Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 45: Giấu giếm (5)
45@-Lương Thần tỏ vẻ như thể lúc này mới biết người gọi đến là ai: "Hóa ra là Hảo Hảo à? Sao rồi? Xử lý xong chuyện xấu giữa em và Thẩm Lương Niên chưa?"
Cảnh Hảo Hảo lại trầm mặc chốc lát, giọng lí nhí đáng thương: "Xử lý xong rồi…"
Cách chiếc điện thoại, Lương Thần vẫn có thể nhận ra sự bi thương qua giọng cô. Cô lưu luyến Thẩm Lương Niên đến thế cơ à? Sắc mặt Lương Thần lập tức u ám hẳn, anh lạnh lùng nói: "Tôi bảo tài xế đến đón em ngay."
Anh nói xong, không đợi Cảnh Hảo Hảo đáp lời đã cúp luôn điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng "tút tút tút" trong điện thoại mới khẽ thở phào, chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Cô biết, trong đoạn mở màn của vở kịch đêm nay, cô đã thành công qua mặt được Lương Thần.
Cô cũng biết, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa đong đầy đau thương của mình ban nãy đã chọc giận anh. Tuy nhiên, cũng chính nhờ vậy, anh mới cảm thấy chân thực và không thể nghi ngờ, đúng không?
Nửa giờ sau, điện thoại của Cảnh Hảo Hảo reo vang, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ hoắc. Cô hơi khựng lại rồi nhấn nút nghe, đầu bên kia là giọng một người đàn ông: "Cô Cảnh đúng không ạ?"
"Cho hỏi ông là…?"
"Cậu Thần bảo tôi tới đón cô, hiện tôi đang ở dưới lầu nhà cô."
Cảnh Hảo Hảo đáp "vâng" rồi cúp máy. Cô nhìn xuống từ cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen đỗ dưới ngọn đèn đường dưới lầu, đèn trước đèn sau đều nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Cảnh Hảo Hảo nuốt nước miếng, xoay người trở về phòng, cầm túi xách của mình rồi đi xuống lầu.
Tài xế đón Cảnh Hảo Hảo là một người đàn ông trung niên, vừa nhìn thấy cô thì vội xuống xe, hỏi: "Cô Cảnh ạ?" Thấy Cảnh Hảo Hảo gật đầu, ông lập tức mở cửa xe ở ghế sau cho cô.
Cảnh Hảo Hảo khom người ngồi vào xe, tài xế giúp cô đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Xe chạy với tốc độ vừa phải. Dọc đường đi, đối phương cũng không bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo, chỉ hơn hai mươi phút, xe đã đến căn biệt thự ở khu vực giữa sườn núi của Lương Thần.
Tài xế lái thẳng xe vào sân biệt thự, vòng qua hồ bơi lớn trước sân, cuối cùng dừng lại ngay cửa chính.
Tài xế chưa tắt máy đã xuống xe, vòng ra ghế sau mở cửa xe cho Cảnh Hảo Hảo, nói: "Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi."
Dù mấy ngày qua, Cảnh Hảo Hảo luôn chuẩn bị tâm lý để gặp Lương Thần vào tối nay nhưng lúc này cô vẫn còn khá căng thẳng. Cô hít thật sâu, sau đó mới cẩn thận bước cả hai chân xuống xe.
Tài xế đóng cửa xe, lên xe rời đi mà không nói gì thêm.
Cảnh Hảo Hảo bần thần trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, hồi lâu, mới cất bước đi về phía cửa.
Cửa không khóa, cô kéo nhẹ là mở ra.
Cô còn chưa vào đến sảnh đã có một người giúp việc đi tới. Cô ấy cười thân thiện với cô, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, dẫn cô tới thang máy, ấn nút giúp cô. Đợi cửa thang máy mở ra, cô ấy mới chỉ về phía lan can tầng hai đối diện cửa chính của biệt thự, nói: "Cậu Thần đang chờ cô trong phòng đó ạ!"
Cảnh Hảo Hảo gật đầu, cô muốn nhếch môi nở nụ cười với cô giúp việc thân thiện kia nhưng cuối cùng mới nhận ra là mình không cười nổi, đành đi thẳng vào thang máy.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Cảnh Hảo Hảo lại trầm mặc chốc lát, giọng lí nhí đáng thương: "Xử lý xong rồi…"
Cách chiếc điện thoại, Lương Thần vẫn có thể nhận ra sự bi thương qua giọng cô. Cô lưu luyến Thẩm Lương Niên đến thế cơ à? Sắc mặt Lương Thần lập tức u ám hẳn, anh lạnh lùng nói: "Tôi bảo tài xế đến đón em ngay."
Anh nói xong, không đợi Cảnh Hảo Hảo đáp lời đã cúp luôn điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng "tút tút tút" trong điện thoại mới khẽ thở phào, chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Cô biết, trong đoạn mở màn của vở kịch đêm nay, cô đã thành công qua mặt được Lương Thần.
Cô cũng biết, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa đong đầy đau thương của mình ban nãy đã chọc giận anh. Tuy nhiên, cũng chính nhờ vậy, anh mới cảm thấy chân thực và không thể nghi ngờ, đúng không?
Nửa giờ sau, điện thoại của Cảnh Hảo Hảo reo vang, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ hoắc. Cô hơi khựng lại rồi nhấn nút nghe, đầu bên kia là giọng một người đàn ông: "Cô Cảnh đúng không ạ?"
"Cho hỏi ông là…?"
"Cậu Thần bảo tôi tới đón cô, hiện tôi đang ở dưới lầu nhà cô."
Cảnh Hảo Hảo đáp "vâng" rồi cúp máy. Cô nhìn xuống từ cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen đỗ dưới ngọn đèn đường dưới lầu, đèn trước đèn sau đều nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Cảnh Hảo Hảo nuốt nước miếng, xoay người trở về phòng, cầm túi xách của mình rồi đi xuống lầu.
Tài xế đón Cảnh Hảo Hảo là một người đàn ông trung niên, vừa nhìn thấy cô thì vội xuống xe, hỏi: "Cô Cảnh ạ?" Thấy Cảnh Hảo Hảo gật đầu, ông lập tức mở cửa xe ở ghế sau cho cô.
Cảnh Hảo Hảo khom người ngồi vào xe, tài xế giúp cô đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Xe chạy với tốc độ vừa phải. Dọc đường đi, đối phương cũng không bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo, chỉ hơn hai mươi phút, xe đã đến căn biệt thự ở khu vực giữa sườn núi của Lương Thần.
Tài xế lái thẳng xe vào sân biệt thự, vòng qua hồ bơi lớn trước sân, cuối cùng dừng lại ngay cửa chính.
Tài xế chưa tắt máy đã xuống xe, vòng ra ghế sau mở cửa xe cho Cảnh Hảo Hảo, nói: "Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi."
Dù mấy ngày qua, Cảnh Hảo Hảo luôn chuẩn bị tâm lý để gặp Lương Thần vào tối nay nhưng lúc này cô vẫn còn khá căng thẳng. Cô hít thật sâu, sau đó mới cẩn thận bước cả hai chân xuống xe.
Tài xế đóng cửa xe, lên xe rời đi mà không nói gì thêm.
Cảnh Hảo Hảo bần thần trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, hồi lâu, mới cất bước đi về phía cửa.
Cửa không khóa, cô kéo nhẹ là mở ra.
Cô còn chưa vào đến sảnh đã có một người giúp việc đi tới. Cô ấy cười thân thiện với cô, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, dẫn cô tới thang máy, ấn nút giúp cô. Đợi cửa thang máy mở ra, cô ấy mới chỉ về phía lan can tầng hai đối diện cửa chính của biệt thự, nói: "Cậu Thần đang chờ cô trong phòng đó ạ!"
Cảnh Hảo Hảo gật đầu, cô muốn nhếch môi nở nụ cười với cô giúp việc thân thiện kia nhưng cuối cùng mới nhận ra là mình không cười nổi, đành đi thẳng vào thang máy.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 45: Giấu giếm (5)
10.0/10 từ 46 lượt.