Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Chương 57
Trưa thứ Năm, trên sân vận động thời tiết oi bức, lại vừa chơi bóng xong.
Tổng Tư, Châu Tề chuẩn bị đi mua trà sữa, Trần Thuật ngồi dưới giá bóng rổ chống tay lên gối nghịch điện thoại, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Hứa Gia Nghiệp nằm dưới đất chơi game.
Tống Tư mồ hôi đầm đià. Cậu ta kéo áo lên, quạt quạt cho mát nói:
"Đi thôi, A Thuật cùng đi mua trà sữa đi, khát khô cả họng rồi."
Trần Thuật không buồn ngước mắt lên nhìn, thờ ơ nói: "Không đi."
Châu Tề nghe thấy liền ngồi xuống bên cạnh Trần Thuật cười hì hì: "Nếu A Thuật không đi, vậy thì tôi cũng không đi."
Tống Tư cau mày: "Vãi, không phải đấy chứ, sao các ông lười vậy? Thời tiết này mà uống cốc trà sữa mát lạnh có phải là đã không."
Châu Tề ngồi xổm xuống đập đập bóng, nhân tiện chế nhạo cậu ta: "Ai giống ông suốt ngày thích uống cái thứ ngọt chết đi được ấy, tự đi mua đi."
Tống Tư nhăn nhó: "Đừng mà, đi một mình chán lắm."
Châu Tề chợt ném quả bóng rổ cho cậu ta: "Ông là con gái hay sao mà mua cốc trà sữa cũng bắt cả đống người đi cùng."
Tống Tư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy quả bóng.
"Không đi thì thôi, ông động tay động chân làm gì."
Trần Thuật không bận tâm tới bọn họ.
Trước đó cậu nhắn tin hỏi An Tĩnh đang làm gì. Bây giờ đang uể oải ngồi đợi cô nhắn lại, hai mắt chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại.
Điện thoại rung lên, cậu cụp mắt nhìn.
"Em đang mua trà sữa."
Trần Thuật nảy ra một ý.
Cậu cất điện thoại đi, chống tay xuống đất nhanh nhẹn đứng dậy. Cậu chậm rãi phủi ống quần và nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Tống Tư không hiểu ý, một lúc sau mới hỏi cậu: "Không phải ông định về lớp đấy chứ?"
Trần Thuật ngước mắt, cau mày nhìn cậu ta, vẻ lấy làm lạ: "Đi mua trà sữa, chẳng phải ông nói muốn đi sao."
Tống Tư câm nín, cạn lời trước sự thản nhiên của cậu, cậu ta nói với vẻ sợ sệt: "Chẳng phải ông không đi sao."
Trần Thuật nheo mắt: "Ông nói hơi nhiều đấy."
Khí thế vô hình đè bẹp cậu ta.
Tống Tư nhanh trí nháy mắt với Châu Tề: "Đi đi đi, Đại Tề chúng ta đi mua trà sữa."
Đi được vài bước cậu ta lại quay lại nói với Hứa Gia Nghiệp: "Lão Hứa, ông có đi không?"
Hứa Gia Nghiệp lắc đầu: "Tôi không đi, ông mua hộ tôi một cốc."
Thế là bọn họ hùng dũng hiên ngang tiến về phía quán trà sữa ngoài trường.
--
Đi mất năm phút.
Trần Thuật cao ráo chân dài, nhìn thấy ngay An Tĩnh. Ngoài cửa quán trà sữa người đông như kiến, thời tiết oi bức, thế nên quán trà sữa càng ngày càng đông khách.
An Tĩnh đứng tránh nắng dưới bóng cây bên cạnh, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành những bóng râm thoắt ẩn thoắt hiện dưới mặt đất.
Tay cô cầm cốc trà sữa, một lúc lại nói chuyện với An Nguyệt bên cạnh, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.
An Tĩnh hút một ngụm trà sữa, hỏi An Nguyệt: "Ngày mai chị có đi học piano không?"
An Nguyệt lắc đầu: "Sắp thi cuối kỳ rồi, phải chuẩn bị ôn tập đợt cuối."
An Tĩnh còn định hỏi gì đó, đột nhiên bị ai đó khẽ bấu vào gáy một cái.
Hơi nóng. Cô giật mình ngoảnh lại, còn tưởng là có kẻ quái đản nào đó.
Mùi hương quen thuộc xộc tới, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thuật, bấy giờ mới yên tâm, khẽ đẩy cậu một cái, nói với giọng trách móc: "Sao anh lại doạ em."
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô vẻ rất vui.
