặt.
Đám học sinh A đứng đầu càng đến kỳ thi lại càng bình thản, bọn họ bày ra bộ dạng chúng tôi trời sinh có đầu óc tốt, đi bộ cũng nhanh hơn bọn học sinh F các cậu chạy bộ, thái độ tài trí hơn người.
Học sinh F bây giờ trong lúc vùi đầu vào học tập, đôi mắt bắt gặp bọn họ đang nói đùa đều cảm thấy xấu hổ.
Bầu không khí giữa học sinh A và học sinh F càng lúc càng căng thẳng không thể giải cứu được.
Lúc ăn cơm ở nhà, cô nhỏ vừa ăn vừa nói về những chuyện thường ngày, nhớ ra điều gì:
“Hạ Hạ à, lần trước cô đi họp phụ huynh, nghe nói trường của con còn phân chia cái gì cấp bậc học sinh A và học sinh F, cô cảm thấy khá tốt, có cạnh tranh thì mới có động lực.”
Lâm Vi Hạ múc một bát canh đưa cho cô nhỏ: “Phải.”
“Nghe nói bọn con sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi? Sắp thi cử rồi, phải tranh thủ nhé. Số tiền mà cô dành dụm cho con là đợi con lên đại học dùng đó.” Giọng điệu của cô nhỏ hơi nghiêm túc.
Lâm Vi Hạ đang ăn cơm, sững một chút rồi gật đầu: “Cảm ơn cô nhỏ, con sẽ cố hết sức.”
Toàn quá trình Cao Hàng luôn vùi đầu ăn cơm không nói chuyện, thành tích của chị cậu tốt như vậy, sợ Lâm nữ sĩ tiếp tục nói sẽ đem lửa phóng lên người cậu.
Lâm nữ sĩ tức giận liếc nhìn Cao Hàng đang ăn như quỷ chết đói đầu thai, “ầm” một cái cô nhỏ đem dĩa thịt kho tàu ở trước mắt cậu chuyển đến trước mặt Lâm Vi Hạ:
“Hạ Hạ con ăn nhiều chút.”
“Vâng ạ.” Lâm Vi Hạ mỉm cười.
Lần kỳ thi cuối kỳ này, Lâm Vi Hạ chỉ thiếu hai điểm nữa là có thể chính thức được liệt kê vào hàng ngũ học sinh A, giọng nói của Phương Mạt cực kỳ ngưỡng mộ:
“Vi Hạ, cậu sắp được đeo thắt nơ màu đỏ xinh đẹp rồi, thật tốt.”
Ninh Triều vừa tỉnh ngủ, liền ngáp một cái, ở bên cạnh tiếp lời: “Em gái sắp làm học sinh A rồi, tôi không xứng làm bạn cùng bàn với cậu.”
Lâm Vi Hạ cắn đầu bút, cau mày nhìn câu hỏi cuối cùng trên bài kiểm tra vật lý: “Thích đem tôi ra đùa giỡn phải không, tôi sắp bị vật lý chôn chết trên biển rồi.”
Nhưng may là có Ban Thịnh bên cạnh, mỗi lần hỏi bài làm, cậu xoay bút ở hổ khẩu, đôi mắt quét qua đề bài một cái, liền bắt đầu giảng bài cho cô.
Mạch suy nghĩ của cậu rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, cho dù đề bài có phức tạp đến đâu Ban Thịnh đều có thể giải quyết nó một cách dễ dàng, trạng thái bốn lượng địch ngàn cân.
Lâm Vi Hạ chuẩn bị cho kỳ thi lần này rất chăm chỉ, buổi chiều trước kỳ thi, cô ở nhà Ban Thịnh. Ban Thịnh ôn tập lại những điểm quan trọng cuối cùng cho cô.
Nam sinh ném bút, cả người ngã ra sau, uể oải vươn cái cổ, các khớp xương phát ra tiếng “cạch, cạch”.
Cậu đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy hai lon thức uống lạnh, trong đó có một lon là coca, Ban Thịnh mở cho cô, “cách” một tiếng, bọt khí trào ra.
“Cảm ơn.” Lâm Vi Hạ nhận lấy.
Ban Thịnh một tay cầm đồ uống, tay kia nhấc một cái ghế dựa, lật ngược nó lại trực tiếp ngồi xuống, rút cây bút ở trong tay Lâm Vi Hạ, lưu manh nói:
“Lần này cậu thi vào được top ba, cậu định làm thế nào để đền bù sức lao động miễn phí của tôi?”
Lâm Vi Hạ lập tức khen cậu: “Ban Thịnh là một người tuyệt thế vô song.”
“Ha.”
*
Tháng bảy rất nhanh đã đến, kỳ thi cũng chính thức diễn ra. Lâm Vi Hạ tự nhận kỳ thi lần này cô chuẩn bị tương đối đầy đủ, nói thật lòng, không kỳ vọng là giả.
Con người không thể miễn trừ phong tục, đã đánh đổi thì muốn nhận được gặt hái.
Cô muốn xem bản thân rốt cuộc có thể đi được đến bước nào.
Kỳ thi tổng cộng có hai ngày, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh mặc dù không ở cùng địa điểm thi, cả hai cùng ra cùng vào, nhưng hai người cũng không làm gì, chỉ giao tiếp đơn giản, trông có vẻ phô trương nhưng lại như không phô trương.
Các bạn học cũng không như lúc trước vừa nhìn thấy hai người liền bắt đầu xì xầm bàn tán, còn thỉnh thoảng chế nhạo hai câu, bọn họ dường như đã chấp nhận được sự thật này.
Môn thi cuối cùng của kỳ thi này là tổ hợp tự nhiên, thời gian là buổi chiều, Ban Thịnh đúng lúc có việc nhắn tin bảo cô đi trước. Mặt trời rất gay gắt, Lâm Vi Hạ cầm túi đựng bài kiểm tra màu xanh lá che đầu thuận theo dòng người đi vào trường.
Lâm Vi Hạ đang đứng trên con đường nhỏ của vườn học giả, một tay không ngừng quạt gió quanh cổ, một bóng người ở cách đó không xa vội vàng bước tới, đối phương đi đến trước mắt, cô nhìn kỹ đối phương, cô phát hiện đây là Tương Hợp Lộ.
Lúc làm bảng đen, hai người từng tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn.
Ấn tượng của Lâm Vi Hạ đối với Tương Hợp Lộ là rất cố gắng học tập, là một nữ sinh có tính cách lạnh lùng.
Lâm Vi Hạ nhớ được Tương Hợp Lộ là bởi vì Phương Mạt gần đây nhiều lần nhắc đến người này, cô ấy là người bạn mới quen của Phương Mạt. Hai người đi tương đối gần nhau, Phương Mạt nói cái người Tương Hợp Lộ này thực sự khá thú vị, hai người họ còn vì một bộ truyện tranh mà cùng nhau khóc sướt mướt.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vi Hạ hỏi cô ấy.
Vẻ mặt của Tương Hợp Lộ sốt ruột, giọng nói có chút run rẩy: “Phương Mạt bị bọn họ mang đi rồi.”
“Mang đi là sao? Cậu từ từ nói cho rõ ràng.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ trấn an.
Tương Hợp Lộ qua loa nắm một chùm tóc ngắn, nhíu mày: “Lúc nãy tôi và cậu ấy chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi trong căn tin để mua bút chì, đang đi trên đường thì Phương Mạt bị đám người Liễu Tư Gia mang đi rồi.”
“Cậu có nhìn thấy bọn họ đã đi đâu không?” Ấn đường của Lâm Vi Hạ liên tục nhíu lại.
“Ở đường Thanh Viên, sau đó rẽ trái.”
Lâm Vi Hạ đặt tay lên vai của Tương Hợp Lộ, giọng điệu thỉnh cầu: “Phiền cậu có thể dẫn tôi qua đó không.”
Tương Hợp Lộ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo ở cổ tay, do dự một lát: “Được thôi, nhưng mà phải nhanh lên chút, sắp đến giờ thi rồi.”
