Em Là Ngôi Sao Nào?
Chương 4: Rất lạnh
123@-Trên đường đi, Ninh Nhuệ Tinh cùng Lai Âm cũng không vội trở về ký túc xá, cả hai đi dạo quanh khuôn viên trường học trong cảnh sắc ban đêm.
Đến giữa đường, Phương Đình Dư gọi điện thoại cho bọn họ, lúc này họ mới xách bốn ly trà sữa matcha có nắp đậy hình vòng cung trở về ký túc xá.
Cánh cửa phòng ký túc xá được người từ bên trong mở ra, điều hòa không khí đang thổi khí lạnh ra khắp nơi, xua tan đi nóng bức ở bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được híp híp mắt, đầy cảm thán nói, "Thật mát mẻ thoải mái quá đi".
Đợi đến khi ngồi được vào chỗ ngồi của mình, Ninh Nhuệ Tinh không thể chờ đợi được nữa liền uống một ngụm trà sữa, vị sữa đậm đặc tinh khiết lan tỏa trong miệng, ngay lập tức cô liền cảm thấy tế bào khắp cả người mình đang sục sôi được thoải mái thả lỏng, nâng ly trà sữa uống thêm một ngụm nữa, cô đưa tay muốn tìm kiếm chìa khóa phòng ký túc xá được đặt trong túi của chiếc váy mình đang mặc, kết quả là mò một lúc lại thấy trống không, bên trong cái gì cũng không có.
Ninh Nhuệ Tinh lục lọi khắp bàn, lại nhớ lại chính xác trước khi mình ra khỏi cửa đã đem chìa khóa đặt vào trong túi, nhưng lúc quay lại trong tay chỉ còn cầm điện thoại và trà sữa, cô mơ hồ nhớ lại lúc đi vào trong cửa hàng bán thực phẩm, bản thân hình như là đã đem chìa khóa cầm ở trên tay, sau đó lúc đợi trà sữa cô đã ngồi trong cửa hàng một lát, chắc là đem chìa khóa để trong cửa hàng trà sữa rồi.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại liền đứng lên, đi về phía kệ giày được đặt ở cửa, chuẩn bị thay giày ra ngoài.
"Dư Dư, cậu làm gì vậy?"
Lai Âm đã đi tắm, Phương Đình Dư đã nằm dài trên giường, nghe thấy lời của Hứa Giai Văn cũng ló đầu ra, lặp lại câu hỏi, "Cậu muốn ra ngoài?"
"Chìa khóa của tớ hình như là để trong cửa hàng trà sữa, đi lấy một lát, rất nhanh sẽ quay lại".
- ----
Đã thích nghi với thành phố liên tục nắng nóng oi bức suốt cả ngày, mọi thứ đều như liên tục bị nướng trong nhiệt độ cao, đến tối, trời bất chợt lại đổ cơn mưa.
Ninh Nhuệ Tinh ra ngoài vội vã, căn bản cũng không đoán trước được trời sẽ mưa, lấy xong chìa khóa, vừa mới từ cửa hàng trà sữa đi ra liền thấy bầu trời trăng sáng sao thưa từ từ rơi xuống vài giọt mưa nhỏ, sau đó nhanh chóng chuyển thành mưa nhẹ tí tách tí tách cùng với gió lạnh chen nhau kéo đến, cơn mưa rơi xuống với chiều hướng càng ngày càng lớn.
Trên gương mặt không có nửa điểm do dự, Ninh Nhuệ Tinh khum tay làm thành hình một chiếc dù che lấy đầu chạy bước lớn hòa vào cơn mưa.
Cửa hàng trà sữa và ký túc xá đến cùng vẫn là có chút khoảng cách, những hạt mưa nhỏ thi nhau xiên theo một hướng, những giọt mưa chi chi chít chít cứ đập thẳng lên cơ thể, theo tiếng sấm ầm ầm trong nháy mắt xé toạc bầu trời đêm, trên con đường nước mưa cũng từ từ tích tụ lại từng tầng thuận theo địa thế mà chảy ngoằn ngoèo.