An Tĩnh không nhịn được cười, lại hỏi: "Sao anh cũng đến đây?"
Trần Thuật chỉ tay ra phía sau: "Cùng đám người này đi mua trà sữa."
An Tĩnh thò đầu ra.
Lúc này Tống Tư ở phía sau mới chậm chạp đi tới, liếc nhìn Trần Thuật với vẻ bất mãn, đúng là trọng sắc khinh bạn, cậu ta còn đang nghĩ, vốn dĩ Trần Thuật bảo không đi, sao đột nhiên lại tốt bụng đồng ý đi như vậy.
Hứ. Thì ra là bạn gái cưng của người ta ở đây.
Châu Tề nghe thấy đoạn đối thoại trước đó của họ, cậu đi lên trước nói: "Nếu mọi người đều không có việc gì, chi bằng ngày mai đi xả hơi chút đi? Dù sao thứ Sáu cũng không có việc gì cả, coi như là lần tụ tập cuối cùng trước khi thi."
Tống Tư thích nhất là tụ tập chơi bời, nghe thấy lời đề nghị này liền vỗ tay hoan hô: "Được đấy, chúng ta đi chơi đi."
An Nguyệt gật đầu, "Ok, có điều không được chơi quá muộn."
Tống Tư thoải mái đáp: "Yên tâm, bọn mình đều là người đứng đắn."
An Nguyệt bĩu môi.
Trần Thuật đưa mắt ra hiệu với An Tĩnh, khẽ hỏi: "Đi không?"
An Tĩnh im lặng giây lát, cất lời: "Biết rồi còn hỏi."
Trần Thuật cười.
Tống Tư nhìn quanh, cảm thấy hình như thiếu một người, không kìm được hỏi: "Này, cái bạn Kỷ Nguyên trước đây suốt ngày ở bên cạnh hai cậu đâu rồi? Sao lần này không thấy đâu cả?"
An Nguyệt nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu: "Cậu nói cái gì vậy, chẳng phải người ta ở ngay sau lưng cậu sao?"
Tống Tư: ???
Cái gì mà người ta ở ngay sau lưng cậu, chỉ là cậu không nhìn thấy mà thôi. Cậu ta bỗng thấy lạnh gáy, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng.
Cậu ta thoắt cái nhảy sang bên cạnh Châu Tề như một chú ếch, lại còn ôm cánh tay cậu ấy.
Đằng sau, Kỷ Nguyên cầm cốc trà sữa vừa mới mua xong, nhìn cậu ta với vẻ vô tội.
Thật là khó xử, mọi người đều nhìn Tống Tư.
Châu Tề giật giật khoé miệng: "Ông vừa mới ... nghĩ tới cái gì vậy?"
Tống Tư lập tức đứng thẳng người lên, khẽ ho một tiếng: "Không có gì?"
Kỷ Nguyên bình tĩnh nói: "Nghĩ đến ma đúng không?"
Tống Tư ấm ức nói: "Làm gì có!"
"Ha ha ha ha ha, giữa ban ngày ban mặt, ông cũng thật là nhát gan quá đấy."
"Châu Tề ông đừng có cười!"
---
Xung quanh người qua người lại phần lớn đều mặc đồng phục.
Buổi trưa, các cửa hàng nhỏ gần trường học đều vô cùng đông khách.
Quán trà sữa nơi bọn nhọ đứng người mua xếp hàng ra tận ngoài cửa.
Các học sinh đang đứng xếp hàng bên kia lâu lâu lại đưa mắt liếc nhìn đám người đang đứng dưới bóng cây này, Trần Thuật, Tống Tư và mấy người nữa, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, học giỏi, ngoại hình cũng không tồi, cũng rất biết chơi.
Bạn nữ A đang xếp hàng thì thầm nói: "Cậu nhìn kìa, Trần Thuật đang cười nói với mấy cô gái kia, bọn họ là ai vậy nhỉ? Chẳng phải nói Trần Thuật không có bạn gái sao?"
Bạn nữ B: "Mấy cô gái kia hình như học cùng lớp với họ, có điều không ngờ bọn họ lại có mối quan hệ tốt với Trần Thuật như vậy. Mình nghe nói em gái xinh nhất khối mười còn muốn gia nhập vào nhóm họ cơ, nhưng không tìm được cách nào để bắt chuyện với họ."
Bạn nữ C ngạc nhiên: "Lại còn định vào nhóm đó sao? Cậu không thấy đến bây giờ Hạ Tâm Vũ cũng không làm được sao, suốt ngày chạy theo Trần Thuật, cũng không thấy Trần Thuật thèm nhìn cô ta."