Nắng vỡ đầu, hai nữ sinh đi dưới bóng cây, băng qua dãy đường Thanh Viên đi đến tòa nhà dạy học bị bỏ hoang ở phía sau trường, mùi mực bay thoang thoảng, cách đó không xa là tiệm in photo nhỏ của trường học, chuyên dành cho học sinh tự in tài liệu, bài kiểm tra…
Hai người đứng trước cánh cửa rỉ sắt lớn, Lâm Vi Hạ đẩy cửa ra, ánh sáng bên trong mờ mịt, mùi hôi thối mục nát bốc lên, khiến người khác nhịn không được phải cau mày.
“Phương Mạt ——” Lâm Vi Hạ tiến lên vài bước, thăm dò gọi vài câu.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang vọng trống rỗng, mùi hăng nồng nặc khiến cô phải hắc xì hơi.
Lúc Lâm Vi Hạ quay đầu muốn nói với người bên cạnh Phương Mạt không ở đây, tìm thêm lần nữa. Cánh cửa thô ráp cọ xát với mặt sàn tạo ra âm thanh “cót két”.
Tia anh sáng trắng duy nhất trước mắt sắp biến mất, cánh cửa từ từ bị đóng lại, cách một khe cửa chật hẹp, nữ sinh đứng ở đó, ánh mắt nghiêm nghị đóng cửa lại.
Lâm Vi Hạ nhanh chóng chạy qua.
Vóc dáng của nữ sinh cao ráo, mái tóc xoăn dài màu nâu trà toát lên màu sắc xinh đẹp, nữ sinh mặc đồng phục của Thâm Cao, đứng ở nơi sáng sủa, chiếc vòng tay được làm bằng ngọc trai trắng đeo trên cổ tay trắng sứ nằm dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời dường như cắt mắt cô.
Là Liễu Tư Gia.
Lâm Vi Hạ chạy tới trước cửa, muốn kéo van cửa, “cạch” một tiếng, bên ngoài vang lên âm thanh khóa cửa.
Căn phòng lập tức tối sầm lại, mùi hôi bốc lên khiến tâm trạng của cô càng thêm lo lắng. Bây giờ ra ngoài là việc không thể, lo lắng sẽ thêm loạn, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại để suy nghĩ.
Liễu Tư Gia rất thông minh, lợi dụng sự ghen tị và không can tâm của người khác, nhốt Lâm Vi Hạ vào trong đây dễ như trở bàn tay.
Thứ Tương Hợp Lộ muốn là giữ chắc vị trí của mình.
Còn Liễu Tư Gia thì sao, thứ cô ta muốn rất nhiều. Muốn Lâm Vi Hạ ăn được bài học, nuốt trôi sự khổ sở này, muốn là người luôn đứng đầu, muốn nam sinh mà bản thân thích nhìn mình một cái.
Ánh sáng lờ mờ bên ngoài khe cửa có thể nhìn thấy Liễu Tư Gia đang đứng đó, cô ta nhếch mép cười một tiếng:
“Thật không biết nên nói cậu lương thiện hay là ngu xuẩn, lừa một chút đã bị nhốt vào đây.”
Lâm Vi Hạ đứng ở cửa, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, chậm rãi nói: “Tư Gia, thả tôi ra ngoài, kỳ thi lần này đối với tôi rất quan trọng.”
Đời người rất dài, cũng không thể đoán trước được việc gì. Cho nên những chuyện xảy ra trên người cô, Lâm Vi Hạ sẽ không chất vấn hỏi tại sao, cô lựa chọn thản nhiên chấp nhận.
Cho dù cô nhỏ không coi cô như con ruột của mình, cũng thỉnh thoảng thiên vị Cao Hàng. Nhưng cô nhỏ đã giải cứu cô khỏi tay của kẻ nát rượu, luôn nuôi nấng cô trưởng thành, cho cô một cuộc sống ổn định, như vậy đã rất tốt rồi.
Lúc còn nhỏ Cao Hàng bị đưa đến trường học đàn cello, cô nhỏ sợ Cao Hàng cô đơn không có ai bên cạnh cho nên bảo Lâm Vi Hạ đi cùng, nói là đi cùng, nhưng vẫn cắn chặt răng xin cho cô học cùng với một giáo viên dạy đàn cello.
Khoảng thời gian lúc đó, cô nhỏ thức khuya dậy sớm làm việc để cho hai chị em cô đi học đàn, hàng xóm cười nhạo, cô nhỏ phỉ nhổ một câu, giọng nói giống một người phụ nữ chợ búa với cổ họng thô ráp: “Ô hay, con gái thì không phải con gái hả.”
Mặc dù cô nhỏ thỉnh thoảng bất công, thích tính toán, thích chiếm được lợi thế, nhưng từ trước đến giờ luôn đối xử với cô như người một nhà.
Lâm Vi Hạ rất cảm kích.
Cô nhỏ nếu đã hỏi về kỳ thi lần này, Lâm Vi Hạ sẽ cố gắng hết sức mình. Cô phải để cô nhỏ biết đầu tư và dưỡng dục cô sẽ có báo đáp.
Cách một cái khe cửa, Lâm Vi Hạ nhìn Liễu Tư Gia, cô ta không trả lời, thâm sâu nhìn cô một cái, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, lại không thể đoán được.
Cái nhìn cuối cùng của Lâm Vi Hạ nhìn Liễu Tư Gia, vậy mà lại là chiếc nơ màu đỏ ở viền cổ áo đỏ tươi với tư cách là học sinh A, chói mắt, rực rỡ, xa cách, màu đỏ khiến người khác khát vọng nhưng không thể với tới.
Sau khi Liễu Tư Gia rời đi chưa được bao lâu, tiếng chuông bắt đầu kỳ thi reng lên, thế giới vốn dĩ ồn ào trở về im lặng.
Mượn tia sáng mờ ảo, cô mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh nơi trước mắt này. Nơi này là một nhà kho bỏ hoang, chất đầy những dụng cụ thể thao cũ kỹ, thậm chí còn có chiếc xe đạp thiếu mất một cái lốp xe nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Lâm Vi Hạ tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, tựa lưng vào đống thiết bị. Xung quanh bốc lên một mùi mốc meo, rất khó ngửi, cô chỉ có thể ép bản thân phải làm quen với những mùi hôi này.
Đây là nhà kho được cải tạo từ một căn phòng thiếc bỏ hoang, không được thông gió và tối tăm, cộng thêm bây giờ là giữa mùa hè, Lâm Vi Hạ chỉ ngồi có một lúc, trên trán và cổ đã đổ ra một lớp mồ hôi.
Nóng đến mức khó chịu.
Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, ôm đầu gối lặng lẽ suy nghĩ một việc, cô ngồi lâu cho nên chân có chút tê, khi đang định đứng dậy để vận động cơ xương, khuỷu tay không cẩn thận va vào đống thiết bị ở phía sau.
“Rầm” một tiếng, những tấm ván gỗ liên tiếp rơi xuống, góc của tấm ván gỗ liên tục đập vào xương đầu gối trắng như tuyết rồi lại lăn xuống đất.
Lâm Vi Hạ đau đến mức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đầu gối trắng nõn lập tức nhìn thấy tụ huyết đỏ tươi, Lâm Vi Hạ kéo lê đầu gối bị thương tìm một chỗ ngồi xuống dựa vào tường, cách đám thiết bị đó rất xa.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, trường học khôi phục lại âm thanh ồn ào, liên tục kéo dài cho đến khi trời tối sầm. Trời vừa tối, nỗi sợ trong lòng con người được tăng lên gấp bội.
Bóng tối khiến người khác khó chịu, rất khó nhìn thấy ánh sáng, Lâm Vi Hạ dựa lưng vào tường, vừa khát lại vừa khó chịu, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nắm chặt thứ gì đó ở trong túi, rũ mi xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Càng chìm vào bóng tối, cảm xúc của con người càng thấp đi.
Âm thanh ầm—— ầm—— ầm lần lượt truyền tới, Lâm Vi Hạ chống một khuỷu tay lên tường lấy thế đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía cửa. “Loảng xoảng” một tiếng, cửa bị người khác dùng lực lớn ở chân đạp ra.
