Em Không Phải Một Nô Lệ
Chương 30
Nghe đến đây, Yoon Bae lập tức nhớ đến chàng trai đã kể cho mình về phần đầu bị lược bỏ của cuốn sách mà mình đã mua ngày hôm qua. Cậu không do dự liền trả lời:
"Biết."
Một cú đấm đột ngột giáng xuống, giáng thẳng vào bên má phải của Yoon Bae. Thật đau, giống như cái tát khi trước, cùng một chỗ, cùng một người làm. Yoon Bae lặng người vài giây, vừa để cố gắng đoán xem chuyện gì đang xảy ra, vừa để cho cơn choáng váng trong đầu dần nguôi lại. Cậu ngẩng lên chưa kịp mở miệng nói thêm gì cả, Aeron lại tiếp tục bóp lấy má cậu quay về phía mình.
"Tôi hỏi cậu biết nó từ khi nào?"
"Anh biết để làm gì?" Lúc này Yoon Bae không còn chút sợ hãi gì mà nhìn thẳng vào mắt Aeron.
Thế nhưng sự cứng rắn này của cậu như thể đang thêm dầu vào lửa, lại càng chọc vào cơn tức giận của anh. Aeron không kiên nhẫn được nữa mà sẵn giọng lên:
"Trả lời tôi!! Đây là lệnh!"
Yoon Bae nghe đến lời này thì ánh mắt đang nhìn anh chợt xuất hiện thêm vài tia thất vọng. Cậu im lặng một lúc, vốn tưởng anh từ lâu đã không còn coi cậu là một món hàng, một nô lệ nữa rồi. Cuối cùng, cậu vẫn cam chịu, chấp nhận tiếp tục số phận nô lệ của mình.
"Ngày hôm qua."
"Hôm qua? Cậu đùa tôi sao? Quen nhau hôm qua mà đã ôm ấp nhau rồi đưa nhau vào quán nước ngồi cười đùa vui vẻ như vậy rồi? Hả?"
Aeron tròn mắt nhìn Yoon Bae, miệng nhoẻn cười. Đây chính là nụ cười mà cậu cho rằng nó là giả tạo nhất. Cậu không biết tại sao anh lại biết chuyện đó, lại càng không biết tại sao anh lại nói cậu "ôm ấp" với chàng trai đó và "cùng nhau cười đùa". Không thừa nhận chuyện này, Yoon Bae phủ nhận một cách thẳng thắn:
"Tôi không ôm ấp cậu ấy. Chúng tôi vào quán nước chỉ để nói về cuốn sách mà tôi đã mua ngày hôm qua."
Tiếp tục lại một cú đấm nữa cũng giáng thẳng vào bên má vừa rồi. Aeron túm tóc Yoon Bae vật ngửa ra, trừng mắt.
"Cậu nghĩ tôi đã chiều chuộng và quan trọng cậu tới mức mắt bị mù rồi sao?" Anh lấy trong túi quần một tấm ảnh mà người vệ sĩ kia vừa đưa cho, áp sát vào mắt cậu. "Nhìn đi. Có phải tôi hoa mắt rồi không? Còn lý do gì để giải thích không hả? Nói đi!"
Nhìn tấm hình được chụp vào đúng khoảnh khắc cậu vô tình ngã nhào vào lòng Jung Jae Won, cậu bỗng nhiên khựng lại. Không ngờ cậu vậy mà lại không phát hiện có người đã theo dõi mình. Nhưng điều khiến cậu thất vọng hơn chính là Aeron đã cho người theo dõi mình, như thể anh không hề tin tưởng cậu, vẫn luôn coi cậu là một món hàng và sợ cậu biến mất.
Nhận ra sau tất cả thì suy nghĩ của Aeron và vị trí của cậu trong mắt anh vẫn không thể thay đổi, nhưng lần này dù biết bản thân vẫn chỉ là một nô lệ, cậu lại không muốn chịu đựng nữa. Trước sau gì cũng chết thì chết sớm hơn một chút cũng không sao.
Yoon Bae tức giận đưa tay lên nắm lấy cổ tay của cánh tay mà Aeron đang túm tóc cậu. Không chút chần chừ, cậu như một tia chớp quay người về phía anh, dùng bàn tay còn lại đánh thẳng vào giữa lòng khuỷu tay anh khiến nó bị gập lại đồng thời buông tóc cậu ra. Đây chính là kỹ năng của một tuyển thủ boxing sao? Không. Đó là kỹ năng tự phòng vệ mà mẹ cậu đã dạy cậu từ bé mà cậu vẫn nhớ đến giờ.
Trước sự phản kháng của Yoon Bae, Aeron quả thực rất bất ngờ. Anh căn bản là chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại dám chống lại mình vì cậu trước giờ vẫn luôn là người rất biết thân biết phận. Nhưng đó không phải là tất cả. Một điều khiến anh phải sững người lần nữa chính là hành động vừa rồi của cậu trông thực sự rất quen.
Yoon Bae thoát khỏi sự khống chế của anh thì đứng lên, hằm hằm xông tới túm lấy cổ áo anh, nói lớn:
"Tôi quen cậu ta, ôm ấp với cậu ta thì làm sao hả thằng khốn?! Điều đó thì có ảnh hưởng gì đến anh chứ? Anh thậm chí còn chẳng thèm tin dù cho tôi đã giải thích tất cả rồi. Giờ thì anh muốn nghe cái gì? Giết chết tôi ngay và luôn đi chứ!"
Yoon Bae vừa dứt câu, cơn thịnh nộ của Aeron dường như bùng nổ. Anh siết chặt lấy hai cổ tay cậu, tiến sát tới mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu vừa trừng mắt vừa nói bằng chất giọng trầm lạnh đến rùng mình:
"Cậu hỏi tôi muốn nghe cái gì à? Vậy trả lời đi. Thằng ranh đó là người đã sai cậu hại tôi đúng không? Cậu đã phản bội tôi và làm theo lời nó đúng không? Rốt cuộc là nó đã cho cậu thứ gì mà tôi không thể cho cậu được hả?!"
"Tôi hại anh cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi hại anh? Tôi dựa vào cái gì mà phải hại anh?"
Nghe đến đây, Aeron buông tay của Yoon Bae ra, đồng thời giật tay cậu ra khỏi cổ áo mình. Lúc này, cả hai cổ tay của cậu đều đã đỏ ửng lên rồi. Anh quay lại phía bàn lấy chiếc điện thoại của người vệ sĩ kia mở đoạn video lên đem ra trước mặt cho cậu xem. Đây chính là khoảnh khắc cậu giúp một nữ người hầu tra thêm gia vị vào nồi canh gà hầm khi cô ấy bị đau bụng.
Em Không Phải Một Nô Lệ
"Biết."
Một cú đấm đột ngột giáng xuống, giáng thẳng vào bên má phải của Yoon Bae. Thật đau, giống như cái tát khi trước, cùng một chỗ, cùng một người làm. Yoon Bae lặng người vài giây, vừa để cố gắng đoán xem chuyện gì đang xảy ra, vừa để cho cơn choáng váng trong đầu dần nguôi lại. Cậu ngẩng lên chưa kịp mở miệng nói thêm gì cả, Aeron lại tiếp tục bóp lấy má cậu quay về phía mình.
"Tôi hỏi cậu biết nó từ khi nào?"
"Anh biết để làm gì?" Lúc này Yoon Bae không còn chút sợ hãi gì mà nhìn thẳng vào mắt Aeron.
Thế nhưng sự cứng rắn này của cậu như thể đang thêm dầu vào lửa, lại càng chọc vào cơn tức giận của anh. Aeron không kiên nhẫn được nữa mà sẵn giọng lên:
"Trả lời tôi!! Đây là lệnh!"
Yoon Bae nghe đến lời này thì ánh mắt đang nhìn anh chợt xuất hiện thêm vài tia thất vọng. Cậu im lặng một lúc, vốn tưởng anh từ lâu đã không còn coi cậu là một món hàng, một nô lệ nữa rồi. Cuối cùng, cậu vẫn cam chịu, chấp nhận tiếp tục số phận nô lệ của mình.
"Ngày hôm qua."
"Hôm qua? Cậu đùa tôi sao? Quen nhau hôm qua mà đã ôm ấp nhau rồi đưa nhau vào quán nước ngồi cười đùa vui vẻ như vậy rồi? Hả?"
Aeron tròn mắt nhìn Yoon Bae, miệng nhoẻn cười. Đây chính là nụ cười mà cậu cho rằng nó là giả tạo nhất. Cậu không biết tại sao anh lại biết chuyện đó, lại càng không biết tại sao anh lại nói cậu "ôm ấp" với chàng trai đó và "cùng nhau cười đùa". Không thừa nhận chuyện này, Yoon Bae phủ nhận một cách thẳng thắn:
"Tôi không ôm ấp cậu ấy. Chúng tôi vào quán nước chỉ để nói về cuốn sách mà tôi đã mua ngày hôm qua."
Tiếp tục lại một cú đấm nữa cũng giáng thẳng vào bên má vừa rồi. Aeron túm tóc Yoon Bae vật ngửa ra, trừng mắt.
"Cậu nghĩ tôi đã chiều chuộng và quan trọng cậu tới mức mắt bị mù rồi sao?" Anh lấy trong túi quần một tấm ảnh mà người vệ sĩ kia vừa đưa cho, áp sát vào mắt cậu. "Nhìn đi. Có phải tôi hoa mắt rồi không? Còn lý do gì để giải thích không hả? Nói đi!"
Nhìn tấm hình được chụp vào đúng khoảnh khắc cậu vô tình ngã nhào vào lòng Jung Jae Won, cậu bỗng nhiên khựng lại. Không ngờ cậu vậy mà lại không phát hiện có người đã theo dõi mình. Nhưng điều khiến cậu thất vọng hơn chính là Aeron đã cho người theo dõi mình, như thể anh không hề tin tưởng cậu, vẫn luôn coi cậu là một món hàng và sợ cậu biến mất.
Nhận ra sau tất cả thì suy nghĩ của Aeron và vị trí của cậu trong mắt anh vẫn không thể thay đổi, nhưng lần này dù biết bản thân vẫn chỉ là một nô lệ, cậu lại không muốn chịu đựng nữa. Trước sau gì cũng chết thì chết sớm hơn một chút cũng không sao.
Yoon Bae tức giận đưa tay lên nắm lấy cổ tay của cánh tay mà Aeron đang túm tóc cậu. Không chút chần chừ, cậu như một tia chớp quay người về phía anh, dùng bàn tay còn lại đánh thẳng vào giữa lòng khuỷu tay anh khiến nó bị gập lại đồng thời buông tóc cậu ra. Đây chính là kỹ năng của một tuyển thủ boxing sao? Không. Đó là kỹ năng tự phòng vệ mà mẹ cậu đã dạy cậu từ bé mà cậu vẫn nhớ đến giờ.
Trước sự phản kháng của Yoon Bae, Aeron quả thực rất bất ngờ. Anh căn bản là chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại dám chống lại mình vì cậu trước giờ vẫn luôn là người rất biết thân biết phận. Nhưng đó không phải là tất cả. Một điều khiến anh phải sững người lần nữa chính là hành động vừa rồi của cậu trông thực sự rất quen.
Yoon Bae thoát khỏi sự khống chế của anh thì đứng lên, hằm hằm xông tới túm lấy cổ áo anh, nói lớn:
"Tôi quen cậu ta, ôm ấp với cậu ta thì làm sao hả thằng khốn?! Điều đó thì có ảnh hưởng gì đến anh chứ? Anh thậm chí còn chẳng thèm tin dù cho tôi đã giải thích tất cả rồi. Giờ thì anh muốn nghe cái gì? Giết chết tôi ngay và luôn đi chứ!"
Yoon Bae vừa dứt câu, cơn thịnh nộ của Aeron dường như bùng nổ. Anh siết chặt lấy hai cổ tay cậu, tiến sát tới mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu vừa trừng mắt vừa nói bằng chất giọng trầm lạnh đến rùng mình:
"Cậu hỏi tôi muốn nghe cái gì à? Vậy trả lời đi. Thằng ranh đó là người đã sai cậu hại tôi đúng không? Cậu đã phản bội tôi và làm theo lời nó đúng không? Rốt cuộc là nó đã cho cậu thứ gì mà tôi không thể cho cậu được hả?!"
"Tôi hại anh cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi hại anh? Tôi dựa vào cái gì mà phải hại anh?"
Nghe đến đây, Aeron buông tay của Yoon Bae ra, đồng thời giật tay cậu ra khỏi cổ áo mình. Lúc này, cả hai cổ tay của cậu đều đã đỏ ửng lên rồi. Anh quay lại phía bàn lấy chiếc điện thoại của người vệ sĩ kia mở đoạn video lên đem ra trước mặt cho cậu xem. Đây chính là khoảnh khắc cậu giúp một nữ người hầu tra thêm gia vị vào nồi canh gà hầm khi cô ấy bị đau bụng.
Em Không Phải Một Nô Lệ
Đánh giá:
Truyện Em Không Phải Một Nô Lệ
Story
Chương 30
10.0/10 từ 23 lượt.