Bạn nữ D đang xếp hàng phía trước ngoảnh lại, giải thích cho bọn họ nghe: "Một cô gái trong số đó là An Nguyệt, mình cũng học cùng lớp với họ, Trần Thuật và An Nguyệt đang yêu nhau, cả lớp mình đều biết."
Bạn nữ A chợt hiểu ra vấn đề: "Chả trách, An Nguyệt lợi hại thật đấy, Trần Thuật đẹp trai nhưng hình như rất dữ tợn, vậy mà An Nguyệt không sợ cậu ta."
Bạn nữ D gật đầu: "Có điều Trần Thuật rất đáng sợ, con gái lớp mình đều không dám bắt chuyện với cậu ta, chỉ có An Nguyệt không sợ cậu ta, các cậu có biết không, An Nguyệt lại có thể khiến Trần Thuật làm bài hộ cô ấy nữa, xem ra Trần Thuật nằm trong tay An Nguyệt rồi."
Bạn nữ ABC tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Một bạn nam đầu đinh xếp hàng phía sau cố kìm chế bản thân nhưng không được, thò đầu lên chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, mặt đầy phẫn nộ nói: "Các cậu thì biết cái gì! An Nguyệt không phải là bạn gái của Trần Thuật!"
Bạn nữ D ngoảnh lại: "Ấy, Lục Văn sao cậu lại ở đây? Không đúng, sao cậu lại nói An Nguyệt không phải là bạn gái của Trần Thuật? Không phải đều đồn như vậy sao?"
Lục Văn lẳng lặng nhìn về phía góc Trần Thuật đang đứng, len nói với bọn họ vẻ kích động: "Mình nói với các cậu, bạn gái của cậu ta không phải là An Nguyệt, mà là em gái của An Nguyệt! Giờ thể dục hôm qua mình quay về lớp lấy đồ, chính mắt nhìn thấy Trần Thuật đẩy An Tĩnh vào tường khóa môi mà, chẹp chẹp, vô cùng say đắm cuồng nhiệt."
Các bạn nữ ABCD vô cùng sững sờ.
Không ngờ đi mua trà sữa cũng có thể nghe thấy tin hot như vậy.
Lục Văn lại nói thêm một câu: "Là thật đấy! Chính mắt mình nhìn thấy!"
Bạn nữ D trợn mắt há mồm, thì thầm: "Sao đó thì sao?"
Lục Văn cau mày lại, hạ thấp giọng nói: "Mình đâu dám đi vào làm phiền bọn họ, mình chán sống hay sao, mình chỉ nhìn một cái rồi sau đó quay lại sân vận động."
Bạn nữ D: "Không phải chứ, nhưng, nhưng trông hai người họ không hợp nhau chút nào."
Lục Văn coi như là nhân chứng số một. Bây giờ cậu ta rất ủng hộ cặp đôi Trần Thuật - An Tĩnh, vừa nghe thấy có người nói họ không xứng đôi, lập tức sốt sắng phản bác: "Có cái gì không hợp? An Tĩnh tốt như vậy, tính tình dịu dàng nhẹ nhàng, lại xinh đẹp, mình thấy không biết chừng chính sự điềm đạm của cô ấy đã hấp dẫn Trần Thuật."
Bạn nữ A: "Nói như vậy thì Trần Thuật làm bài tập hộ An Tĩnh rồi?"
Lục Văn: "Chắc chắn là vậy."
Bạn nữ B: "An Tĩnh lợi hại thật..."
Bạn nữ C: "Cô ấy thật lợi hại..."
Bạn nữ C tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Mình có thể đi tìm bạn ấy để học hỏi được không, ví dụ như hỏi xem hẹn hò với hot boy nổi tiếng nhất khối cảm giác như thế nào?"
Tất cả mọi người đều nhìn cô ta.
Bạn nữ C đỏ mặt xấu hổ: "Sao, sao vậy, không được sao, mình chưa từng hẹn hò với Trần Thuật bao giờ, hỏi cảm giác không được hay sao?"
Lục Văn che mắt: "Này, đừng nói nữa, bọn họ đang tới."
Tống Tư thấy quả thực có quá nhiều người xếp hàng mua trà sữa.
Cậu ta liền chạy tới siêu thị mua nước, từ bỏ món trà sữa yêu thích. Cả bọn lại đi về phía trường học, bàn bạc với nhau xem tối mai sẽ đi đâu chơi.
ABCD đều dõi theo bóng họ, trong lòng đủ mọi cung bật cảm xúc.
