Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Chương 51
Hai người giấu mình trong bóng tối.
Tiếng thở gấp ngày càng thêm nặng nề, An Tĩnh bị hôn tới mức tay chân mềm nhũn ra, chỉ có thể dựa cả người vào lòng Trần Thuật, hai tay túm chặt vạt áo trước ngực cậu, giống như túm chặt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng vậy.
Trần Thuật hôn cô điên cuồng.
Trong đầu cậu máu nóng sục sôi, có một khoảnh khắc, cậu chỉ muốn cứ thế nuốt cô vào trong bụng, hòa trộn vào trong xương máu của mình. Răng kề răng, môi kề môi, muốn cắn cô, nhưng lại sợ cô đau.
Chỉ có thể nhẹ nhàng mút môi cô hết lần này đến lần khác.
Hai người quấn lấy nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rát, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc hơi thở của An Tĩnh trở nên gấp gáp hơn, sắp không thể thở được nữa thì cậu cô gắng dừng lại, khống chế bản thân.
Làn môi mỏng của cậu gần ngay trước mắt, An Tĩnh há miệng rồi lại ngậm lại, ánh mắt dừng lại ở cái cổ với đường nét rõ ràng của cậu, cố gắng tìm lại hơi thở, tìm lại suy nghĩ của mình.
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng gầy guộc của cô, giúp cô thở đều lại, ánh mắt dần dần trở nên u tối, bất giác muốn nuốt nước bọt.
Hai người ở rất gần nhau.
Trần Thuật lại nghiêng người, hôn lên mặt cô, từng chút từng chút, dịu dàng mơn trớn, vô cùng nhẹ nhàng. Rồi lại hôn lên mắt cô, An Tĩnh nhắm mắt lại, hàng mi run run, hơi thở trượt xuống dưới, lại hôn đến chóp mũi, khóe miệng, đến tận phía sau tai cô.
Nhẹ nhẹ, buồn buồn.
An Tĩnh ôm chặt eo cậu. Đầu cậu áp sát vào cổ cô, mái tóc ngắn lướt qua má cô.
Sao lại có thể thích một người đến thế nhỉ.
Thích tới mức không còn là chính mình.
Trần Thuật khẽ thì thầm gọi tên cô.
An Tĩnh mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.
Hai người cứ ôm nhau như thế.
Không biết trải qua bao lâu, hai người mới bước ra khỏi con ngõ nhỏ.
Một người cao một người thấp, hai người nắm tay nhau.
Hai mắt An Tĩnh ươn ướt, đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt có chút mơ màng, cô đưa tay lên sờ môi, khuôn mặt nóng ran như có một ngọn lửa lan vào tận tâm can.
Trần Thuật vui vẻ đi bên cạnh, giống như vừa tận hưởng một bữa tiệc thịnh soạn.
Cậu chỉnh lại chiếc áo có chút xộc xệch, khom người về phía trước, ngón tay chỉ ra sau lưng. Cậu thong thả nghiêng đầu nói ngắn gọn: "Lên đi."
An Tĩnh nhướng mày, không kìm được bật cười thành tiếng.
Trần Thuật nghiêng đầu, có chút mơ hồ: "Cười gì vậy?"
An Tĩnh không cười nữa, nói: "Chân em hết đau từ lâu rồi, anh không cần cõng em nữa."
Trần Thuật im lặng giây lát, đứng thẳng người lên, đi đến bên cạnh cô, cụp mắt nhìn xuống cô, khóe miệng nhoẻn cười: "Giỏi nhỉ, nói như vậy em đã hết đau từ lâu rồi, vậy mà vẫn cứ ở lì trên lưng anh phải không?"
Khóe mi An Tĩnh cong cong, "Không phải, em thấy anh cõng có vẻ rất vui nên không muốn xuống."
Trần Thuật cười đểu, "Giày vò anh như vậy à." Cậu nói rồi đưa tay cù cô.
An Tĩnh á một tiếng, vội vàng né tránh.
Có điều cô làm sao mà chạy nhanh hơn Trần Thuật được, mới chạy được mấy bước đã bị cậu đuổi theo.
Cậu ôm cô từ sau lưng, khẽ cười bên tai cô: "Có đùa nữa không?"
An Tĩnh rất sợ nhột, cho dù không cù cô, cô cũng không nhịn được, nhăn mặt nói: "Không dám nữa."
Khoảnh khắc được cậu cõng trên lưng, An Tĩnh cảm thấy vừa bình yên vừa ấm áp, cô muốn được đi như thế suốt cuộc đời, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Thế nên cô mới không xuống.
Trần Thuật cúi đầu hôn lên cái tai trắng nõn của cô, sau đó buông cô ra, dắt tay cô và nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn gì đó."
An Tĩnh gật đầu: "Ăn cái gì?"
Trần Thuật cầm lấy cặp sách của mình rồi nói: "Em muốn ăn gì, lẩu nhé?"
An Tĩnh nghĩ một lúc, không thấy thích lắm, lắc đầu.
Trần Thuật nhướng mày, đưa ngón trỏ ra cọ cọ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô: "Cô mèo nhỏ tham ăn, thế em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn ..." An Tĩnh nghĩ một lúc, ánh mắt rạng ngời, "Em muốn ăn ở quán Nhật kia."
"Quán nào?" Trần Thuật vẫn chưa nhớ ra.
"Chính là cái quán mà chúng ta đã ăn hôm dỗi nhau ấy." An Tĩnh nhớ ra liền phụng phịu: "Hôm ấy em không có tâm trạng nào để ăn, cũng không để ý đến mùi vị cho lắm, cảm thấy hơi tiếc."
Trần Thuật nheo mắt nhớ lại, cũng nhớ ra chuyện đó.
Hôm ấy, cậu đứng ngoài trường đợi cô, nhưng lại thấy cô đi ra ngoài cùng với hai cậu con trai, hỏi cô cậu trai kia là ai, cô nói là Hạ Quý. Lúc ấy chỉ thấy đầu óc nổ tung, rất tức giận, cũng không biết tức cái gì, vì thế lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, chỉ mải giận dỗi với chính mình, cứ canh cánh trong lòng.
"Được." Cậu chiều ý cô, gật đầu.
Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm bước đi.
Thực ra rất gần chỉ đi mất mười phút, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ.
Vào trong quán chỉ còn lại một bàn trống, may mà bọn họ đến kịp, nếu không lại phải đợi.
Quán ăn này bày trí rất tinh tế, phục vụ chu đáo, rất đông khách.
Giờ này chính là giờ ăn tối cao điểm.
Quán ăn không lớn nhưng cũng không nhỏ chật kín khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, nhận viên phục vụ đi qua đi lại liên tục.
Bọn họ nhận được thực đơn.
Trần Thuật hỏi: "Em ăn gì?"
An Tĩnh nhìn thực đơn, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, giống như đang chú tâm suy nghĩ vậy, một lúc sau cô hỏi: "Anh ăn gì?"
Trần Thuật chống tay xuống bàn nghịch điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô, chăm chú quá mức, sau đó hờ hững nói: "Anh thế nào cũng được."
An Tĩnh gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy em gọi cho anh nhé?"
Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Tùy em."
An Tĩnh gọi nhân viên phục vụ.
Cô chọn cho mình món cơm trứng thịt bò, gọi cho cậu món cơm thịt bò kiểu Osaka, sau đó lại gọi thêm một xuất trứng hấp và thịt gà.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, An Tĩnh chống hai tay xuống bàn, chống cằm có vẻ buồn chán.
Trần Thuật ngồi đối diện cô, hỏi: "Đói rồi à?"
An Tĩnh sờ bụng, gật đầu thành thật: "Đói rồi."
Trần Thuật cau mày: "Thế sao em không đi mua cái gì đó mà ăn?"
"Em mua rồi mà, một hộp sữa chua." An Tĩnh nói rồi ánh mắt cô tình ám chỉ cậu: "Nhưng ai mà biết được người nào đó chơi bóng rổ lâu như vậy mới ra ngoài."
Trần Thuật sờ mũi tỏ vẻ vô tội.
An Tĩnh cứ nhìn cậu như vậy.
Không có gì phải nghi ngờ Trần Thuật là một người rất đẹp trai, cậu có vẻ mảnh khảnh, trong sáng, điềm tĩnh của thiếu niên. Trên mặt lâu lâu lại nở nụ cười gian tà, khi đôi mắt đen láy sâu thẳm cứ nhìn bạn chăm chú, bạn sẽ bất giác lún sâu vào đó.
An Tĩnh nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay ra sờ lên má Trần Thuật.
Trần Thuật nhướng mày, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Em phát hiện." An Tĩnh có chút ngạc nhiên. "Có phải anh gầy đi không?"
"Thật sao?"
An Tĩnh sờ rất kỹ, da thịt trở nên săn chắc hơn, cô nói rất chắc chắn: "Ừ, đúng là gầy đi, anh giảm béo à?"