Ninh Nhuệ Tinh không cần nhìn cũng biết đôi giày nhỏ màu trắng của mình chắc chắn là đã bẩn đến mức không thành cái dạng gì nữa rồi, mắt thấy tiếng mưa rơi bên tai càng ngày càng lớn, thực ra cũng không còn cách gì, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể hướng đến siêu thị cách chỗ đó không xa mà chạy đến, dự định ở dưới mái hiên tránh mưa trước.
Tòa nhà đối diện với siêu thị vừa khéo là viện quản lí, công trình và phòng máy vi tính của ký túc xá nam, Giang Dữ gần đây đã tiếp nhận toàn bộ công việc của hội trưởng, phần lớn các tổ chức, bộ phận là do hai phó bộ quản lý, anh cũng chỉ là đi qua xem một chút.
Châu Hạo ở bên trong đang cùng với hai người khác nói chuyện, Giang Dữ lại một mình nán lại sân thượng.
Trong màn đêm đen kịt, đèn của sân thượng không được bật lên, tạo nên sự trái ngược hoàn toàn với ánh đèn sáng rõ mãnh liệt của phòng trong lầu ngoài.
Giang Dữ nghiêng người dựa vào cánh cửa ở sân thượng, hơi thở khắp người có chút lười biếng, giữa các ngón tay kẹp chặt le lói ánh sáng chập chờn, mùi vị Nicotine lúc ẩn lúc hiện, nếu như Ninh Nhuệ Tinh hoặc là những cô gái khác có mặt ở đây, nhất định là sẽ phát ra vài tiếng cảm thán.
Người đàn ông này, ngay cả tư thế ngón tay kẹp chặt điếu thuốc mà cũng đẹp mắt đến thế, dường như tính cách tự phụ, kiêu ngạo bị ẩn giấu đều được người này để lộ ra ngoài không hề có ý muốn thu lại, mỗi một động tác chuyển động tay đều mang theo hết thảy khí chất cao quý trong người, cực kỳ đẹp đẽ và mê hoặc giống như được sao chép ra từ trong truyện tranh vậy, khiến người khác không tự giác mà có ý muốn tiếp cận.
Giang Dữ đối với cái điện thoại thấp giọng ừ một tiếng, biểu thị bản thân đã nghe thấy rồi, sau đó nhấc tay, không để ý đến hút thuốc một hơi.
Nam sinh ở đại học, ít thấy ai không biết hút thuốc, Giang Dữ cũng không thường xuyên hút thuốc, chỉ khi nào tâm trạng buồn bực, khó chịu mới hút hai điếu như vậy.
Mưa ngoài trời vẫn rơi ào ào, âm thanh tùy tiện rơi xuống gõ trên mặt đất khiến người ta càng thêm phiền.
Giang Dữ hạ thấp mí mắt, sự buồn bực và mệt mỏi rã rời từ từ lan ra trên trán, ánh mắt vô tình rơi xuống hình ảnh người đang đứng trước cửa siêu thị, động tác chỉ là ngừng lại trong giây lát, giọng nói phát ra lại hết sức bình tĩnh như thường ngày, "Con hiện tại còn có chút chuyện, đợi lát nữa lại gọi điện thoại cho mẹ".
"Lão Tứ, trưởng phòng ký túc xá vừa mới mua đồ ăn khuya từ ngoài về, nhanh tới đây cùng ăn đi". Thấy Giang Dữ đẩy cửa đi vào, Lưu Cường vừa mở gói thức ăn vừa nói.
Mặc dù Giang Dữ là người nhỏ tuổi nhất trong phòng ký túc xá của bọn họ, nhưng bất luận là thành tích, tài năng hay là năng lực giao tiếp xã hội đều là người đứng đầu hoàn hảo hoàn mỹ, một gương mặt đẹp trai, thanh tú giống như đeo mặt nạ, mặc dù nói chuyện không có cảm xúc dư thừa gì, nhưng lúc giải quyết công việc lại có chút nhẹ nhàng, êm dịu linh động.
Anh ở ngoài trường có một căn nhà riêng, chỉ là gần đây khai giảng lại thêm công việc của hội sinh viên cực bận rộn, liền ở lại ký túc xá vài ngày.
"Các cậu ăn đi, tôi có việc ra ngoài trước một chuyến".
"Cậu đi làm gì, ngoài kia vẫn đang mưa lớn không phải sao?"
Châu Hạo vẫn chưa kịp hỏi xong, Giang Dữ đã tiện tay cầm theo một cây dù đóng cửa lại.
Cơn mưa lớn vẫn tiếp tục rơi xuống không ngừng, Ninh Nhuệ Tinh chau mày lại, một trận gió lạnh ẩm ướt thổi qua, cảm giác có chút lạnh, nhịn không được xoa xoa hai bàn tay lại với nhau lấy hơi ấm.
Mới vừa rồi Lai Âm gọi điện thoại tới hỏi địa chỉ của cô, muốn qua đưa dù, Ninh Nhuệ Tinh lại sợ làm phiền người khác, một lát sau liền cự tuyệt.
Nhìn thấy những giọt mưa nhỏ từ mái hiên đang tiếp tục rơi xuống và cơn mưa rõ ràng trong màn đêm, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ dù sao cũng chưa tắm, hay là cứ dứt khoát trực tiếp xông ra chạy về, nếu không thì nhìn cơn mưa này, đợi hồi nữa sợ rằng mưa sẽ càng lớn hơn.
Hai bàn chân khẽ di chuyển, Ninh Nhuệ Tinh vừa đạp xuống một bước, vẫn chưa bước xuống khỏi bậc thềm, hạt mưa nhỏ vừa rơi xuống đôi má cô chừng một hai giây, một cái bóng từ từ xuất hiện, cổ tay đang rũ xuống của cô được ai đó từ phía sau kéo lại.
Cô vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú mà cô mới vừa nhìn thấy cách đây không lâu.
Giang Dữ vẫn làm một khuôn mặt không có biểu cảm gì, mí mắt mở ra, giọng nói rất thấp, "Em không mang theo dù sao?"
"Vâng". Ninh Nhuệ Tinh tim đập loạn nhịp, điệu bộ có chút cứng đờ.
Cô cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào người trước mặt, chỉ cần nhìn thấy anh, cô liền dễ dàng nhớ đến nơi cầu thang kia bởi vì anh mà cô trở nên kinh sợ, cái loại cảm giác lạ lẫm này, trong mười tám năm của cuộc đời, cô gần như là chưa từng trải qua.
"Vậy đi thôi".
"Cái gì?" Ninh Nhuệ Tinh nghe xong cảm thấy mờ mịt cả đầu óc, không hiểu ý của anh lắm.
"Anh đưa em về ký túc xá". Nhìn vào cổ tay trắng nõn đang nắm trong tay mình, Giang Dữ hạ xuống mí mắt, giấu đi ánh sáng mù mịt, ý vị không rõ ràng nơi đáy mắt, bất chợt buông tay ra, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, mở cái dù trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, "Đi thôi".
Cửa của siêu thị tập trung không ít người đến trú mưa, dưới đáy mắt của các nam sinh ở đây hiện lên nhiều nhất là kinh ngạc, còn nữ sinh nhìn thấy Giang Dữ thì đã kìm chế không được mà phấn khích muốn nhanh chóng chia sẻ cùng với bạn bè, lại thấy anh đang cùng một nữ sinh có những hành động thân mật, hiếu kỳ không tránh được có chút ngưỡng mộ.
Ở đại học Bắc Hoa này có quá nhiều phiên bản thần thoại về Giang Dữ, vào năm thứ nhất đại học đã tham gia vào tổ chức học sinh, sinh viên quốc tế, và là người đầu tiên tham dự Diễn đàn lãnh đạo thanh niên, là người đầu tiên còn trẻ tuổi đã nhận được lời mời từ đích thân tập đoàn thương nghiệp nước ngoài, trở thành thanh niên ưu tú đầu tiên được đồng hành phiên dịch với các lãnh đạo nước ngoài tham dự hội thảo, là người đầu tiên trong nhiều thập kỷ qua ở khoa quản lý học viện tại ngôi trường đại học Bắc Hoa nhân tài đông đúc này đạt số điểm hoàn hảo tuyệt đối.
Mà lưu truyền nhiều nhất vẫn là từ ngày anh vào đại học, số đàn chị, đàn em mà anh từ chối lời tỏ tình có thể gọi là " xếp ba vòng quanh sân thể thao của trường học" hoặc cũng có thể nói, ngoài giao tiếp công việc, sẽ không thấy anh thân cận với bất cứ ai khác giới, huống hồ chi lần này còn là do Giang Dữ đã bước xuống khỏi thần đàn (*), chủ động đi thân cận.