Bạn nữ A nói với Lục Văn đầy vẻ phức tạp: "Thực ra lúc nãy mình vẫn không tin lời cậu nói lắm, tưởng cậu bịa chuyện, nhưng mà bây giờ thì tin thật rồi."
Bạn nữ D ngây người: "Mình cũng tin rồi... Bời vì, lúc nãy khi bọn họ đi ngang qua, Trần Thuật cứ mỉm cười với An Tĩnh."
Nói thế nào nhỉ.
Họ đều có thể nhận ra nụ cười ấy hoàn toàn khác dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng của Trần Thuật với mọi người thường ngày, trong đó ẩn chứa sự ấm áp ngọt ngào không chút che giấu.
Trần Thuật chỉ đi cạnh An Tĩnh, hai người không làm gì, cũng không nắm tay nhau, có điều từng hành vi từng cử chỉ đều rõ như ban ngày.
Lại còn ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, rất khác biệt.
Đừng coi thường khả năng tám chuyện của con gái.
Chỉ trong một buổi chiều, gần như cả khối mười một, dù nhiều dù ít lớp nào cũng có người biết, bạn gái thực sự của Trần Thuật là ai, An Nguyệt chỉ là hỏa mù, chính chủ là em gái của cô ấy.
Bỗng chốc cái tên An Tĩnh trở thành cái tên được các bạn lớp khác liên tục nhắc tới.
---
Thứ Sáu vào giờ giải lao, trong lớp ồn ào náo nhiệt như đánh trận vậy.
Đột nhiên ngoài cửa có người gọi: "A Thuật ra ngoài một chút."
Trần Thuật đang nói chuyện với Châu Tề, nghe thấy tiếng gọi cậu gác tay lên bàn, chống đầu, lười biếng nhìn ra phía cửa sau, thấy Từ Lâm, cậu không chút hứng thú: "Chuyện gì?"
Từ Lâm cười hì hì: "Có việc, mau ra đây, Tống Tiểu Tư, ông lôi A Thuật ra đây!"
Tống Tư thấy có người nhắc tới cậu ta, vỗ vỗ vai Trần Thuật cho có lệ.
Trần Thuật vuốt vuốt tóc rồi mới đứng dậy, hai tay đút túi, lề mề bước ra. Cậu đi ra bên ngoài, dựa lưng vào lan can, ngước mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Từ Lâm ghé sát lại: "Gần đây trong trường đều loan tin đồn về ông, ông có biết không?"
Cậu ta nói rồi chăm chú nhìn sắc mặt của Trần Thuật.
Im lặng một lúc, Trần Thuật ngước mắt, nhìn cậu ta nửa cười nửa không: "Rốt cuộc ông muốn nói gì?"
Tống Tư bước tới, khoác vai Trần Thuật bỡn cợt nói: "A Thuật, rốt cuộc là ai đã nhìn thấy hai người ở trong lớp? Người đó lộ tin ra ngoài rồi."
Trần Thuật liếc mắt nhìn vào lớp, không hề bận tâm: "Quan tâm làm gì?"
Từ Lâm hỏi với vẻ thăm dò: "Thế đó không phải là lời đồn sao?"
Trần Thuật cười cười, không nói gì đi vào trong lớp.
Tống Tư trả lời thay Trần Thuật: "Chắc chắn không phải lời đồn, là thật đấy."
Từ Lâm trợn tròn mắt: "Các ông biết từ lâu rồi?"
"Dĩ nhiên rồi." Tống Tư có chút dương dương tự đắc bởi vì mình là một trong những người biết rõ nội tình, cậu ta im lặng một lúc rồi nói thêm: "Hơn nữa tôi nói cho ông biết này, là Trần Thuật theo đuổi người ta trước, theo đuổi lâu lắm đấy."
Từ Lâm không dám tin vào tai mình, vẻ mặt phức tạp: "Lại còn theo đuổi rất lâu? Cô An Tĩnh này cũng lợi hại đấy ... Ông nghĩ bọn họ sẽ yêu nhau bao lâu?"
Tống Tư nghiêng đầu: "Không biết, nhưng lần này A Thuật rất nghiêm túc."
Cậu ta nói rồi liếc mắt nhìn Từ Lâm: "Ông đã thấy Trần Thuật để tâm vào chuyện gì mà cậu ta không thích chưa? Cậu ta không hề quan tâm tới người mà mình không để ý, hơn nữa cậu ta cũng không phải là người có hứng thú nhất thời."
Tống Tư nói xong, thở dài một tiếng rồi cũng đi vào lớp.
Chỉ còn lại một mình Từ Lâm đứng ngây ra đó: "Trần Thuật... lần này sa lưới rồi sao."
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh