Em Không Phải Một Nô Lệ
Chương 17
7 năm trước, ngày hôm đó thực sự rất lạnh. Khi đó tuyết đã sớm bao phủ cả đất nước Hàn Quốc rồi. Đã lâu không trở về Hàn, mặc dù không thích cái đất nước này chút nào nhưng vì công việc Aeron không thể làm gì khác cả. Anh cùng cha bay về Hàn Quốc ngoài công việc còn có một lí do. Cả hai cha con anh đều rất muốn gặp một người.
Trong lúc Aeron đang đi dạo cùng Lee Han Gyeum, một cô bé với bộ dạng hớt hải, sợ hãi bỗng nhiên chạy từ ngã rẽ ra va vào người anh. Với cơ thể vốn to cao, vững chắc, Aeron chỉ bị giật mình đôi chút, còn cô bé đó thì ngã sõng soài ra đường. Đứa trẻ này trông cũng đáng thương quá rồi. Giữa mùa đông lạnh như xé gan xé thịt này, vậy mà cô bé lại đi chân trần, chỉ mặc trên người duy nhất một chiếc váy mỏng, hơn nữa còn bị vá chi chít các loại vải màu khác nhau. Nhóc con ngẩng khuôn mặt lấm lem, giàn giụa nước mắt lên nhìn Aeron, vội vội vàng vàng cúi đầu nói hai từ “xin lỗi”.
Lee Han Gyeum đứng đó để ý phía sau cô còn có một người đang đuổi theo nữa, thấy cô vừa định chạy tiếp thì anh lập tức kéo tay cô ra đằng sau. Một người phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo cũng rách rưới, xộc xệch bước tới trước mặt Aeron, dùng ánh mắt lờ đờ, thâm quầng nhìn cô bé đứng sau lưng Lee Han Gyeum nói:
“Mày… mau lại đây.”
Cô bé sợ hãi chỉ dám đứng khép nép phía sau người đàn ông cao to. Thấy cô không bước ra, người phụ nữ kia dường như phát điên sẵng giọng:
“Tao bảo mày bước ra đây cơ mà!!”
Aeron khó chịu trước thái độ thô lỗ của người phụ nữ này, anh cau mày, lạnh giọng:
“Bà là gì của cô bé này?”
“Gì? Tao là mẹ nó. Chúng mày là cái thá gì mà dám xen vào chứ?! Cút đi!” Người phụ nữ trừng mắt gào lên, điều đó đã khiến những người xung quanh để ý.
Lee Han Gyeum cau mày một chút, sau đó liền đoán được:
"Bà ta hình như là một con nghiện, không phải bình thường mà đã bị ăn sâu rồi.”
Anh vừa dứt lời, bà ta chẳng màng thêm gì mà cứ thế lao tới, túm lấy cổ tay của cô bé kéo mạnh đi. Lúc này, không chút chần chừ, Aeron mặc kệ những ánh nhìn xung quanh cứ thế rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu người phụ nữ đó. Đương nhiên bà ta cũng bị nòng súng của Aeron làm cho sợ hãi, nhanh chóng buông tay cô bé ra.
Aeron dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn bà ta, còn Lee Han Gyeum thì cúi người, nhẹ nhàng hỏi cô bé:
“Người này đúng là mẹ của nhóc chứ?”
Cô bé sụt sịt gật đầu.
“Tại sao nhóc lại chạy trốn khỏi mẹ mình?”
“Vì nếu cháu không đi làm, mẹ cháu sẽ giết cháu mất.”
Cả Aeron và Lee Han Gyeum đều có chút ngạc nhiên. Han Gyeum cau mày khó hiểu.
“Đi làm? Ý nhóc là gì?”
Cô bé cúi đầu, nhỏ giọng kể:
“Mẹ cháu... bà ấy luôn bắt cháu đi làm để lấy tiền mua một thứ bột gì đó màu trắng từ một người đàn ông. Nhưng... công việc đó... cháu sợ lắm. Ở đó có rất nhiều người lớn, họ ném cháu lên giường và làm cháu đau. Mẹ cháu dường như phát điên nếu cháu không mua thứ bột đó về... Bà ấy sẽ đánh cháu...”
Nghe đến đây, Lee Han Gyeum cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của cô bé. Aeron đứng bên nghe xong thì liền cho tay vào túi, mở ví, lấy ra một xấp tiền. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy tiền, ánh mắt lập tức sáng lên. Bà ta giật lấy xấp tiền đó từ tay Aeron, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Cô bé kia nhìn theo bóng lưng mẹ, ánh mặt lộ rõ sự tuyệt vọng, bất lực và tủi thân. Lee Han Gyeum đã ngỏ lời muốn đưa cô bé về làm giúp việc cho biệt thự của Aeron, hứa rằng sẽ không ai làm hại cô và cô sẽ không cần gặp lại người mẹ nghiện thuốc của mình nữa. Cuối cùng, cô bé 13 tuổi tên Na Min Ji trở thành nữ người hầu nhỏ tuổi nhất trong căn biệt thự to lớn. Cô làm việc rất chăm chỉ và đã đem lòng yêu ông chủ của mình.
Có lẽ vì cô là người hầu duy nhất có thể nói chuyện với Aeron trong tất cả những người hầu trong nhà nên cô đã âm thầm ôm giấc mộng sẽ được ở bên cạnh anh đến cuối đời, mặc cho bản thân chỉ mang tư cách là một người hầu bé nhỏ. Mộng tưởng của cô cứ kéo dài mãi suốt 7 năm như vậy, cho đến khi Yoon Bae xuất hiện trong căn biệt thự mà cô đang làm.