(*)Thần đàn: đàn tế thần linh, hay nói nôm na ra là bàn thờ đó, vì để thuần việt thì hơi kì nên mình để Hán Việt luôn nha.
Dưới tình cảnh này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Ninh Nhuệ Tinh, có ghen tị, cũng có ngưỡng mộ, còn có rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khác nữa.
Ninh Nhuệ Tinh không chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, thực sự là trên tóc bị ướt ướt, dính dính đến khó chịu, thêm vào đó là hiện tại lạnh cực kỳ, gần như không cần suy nghĩ nhiều, cô đi tới dưới dù của Giang Dữ, có chút xấu hổ mỉm cười với Giang Dữ, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Đàn anh, làm phiền anh rồi".
"Ừ". Giang Dữ từ nơi sâu thẳm trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp, có chút không tự nhiên mà đem ánh mắt của mình từ trên nét mặt tươi cười của Ninh Nhuệ Tinh chuyển sang nơi khác, giống như là vô ý, yết hầu hơi di chuyển.
Cây dù Giang Dữ tiện tay mang theo rất lớn, che khoảng ba người cũng được nữa, cho dù là giữa hai người cách ra một khoảng, thêm vào đó bởi vì Giang Dữ đem cây dù nghiêng hẳn về phía cô bên này, nên cô không bị mưa tạt ướt.
Chính là đi trong mưa, hơi lạnh càng thêm rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng chau mày, cơ thể nhịn không được run lên một cái, cô ngước mắt âm thầm nhìn anh, thấy ánh mắt của anh cứ chăm chăm nhìn về phía trước, vốn dĩ cho rằng anh sẽ không phát hiện, ai biết được lại nghe bên cạnh truyền đến một âm thanh vẫn trầm thấp như cũ, "Em rất lạnh sao?"
"Vâng", Ninh Nhuệ Tinh trả lời khẳng định một tiếng, có chút không tự nhiên sờ sờ mũi, lại phủ định lời nói vừa rồi của bản thân, "Thực ra cũng vẫn ổn ạ".
Bản thân lạnh hay không nói với đàn anh thì giải quyết được chuyện gì chứ, Ninh Nhuệ Tinh âm thầm mắng bản thân mình, cho mày che nhờ dù đi về ký túc xá đã là tốt lắm rồi, nào có nghĩa vụ quản xem mày có lạnh hay không.
Lần lượt có mấy cặp tình nhân che dù từ bên cạnh đi qua, một trận gió to thổi đến, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được lại run lên một cái.
"Xin lỗi". Bên tai có một làn hơi từ đôi môi ấm áp thổi đến, thậm chí cô còn có một loại ảo giác rằng đôi môi như cánh hoa cọ sát trên tai mình, Ninh Nhuệ Tinh không kịp phân biệt loại xúc giác này, vừa tính mở miệng ra hỏi đàn anh tại sao lại vô duyên vô cớ nói xin lỗi, thì vai bên phải đã bị người ta giữ chặt, khóa lại kéo gần vào lồng ngực ấm áp.
Khoảng cách từng chút một có hơi gần quá rồi, cô được áp sát dựa vào lồng ngực anh, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập thình thịch duy trì nhẹ nhàng, đặc biệt là anh vì để phối hợp với chiều cao của cô mà hơi cúi người xuống, thêm vào đó lúc này đang là tư thế giữ lấy vai của cô, mỗi một hơi thở phả vào sau tai cô đều không mảy may để lộ ra ngoài, xen lẫn với cảm giác ẩm ướt mang lại trong không khí.
Loại cảm giác kia, dường như là mỗi một bước chân, dái tai sẽ bị đôi môi như cánh hoa của người ta nhẹ nhàng cọ sát qua, giống như hôn vậy.
Ngay đến cả nhịp tim, cũng vì vậy mà lỗi nhịp.
Giang Dữ mặt mày rũ xuống, đôi mắt sâu xa nhìn vào Ninh Nhuệ Tinh lúc lỗ tai cô đang đỏ bừng, không tự giác mà trở nên nhẹ nhàng, hòa nhã hơn một chút.
Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh, không biến sắc, khiến trong lòng cô càng thêm tích tụ lo lắng.
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương mới hơn nhé <3 <3 <3
Em Là Ngôi Sao Nào?
Đến giữa đường, Phương Đình Dư gọi điện thoại cho bọn họ, lúc này họ mới xách bốn ly trà sữa matcha có nắp đậy hình vòng cung trở về ký túc xá.
Cánh cửa phòng ký túc xá được người từ bên trong mở ra, điều hòa không khí đang thổi khí lạnh ra khắp nơi, xua tan đi nóng bức ở bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được híp híp mắt, đầy cảm thán nói, "Thật mát mẻ thoải mái quá đi".
Đợi đến khi ngồi được vào chỗ ngồi của mình, Ninh Nhuệ Tinh không thể chờ đợi được nữa liền uống một ngụm trà sữa, vị sữa đậm đặc tinh khiết lan tỏa trong miệng, ngay lập tức cô liền cảm thấy tế bào khắp cả người mình đang sục sôi được thoải mái thả lỏng, nâng ly trà sữa uống thêm một ngụm nữa, cô đưa tay muốn tìm kiếm chìa khóa phòng ký túc xá được đặt trong túi của chiếc váy mình đang mặc, kết quả là mò một lúc lại thấy trống không, bên trong cái gì cũng không có.
Ninh Nhuệ Tinh lục lọi khắp bàn, lại nhớ lại chính xác trước khi mình ra khỏi cửa đã đem chìa khóa đặt vào trong túi, nhưng lúc quay lại trong tay chỉ còn cầm điện thoại và trà sữa, cô mơ hồ nhớ lại lúc đi vào trong cửa hàng bán thực phẩm, bản thân hình như là đã đem chìa khóa cầm ở trên tay, sau đó lúc đợi trà sữa cô đã ngồi trong cửa hàng một lát, chắc là đem chìa khóa để trong cửa hàng trà sữa rồi.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại liền đứng lên, đi về phía kệ giày được đặt ở cửa, chuẩn bị thay giày ra ngoài.
"Dư Dư, cậu làm gì vậy?"
Lai Âm đã đi tắm, Phương Đình Dư đã nằm dài trên giường, nghe thấy lời của Hứa Giai Văn cũng ló đầu ra, lặp lại câu hỏi, "Cậu muốn ra ngoài?"
"Chìa khóa của tớ hình như là để trong cửa hàng trà sữa, đi lấy một lát, rất nhanh sẽ quay lại".
- ----
Đã thích nghi với thành phố liên tục nắng nóng oi bức suốt cả ngày, mọi thứ đều như liên tục bị nướng trong nhiệt độ cao, đến tối, trời bất chợt lại đổ cơn mưa.
Ninh Nhuệ Tinh ra ngoài vội vã, căn bản cũng không đoán trước được trời sẽ mưa, lấy xong chìa khóa, vừa mới từ cửa hàng trà sữa đi ra liền thấy bầu trời trăng sáng sao thưa từ từ rơi xuống vài giọt mưa nhỏ, sau đó nhanh chóng chuyển thành mưa nhẹ tí tách tí tách cùng với gió lạnh chen nhau kéo đến, cơn mưa rơi xuống với chiều hướng càng ngày càng lớn.
Trên gương mặt không có nửa điểm do dự, Ninh Nhuệ Tinh khum tay làm thành hình một chiếc dù che lấy đầu chạy bước lớn hòa vào cơn mưa.
Cửa hàng trà sữa và ký túc xá đến cùng vẫn là có chút khoảng cách, những hạt mưa nhỏ thi nhau xiên theo một hướng, những giọt mưa chi chi chít chít cứ đập thẳng lên cơ thể, theo tiếng sấm ầm ầm trong nháy mắt xé toạc bầu trời đêm, trên con đường nước mưa cũng từ từ tích tụ lại từng tầng thuận theo địa thế mà chảy ngoằn ngoèo.
Ninh Nhuệ Tinh không cần nhìn cũng biết đôi giày nhỏ màu trắng của mình chắc chắn là đã bẩn đến mức không thành cái dạng gì nữa rồi, mắt thấy tiếng mưa rơi bên tai càng ngày càng lớn, thực ra cũng không còn cách gì, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể hướng đến siêu thị cách chỗ đó không xa mà chạy đến, dự định ở dưới mái hiên tránh mưa trước.
Tòa nhà đối diện với siêu thị vừa khéo là viện quản lí, công trình và phòng máy vi tính của ký túc xá nam, Giang Dữ gần đây đã tiếp nhận toàn bộ công việc của hội trưởng, phần lớn các tổ chức, bộ phận là do hai phó bộ quản lý, anh cũng chỉ là đi qua xem một chút.
Châu Hạo ở bên trong đang cùng với hai người khác nói chuyện, Giang Dữ lại một mình nán lại sân thượng.
Trong màn đêm đen kịt, đèn của sân thượng không được bật lên, tạo nên sự trái ngược hoàn toàn với ánh đèn sáng rõ mãnh liệt của phòng trong lầu ngoài.
Giang Dữ nghiêng người dựa vào cánh cửa ở sân thượng, hơi thở khắp người có chút lười biếng, giữa các ngón tay kẹp chặt le lói ánh sáng chập chờn, mùi vị Nicotine lúc ẩn lúc hiện, nếu như Ninh Nhuệ Tinh hoặc là những cô gái khác có mặt ở đây, nhất định là sẽ phát ra vài tiếng cảm thán.
Người đàn ông này, ngay cả tư thế ngón tay kẹp chặt điếu thuốc mà cũng đẹp mắt đến thế, dường như tính cách tự phụ, kiêu ngạo bị ẩn giấu đều được người này để lộ ra ngoài không hề có ý muốn thu lại, mỗi một động tác chuyển động tay đều mang theo hết thảy khí chất cao quý trong người, cực kỳ đẹp đẽ và mê hoặc giống như được sao chép ra từ trong truyện tranh vậy, khiến người khác không tự giác mà có ý muốn tiếp cận.
Giang Dữ đối với cái điện thoại thấp giọng ừ một tiếng, biểu thị bản thân đã nghe thấy rồi, sau đó nhấc tay, không để ý đến hút thuốc một hơi.
Nam sinh ở đại học, ít thấy ai không biết hút thuốc, Giang Dữ cũng không thường xuyên hút thuốc, chỉ khi nào tâm trạng buồn bực, khó chịu mới hút hai điếu như vậy.
Mưa ngoài trời vẫn rơi ào ào, âm thanh tùy tiện rơi xuống gõ trên mặt đất khiến người ta càng thêm phiền.
Giang Dữ hạ thấp mí mắt, sự buồn bực và mệt mỏi rã rời từ từ lan ra trên trán, ánh mắt vô tình rơi xuống hình ảnh người đang đứng trước cửa siêu thị, động tác chỉ là ngừng lại trong giây lát, giọng nói phát ra lại hết sức bình tĩnh như thường ngày, "Con hiện tại còn có chút chuyện, đợi lát nữa lại gọi điện thoại cho mẹ".
"Lão Tứ, trưởng phòng ký túc xá vừa mới mua đồ ăn khuya từ ngoài về, nhanh tới đây cùng ăn đi". Thấy Giang Dữ đẩy cửa đi vào, Lưu Cường vừa mở gói thức ăn vừa nói.
Mặc dù Giang Dữ là người nhỏ tuổi nhất trong phòng ký túc xá của bọn họ, nhưng bất luận là thành tích, tài năng hay là năng lực giao tiếp xã hội đều là người đứng đầu hoàn hảo hoàn mỹ, một gương mặt đẹp trai, thanh tú giống như đeo mặt nạ, mặc dù nói chuyện không có cảm xúc dư thừa gì, nhưng lúc giải quyết công việc lại có chút nhẹ nhàng, êm dịu linh động.
Anh ở ngoài trường có một căn nhà riêng, chỉ là gần đây khai giảng lại thêm công việc của hội sinh viên cực bận rộn, liền ở lại ký túc xá vài ngày.
"Các cậu ăn đi, tôi có việc ra ngoài trước một chuyến".
"Cậu đi làm gì, ngoài kia vẫn đang mưa lớn không phải sao?"
Châu Hạo vẫn chưa kịp hỏi xong, Giang Dữ đã tiện tay cầm theo một cây dù đóng cửa lại.
Cơn mưa lớn vẫn tiếp tục rơi xuống không ngừng, Ninh Nhuệ Tinh chau mày lại, một trận gió lạnh ẩm ướt thổi qua, cảm giác có chút lạnh, nhịn không được xoa xoa hai bàn tay lại với nhau lấy hơi ấm.
Mới vừa rồi Lai Âm gọi điện thoại tới hỏi địa chỉ của cô, muốn qua đưa dù, Ninh Nhuệ Tinh lại sợ làm phiền người khác, một lát sau liền cự tuyệt.
Nhìn thấy những giọt mưa nhỏ từ mái hiên đang tiếp tục rơi xuống và cơn mưa rõ ràng trong màn đêm, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ dù sao cũng chưa tắm, hay là cứ dứt khoát trực tiếp xông ra chạy về, nếu không thì nhìn cơn mưa này, đợi hồi nữa sợ rằng mưa sẽ càng lớn hơn.
Hai bàn chân khẽ di chuyển, Ninh Nhuệ Tinh vừa đạp xuống một bước, vẫn chưa bước xuống khỏi bậc thềm, hạt mưa nhỏ vừa rơi xuống đôi má cô chừng một hai giây, một cái bóng từ từ xuất hiện, cổ tay đang rũ xuống của cô được ai đó từ phía sau kéo lại.
Cô vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú mà cô mới vừa nhìn thấy cách đây không lâu.
Giang Dữ vẫn làm một khuôn mặt không có biểu cảm gì, mí mắt mở ra, giọng nói rất thấp, "Em không mang theo dù sao?"
"Vâng". Ninh Nhuệ Tinh tim đập loạn nhịp, điệu bộ có chút cứng đờ.
Cô cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào người trước mặt, chỉ cần nhìn thấy anh, cô liền dễ dàng nhớ đến nơi cầu thang kia bởi vì anh mà cô trở nên kinh sợ, cái loại cảm giác lạ lẫm này, trong mười tám năm của cuộc đời, cô gần như là chưa từng trải qua.
"Vậy đi thôi".
"Cái gì?" Ninh Nhuệ Tinh nghe xong cảm thấy mờ mịt cả đầu óc, không hiểu ý của anh lắm.
"Anh đưa em về ký túc xá". Nhìn vào cổ tay trắng nõn đang nắm trong tay mình, Giang Dữ hạ xuống mí mắt, giấu đi ánh sáng mù mịt, ý vị không rõ ràng nơi đáy mắt, bất chợt buông tay ra, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, mở cái dù trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, "Đi thôi".
Cửa của siêu thị tập trung không ít người đến trú mưa, dưới đáy mắt của các nam sinh ở đây hiện lên nhiều nhất là kinh ngạc, còn nữ sinh nhìn thấy Giang Dữ thì đã kìm chế không được mà phấn khích muốn nhanh chóng chia sẻ cùng với bạn bè, lại thấy anh đang cùng một nữ sinh có những hành động thân mật, hiếu kỳ không tránh được có chút ngưỡng mộ.
Ở đại học Bắc Hoa này có quá nhiều phiên bản thần thoại về Giang Dữ, vào năm thứ nhất đại học đã tham gia vào tổ chức học sinh, sinh viên quốc tế, và là người đầu tiên tham dự Diễn đàn lãnh đạo thanh niên, là người đầu tiên còn trẻ tuổi đã nhận được lời mời từ đích thân tập đoàn thương nghiệp nước ngoài, trở thành thanh niên ưu tú đầu tiên được đồng hành phiên dịch với các lãnh đạo nước ngoài tham dự hội thảo, là người đầu tiên trong nhiều thập kỷ qua ở khoa quản lý học viện tại ngôi trường đại học Bắc Hoa nhân tài đông đúc này đạt số điểm hoàn hảo tuyệt đối.
Mà lưu truyền nhiều nhất vẫn là từ ngày anh vào đại học, số đàn chị, đàn em mà anh từ chối lời tỏ tình có thể gọi là " xếp ba vòng quanh sân thể thao của trường học" hoặc cũng có thể nói, ngoài giao tiếp công việc, sẽ không thấy anh thân cận với bất cứ ai khác giới, huống hồ chi lần này còn là do Giang Dữ đã bước xuống khỏi thần đàn (*), chủ động đi thân cận.
(*)Thần đàn: đàn tế thần linh, hay nói nôm na ra là bàn thờ đó, vì để thuần việt thì hơi kì nên mình để Hán Việt luôn nha.
Dưới tình cảnh này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Ninh Nhuệ Tinh, có ghen tị, cũng có ngưỡng mộ, còn có rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khác nữa.
Ninh Nhuệ Tinh không chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, thực sự là trên tóc bị ướt ướt, dính dính đến khó chịu, thêm vào đó là hiện tại lạnh cực kỳ, gần như không cần suy nghĩ nhiều, cô đi tới dưới dù của Giang Dữ, có chút xấu hổ mỉm cười với Giang Dữ, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Đàn anh, làm phiền anh rồi".
"Ừ". Giang Dữ từ nơi sâu thẳm trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp, có chút không tự nhiên mà đem ánh mắt của mình từ trên nét mặt tươi cười của Ninh Nhuệ Tinh chuyển sang nơi khác, giống như là vô ý, yết hầu hơi di chuyển.
Cây dù Giang Dữ tiện tay mang theo rất lớn, che khoảng ba người cũng được nữa, cho dù là giữa hai người cách ra một khoảng, thêm vào đó bởi vì Giang Dữ đem cây dù nghiêng hẳn về phía cô bên này, nên cô không bị mưa tạt ướt.
Chính là đi trong mưa, hơi lạnh càng thêm rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng chau mày, cơ thể nhịn không được run lên một cái, cô ngước mắt âm thầm nhìn anh, thấy ánh mắt của anh cứ chăm chăm nhìn về phía trước, vốn dĩ cho rằng anh sẽ không phát hiện, ai biết được lại nghe bên cạnh truyền đến một âm thanh vẫn trầm thấp như cũ, "Em rất lạnh sao?"
"Vâng", Ninh Nhuệ Tinh trả lời khẳng định một tiếng, có chút không tự nhiên sờ sờ mũi, lại phủ định lời nói vừa rồi của bản thân, "Thực ra cũng vẫn ổn ạ".
Bản thân lạnh hay không nói với đàn anh thì giải quyết được chuyện gì chứ, Ninh Nhuệ Tinh âm thầm mắng bản thân mình, cho mày che nhờ dù đi về ký túc xá đã là tốt lắm rồi, nào có nghĩa vụ quản xem mày có lạnh hay không.
Lần lượt có mấy cặp tình nhân che dù từ bên cạnh đi qua, một trận gió to thổi đến, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được lại run lên một cái.
"Xin lỗi". Bên tai có một làn hơi từ đôi môi ấm áp thổi đến, thậm chí cô còn có một loại ảo giác rằng đôi môi như cánh hoa cọ sát trên tai mình, Ninh Nhuệ Tinh không kịp phân biệt loại xúc giác này, vừa tính mở miệng ra hỏi đàn anh tại sao lại vô duyên vô cớ nói xin lỗi, thì vai bên phải đã bị người ta giữ chặt, khóa lại kéo gần vào lồng ngực ấm áp.
Khoảng cách từng chút một có hơi gần quá rồi, cô được áp sát dựa vào lồng ngực anh, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập thình thịch duy trì nhẹ nhàng, đặc biệt là anh vì để phối hợp với chiều cao của cô mà hơi cúi người xuống, thêm vào đó lúc này đang là tư thế giữ lấy vai của cô, mỗi một hơi thở phả vào sau tai cô đều không mảy may để lộ ra ngoài, xen lẫn với cảm giác ẩm ướt mang lại trong không khí.
Loại cảm giác kia, dường như là mỗi một bước chân, dái tai sẽ bị đôi môi như cánh hoa của người ta nhẹ nhàng cọ sát qua, giống như hôn vậy.
Ngay đến cả nhịp tim, cũng vì vậy mà lỗi nhịp.
Giang Dữ mặt mày rũ xuống, đôi mắt sâu xa nhìn vào Ninh Nhuệ Tinh lúc lỗ tai cô đang đỏ bừng, không tự giác mà trở nên nhẹ nhàng, hòa nhã hơn một chút.
Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh, không biến sắc, khiến trong lòng cô càng thêm tích tụ lo lắng.
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương mới hơn nhé <3 <3 <3
Em Là Ngôi Sao Nào?
Đánh giá:
Truyện Em Là Ngôi Sao Nào?
Story
Chương 4: Rất lạnh
10.0/10 từ 27 lượt.