Trần Thuật không có gì để nói, tức quá gườm gườm nhìn cô, túm lấy cái tay đang làm loạn của cô rồi nói: "Giảm béo cái gì, chơi bóng rổ đấy."
An Tĩnh mỉm cười ồ một tiếng, "Chơi bóng rổ có thể giảm béo à."
Trần Thuật hứ một tiếng, nắn nắn lòng bàn tay cô.
Vừa nhìn là biết học sinh cấp ba, cô gái vẫn còn mặc đồng phục trường, qua ánh mắt có thể nhận ra đây là một cặp tình nhân, từng hành đồng cử chỉ đều vô cùng ngọt ngào, chàng trai cao ráo đẹp trai, cô gái mảnh mai xinh đẹp.
Cả hai đều rất nổi bật.
Một bà cô ngồi ở ghế bên cạnh cứ lắc đầu, than thở tiếc nuối tuổi thanh xuân đã qua.
An Tĩnh cũng phát hiện ra những ánh mắt mơ hồ xung quanh.
Có điều cô hoàn toàn không bận tâm, chỉ mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với Trần Thuật.
Phục vụ mang cơm lên bàn của họ.
An Tĩnh liền thấy đói, ghé sát lại ngửi: "Thơm quá."
Quả trứng lòng đào đặt lên trên bát cơm một cách hoàn hảo, không bị vỡ nát, thịt bò rất nhiều.
An Tĩnh khựng lại, nhìn về phía đối diện: "Trần Thuật."
Trần Thuật đang lấy đũa, ngước mắt nhìn cô, "Sao vậy?"
An Tĩnh chỉ chỉ vào bát, "Anh ăn hành tây không?"
"Có." Trần Thuật nhướng mày: "Em không ăn à?"
An Tĩnh gật đầu.
Trần Thuật đành đẩy bát của mình sang: "Gắp cho anh."
An Tĩnh mỉm cười tinh nghịch, gắp từng cọng hành tây vào bát cậu.
Cô lấy đũa chọc vào quả trứng lòng đào, lòng đỏ trứng từ từ chảy ra, hòa vào cơm, cảm giác thèm ăn dâng lên, đúng lúc cô chuẩn bị xúc một thìa cơm đưa lên miệng, đột nhiên có người gọi cô.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
"An Tĩnh?"
An Tĩnh khựng lại, ngỡ ngàng ngẩng đầu rồi sững người.
An Nguyệt đứng bên cạnh bàn của họ, cô ấy đeo cặp, nhìn hai người họ với ánh mắt lạ lùng.
Không khí như đóng băng.
An Tĩnh và Trần Thuật đều ngạc nhiên, An Tĩnh nhìn An Nguyệt, ánh mắt chuyển động, lại liếc nhìn Lục Cách bên cạnh chị gái, rất khó xử, bốn mắt nhìn nhau, em nhìn chị, chị nhìn em.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chần chừ không biết có cần dẫn đường hay không.
An Nguyệt ngồi xuống trước, cô mỉm cười với nhân viên phục vụ, chỉ tay vào An Tĩnh và nói: "Không cần dẫn đường nữa, chúng tôi quen nhau, chúng tôi ngồi chung một bàn với bọn họ là được."
Trần Thuật: ...
Hai cái bóng đèn ngoại cỡ lại xuất hiện rồi.
Thật phiền phức.
---
Sau khi An Nguyệt và Lục Cách gọi món, họ ngồi xuống rồi cứ như thế nhìn hai người bọn họ. An Nguyệt nhìn An Tĩnh chằm chằm với ánh mắt dò hỏi, Lục Cách cũng nhìn Trần Thuật với vẻ cà lơ phất phơ.
Trần Thuật không bận tâm tới bọn họ, cậu ăn cơm của mình.
An Tĩnh ăn một miếng cơm trước ánh nhìn chằm chằm của An Nguyệt, sau khi từ từ nuốt xuống, quả thực không thể chịu được ánh nhìn thiêu đốt này, cô hỏi: "Chị, sao vậy? Cứ nhìn em như thế làm gì?"
An Nguyệt hỏi: "Sao hai người lại ăn cơm cùng nhau?"
An Tĩnh lại cúi xuống xúc một thìa cơm: "Thì đói mà."
An Nguyệt nheo mắt: "Chẳng phải hai người đang cãi nhau sao."
Mấy hôm trước, không khí giữa hai người này vẫn còn là lạ. Hỏi cái gì cũng không nói, ở trong lớp không ai thèm nhìn ai, người ngoài nhìn vào cũng thấy khó xử chết đi được.
An Tĩnh: "Làm lành rồi."
