Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 12: Thỏ trắng cũng thông minh (2)
43@-Cảnh Hảo Hảo nắm chặt tay suy nghĩ. Cô thấy mình không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy được bèn nghiêng đầu nói với Thẩm Lương Niên: "Lương Niên, mấy người bạn trong Công ty giải trí TS đến rồi. Giờ em qua chào hỏi bọn họ đã nhé!"
"Cần anh đi cùng em không?" Thẩm Lương Niên để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy.
"Không cần đâu."
Cảnh Hảo Hảo cũng đứng dậy theo anh, lắc đầu rồi quay lại chào những người khác: "Tạm biệt ạ!"
Cô không hề nhìn đến Lương Thần lấy một cái, chỉ mỉm cười với Thẩm Lương Niên, sau đó thong thả rời đi.
Thế nhưng, Cảnh Hảo Hảo không đến chào hỏi những đồng nghiệp công ty mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Cô chống tay, đổ người trên bệ rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch nhìn mình trong gương, thở hổn hà hổn hển, cố gắng xua đi hết nỗi hoảng loạn trong lòng mới chậm rãi xòe tay, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảnh Hảo Hảo mở vòi nước, kì tay thật mạnh. Dòng nước lạnh buốt chảy qua lòng bàn tay đè ép nỗi bất an trong lòng cô xuống từng chút một.
Lương Thần tao nhã đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, trên đỉnh đầu vừa hay có một chiếc đèn tường, ánh đèn mờ mờ hắt lên khuôn mặt điển trai tôn lên ngũ quan tinh xảo, sắc nét.
Anh chăm chăm nhìn vào mắt cô giây lát rồi thích thú nhếch môi cười ung dung, giọng điệu hờ hững: "Cô Cảnh, lâu rồi không gặp."
Tim Cảnh Hảo Hảo thắt lại theo từng lời anh nói. Giọng cô nghẹn ứ nơi cổ họng không thốt nổi một câu.
Lương Thần nghiêng đầu thong dong quan sát cô.
Thẩm Lương Niên nói, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Cảnh Hảo Hảo nhưng dáng vẻ này có nhìn thế nào cũng chỉ như cô bé mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Cô gái mảnh khảnh có đôi mắt đen láy trong ngần này toát lên bất an rõ rệt nhưng lại cố tỏ ra mình hết sức điềm tĩnh.
Khóe môi Lương Thần không kiềm được hiện lên nụ cười kín đáo, ánh mắt lộ liễu quét khắp người cô một lượt từ trên xuống dưới, thong thả nói tiếp: "Cô Cảnh, là tôi nhớ nhầm hay em lại mau quên quá? Tôi nhớ, chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước nhỉ?"
Cảnh Hảo Hảo biết rõ "vài ngày trước" mà Lương Thần nói là ngày nào nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh quan sát ánh mắt anh, thầm đoán xem có phải Lương Thần vẫn không chắc chắn người phụ nữ đêm hôm đó là cô hay không. Dù sao, lúc đó trong phòng cũng chỉ bật một ngọn đèn mờ ảo. Cảnh Hảo Hảo ôm chút lòng cầu may nói với Lương Thần: "Tổng Giám đốc Lương, có thể là anh nhớ nhầm rồi."
Lương Thần vẫn giữ dáng vẻ ung dung đứng yên nghe Cảnh Hảo Hảo nói, chỉ "Ồ…" một tiếng thật dài.
"Lương Niên vẫn đang đợi tôi. Tôi xin phép đi trước!"
Lương Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh Hảo Hảo lập tức giẫm giày cao gót hướng ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô nín thở, đi từng bước một ngang qua Lương Thần. Ngay lúc những tưởng mình đã an toàn thì eo bất chợt bị một đôi bàn tay to lớn siết chặt.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
"Cần anh đi cùng em không?" Thẩm Lương Niên để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy.
"Không cần đâu."
Cảnh Hảo Hảo cũng đứng dậy theo anh, lắc đầu rồi quay lại chào những người khác: "Tạm biệt ạ!"
Cô không hề nhìn đến Lương Thần lấy một cái, chỉ mỉm cười với Thẩm Lương Niên, sau đó thong thả rời đi.
Thế nhưng, Cảnh Hảo Hảo không đến chào hỏi những đồng nghiệp công ty mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Cô chống tay, đổ người trên bệ rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch nhìn mình trong gương, thở hổn hà hổn hển, cố gắng xua đi hết nỗi hoảng loạn trong lòng mới chậm rãi xòe tay, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảnh Hảo Hảo mở vòi nước, kì tay thật mạnh. Dòng nước lạnh buốt chảy qua lòng bàn tay đè ép nỗi bất an trong lòng cô xuống từng chút một.
Lương Thần tao nhã đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, trên đỉnh đầu vừa hay có một chiếc đèn tường, ánh đèn mờ mờ hắt lên khuôn mặt điển trai tôn lên ngũ quan tinh xảo, sắc nét.
Anh chăm chăm nhìn vào mắt cô giây lát rồi thích thú nhếch môi cười ung dung, giọng điệu hờ hững: "Cô Cảnh, lâu rồi không gặp."
Tim Cảnh Hảo Hảo thắt lại theo từng lời anh nói. Giọng cô nghẹn ứ nơi cổ họng không thốt nổi một câu.
Lương Thần nghiêng đầu thong dong quan sát cô.
Thẩm Lương Niên nói, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Cảnh Hảo Hảo nhưng dáng vẻ này có nhìn thế nào cũng chỉ như cô bé mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Cô gái mảnh khảnh có đôi mắt đen láy trong ngần này toát lên bất an rõ rệt nhưng lại cố tỏ ra mình hết sức điềm tĩnh.
Khóe môi Lương Thần không kiềm được hiện lên nụ cười kín đáo, ánh mắt lộ liễu quét khắp người cô một lượt từ trên xuống dưới, thong thả nói tiếp: "Cô Cảnh, là tôi nhớ nhầm hay em lại mau quên quá? Tôi nhớ, chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước nhỉ?"
Cảnh Hảo Hảo biết rõ "vài ngày trước" mà Lương Thần nói là ngày nào nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh quan sát ánh mắt anh, thầm đoán xem có phải Lương Thần vẫn không chắc chắn người phụ nữ đêm hôm đó là cô hay không. Dù sao, lúc đó trong phòng cũng chỉ bật một ngọn đèn mờ ảo. Cảnh Hảo Hảo ôm chút lòng cầu may nói với Lương Thần: "Tổng Giám đốc Lương, có thể là anh nhớ nhầm rồi."
Lương Thần vẫn giữ dáng vẻ ung dung đứng yên nghe Cảnh Hảo Hảo nói, chỉ "Ồ…" một tiếng thật dài.
"Lương Niên vẫn đang đợi tôi. Tôi xin phép đi trước!"
Lương Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh Hảo Hảo lập tức giẫm giày cao gót hướng ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô nín thở, đi từng bước một ngang qua Lương Thần. Ngay lúc những tưởng mình đã an toàn thì eo bất chợt bị một đôi bàn tay to lớn siết chặt.
Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Đánh giá:
Truyện Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Story
Chương 12: Thỏ trắng cũng thông minh (2)
10.0/10 từ 46 lượt.