Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 226: Ảnh tự sướng (2)
39@-Editor: Nguyetmai
Lương Thần vừa tắm cho Cảnh Hảo Hảo xong, dì Lâm vội đưa anh một chiếc khăn tắm lớn, anh nhận lấy, quấn quanh người cô rồi bế thốc lên, vừa rời phòng tắm vừa nói với dì Lâm đang theo sau: "Xuống lầu mang trứng gà luộc lên đây!"
Dì Lâm nghe lệnh, vội đáp rồi nhanh chân xuống lầu. Khi mang trứng lên, bà nghe thấy tiếng gió vù vù phát ra từ trong phòng. Bà đứng trước cửa, thấy Lương Thần dùng một tay ôm Cảnh Hảo Hảo, tay còn lại cầm máy sấy hong khô tóc giúp cô.
Dì Lâm chỉ nhìn thấy một bên mặt anh, vẻ mặt anh sa sầm, dường như vẫn không vui nhưng bàn tay vuốt tóc Cảnh Hảo Hảo lại rất dịu dàng, cẩn thận, sợ bất cẩn sẽ làm cô đau.
Dì Lâm chỉ đứng cạnh cửa, không quấy rầy hai người, đợi đến khi Lương Thần tắt máy sấy mới nhẹ nhàng bước vào, gọi: "Cậu Thần."
Anh không lên tiếng, chỉ lấy trứng áp lên chỗ bị đánh trên gương mặt Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng lăn đều.
"Rốt cuộc là ai ra tay mà nặng như vậy, sưng vù cả lên rồi? Ngày mai cô ấy còn phải quay phim, nếu không hết sưng thì làm sao đây?"
Dì Lâm xót xa.
Anh nhăn mày nhìn năm dấu tay trên mặt cô, càng nói càng tức: "Đáng đời cô ấy, rảnh rỗi không có gì làm lại dám chạy đến quán bar, uống rượu cho lắm vào."
Dứt lời, anh lấy chìa khóa xe trên chiếc bàn bên cạnh, rời khỏi phòng ngủ.
Lúc tắm cho Cảnh Hảo Hảo, quần áo anh đã ướt đẫm nhưng sợ cô lạnh, anh chỉ lo sấy tóc cho cô mà quên thay quần áo cho mình. Mãi khi ra khỏi cửa, gió đông lạnh giá ùa đến, anh mới phát hiện mình vẫn còn đang mặc đồ ướt.
Lương Thần hơi khựng lại, cuối cùng vẫn ra ga-ra lấy xe, chạy đến nhà cũ của nhà họ Lương.
Mẹ anh từng là minh tinh vang bóng một thời trong giới showbiz, hồi đó đóng phim hành động, thường để lại những vết bầm tím rất lâu cũng không tan hết. May sao, ông ngoại anh lúc ấy có quen một vị bác sĩ đông y biết điều chế một loại thuốc mỡ tổ truyền chuyên trị vết bầm. Hiệu quả của loại thuốc này rất nhanh, sau khi thoa xong, chỉ sau một đêm là đã không còn chút dấu vết gì nữa. Sau này, mẹ anh rút lui khỏi giới showbiz nên ít dùng. Trước khi mất, vị bác sĩ đó có tặng cho ông ngoại anh vài hộp, mọi người trong nhà dùng suốt hai năm, cuối cùng chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Nếu không dì Lâm nhắc chuyện ngày mai Cảnh Hảo Hảo còn phải quay phim, chắc anh cũng không nhớ ra.
Lương Thần dừng xe trước cổng nhà cũ, nhấn còi, một người đàn ông từ trong nhà vội ra mở cổng.
"Cậu Thần đến đấy à?"
Anh chào: "Chú Vương" rồi chạy thẳng vào sân.
Xe Lương Thần còn chưa dừng hẳn, bà vú được chú Vương báo tin vội bước ra.
Bà vú từng là vú nuôi của anh, đã chăm sóc anh từ nhỏ, xem anh như một nửa con ruột. Thấy anh về, bà vui mừng kéo tay anh, nói: "Cậu chủ, khuya rồi sao còn đến đây? Sao không gọi trước cho vú để vú chuẩn bị ít thức ăn khuya mà con thích? Con đói không? Muốn ăn gì vú sẽ làm ngay cho con."
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Lương Thần vừa tắm cho Cảnh Hảo Hảo xong, dì Lâm vội đưa anh một chiếc khăn tắm lớn, anh nhận lấy, quấn quanh người cô rồi bế thốc lên, vừa rời phòng tắm vừa nói với dì Lâm đang theo sau: "Xuống lầu mang trứng gà luộc lên đây!"
Dì Lâm nghe lệnh, vội đáp rồi nhanh chân xuống lầu. Khi mang trứng lên, bà nghe thấy tiếng gió vù vù phát ra từ trong phòng. Bà đứng trước cửa, thấy Lương Thần dùng một tay ôm Cảnh Hảo Hảo, tay còn lại cầm máy sấy hong khô tóc giúp cô.
Dì Lâm chỉ nhìn thấy một bên mặt anh, vẻ mặt anh sa sầm, dường như vẫn không vui nhưng bàn tay vuốt tóc Cảnh Hảo Hảo lại rất dịu dàng, cẩn thận, sợ bất cẩn sẽ làm cô đau.
Dì Lâm chỉ đứng cạnh cửa, không quấy rầy hai người, đợi đến khi Lương Thần tắt máy sấy mới nhẹ nhàng bước vào, gọi: "Cậu Thần."
Anh không lên tiếng, chỉ lấy trứng áp lên chỗ bị đánh trên gương mặt Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng lăn đều.
"Rốt cuộc là ai ra tay mà nặng như vậy, sưng vù cả lên rồi? Ngày mai cô ấy còn phải quay phim, nếu không hết sưng thì làm sao đây?"
Dì Lâm xót xa.
Anh nhăn mày nhìn năm dấu tay trên mặt cô, càng nói càng tức: "Đáng đời cô ấy, rảnh rỗi không có gì làm lại dám chạy đến quán bar, uống rượu cho lắm vào."
Dứt lời, anh lấy chìa khóa xe trên chiếc bàn bên cạnh, rời khỏi phòng ngủ.
Lúc tắm cho Cảnh Hảo Hảo, quần áo anh đã ướt đẫm nhưng sợ cô lạnh, anh chỉ lo sấy tóc cho cô mà quên thay quần áo cho mình. Mãi khi ra khỏi cửa, gió đông lạnh giá ùa đến, anh mới phát hiện mình vẫn còn đang mặc đồ ướt.
Lương Thần hơi khựng lại, cuối cùng vẫn ra ga-ra lấy xe, chạy đến nhà cũ của nhà họ Lương.
Mẹ anh từng là minh tinh vang bóng một thời trong giới showbiz, hồi đó đóng phim hành động, thường để lại những vết bầm tím rất lâu cũng không tan hết. May sao, ông ngoại anh lúc ấy có quen một vị bác sĩ đông y biết điều chế một loại thuốc mỡ tổ truyền chuyên trị vết bầm. Hiệu quả của loại thuốc này rất nhanh, sau khi thoa xong, chỉ sau một đêm là đã không còn chút dấu vết gì nữa. Sau này, mẹ anh rút lui khỏi giới showbiz nên ít dùng. Trước khi mất, vị bác sĩ đó có tặng cho ông ngoại anh vài hộp, mọi người trong nhà dùng suốt hai năm, cuối cùng chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Nếu không dì Lâm nhắc chuyện ngày mai Cảnh Hảo Hảo còn phải quay phim, chắc anh cũng không nhớ ra.
Lương Thần dừng xe trước cổng nhà cũ, nhấn còi, một người đàn ông từ trong nhà vội ra mở cổng.
"Cậu Thần đến đấy à?"
Anh chào: "Chú Vương" rồi chạy thẳng vào sân.
Xe Lương Thần còn chưa dừng hẳn, bà vú được chú Vương báo tin vội bước ra.
Bà vú từng là vú nuôi của anh, đã chăm sóc anh từ nhỏ, xem anh như một nửa con ruột. Thấy anh về, bà vui mừng kéo tay anh, nói: "Cậu chủ, khuya rồi sao còn đến đây? Sao không gọi trước cho vú để vú chuẩn bị ít thức ăn khuya mà con thích? Con đói không? Muốn ăn gì vú sẽ làm ngay cho con."
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 226: Ảnh tự sướng (2)
10.0/10 từ 46 lượt.