Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 123: Nhẫn nại (5)
33@-Trong lòng Lương Thần có chút chờ mong nhỏ nhoi, mong lại được nhìn thấy một Cảnh Hảo Hảo đã từng cắn anh vì bị anh cưỡng hôn ở nhà vệ sinh trong tiệc sinh nhật mẹ anh khiến anh phải húp cháo suốt ba ngày liền.
Song, cô chỉ siết chặt nắm đấm, chậm rãi kìm nén cơn giận của bản thân, sau đó nghiêng người chủ động hôn lên môi anh.
Bờ môi cô run rẩy, nhắm nghiền mắt như đang gánh chịu một hình phạt tàn khốc nào đấy.
Nhìn dáng vẻ cô như thế, Lương Thần càng bực bội, toàn thân khó chịu. Lúc môi cô chạm vào anh, vẻ bất đắc dĩ và bài xích hiện rõ trên mặt cô khiến ngọn lửa trong lòng anh càng bùng lên dữ dội.
Anh siết chặt cằm cô, không cho cô đến gần, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào mặt cô nói: "Vì Thẩm Lương Niên, em đúng là biết nhẫn nhịn nhỉ, tôi muốn xem em có thể nhịn đến mức nào!" Dứt lời, anh trở mình đè cô xuống.
***
Lại một cơn hành hạ nơi địa ngục vừa dài đằng đẵng vừa gian nan trôi qua.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy, chỉ mới mấy lần mà cô đã quen với việc siết chặt ga giường và cắn chặt môi thành bản năng, tựa như từ khi mới sinh ra cô đã biết rồi vậy.
Nhưng lần này, bản năng đó không quá hiệu nghiệm, nó không hoàn toàn làm tê liệt các giác quan của cô. Cô chỉ thấy đau, đau đến không chịu nổi.
Dường như nhận ra sự khác thường nơi cô, Lương Thần dần trở nên dịu dàng hơn.
Dù anh có dịu dàng đến mấy, việc chung giường mà chẳng chung lòng này vẫn là sự giày vò tột cùng đối với cô.
***
Lương Thần đi tắm, lúc đi ra thấy Cảnh Hảo Hảo cuộn người trên giường, tóc rối bời che đi nửa gương mặt tái nhợt, phần da thịt lộ ra bên ngoài hiện đầy những vết đỏ do anh để lại. Cô quay lưng về phía anh, không biết vì chưa hết đau hay vì tủi thân uất ức mà bờ vai khẽ run.
Lương Thần chợt cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến không thở nổi. Anh sững người, hồi lâu sau mới chậm rãi đi sang một bên, cầm điện thoại mình lên gọi.
"Tổng Giám đốc Tôn, ngại quá, muộn thế này còn quấy rầy ông."
"Không sao, Tổng Giám đốc Lương, cậu có gì căn dặn cứ nói thẳng."
"Cũng không có gì, là chuyện về khoản vay của công ty Thiên Vinh với ngân hàng ông mà thôi. Không phải dạo này ông luôn giục bên Thiên Vinh thanh toán sao? Tôi nghĩ ngân hàng các ông không thiếu ít tiền này, nếu thiếu thật, mai tôi sẽ bảo thư ký riêng gửi ít tiền tiết kiệm cố định trên danh nghĩa của tôi vào ngân hàng ông, có gì khó khăn tôi nghĩ ông vẫn có thể bỏ qua được. Cho nên, về công ty Thiên Vinh…"
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Song, cô chỉ siết chặt nắm đấm, chậm rãi kìm nén cơn giận của bản thân, sau đó nghiêng người chủ động hôn lên môi anh.
Bờ môi cô run rẩy, nhắm nghiền mắt như đang gánh chịu một hình phạt tàn khốc nào đấy.
Nhìn dáng vẻ cô như thế, Lương Thần càng bực bội, toàn thân khó chịu. Lúc môi cô chạm vào anh, vẻ bất đắc dĩ và bài xích hiện rõ trên mặt cô khiến ngọn lửa trong lòng anh càng bùng lên dữ dội.
Anh siết chặt cằm cô, không cho cô đến gần, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào mặt cô nói: "Vì Thẩm Lương Niên, em đúng là biết nhẫn nhịn nhỉ, tôi muốn xem em có thể nhịn đến mức nào!" Dứt lời, anh trở mình đè cô xuống.
***
Lại một cơn hành hạ nơi địa ngục vừa dài đằng đẵng vừa gian nan trôi qua.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy, chỉ mới mấy lần mà cô đã quen với việc siết chặt ga giường và cắn chặt môi thành bản năng, tựa như từ khi mới sinh ra cô đã biết rồi vậy.
Nhưng lần này, bản năng đó không quá hiệu nghiệm, nó không hoàn toàn làm tê liệt các giác quan của cô. Cô chỉ thấy đau, đau đến không chịu nổi.
Dường như nhận ra sự khác thường nơi cô, Lương Thần dần trở nên dịu dàng hơn.
Dù anh có dịu dàng đến mấy, việc chung giường mà chẳng chung lòng này vẫn là sự giày vò tột cùng đối với cô.
***
Lương Thần đi tắm, lúc đi ra thấy Cảnh Hảo Hảo cuộn người trên giường, tóc rối bời che đi nửa gương mặt tái nhợt, phần da thịt lộ ra bên ngoài hiện đầy những vết đỏ do anh để lại. Cô quay lưng về phía anh, không biết vì chưa hết đau hay vì tủi thân uất ức mà bờ vai khẽ run.
Lương Thần chợt cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến không thở nổi. Anh sững người, hồi lâu sau mới chậm rãi đi sang một bên, cầm điện thoại mình lên gọi.
"Tổng Giám đốc Tôn, ngại quá, muộn thế này còn quấy rầy ông."
"Không sao, Tổng Giám đốc Lương, cậu có gì căn dặn cứ nói thẳng."
"Cũng không có gì, là chuyện về khoản vay của công ty Thiên Vinh với ngân hàng ông mà thôi. Không phải dạo này ông luôn giục bên Thiên Vinh thanh toán sao? Tôi nghĩ ngân hàng các ông không thiếu ít tiền này, nếu thiếu thật, mai tôi sẽ bảo thư ký riêng gửi ít tiền tiết kiệm cố định trên danh nghĩa của tôi vào ngân hàng ông, có gì khó khăn tôi nghĩ ông vẫn có thể bỏ qua được. Cho nên, về công ty Thiên Vinh…"
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 123: Nhẫn nại (5)
10.0/10 từ 46 lượt.