Ánh sáng ở bên ngoài tràn vào ngay lập tức, Ban Thịnh đứng ở cửa, dáng người của cậu cao lớn thẳng tắp, chỉ là sắc mặt nặng nề, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị.
Cậu nhướng mí mắt lên, liếc nhìn Lâm Vi Hạ đang ở trong góc, ném cái cờ lê ở trong tay đi, đi về phía cô.
Ban Thịnh ngồi xổm nửa người trước mặt Lâm Vi Hạ, bóng dáng hoàn toàn bao bọc lấy cô, giống như một chỗ lánh nạn riêng được mở ra cho cô. Đôi mắt của cậu quét qua khuôn mặt và đầu gối bị thương của cô, không nói một câu nào, đang cố đè nén một lực nào đó.
“Tìm cậu hơn nửa ngày, sau đó nhận được tin nhắn của một người lạ, nói cậu đang ở đây.” Vừa mở miệng, cổ họng của Ban Thịnh đều khàn đi.
Ánh mắt của Lâm Vi Hạ giật giật, cô có thể đoán ra được tin nhắn là ai gửi, cười nhạt một cái: “Tại sao cậu ta không tuyệt tình thêm chút nữa?”
“Cậu đặt tôi xuống đi, chân tôi bây giờ không còn tê nữa, có thể đi được rồi,” Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói dừng lại, “Hơn nữa để giáo viên tuần tra nhìn thấy cũng không tốt.”
Ban Thịnh chỉ đành đặt cô xuống, đổi thành dìu cánh tay của cô, đỡ người đi ra ngoài. Trong lúc đứng đợi xe ở trước cổng trường, Ban Thịnh lấy điện thoại ra.
“Cậu muốn gọi cho ai?” Trực giác trong lòng của Lâm Vi Hạ cảm thấy có gì không đúng.
“Bắt Liễu Tư Gia ra giải quyết sự việc.”
Sự u ám liên tục nghỉ ngơi dưới đáy mắt cậu, nếu như Ban Thịnh muốn đem ngọn lửa này đốt ra ngoài, tất cả mọi người đều xong đời, cho nên cô phải trấn an cậu.
Lâm Vi Hạ kéo vạt áo của Ban Thịnh, nam sinh cúi cổ nhìn cô, giọng nói của cô nhẹ nhàng, lấy ngữ khí thương lượng mà mở miệng:
“Ngày mai được không? Đầu gối của tôi có chút đau, muốn xử lý vết thương trước.”
Ban Thịnh nhìn tình trạng vết thương của cô một cái cuối cùng đồng ý.
Ban Thịnh đỡ Lâm Vi Hạ đứng bên ngoài gọi xe, xe chạy hơn 20 phút đến bệnh viện. Sau khi xuống xe, Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ vào bệnh viện, một tay đỡ bờ vai của cô dìu cả người ngồi trên chiếc ghế dựa màu xanh biển.
Ban Thịnh gọi nhân viên y tế, y tá nhanh chóng cầm thuốc khử trùng và các loại thuốc đi qua. Y tá đi qua xử lý vết thương cho Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh cầm hóa đơn đi đóng phí.
Y tá vặn mở iodophor, dùng bông tăm nhúng vào thuốc bôi lên vết thương trên đầu gối, một trận mát lạnh. Sau khi khử trùng xong, Lâm Vi Hạ nhìn y tá mở một lọ thuốc, có vẻ là thuốc bột màu trắng, ấn đường nhíu lại, hỏi:
“Y tá, cái này có đau không?”
“Có chút nha, nhịn đau một lát.” Y tá mỉm cười.
Bột thuốc còn chưa rải lên trên, thì Lâm Vi Hạ đã quay mặt đi, khẩn trương đến mức nhăn mũi lại, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, cô không dám nhìn, luôn cảm thấy đây là một trận cực hình.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt biến mất, một mảng tối đen, lòng bàn tay rộng rãi che khuất đi đôi mắt của cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, đầu của cô đúng lúc dựa vào trên người cậu.
Truyền đến một hơi thở an tâm.
Chỉ nghe thấy cậu cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp:
“Y tá, làm phiền chị lúc bôi thuốc thổi cho cậu ấy một chút, bạn nhỏ nhà em khá yếu ớt.”
Trái lại làm cho Lâm Vi Hạ đỏ mặt lên, lông mi dài nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay lạnh buốt, bị cậu trêu chọc như vậy, cơn đau do bôi thuốc mang đến cũng nhanh chóng đi qua.
Xử lý vết thương xong, Ban Thịnh gọi chiếc xe đưa Lâm Vi Hạ về nhà, khi còn cách ngõ Thủy Vi 1,5km, đúng lúc gặp phải sửa đường, xe không đi qua được, tài xế đành phải thả hai người ở giao lộ.
Ban Thịnh đứng trước mặt Lâm Vi Hạ, lên tiếng: “Tôi cõng cậu.”
“Không cần đâu, nhiều người quá.”
Lâm Vi Hạ cảm thấy đây không phải là vết thương gì lớn, quan trọng nhất là da mặt cô mỏng, cả người đã lớn như vậy rồi còn được cõng trên đường thì rất xấu hổ.
Ban Thịnh liếc nhìn vết thương trên đầu gối của cô, lo lắng vết thương của cô bởi vì hoạt động mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương, không thèm suy nghĩ, cười nhẹ một tiếng, trực tiếp cởi chiếc mũ bóng chày màu đen đội lên đầu của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ ngơ ngác ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt đen láy, chiếc mũ mang theo độ ấm đội lên đầu, Ban Thịnh vẫn duy trì vẻ mặt thành thục lão luyện như cũ, nhưng động tác có chút vụng về khi giúp cô chỉnh chiếc mũ, đầu ngón tay lạnh buốt chạm qua, cậu vươn tay vén những cọng tóc dính trên trán của Lâm Vi Hạ ra phía sau.
Ban Thịnh xoay lưng lại, cúi người cõng cô lên lưng, hai cánh tay mảnh khảnh của Lâm Vi Hạ đặt lên chiếc cổ thon dài của cậu, chậm rãi nằm lên tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, tâm trạng căng thẳng nhận được sự thư giãn.
Lâm Vi Hạ nghĩ đến điều gì, do dự hỏi: “Cấp bậc ở trường là do cậu phân chia hả?”
Ban Thịnh sững người một lúc bật ra một tiếng cười hừ nhẹ, mở miệng: “Không phải tôi. Nó vốn dĩ là ván bài chơi tích lũy đến một giai đoạn nhất định của những người có tiền.”
*
Trở về nhà sau khi tắm rửa xong, Lâm Vi Hạ nằm ở trên giường phát ngốc, cô nhớ ra điều gì đứng dậy đi mở ngăn kéo ra.
Bên trong là thứ Lưu Hi Bình đưa cho cô, Lâm Vi Hạ cầm nó lên nhìn tỉ mỉ một lúc lâu, đem nó nhét vào trong cặp sách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ban Thịnh bảo tài xế đến đón cô, xảy ra việc như vậy, Ban Thịnh một khắc cũng không thể để Lâm Vi Hạ rời khỏi tầm mắt của cậu.
Khuôn viên trường học Thâm Cao, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, không có ai biết chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, Lưu Hi Bình đứng trên bục giảng lớn tiếng phê bình khiển trách việc Lâm Vi Hạ bỏ thi, cho rằng cô như vậy là không có trách nhiệm với cuộc đời của mình, khiến các bạn cùng lớp cũng phải nhận cảnh cáo.
Trên hành lang sau khi hết tiết, rất ồn ào tinh nghịch, một đám nữ sinh đứng đầu là Liễu Tư Gia dựa vào lan can hóng gió, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đi ra từ hướng phòng làm việc, bọn họ chọt chọt vào cánh tay nhau, ánh mắt trao đổi với cô.
Bày ra dáng vẻ trò vui sắp được tiếp diễn.
“Này, đây có phải là học sinh A mới Lâm Vi Hạ của chúng ta không.” Có người giả vờ ngạc nhiên mở miệng.
“Mày quên rồi hả, người ta bỏ thi mà, e rằng phải đứng nhất từ cuối đếm lên của lớp chúng ta đó, vẫn là học sinh F thôi.” Nữ sinh mỉm cười tiếp lời.
Hôm nay Liễu Tư Gia cột tóc lên cao để lộ vầng trán đầy đặn, cẩn thận dùng bút kẻ mắt chấm một nốt ruồi dưới đôi mắt đen láy, khuôn mặt càng thêm quyến rũ, thoạt nhìn rất có tính công kích.
Đôi môi đỏ mọng câu lên một vòng cung, ánh mắt của Liễu Tư Gia nhìn xuống cô, mỉm cười an ủi:
“Lỡ mất kỳ thi lần này, còn có lần sau mà.”
Những tiếng cười chói tai không ngừng vang lên, càng lúc càng lớn, đám nữ sinh cười nhạo sự nỗ lực và chuẩn bị mà Lâm Vi Hạ đánh đổi cho kỳ thi lần này, cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Bọn họ sinh sinh ra đã ở điểm xuất phát cao, làm sao có thể dễ dàng bị vượt qua.
Lâm Vi Hạ mở miệng trước đám đông đang khinh thường mình, giọng điệu bình tĩnh và xa cách:
“Phải không, vậy tôi không muốn tham gia luật chơi của các người thì sao?”
Hiện trường nhất thời náo loạn lên, suy cho cùng quy luật trò chơi này đã được lập ra ngay từ đầu, chưa từng có người nói không, Lâm Vi Hạ là người đầu tiên nói không chơi.
Ý cười trên mặt của đám nữ sinh cao trung bị đình trệ, không hiểu cô có ý gì. Liễu Tư Gia sững sờ một giây, lạnh giọng hỏi:
“Cậu có ý gì?”
“Có nghĩa là tôi không tham gia vào đánh giá của trường này. Tôi không muốn trở thành học sinh A, cũng không muốn trở thành học sinh F, tôi chỉ là tôi.” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vi Hạ quét qua bọn họ một vòng, tiếp tục nói.
“Thiếu hai điểm phải không. Xin lỗi, quên nói với cậu cuộc thi thơ ca năm ngoái mà tôi tham gia, sau khi lọt vào vòng chung kết tôi đã đạt được giải nhất. Cách đây không lâu thầy chủ nhiệm thông báo với tôi, nó được nằm trong tuyển tập thơ ca được chọn ở nước ngoài, đơn vị đó còn trao giải thưởng cho tôi. Trước kỳ thi, thầy giáo đã đưa thắt nơ màu đỏ cho tôi rồi.” Lâm Vi Hạ lấy chiếc nơ từ trong túi ra.
Thái độ của Lâm Vi Hạ là không biết xấu hổ, cô đang nói với bọn họ rằng, cô có tư cách trở thành học sinh A, nhưng cô không chơi cùng bọn họ.
Chốc lát, tất cả mọi người nhốn nháo lên, đám đông bàn luận xì xầm, các bạn học ở trong lớp cũng chạy ra xem. Một số người muốn xem thái độ của người ngoài cuộc, muốn xem sự việc sẽ phát triển như thế nào. Ánh mắt của một số người trở nên phấn khích, muốn xem Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia xé mặt nhau, bởi vì Liễu Tư Gia đại diện cho học sinh A, dù sao học sinh A mãi mãi luôn vượt lên trên người khác, chưa từng thua cuộc.
Sắc mặt của Liễu Tư Gia thay đổi, Ban Thịnh đứng dựa cách đó không xa, một tay uống sữa bò, nhìn tất cả cảnh tượng ở đây, cậu không tiến lên ra mặt giúp Lâm Vi Hạ, cậu biết cô muốn tự mình giải quyết tất cả việc này.
Ban Thịnh liếc nhìn Lâm Vi Hạ đang đứng cách không xa, móc điện thoại từ trong túi ra, đi ra một chỗ gần đó gọi một cuộc điện thoại.
“Cho nên? Cậu đây là đang ra oai hả?” Liễu Tư Gia ôm cánh tay cười khẩy.
Lâm Vi Hạ đem chiếc thắt nơ xinh đẹp mà học sinh F đã khao khát ghen tị từ lâu, có được nó dường như có thể cao hơn người một bậc ném lên người của Liễu Tư Gia, bắt đầu nói chuyện, âm thanh của cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng khiến từng người có mặt ở hiện trường đều nghe thấy rõ ràng:
“Tôi không cần xếp hạng cấp bậc này cũng có thể chứng minh tôi là kẻ mạnh. Không phải cậu trở thành học sinh A thì đồng nghĩa với việc cậu là kẻ mạnh, càng không phải là bằng chứng có thể lợi dụng bắt nạt người khác, nảy sinh thành kiến với bọn họ, phân chia cấp bậc. Xuất thân, lai lịch, không phải là chúng tôi chọn, đầu óc không được thông minh càng không phải do chúng tôi chọn, điều chúng tôi lựa chọn là nắm bắt cơ hội, nghiêm túc tiến bộ, hài lòng với bản thân, tự hào về bản thân, luôn khẳng định chính mình thì mới là kẻ mạnh.”
“Mà không phải bởi vì niềm vui nhất thời, thông qua sự đàn áp mà bắt nạt người khác, cho rằng mình là người chiến thắng.”
“Tôi không định tham gia vào trò chơi này của các người.” Lâm Vi Hạ nhìn thẳng vào đám nữ sinh kia.
Cùng lúc đó chiếc nơ được ném lên người của Liễu Tư Gia, lộp độp một tiếng rơi xuống, đến cả chiếc thắt nơ ở trên cổ cô ta cũng bị xiêu vẹo.
Giống như một loại điềm báo.
Tất cả mọi người ở hiện trường bỗng nhiên im lặng lại, đám nữ sinh cao trung này ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không nói được câu nào, không ngờ Lâm Vi Hạ có thể đánh trả, còn đánh trả rất đẹp mắt.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, yên tĩnh đến mức còn có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động, không có ai nói chuyện. Đột nhiên, không biết là ai ở trong đám đông nói lên một câu:
“Vậy cậu chuyển trường là được rồi, ở Thâm Cao làm gì.”
“Chuyển con mẹ mày, cấp bậc ngu xuẩn.”
Âm thanh rất nhỏ dường như tạo thành một điểm sôi nổi, những tiếng bàn tán đủ kiểu đủ loại càng lúc càng nhiều, bọn họ thậm chí còn cãi nhau. Giống như ngọn lửa đốt cháy tổ ong, tần suất vỗ cánh kích động càng lúc càng lớn, ầm ĩ, âm thanh cũng rất lớn.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Liễu Tư Gia lần đầu tiên xuất hiện thần sắc không thể chống đỡ nỗi.
Một trận cuồng phong đang kéo đến.
Em Nghe Thấy Được
Đám học sinh đang thảo luận sau kỳ thi sẽ đi nước nào nghỉ hè, học trượt tuyết hay leo núi để sống qua mùa hè này, kết quả lão Lưu thông báo một tin tức khiến mọi người tức giận đến mức thương tích đầy mình.
Sau cuộc họp của các nhà đại biểu, nhà trường nhất trí quyết định, những học sinh sắp lên lớp 12 sẽ phải học hè một tháng trong kỳ nghỉ hè này. Tin tức vừa được thông báo, học sinh bắt đầu bùng nổ, tất cả các loại khiếu nại chiếm hết mọi ngóc ngách của trường học.
“Mẹ nó cái gì cũng bắt đầu từ chúng ta, khổ quá đi mất.” Khâu Minh Hoa gào khóc thảm thiết.
“Ai muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài du học, bảo mẹ tôi lấy giấy báo cáo của bệnh viện xin nghỉ là xong.” Một nữ sinh nói.
Trịnh Chiếu Hành cười khẩy một tiếng: “Cậu cho rằng mấy lão già chết tiệt kia không nghĩ đến à, điểm số của cậu không đạt bọn họ còn cấp cho cậu một bản lý lịch tốt nghiệp đẹp mắt? Tất nhiên rồi, cậu dự định ra nước ngoài học những trường đại học chui thì coi như tôi chưa nói gì.”