Ban đầu, cô rất vui mừng. Vì cô là người nhỏ nhất ở nơi này nên cô rất mong có một người bạn. Yoon Bae và cô bằng tuổi, nói chuyện cũng rất hợp nhau. Cô thừa biết Yoon Bae thích thầm cô nhưng vì cô không muốn làm tổn thương tấm lòng của cậu nên đã chọn giữ im lặng. Ngay cả cô và Yoon Bae đều cứ tưởng cả hai có thể làm bạn tốt của nhau như vậy, nhưng từ khi cô để ý những hành động dịu dàng mà Aeron dành cho cậu, cô đã không còn muốn làm bạn của cậu nữa rồi.
Cuối cùng, cô đã chọn lợi dụng tình cảm của người đang thích thầm mình để gián tiếp khiến Aeron ghét cậu và đuổi cậu ra khỏi nhà. Cô đã thành công đạt được mục đích đó.
Em Không Phải Một Nô Lệ
Trong lúc Aeron đang đi dạo cùng Lee Han Gyeum, một cô bé với bộ dạng hớt hải, sợ hãi bỗng nhiên chạy từ ngã rẽ ra va vào người anh. Với cơ thể vốn to cao, vững chắc, Aeron chỉ bị giật mình đôi chút, còn cô bé đó thì ngã sõng soài ra đường. Đứa trẻ này trông cũng đáng thương quá rồi. Giữa mùa đông lạnh như xé gan xé thịt này, vậy mà cô bé lại đi chân trần, chỉ mặc trên người duy nhất một chiếc váy mỏng, hơn nữa còn bị vá chi chít các loại vải màu khác nhau. Nhóc con ngẩng khuôn mặt lấm lem, giàn giụa nước mắt lên nhìn Aeron, vội vội vàng vàng cúi đầu nói hai từ “xin lỗi”.
Lee Han Gyeum đứng đó để ý phía sau cô còn có một người đang đuổi theo nữa, thấy cô vừa định chạy tiếp thì anh lập tức kéo tay cô ra đằng sau. Một người phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo cũng rách rưới, xộc xệch bước tới trước mặt Aeron, dùng ánh mắt lờ đờ, thâm quầng nhìn cô bé đứng sau lưng Lee Han Gyeum nói:
“Mày… mau lại đây.”
Cô bé sợ hãi chỉ dám đứng khép nép phía sau người đàn ông cao to. Thấy cô không bước ra, người phụ nữ kia dường như phát điên sẵng giọng:
“Tao bảo mày bước ra đây cơ mà!!”
Aeron khó chịu trước thái độ thô lỗ của người phụ nữ này, anh cau mày, lạnh giọng:
“Bà là gì của cô bé này?”
“Gì? Tao là mẹ nó. Chúng mày là cái thá gì mà dám xen vào chứ?! Cút đi!” Người phụ nữ trừng mắt gào lên, điều đó đã khiến những người xung quanh để ý.
Lee Han Gyeum cau mày một chút, sau đó liền đoán được:
"Bà ta hình như là một con nghiện, không phải bình thường mà đã bị ăn sâu rồi.”
Anh vừa dứt lời, bà ta chẳng màng thêm gì mà cứ thế lao tới, túm lấy cổ tay của cô bé kéo mạnh đi. Lúc này, không chút chần chừ, Aeron mặc kệ những ánh nhìn xung quanh cứ thế rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu người phụ nữ đó. Đương nhiên bà ta cũng bị nòng súng của Aeron làm cho sợ hãi, nhanh chóng buông tay cô bé ra.
Aeron dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn bà ta, còn Lee Han Gyeum thì cúi người, nhẹ nhàng hỏi cô bé:
“Người này đúng là mẹ của nhóc chứ?”
Cô bé sụt sịt gật đầu.
“Tại sao nhóc lại chạy trốn khỏi mẹ mình?”
“Vì nếu cháu không đi làm, mẹ cháu sẽ giết cháu mất.”
Cả Aeron và Lee Han Gyeum đều có chút ngạc nhiên. Han Gyeum cau mày khó hiểu.
“Đi làm? Ý nhóc là gì?”
Cô bé cúi đầu, nhỏ giọng kể:
“Mẹ cháu... bà ấy luôn bắt cháu đi làm để lấy tiền mua một thứ bột gì đó màu trắng từ một người đàn ông. Nhưng... công việc đó... cháu sợ lắm. Ở đó có rất nhiều người lớn, họ ném cháu lên giường và làm cháu đau. Mẹ cháu dường như phát điên nếu cháu không mua thứ bột đó về... Bà ấy sẽ đánh cháu...”
Nghe đến đây, Lee Han Gyeum cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của cô bé. Aeron đứng bên nghe xong thì liền cho tay vào túi, mở ví, lấy ra một xấp tiền. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy tiền, ánh mắt lập tức sáng lên. Bà ta giật lấy xấp tiền đó từ tay Aeron, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Cô bé kia nhìn theo bóng lưng mẹ, ánh mặt lộ rõ sự tuyệt vọng, bất lực và tủi thân. Lee Han Gyeum đã ngỏ lời muốn đưa cô bé về làm giúp việc cho biệt thự của Aeron, hứa rằng sẽ không ai làm hại cô và cô sