Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 190: Khó chịu (6)
41@-Editor: Nguyetmai
Quay lại xe, Lương Thần nhìn lướt qua ba túi nhỏ trong tay mình rồi nói: "Tôi đeo cho em nhé?"
"Được!"
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không chút do dự gật đầu ngay.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy, Lương Thần càng thấy hài lòng với buổi tối hôm nay, vui vẻ lấy ba viên đá từ trong hộp ra lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.
Cô lắc ba viên đá trên cổ tay mình về phía anh, tươi cười hỏi: "Có đẹp không?"
Lương Thần ngơ ngẩn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể cười xinh đẹp với anh như đã từng cười với Thẩm Lương Niên.
Anh chỉ thấy lòng như dậy sóng cuồn cuộn, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh thình thịch. Ánh mắt anh trở nên tối tăm sâu thẳm, dán chặt lên người Cảnh Hảo Hảo.
Cô bị anh nhìn, nụ cười trên mặt nhạt dần, bất giác muốn dời mắt nhìn sang chỗ khác. Tuy vậy, cô không rõ vì sao người đàn ông đang trước mặt mình lúc này như đã thu lại hết mọi ngang ngược và bức bách thường ngày. Ý cười thấp thoáng trên môi anh, ánh đèn nhá nhem bên ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh như tô điểm thêm cho từng đường nét vốn đã tinh tế đến thoát tục ấy khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt không cách nào rời đi được. Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Ánh mắt của cô trong trẻo sạch sẽ, không chứa bất cứ tạp chất nào nhưng lại như tụ hội tất cả sự mê hoặc trên đời này. Lương Thần nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, anh nuốt khan, cầm lòng không được giữ lấy vai cô, kéo cô đến gần mình rồi cúi xuống che kín môi cô.
Mùi vị ngọt ngào mềm mại lập tức tan ra giữa môi và răng anh. Anh vô thức hôn sâu hơn.
Ngoài cửa sổ, xe cộ đông như mắc cửi, người qua kẻ lại không ngừng., bên trong xe, những âm thanh ồn ào kia như cách rất xa, chỉ có tiếng động mập mờ phát ra giữa những cánh môi giao nhau.
Một lúc lâu sau, Lương Thần mới buông Cảnh Hảo Hảo ra, cô bị anh hôn đến choáng váng, anh không kìm lòng được, lại cúi đầu hôn cô say sưa.
Nụ hôn này càng kéo dài hơn, nồng nàn hơn nụ hôn vừa nãy, đến tận khi Cảnh Hảo Hảo sực tỉnh lại, đẩy anh ra, anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời rành rọt câu hỏi của cô khi nãy: "Đẹp lắm!"
Cô hỏi về mấy viên đá cô đang đeo trên cổ tay còn anh lại trả lời về cô gái bị anh hôn đến đỏ bừng mặt này.
***
Về đến biệt thự ở giữa sườn núi, Lương Thần vừa dừng xe xong Cảnh Hảo Hảo đã vội mở cửa chạy biến vào nhà, bỏ lại dì Lâm kinh ngạc đứng trước cửa, chưa kịp gọi xong câu "Cô Cảnh".
Lương Thần vội xuống xe theo, dì Lâm đang định gọi "Cậu Thần" thì thấy nét mặt vui vẻ hớn hở của anh, lập tức sững người tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên bà thấy cậu Thần về nhà với khuôn mặt tươi cười như thế… Bình thường, dù tâm trạng của cậu Thần có tốt đến đâu cũng rất ít khi thể hiện ra mặt!
Lương Thần không hề để ý đến chuyện dì Lâm không chào hỏi mình, chỉ chậm rãi đi theo Cảnh Hảo Hảo vào nhà, đúng lúc nhìn thấy cô hoảng hốt chạy vào phòng ngủ, còn đóng sầm cửa lại, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Quay lại xe, Lương Thần nhìn lướt qua ba túi nhỏ trong tay mình rồi nói: "Tôi đeo cho em nhé?"
"Được!"
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không chút do dự gật đầu ngay.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy, Lương Thần càng thấy hài lòng với buổi tối hôm nay, vui vẻ lấy ba viên đá từ trong hộp ra lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.
Cô lắc ba viên đá trên cổ tay mình về phía anh, tươi cười hỏi: "Có đẹp không?"
Lương Thần ngơ ngẩn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể cười xinh đẹp với anh như đã từng cười với Thẩm Lương Niên.
Anh chỉ thấy lòng như dậy sóng cuồn cuộn, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh thình thịch. Ánh mắt anh trở nên tối tăm sâu thẳm, dán chặt lên người Cảnh Hảo Hảo.
Cô bị anh nhìn, nụ cười trên mặt nhạt dần, bất giác muốn dời mắt nhìn sang chỗ khác. Tuy vậy, cô không rõ vì sao người đàn ông đang trước mặt mình lúc này như đã thu lại hết mọi ngang ngược và bức bách thường ngày. Ý cười thấp thoáng trên môi anh, ánh đèn nhá nhem bên ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh như tô điểm thêm cho từng đường nét vốn đã tinh tế đến thoát tục ấy khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt không cách nào rời đi được. Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Ánh mắt của cô trong trẻo sạch sẽ, không chứa bất cứ tạp chất nào nhưng lại như tụ hội tất cả sự mê hoặc trên đời này. Lương Thần nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, anh nuốt khan, cầm lòng không được giữ lấy vai cô, kéo cô đến gần mình rồi cúi xuống che kín môi cô.
Mùi vị ngọt ngào mềm mại lập tức tan ra giữa môi và răng anh. Anh vô thức hôn sâu hơn.
Ngoài cửa sổ, xe cộ đông như mắc cửi, người qua kẻ lại không ngừng., bên trong xe, những âm thanh ồn ào kia như cách rất xa, chỉ có tiếng động mập mờ phát ra giữa những cánh môi giao nhau.
Một lúc lâu sau, Lương Thần mới buông Cảnh Hảo Hảo ra, cô bị anh hôn đến choáng váng, anh không kìm lòng được, lại cúi đầu hôn cô say sưa.
Nụ hôn này càng kéo dài hơn, nồng nàn hơn nụ hôn vừa nãy, đến tận khi Cảnh Hảo Hảo sực tỉnh lại, đẩy anh ra, anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời rành rọt câu hỏi của cô khi nãy: "Đẹp lắm!"
Cô hỏi về mấy viên đá cô đang đeo trên cổ tay còn anh lại trả lời về cô gái bị anh hôn đến đỏ bừng mặt này.
***
Về đến biệt thự ở giữa sườn núi, Lương Thần vừa dừng xe xong Cảnh Hảo Hảo đã vội mở cửa chạy biến vào nhà, bỏ lại dì Lâm kinh ngạc đứng trước cửa, chưa kịp gọi xong câu "Cô Cảnh".
Lương Thần vội xuống xe theo, dì Lâm đang định gọi "Cậu Thần" thì thấy nét mặt vui vẻ hớn hở của anh, lập tức sững người tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên bà thấy cậu Thần về nhà với khuôn mặt tươi cười như thế… Bình thường, dù tâm trạng của cậu Thần có tốt đến đâu cũng rất ít khi thể hiện ra mặt!
Lương Thần không hề để ý đến chuyện dì Lâm không chào hỏi mình, chỉ chậm rãi đi theo Cảnh Hảo Hảo vào nhà, đúng lúc nhìn thấy cô hoảng hốt chạy vào phòng ngủ, còn đóng sầm cửa lại, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 190: Khó chịu (6)
10.0/10 từ 46 lượt.