Ha, ai cũng không được tự do như hắn, tốt nghiệp rồi không muốn học đại học gia đình cũng ủng hộ, ra nước ngoài ăn chơi cũng chẳng sao.
Hắn muốn làm cái gì còn không phải chỉ cần một lời nói.
Châm biếm cũng chỉ thuộc về châm biếm, chuyện đi học vào mùa hè này là điều chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thay đổi được. Những đứa trẻ này từ nhỏ đã được đắm mình trong môi trường tối đa hóa lợi ích và mất mát, bọn chúng tỉnh táo rất nhanh, chấp nhận sự thật cũng rất nhanh.
Còn có hơn 20 ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, lại là lúc làm xáo trộn hai hàng ngũ giữa học sinh A và học sinh F, là thời cơ mới nhất để lập ra một chương sách mới. Thần kinh của những học sinh tiến thoái lưỡng nan nằm giữa hai hàng ngũ này là căng thẳng nhất.
Bởi vì những trò đùa trước đây của học sinh A, học sinh F Lâm Vi Hạ lại thực hiện một pha phản kích đẹp mắt với bọn họ, đến lượt kỳ thi này, bọn họ cuối cùng cũng có được cơ hội nở mày nở mặt.
Đám học sinh A đứng đầu càng đến kỳ thi lại càng bình thản, bọn họ bày ra bộ dạng chúng tôi trời sinh có đầu óc tốt, đi bộ cũng nhanh hơn bọn học sinh F các cậu chạy bộ, thái độ tài trí hơn người.
Học sinh F bây giờ trong lúc vùi đầu vào học tập, đôi mắt bắt gặp bọn họ đang nói đùa đều cảm thấy xấu hổ.
Bầu không khí giữa học sinh A và học sinh F càng lúc càng căng thẳng không thể giải cứu được.
Lúc ăn cơm ở nhà, cô nhỏ vừa ăn vừa nói về những chuyện thường ngày, nhớ ra điều gì:
“Hạ Hạ à, lần trước cô đi họp phụ huynh, nghe nói trường của con còn phân chia cái gì cấp bậc học sinh A và học sinh F, cô cảm thấy khá tốt, có cạnh tranh thì mới có động lực.”
Lâm Vi Hạ múc một bát canh đưa cho cô nhỏ: “Phải.”
“Nghe nói bọn con sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi? Sắp thi cử rồi, phải tranh thủ nhé. Số tiền mà cô dành dụm cho con là đợi con lên đại học dùng đó.” Giọng điệu của cô nhỏ hơi nghiêm túc.
Lâm Vi Hạ đang ăn cơm, sững một chút rồi gật đầu: “Cảm ơn cô nhỏ, con sẽ cố hết sức.”
Toàn quá trình Cao Hàng luôn vùi đầu ăn cơm không nói chuyện, thành tích của chị cậu tốt như vậy, sợ Lâm nữ sĩ tiếp tục nói sẽ đem lửa phóng lên người cậu.
Lâm nữ sĩ tức giận liếc nhìn Cao Hàng đang ăn như quỷ chết đói đầu thai, “ầm” một cái cô nhỏ đem dĩa thịt kho tàu ở trước mắt cậu chuyển đến trước mặt Lâm Vi Hạ:
“Hạ Hạ con ăn nhiều chút.”
“Vâng ạ.” Lâm Vi Hạ mỉm cười.
Lần kỳ thi cuối kỳ này, Lâm Vi Hạ chỉ thiếu hai điểm nữa là có thể chính thức được liệt kê vào hàng ngũ học sinh A, giọng nói của Phương Mạt cực kỳ ngưỡng mộ:
“Vi Hạ, cậu sắp được đeo thắt nơ màu đỏ xinh đẹp rồi, thật tốt.”
Ninh Triều vừa tỉnh ngủ, liền ngáp một cái, ở bên cạnh tiếp lời: “Em gái sắp làm học sinh A rồi, tôi không xứng làm bạn cùng bàn với cậu.”
Lâm Vi Hạ cắn đầu bút, cau mày nhìn câu hỏi cuối cùng trên bài kiểm tra vật lý: “Thích đem tôi ra đùa giỡn phải không, tôi sắp bị vật lý chôn chết trên biển rồi.”
Nhưng may là có Ban Thịnh bên cạnh, mỗi lần hỏi bài làm, cậu xoay bút ở hổ khẩu, đôi mắt quét qua đề bài một cái, liền bắt đầu giảng bài cho cô.
Mạch suy nghĩ của cậu rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, cho dù đề bài có phức tạp đến đâu Ban Thịnh đều có thể giải quyết nó một cách dễ dàng, trạng thái bốn lượng địch ngàn cân.
Lâm Vi Hạ chuẩn bị cho kỳ thi lần này rất chăm chỉ, buổi chiều trước kỳ thi, cô ở nhà Ban Thịnh. Ban Thịnh ôn tập lại những điểm quan trọng cuối cùng cho cô.
Nam sinh ném bút, cả người ngã ra sau, uể oải vươn cái cổ, các khớp xương phát ra tiếng “cạch, cạch”.
Cậu đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy hai lon thức uống lạnh, trong đó có một lon là coca, Ban Thịnh mở cho cô, “cách” một tiếng, bọt khí trào ra.
“Cảm ơn.” Lâm Vi Hạ nhận lấy.
Ban Thịnh một tay cầm đồ uống, tay kia nhấc một cái ghế dựa, lật ngược nó lại trực tiếp ngồi xuống, rút cây bút ở trong tay Lâm Vi Hạ, lưu manh nói:
“Lần này cậu thi vào được top ba, cậu định làm thế nào để đền bù sức lao động miễn phí của tôi?”
Lâm Vi Hạ lập tức khen cậu: “Ban Thịnh là một người tuyệt thế vô song.”
“Ha.”
*
Tháng bảy rất nhanh đã đến, kỳ thi cũng chính thức diễn ra. Lâm Vi Hạ tự nhận kỳ thi lần này cô chuẩn bị tương đối đầy đủ, nói thật lòng, không kỳ vọng là giả.
Con người không thể miễn trừ phong tục, đã đánh đổi thì muốn nhận được gặt hái.
Cô muốn xem bản thân rốt cuộc có thể đi được đến bước nào.
Kỳ thi tổng cộng có hai ngày, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh mặc dù không ở cùng địa điểm thi, cả hai cùng ra cùng vào, nhưng hai người cũng không làm gì, chỉ giao tiếp đơn giản, trông có vẻ phô trương nhưng lại như không phô trương.
Các bạn học cũng không như lúc trước vừa nhìn thấy hai người liền bắt đầu xì xầm bàn tán, còn thỉnh thoảng chế nhạo hai câu, bọn họ dường như đã chấp nhận được sự thật này.
Môn thi cuối cùng của kỳ thi này là tổ hợp tự nhiên, thời gian là buổi chiều, Ban Thịnh đúng lúc có việc nhắn tin bảo cô đi trước. Mặt trời rất gay gắt, Lâm Vi Hạ cầm túi đựng bài kiểm tra màu xanh lá che đầu thuận theo dòng người đi vào trường.
Lâm Vi Hạ đang đứng trên con đường nhỏ của vườn học giả, một tay không ngừng quạt gió quanh cổ, một bóng người ở cách đó không xa vội vàng bước tới, đối phương đi đến trước mắt, cô nhìn kỹ đối phương, cô phát hiện đây là Tương Hợp Lộ.
Lúc làm bảng đen, hai người từng tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn.
Ấn tượng của Lâm Vi Hạ đối với Tương Hợp Lộ là rất cố gắng học tập, là một nữ sinh có tính cách lạnh lùng.
Lâm Vi Hạ nhớ được Tương Hợp Lộ là bởi vì Phương Mạt gần đây nhiều lần nhắc đến người này, cô ấy là người bạn mới quen của Phương Mạt. Hai người đi tương đối gần nhau, Phương Mạt nói cái người Tương Hợp Lộ này thực sự khá thú vị, hai người họ còn vì một bộ truyện tranh mà cùng nhau khóc sướt mướt.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vi Hạ hỏi cô ấy.
Vẻ mặt của Tương Hợp Lộ sốt ruột, giọng nói có chút run rẩy: “Phương Mạt bị bọn họ mang đi rồi.”
“Mang đi là sao? Cậu từ từ nói cho rõ ràng.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ trấn an.
Tương Hợp Lộ qua loa nắm một chùm tóc ngắn, nhíu mày: “Lúc nãy tôi và cậu ấy chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi trong căn tin để mua bút chì, đang đi trên đường thì Phương Mạt bị đám người Liễu Tư Gia mang đi rồi.”
“Cậu có nhìn thấy bọn họ đã đi đâu không?” Ấn đường của Lâm Vi Hạ liên tục nhíu lại.
“Ở đường Thanh Viên, sau đó rẽ trái.”
Lâm Vi Hạ đặt tay lên vai của Tương Hợp Lộ, giọng điệu thỉnh cầu: “Phiền cậu có thể dẫn tôi qua đó không.”
Tương Hợp Lộ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo ở cổ tay, do dự một lát: “Được thôi, nhưng mà phải nhanh lên chút, sắp đến giờ thi rồi.”
Nắng vỡ đầu, hai nữ sinh đi dưới bóng cây, băng qua dãy đường Thanh Viên đi đến tòa nhà dạy học bị bỏ hoang ở phía sau trường, mùi mực bay thoang thoảng, cách đó không xa là tiệm in photo nhỏ của trường học, chuyên dành cho học sinh tự in tài liệu, bài kiểm tra…
Hai người đứng trước cánh cửa rỉ sắt lớn, Lâm Vi Hạ đẩy cửa ra, ánh sáng bên trong mờ mịt, mùi hôi thối mục nát bốc lên, khiến người khác nhịn không được phải cau mày.
“Phương Mạt ——” Lâm Vi Hạ tiến lên vài bước, thăm dò gọi vài câu.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang vọng trống rỗng, mùi hăng nồng nặc khiến cô phải hắc xì hơi.
Lúc Lâm Vi Hạ quay đầu muốn nói với người bên cạnh Phương Mạt không ở đây, tìm thêm lần nữa. Cánh cửa thô ráp cọ xát với mặt sàn tạo ra âm thanh “cót két”.
Tia anh sáng trắng duy nhất trước mắt sắp biến mất, cánh cửa từ từ bị đóng lại, cách một khe cửa chật hẹp, nữ sinh đứng ở đó, ánh mắt nghiêm nghị đóng cửa lại.
Lâm Vi Hạ nhanh chóng chạy qua.
Vóc dáng của nữ sinh cao ráo, mái tóc xoăn dài màu nâu trà toát lên màu sắc xinh đẹp, nữ sinh mặc đồng phục của Thâm Cao, đứng ở nơi sáng sủa, chiếc vòng tay được làm bằng ngọc trai trắng đeo trên cổ tay trắng sứ nằm dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời dường như cắt mắt cô.
Là Liễu Tư Gia.
Lâm Vi Hạ chạy tới trước cửa, muốn kéo van cửa, “cạch” một tiếng, bên ngoài vang lên âm thanh khóa cửa.
Căn phòng lập tức tối sầm lại, mùi hôi bốc lên khiến tâm trạng của cô càng thêm lo lắng. Bây giờ ra ngoài là việc không thể, lo lắng sẽ thêm loạn, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại để suy nghĩ.
Liễu Tư Gia rất thông minh, lợi dụng sự ghen tị và không can tâm của người khác, nhốt Lâm Vi Hạ vào trong đây dễ như trở bàn tay.
Thứ Tương Hợp Lộ muốn là giữ chắc vị trí của mình.
Còn Liễu Tư Gia thì sao, thứ cô ta muốn rất nhiều. Muốn Lâm Vi Hạ ăn được bài học, nuốt trôi sự khổ sở này, muốn là người luôn đứng đầu, muốn nam sinh mà bản thân thích nhìn mình một cái.
Ánh sáng lờ mờ bên ngoài khe cửa có thể nhìn thấy Liễu Tư Gia đang đứng đó, cô ta nhếch mép cười một tiếng:
“Thật không biết nên nói cậu lương thiện hay là ngu xuẩn, lừa một chút đã bị nhốt vào đây.”
Lâm Vi Hạ đứng ở cửa, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, chậm rãi nói: “Tư Gia, thả tôi ra ngoài, kỳ thi lần này đối với tôi rất quan trọng.”
Đời người rất dài, cũng không thể đoán trước được việc gì. Cho nên những chuyện xảy ra trên người cô, Lâm Vi Hạ sẽ không chất vấn hỏi tại sao, cô lựa chọn thản nhiên chấp nhận.
Cho dù cô nhỏ không coi cô như con ruột của mình, cũng thỉnh thoảng thiên vị Cao Hàng. Nhưng cô nhỏ đã giải cứu cô khỏi tay của kẻ nát rượu, luôn nuôi nấng cô trưởng thành, cho cô một cuộc sống ổn định, như vậy đã rất tốt rồi.
Lúc còn nhỏ Cao Hàng bị đưa đến trường học đàn cello, cô nhỏ sợ Cao Hàng cô đơn không có ai bên cạnh cho nên bảo Lâm Vi Hạ đi cùng, nói là đi cùng, nhưng vẫn cắn chặt răng xin cho cô học cùng với một giáo viên dạy đàn cello.
Khoảng thời gian lúc đó, cô nhỏ thức khuya dậy sớm làm việc để cho hai chị em cô đi học đàn, hàng xóm cười nhạo, cô nhỏ phỉ nhổ một câu, giọng nói giống một người phụ nữ chợ búa với cổ họng thô ráp: “Ô hay, con gái thì không phải con gái hả.”
Mặc dù cô nhỏ thỉnh thoảng bất công, thích tính toán, thích chiếm được lợi thế, nhưng từ trước đến giờ luôn đối xử với cô như người một nhà.
Lâm Vi Hạ rất cảm kích.
Cô nhỏ nếu đã hỏi về kỳ thi lần này, Lâm Vi Hạ sẽ cố gắng hết sức mình. Cô phải để cô nhỏ biết đầu tư và dưỡng dục cô sẽ có báo đáp.
Cách một cái khe cửa, Lâm Vi Hạ nhìn Liễu Tư Gia, cô ta không trả lời, thâm sâu nhìn cô một cái, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, lại không thể đoán được.
Cái nhìn cuối cùng của Lâm Vi Hạ nhìn Liễu Tư Gia, vậy mà lại là chiếc nơ màu đỏ ở viền cổ áo đỏ tươi với tư cách là học sinh A, chói mắt, rực rỡ, xa cách, màu đỏ khiến người khác khát vọng nhưng không thể với tới.
Sau khi Liễu Tư Gia rời đi chưa được bao lâu, tiếng chuông bắt đầu kỳ thi reng lên, thế giới vốn dĩ ồn ào trở về im lặng.
Mượn tia sáng mờ ảo, cô mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh nơi trước mắt này. Nơi này là một nhà kho bỏ hoang, chất đầy những dụng cụ thể thao cũ kỹ, thậm chí còn có chiếc xe đạp thiếu mất một cái lốp xe nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Lâm Vi Hạ tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, tựa lưng vào đống thiết bị. Xung quanh bốc lên một mùi mốc meo, rất khó ngửi, cô chỉ có thể ép bản thân phải làm quen với những mùi hôi này.
Đây là nhà kho được cải tạo từ một căn phòng thiếc bỏ hoang, không được thông gió và tối tăm, cộng thêm bây giờ là giữa mùa hè, Lâm Vi Hạ chỉ ngồi có một lúc, trên trán và cổ đã đổ ra một lớp mồ hôi.
Nóng đến mức khó chịu.
Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, ôm đầu gối lặng lẽ suy nghĩ một việc, cô ngồi lâu cho nên chân có chút tê, khi đang định đứng dậy để vận động cơ xương, khuỷu tay không cẩn thận va vào đống thiết bị ở phía sau.
“Rầm” một tiếng, những tấm ván gỗ liên tiếp rơi xuống, góc của tấm ván gỗ liên tục đập vào xương đầu gối trắng như tuyết rồi lại lăn xuống đất.
Lâm Vi Hạ đau đến mức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đầu gối trắng nõn lập tức nhìn thấy tụ huyết đỏ tươi, Lâm Vi Hạ kéo lê đầu gối bị thương tìm một chỗ ngồi xuống dựa vào tường, cách đám thiết bị đó rất xa.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, trường học khôi phục lại âm thanh ồn ào, liên tục kéo dài cho đến khi trời tối sầm. Trời vừa tối, nỗi sợ trong lòng con người được tăng lên gấp bội.
Bóng tối khiến người khác khó chịu, rất khó nhìn thấy ánh sáng, Lâm Vi Hạ dựa lưng vào tường, vừa khát lại vừa khó chịu, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nắm chặt thứ gì đó ở trong túi, rũ mi xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Càng chìm vào bóng tối, cảm xúc của con người càng thấp đi.
Âm thanh ầm—— ầm—— ầm lần lượt truyền tới, Lâm Vi Hạ chống một khuỷu tay lên tường lấy thế đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía cửa. “Loảng xoảng” một tiếng, cửa bị người khác dùng lực lớn ở chân đạp ra.
Ánh sáng ở bên ngoài tràn vào ngay lập tức, Ban Thịnh đứng ở cửa, dáng người của cậu cao lớn thẳng tắp, chỉ là sắc mặt nặng nề, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị.
Cậu nhướng mí mắt lên, liếc nhìn Lâm Vi Hạ đang ở trong góc, ném cái cờ lê ở trong tay đi, đi về phía cô.
Ban Thịnh ngồi xổm nửa người trước mặt Lâm Vi Hạ, bóng dáng hoàn toàn bao bọc lấy cô, giống như một chỗ lánh nạn riêng được mở ra cho cô. Đôi mắt của cậu quét qua khuôn mặt và đầu gối bị thương của cô, không nói một câu nào, đang cố đè nén một lực nào đó.
“Tìm cậu hơn nửa ngày, sau đó nhận được tin nhắn của một người lạ, nói cậu đang ở đây.” Vừa mở miệng, cổ họng của Ban Thịnh đều khàn đi.
Ánh mắt của Lâm Vi Hạ giật giật, cô có thể đoán ra được tin nhắn là ai gửi, cười nhạt một cái: “Tại sao cậu ta không tuyệt tình thêm chút nữa?”
“Cậu đặt tôi xuống đi, chân tôi bây giờ không còn tê nữa, có thể đi được rồi,” Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói dừng lại, “Hơn nữa để giáo viên tuần tra nhìn thấy cũng không tốt.”
Ban Thịnh chỉ đành đặt cô xuống, đổi thành dìu cánh tay của cô, đỡ người đi ra ngoài. Trong lúc đứng đợi xe ở trước cổng trường, Ban Thịnh lấy điện thoại ra.
“Cậu muốn gọi cho ai?” Trực giác trong lòng của Lâm Vi Hạ cảm thấy có gì không đúng.
“Bắt Liễu Tư Gia ra giải quyết sự việc.”
Sự u ám liên tục nghỉ ngơi dưới đáy mắt cậu, nếu như Ban Thịnh muốn đem ngọn lửa này đốt ra ngoài, tất cả mọi người đều xong đời, cho nên cô phải trấn an cậu.
Lâm Vi Hạ kéo vạt áo của Ban Thịnh, nam sinh cúi cổ nhìn cô, giọng nói của cô nhẹ nhàng, lấy ngữ khí thương lượng mà mở miệng:
“Ngày mai được không? Đầu gối của tôi có chút đau, muốn xử lý vết thương trước.”
Ban Thịnh nhìn tình trạng vết thương của cô một cái cuối cùng đồng ý.
Ban Thịnh đỡ Lâm Vi Hạ đứng bên ngoài gọi xe, xe chạy hơn 20 phút đến bệnh viện. Sau khi xuống xe, Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ vào bệnh viện, một tay đỡ bờ vai của cô dìu cả người ngồi trên chiếc ghế dựa màu xanh biển.
Ban Thịnh gọi nhân viên y tế, y tá nhanh chóng cầm thuốc khử trùng và các loại thuốc đi qua. Y tá đi qua xử lý vết thương cho Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh cầm hóa đơn đi đóng phí.
Y tá vặn mở iodophor, dùng bông tăm nhúng vào thuốc bôi lên vết thương trên đầu gối, một trận mát lạnh. Sau khi khử trùng xong, Lâm Vi Hạ nhìn y tá mở một lọ thuốc, có vẻ là thuốc bột màu trắng, ấn đường nhíu lại, hỏi:
“Y tá, cái này có đau không?”
“Có chút nha, nhịn đau một lát.” Y tá mỉm cười.
Bột thuốc còn chưa rải lên trên, thì Lâm Vi Hạ đã quay mặt đi, khẩn trương đến mức nhăn mũi lại, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, cô không dám nhìn, luôn cảm thấy đây là một trận cực hình.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt biến mất, một mảng tối đen, lòng bàn tay rộng rãi che khuất đi đôi mắt của cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, đầu của cô đúng lúc dựa vào trên người cậu.
Truyền đến một hơi thở an tâm.
Chỉ nghe thấy cậu cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp:
“Y tá, làm phiền chị lúc bôi thuốc thổi cho cậu ấy một chút, bạn nhỏ nhà em khá yếu ớt.”
Trái lại làm cho Lâm Vi Hạ đỏ mặt lên, lông mi dài nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay lạnh buốt, bị cậu trêu chọc như vậy, cơn đau do bôi thuốc mang đến cũng nhanh chóng đi qua.
Xử lý vết thương xong, Ban Thịnh gọi chiếc xe đưa Lâm Vi Hạ về nhà, khi còn cách ngõ Thủy Vi 1,5km, đúng lúc gặp phải sửa đường, xe không đi qua được, tài xế đành phải thả hai người ở giao lộ.
Ban Thịnh đứng trước mặt Lâm Vi Hạ, lên tiếng: “Tôi cõng cậu.”
“Không cần đâu, nhiều người quá.”
Lâm Vi Hạ cảm thấy đây không phải là vết thương gì lớn, quan trọng nhất là da mặt cô mỏng, cả người đã lớn như vậy rồi còn được cõng trên đường thì rất xấu hổ.
Ban Thịnh liếc nhìn vết thương trên đầu gối của cô, lo lắng vết thương của cô bởi vì hoạt động mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương, không thèm suy nghĩ, cười nhẹ một tiếng, trực tiếp cởi chiếc mũ bóng chày màu đen đội lên đầu của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ ngơ ngác ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt đen láy, chiếc mũ mang theo độ ấm đội lên đầu, Ban Thịnh vẫn duy trì vẻ mặt thành thục lão luyện như cũ, nhưng động tác có chút vụng về khi giúp cô chỉnh chiếc mũ, đầu ngón tay lạnh buốt chạm qua, cậu vươn tay vén những cọng tóc dính trên trán của Lâm Vi Hạ ra phía sau.
Ban Thịnh xoay lưng lại, cúi người cõng cô lên lưng, hai cánh tay mảnh khảnh của Lâm Vi Hạ đặt lên chiếc cổ thon dài của cậu, chậm rãi nằm lên tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, tâm trạng căng thẳng nhận được sự thư giãn.
Lâm Vi Hạ nghĩ đến điều gì, do dự hỏi: “Cấp bậc ở trường là do cậu phân chia hả?”
Ban Thịnh sững người một lúc bật ra một tiếng cười hừ nhẹ, mở miệng: “Không phải tôi. Nó vốn dĩ là ván bài chơi tích lũy đến một giai đoạn nhất định của những người có tiền.”
*
Trở về nhà sau khi tắm rửa xong, Lâm Vi Hạ nằm ở trên giường phát ngốc, cô nhớ ra điều gì đứng dậy đi mở ngăn kéo ra.