An Nguyệt: ...
Làm lành dễ dàng như vậy sao?
Lục Cách wow lên một tiếng, ghé sát lại gần Trần Thuật khoác vai cậu cười hì hì nói: "Người anh em, lợi hại thật đấy."
Trần Thuật thơ ơ nhìn cậu ta: "Sao?"
Lục Cách cười gian tà: "Làm thế nào dỗ dành được đấy, dạy anh em vài chiêu với."
Trần Thuật cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm, thản nhiên lừa cậu ta: "Chơi bóng rổ."
"Chơi bóng rổ? Chơi bóng rổ gì cơ?" Lục Cách không hiểu, tỏ vẻ không tin, "Chơi bóng rổ sao có thể dỗ dành được con gái, người anh em không phải ông lừa tôi chứ."
"Đâu có, không tin thì đi hỏi Tống Tư xem mấy ngày nay thôi làm gì?" Trần Thuật nhếch miệng, vẻ mặt thản nhiên như không.
Lục Cách rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
Về phía An Tĩnh, cô không cho An Nguyệt cơ hội hỏi nữa,cô chuyển chủ đề nói chuyện, hỏi trước: "Chị, chị đang hẹn hò với Lục Cách à?"
Quả nhiên An Nguyệt vừa nghe thấy hai chữ hẹn hò là xù lông như con nhím vậy: "Ai hẹn hò với cậu ta."
An Tĩnh nhìn cô với đôi mắt đen láy, tò mò hỏi: "Không phải hẹn hò sao. Thế sao hai người lại gặp nhau?"
An Nguyệt tỏ vẻ khó xử: "Ai mà biết được, chị học piano xong đi ra ngoài thì cậu ta đã đợi ở cổng rồi. Đuổi cũng không chịu đi, thật là..."
Cô nhớ lại tình cảnh sau khi tan học ngày hôm nay, không kìm được nắm chặt ngón tay.
Hôm nay sau khi tan học, chào cô giáo xong, cô liền đeo cặp đi ra cửa. Cô vừa cúi đầu nhìn điện thoại, vừa đi xuống cầu thang, trong điện thoại hiện lên tin nhắn của ông An Hướng Dật nói hôm nay công ty có việc, không kịp tới đón cô, bảo cô tự về nhà.
Cô đi ra cổng, chuẩn bị đi tàu điện ngầm, lúc bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thì bổng nhiên bước chân khựng lại.
Lục Cách đang nghiêng người đứng bên cạnh tấm biển quảng cáo.
Cậu ta quần áo lộn xộn, đầu tóc rối tung rối bù, tay cầm điếu thuốc đứng ở đó. Vô tình quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy An Nguyệt liền đứng thẳng người lên, đi mấy bước về phía cô.
An Nguyệt thấy hơi mơ màng.
Nhưng cậu ta vừa mở miệng đã khiến cô bừng tỉnh.
Lục Cách trêu chọc cô: "Ồ, tan học rồi à."
An Nguyệt cau mày: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đợi em mà."
"Đợi tôi làm gì?" An Nguyệt nhíu mày càng chặt hơn.
"Không làm gì cả, chỉ đợi em thôi." Lục Cách hít một hơi thuốc rồi nói.
"Cho dù thế nào, sao này không được tới nữa." An Nguyệt làm mặt lạnh nói với cậu, sau đó ngừng một lát rồi nói: "Tôi đi đây."
Cô cất bước bỏ đi.
Tên vô lại Lục Cách này đứng chắn trước mặt cô, thản nhiên dập tắt điều thuốc. Cậu ta nhìn lên bầu trời đêm cao vời vợi, nhe răng cười với cô: "Đói không? Đi ăn nhé?"
An Nguyệt há miệng, không biết vì sao lại mềm lòng nhận lời.
Có lẽ là nể tình mười mấy đầu lọc thuốc lá dưới đất.
Cũng không biết vì sao lại như vậy.
Đầu óc đơ đơ.
Nên thành ra thế này.
Lúc đi ăn cơm gặp em gái với bạn trai đang chiến tranh lạnh của nó.
Ờ, nghe nói đã làm lành rồi.
Cô bừng tỉnh, em gái vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhìn không chớp mắt.
Cô cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra: "Đừng hỏi nữa, mau ăn đi."
An Tĩnh dịu dàng vâng một tiếng, cô ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn ăn cơm.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Thuật ngồi đối diện.
Cậu đang nhìn cô với vẻ u ám, ánh mắt chùng xuống, có chút không vui, giống như có thù với bát cơm vậy, vẻ mặt hậm hực khó chịu.
An Tĩnh nín cười, cúi đầu ăn cơm.
Cứ như thế ăn xong bữa cơm khó quên trong bầu không khí im lặng khó xử.
---
Sau khi hai chị em về nhà, An Nguyệt kéo thẳng An Tĩnh vào phòng của em gái, ngồi xuống giường, khoanh tay trước ngực, ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Nói đi, hai người làm lành như thế nào? Không phải là lúc tan học vẫn không ai chịu nhìn mặt ai sao?"
Lúc cô đi học piano rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì?
An Tĩnh nằm ra giường, ôm gấu bông vuốt vuốt lông nó rồi nói:
"Nói rõ ràng hết với nhau nên làm lành rồi."
"Em đi tìm cậu ta trước à?"
An Tĩnh đảo mắt, đột nhiên hỏi: "Chị, vì sao Lục Cách lại đợi chị ở chỗ chị học piano?"
An Nguyệt không ngờ em gái lại hỏi bất ngờ như vậy, cô hoảng hốt ngước mắt nhìn.
An Tĩnh vuốt lông gấu rồi hỏi tiếp: "Vì sao cậu ta lại đợi chị? Nói chuyện gì với chị? Hai người không hẹn hò thật sao?"
Những câu hỏi liên tiếp dồn dập của An Tĩnh hoàn toàn khiến An Nguyệt lúng túng không biết làm thế nào, người cô cứng đờ, cúi đầu ho khan một tiếng, ấp a ấp úng nói: "Chị làm sao mà biết được."
An Tĩnh cụp mắt, "Ồ."
An Nguyệt hít một hơi, đứng dậy nghiêm túc dạy dỗ cô: "Không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm đi, chị phải đi tắm trước đây." An Nguyệt nói rồi chạy ra khỏi phòng như chạy trốn vậy.
An Tĩnh liếc nhìn bóng chị gái, mỉm cười tinh nghịch.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Cô ôm gấu bông nằm xuống giường. Đầu óc trống rỗng, trần nhà trắng tinh, căn phòng ấm áp quen thuộc. Tất cả vẫn như trước đây.
Cô thấy hơi buồn ngủ, mí mắt không kìm được chùng xuống. Chiếc điện thoại cành giường đột nhiên rung lên. Cô bừng tỉnh, lật người lại, cuối đầu nheo mắt nhìn điện thoại.
"Có thể nghe điện thoại được không?"
An Tĩnh khẽ chạm vào màn hình.
"Được."
Cô nhìn dung lượng pin, chỉ còn chưa đầy mười phần trăm.
Nhưng không đợi cô cắm dây sạc, cậu đã gọi điện thoại tới cô liền nghe máy.
An Tĩnh chưa nói gì, Trần Thuật đã lên tiếng trước, giọng điều đầy oán trách.
"Lần sau chúng ta chọn một nơi mà bọn họ tuyệt đối không thể tìm được, anh xem xem còn có thể chạm mặt được không?"
Cậu cảm thấy như có thù với hai người này, chắc chắn là như vậy.
An Tĩnh không kìm được bật cười thành tiếng.
Ai đó lòng đầy oán hận, qua giọng nói cũng có thể cảm nhận được.
"Được thôi." Cô đồng ý.
"Hôm nay không được đưa em về nhà." Giọng cậu có chút ấm ức.
An Tĩnh nằm bò trên giường, nghiêng đầu, điện thoại áp sát bên tai. Cô ngáp một cái, khẽ nói: "Không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà."
Trần Thuật khẽ mỉm cười.
Mí mắt An Tĩnh càng lúc càng chùng xuống, hai mắt nhíu lại, cảm giác buồn ngủ trào dâng, mắt cô díp cả lại, chỉ kịp thì thầm: "Trần Thuật, em ngủ đây."
Giọng nói rất mềm rất nhẹ, giống như đang thì thầm bên tai.
Giọng của Trần Thuật cũng bất giác chậm lại: "Ngủ đi."
Đầu dây bên kia không đáp lại, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng êm ái. Đôi mắt Trần Thuật trở nên dịu dàng, cậu cũng không cúp máy, cứ lắng nghe mãi, không nhúc nhích, vẻ mặt dịu dàng.
Cậu ngồi trên ghế, ánh mắt hướng xuống dưới, không biết đang nhìn đi đâu.
Bên ngoài cửa sổ ánh trăng bàng bạc.
Đến tận khi điện thoại của đối phương tự động tắt máy, cậu mới lưu luyến cúp máy.
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh