Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 158: Tranh cãi (2)
35@-Editor: Nguyetmai
Ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao Cảnh Hảo Hảo lại ở bên cạnh Lương Thần?
Thẩm Lương Niên cầm chặt vô-lăng, thật lâu sau anh mới khôi phục chút lý trí, nhìn Cảnh Hảo Hảo gọi: "Hảo Hảo…"
Con người thân quen, giọng nói thân quen từng xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.
Thoạt nhìn người đàn ông này vẫn đẹp trai thu hút như trước, thậm chí giọng nói khi gọi cô cũng đong đầy yêu thương không hề thay đổi, thế nhưng lại khiến Cảnh Hảo Hảo suýt nữa đau tới gập cả người.
Cô hé môi, còn chưa cất giọng thì Lương Thần bỗng giẫm mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi như mũi tên được bắn ra từ chiếc cung.
Gương mặt của Thẩm Lương Niên nhanh chóng biến mất như một làn khói, thay vào đó là cảnh đêm của thành phố Giang Sơn.
Cảnh tượng vừa rồi chợt lướt qua như một cơn ác mộng. Cảnh Hảo Hảo ngồi trong xe, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài, mắt đăm đăm nhìn vào kính chiếu hậu.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nhìn xe của Thẩm Lương Niên dần dần trở nên nhỏ đi, cuối cùng biến mất trên đường phố ngựa xe như nước không hề chớp mắt qua chiếc kính.
Đèn neon nhiều màu ngoài cửa sổ chiếu vào càng tôn thêm khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô.
Xe lao nhanh mang theo gió vun vút, cắt vào mặt cô đau rát nhưng cô không hề cảm giác được gì, chỉ ngồi đó im lặng và cứng đờ như một khúc gỗ.
Chỉ có Cảnh Hảo Hảo mới biết trong lòng cô đã sớm bị nỗi đau khổ khổng lồ nuốt chửng rồi. Nỗi đau ấy như một tấm lưới khổng lồ chắc chắn bao trùm lấy cô, không sao cho cô tránh được. Cô còn biết rõ, lần này mình và Thẩm Lương Niên chấm dứt thật rồi.
Trước đây, cô đã biết khi mình đi theo Lương Thần thì có lẽ đã không còn hy vọng với Thẩm Lương Niên nữa, nhưng sâu bên trong cô vẫn còn vọng tưởng mình có thể giấu Thẩm Lương Niên, chờ đến khi Lương Thần chán chê cô thì cô vẫn có thể trở lại bên cạnh anh.
Nhưng bây giờ… Cô thậm chí đã không có tư cách để vọng tưởng nữa. Như thể có một cái túi tối bưng, kín mít úp xuống đầu cô khiến cô ngạt thở, thậm chí tim cũng như ngừng đập.
Cảnh Hảo Hảo cứ thế đắm chìm trong thế giới bi ai của mình, mãi cho tới khi Lương Thần nhanh chóng lái xe vào biệt thự trên sườn núi, cô vẫn không hề hay biết.
Chiếc xe phanh gấp ngay trước cửa chính, Lương Thần không buồn liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo lấy một lần, chỉ mở cửa rồi xuống xe, đi thẳng vào trong nhà.
Dì Lâm nghe thấy tiếng xe lật đật bước ra khỏi nhà, đụng mặt với Lương Thần đi vào, cười chào: "Cậu Thần."
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao Cảnh Hảo Hảo lại ở bên cạnh Lương Thần?
Thẩm Lương Niên cầm chặt vô-lăng, thật lâu sau anh mới khôi phục chút lý trí, nhìn Cảnh Hảo Hảo gọi: "Hảo Hảo…"
Con người thân quen, giọng nói thân quen từng xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.
Thoạt nhìn người đàn ông này vẫn đẹp trai thu hút như trước, thậm chí giọng nói khi gọi cô cũng đong đầy yêu thương không hề thay đổi, thế nhưng lại khiến Cảnh Hảo Hảo suýt nữa đau tới gập cả người.
Cô hé môi, còn chưa cất giọng thì Lương Thần bỗng giẫm mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi như mũi tên được bắn ra từ chiếc cung.
Gương mặt của Thẩm Lương Niên nhanh chóng biến mất như một làn khói, thay vào đó là cảnh đêm của thành phố Giang Sơn.
Cảnh tượng vừa rồi chợt lướt qua như một cơn ác mộng. Cảnh Hảo Hảo ngồi trong xe, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài, mắt đăm đăm nhìn vào kính chiếu hậu.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nhìn xe của Thẩm Lương Niên dần dần trở nên nhỏ đi, cuối cùng biến mất trên đường phố ngựa xe như nước không hề chớp mắt qua chiếc kính.
Đèn neon nhiều màu ngoài cửa sổ chiếu vào càng tôn thêm khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô.
Xe lao nhanh mang theo gió vun vút, cắt vào mặt cô đau rát nhưng cô không hề cảm giác được gì, chỉ ngồi đó im lặng và cứng đờ như một khúc gỗ.
Chỉ có Cảnh Hảo Hảo mới biết trong lòng cô đã sớm bị nỗi đau khổ khổng lồ nuốt chửng rồi. Nỗi đau ấy như một tấm lưới khổng lồ chắc chắn bao trùm lấy cô, không sao cho cô tránh được. Cô còn biết rõ, lần này mình và Thẩm Lương Niên chấm dứt thật rồi.
Trước đây, cô đã biết khi mình đi theo Lương Thần thì có lẽ đã không còn hy vọng với Thẩm Lương Niên nữa, nhưng sâu bên trong cô vẫn còn vọng tưởng mình có thể giấu Thẩm Lương Niên, chờ đến khi Lương Thần chán chê cô thì cô vẫn có thể trở lại bên cạnh anh.
Nhưng bây giờ… Cô thậm chí đã không có tư cách để vọng tưởng nữa. Như thể có một cái túi tối bưng, kín mít úp xuống đầu cô khiến cô ngạt thở, thậm chí tim cũng như ngừng đập.
Cảnh Hảo Hảo cứ thế đắm chìm trong thế giới bi ai của mình, mãi cho tới khi Lương Thần nhanh chóng lái xe vào biệt thự trên sườn núi, cô vẫn không hề hay biết.
Chiếc xe phanh gấp ngay trước cửa chính, Lương Thần không buồn liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo lấy một lần, chỉ mở cửa rồi xuống xe, đi thẳng vào trong nhà.
Dì Lâm nghe thấy tiếng xe lật đật bước ra khỏi nhà, đụng mặt với Lương Thần đi vào, cười chào: "Cậu Thần."
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 158: Tranh cãi (2)
10.0/10 từ 46 lượt.