Bên trong là thứ Lưu Hi Bình đưa cho cô, Lâm Vi Hạ cầm nó lên nhìn tỉ mỉ một lúc lâu, đem nó nhét vào trong cặp sách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ban Thịnh bảo tài xế đến đón cô, xảy ra việc như vậy, Ban Thịnh một khắc cũng không thể để Lâm Vi Hạ rời khỏi tầm mắt của cậu.
Khuôn viên trường học Thâm Cao, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, không có ai biết chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, Lưu Hi Bình đứng trên bục giảng lớn tiếng phê bình khiển trách việc Lâm Vi Hạ bỏ thi, cho rằng cô như vậy là không có trách nhiệm với cuộc đời của mình, khiến các bạn cùng lớp cũng phải nhận cảnh cáo.
Trên hành lang sau khi hết tiết, rất ồn ào tinh nghịch, một đám nữ sinh đứng đầu là Liễu Tư Gia dựa vào lan can hóng gió, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đi ra từ hướng phòng làm việc, bọn họ chọt chọt vào cánh tay nhau, ánh mắt trao đổi với cô.
Bày ra dáng vẻ trò vui sắp được tiếp diễn.
“Này, đây có phải là học sinh A mới Lâm Vi Hạ của chúng ta không.” Có người giả vờ ngạc nhiên mở miệng.
“Mày quên rồi hả, người ta bỏ thi mà, e rằng phải đứng nhất từ cuối đếm lên của lớp chúng ta đó, vẫn là học sinh F thôi.” Nữ sinh mỉm cười tiếp lời.
Hôm nay Liễu Tư Gia cột tóc lên cao để lộ vầng trán đầy đặn, cẩn thận dùng bút kẻ mắt chấm một nốt ruồi dưới đôi mắt đen láy, khuôn mặt càng thêm quyến rũ, thoạt nhìn rất có tính công kích.
Đôi môi đỏ mọng câu lên một vòng cung, ánh mắt của Liễu Tư Gia nhìn xuống cô, mỉm cười an ủi:
“Lỡ mất kỳ thi lần này, còn có lần sau mà.”
Những tiếng cười chói tai không ngừng vang lên, càng lúc càng lớn, đám nữ sinh cười nhạo sự nỗ lực và chuẩn bị mà Lâm Vi Hạ đánh đổi cho kỳ thi lần này, cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Bọn họ sinh sinh ra đã ở điểm xuất phát cao, làm sao có thể dễ dàng bị vượt qua.
Lâm Vi Hạ mở miệng trước đám đông đang khinh thường mình, giọng điệu bình tĩnh và xa cách:
“Phải không, vậy tôi không muốn tham gia luật chơi của các người thì sao?”
Hiện trường nhất thời náo loạn lên, suy cho cùng quy luật trò chơi này đã được lập ra ngay từ đầu, chưa từng có người nói không, Lâm Vi Hạ là người đầu tiên nói không chơi.
Ý cười trên mặt của đám nữ sinh cao trung bị đình trệ, không hiểu cô có ý gì. Liễu Tư Gia sững sờ một giây, lạnh giọng hỏi:
“Cậu có ý gì?”
“Có nghĩa là tôi không tham gia vào đánh giá của trường này. Tôi không muốn trở thành học sinh A, cũng không muốn trở thành học sinh F, tôi chỉ là tôi.” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vi Hạ quét qua bọn họ một vòng, tiếp tục nói.
“Thiếu hai điểm phải không. Xin lỗi, quên nói với cậu cuộc thi thơ ca năm ngoái mà tôi tham gia, sau khi lọt vào vòng chung kết tôi đã đạt được giải nhất. Cách đây không lâu thầy chủ nhiệm thông báo với tôi, nó được nằm trong tuyển tập thơ ca được chọn ở nước ngoài, đơn vị đó còn trao giải thưởng cho tôi. Trước kỳ thi, thầy giáo đã đưa thắt nơ màu đỏ cho tôi rồi.” Lâm Vi Hạ lấy chiếc nơ từ trong túi ra.
Thái độ của Lâm Vi Hạ là không biết xấu hổ, cô đang nói với bọn họ rằng, cô có tư cách trở thành học sinh A, nhưng cô không chơi cùng bọn họ.
Chốc lát, tất cả mọi người nhốn nháo lên, đám đông bàn luận xì xầm, các bạn học ở trong lớp cũng chạy ra xem. Một số người muốn xem thái độ của người ngoài cuộc, muốn xem sự việc sẽ phát triển như thế nào. Ánh mắt của một số người trở nên phấn khích, muốn xem Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia xé mặt nhau, bởi vì Liễu Tư Gia đại diện cho học sinh A, dù sao học sinh A mãi mãi luôn vượt lên trên người khác, chưa từng thua cuộc.
Sắc mặt của Liễu Tư Gia thay đổi, Ban Thịnh đứng dựa cách đó không xa, một tay uống sữa bò, nhìn tất cả cảnh tượng ở đây, cậu không tiến lên ra mặt giúp Lâm Vi Hạ, cậu biết cô muốn tự mình giải quyết tất cả việc này.
Ban Thịnh liếc nhìn Lâm Vi Hạ đang đứng cách không xa, móc điện thoại từ trong túi ra, đi ra một chỗ gần đó gọi một cuộc điện thoại.
“Cho nên? Cậu đây là đang ra oai hả?” Liễu Tư Gia ôm cánh tay cười khẩy.
Lâm Vi Hạ đem chiếc thắt nơ xinh đẹp mà học sinh F đã khao khát ghen tị từ lâu, có được nó dường như có thể cao hơn người một bậc ném lên người của Liễu Tư Gia, bắt đầu nói chuyện, âm thanh của cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng khiến từng người có mặt ở hiện trường đều nghe thấy rõ ràng:
“Tôi không cần xếp hạng cấp bậc này cũng có thể chứng minh tôi là kẻ mạnh. Không phải cậu trở thành học sinh A thì đồng nghĩa với việc cậu là kẻ mạnh, càng không phải là bằng chứng có thể lợi dụng bắt nạt người khác, nảy sinh thành kiến với bọn họ, phân chia cấp bậc. Xuất thân, lai lịch, không phải là chúng tôi chọn, đầu óc không được thông minh càng không phải do chúng tôi chọn, điều chúng tôi lựa chọn là nắm bắt cơ hội, nghiêm túc tiến bộ, hài lòng với bản thân, tự hào về bản thân, luôn khẳng định chính mình thì mới là kẻ mạnh.”
“Mà không phải bởi vì niềm vui nhất thời, thông qua sự đàn áp mà bắt nạt người khác, cho rằng mình là người chiến thắng.”
“Tôi không định tham gia vào trò chơi này của các người.” Lâm Vi Hạ nhìn thẳng vào đám nữ sinh kia.
Cùng lúc đó chiếc nơ được ném lên người của Liễu Tư Gia, lộp độp một tiếng rơi xuống, đến cả chiếc thắt nơ ở trên cổ cô ta cũng bị xiêu vẹo.
Giống như một loại điềm báo.
Tất cả mọi người ở hiện trường bỗng nhiên im lặng lại, đám nữ sinh cao trung này ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không nói được câu nào, không ngờ Lâm Vi Hạ có thể đánh trả, còn đánh trả rất đẹp mắt.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, yên tĩnh đến mức còn có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động, không có ai nói chuyện. Đột nhiên, không biết là ai ở trong đám đông nói lên một câu:
“Vậy cậu chuyển trường là được rồi, ở Thâm Cao làm gì.”
“Chuyển con mẹ mày, cấp bậc ngu xuẩn.”
Âm thanh rất nhỏ dường như tạo thành một điểm sôi nổi, những tiếng bàn tán đủ kiểu đủ loại càng lúc càng nhiều, bọn họ thậm chí còn cãi nhau. Giống như ngọn lửa đốt cháy tổ ong, tần suất vỗ cánh kích động càng lúc càng lớn, ầm ĩ, âm thanh cũng rất lớn.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Liễu Tư Gia lần đầu tiên xuất hiện thần sắc không thể chống đỡ nỗi.
Một trận cuồng phong đang kéo đến.
Em Nghe Thấy Được
Đánh giá:
Truyện Em Nghe Thấy Được
Story
Chương 39
10.0/10 từ 18 lượt.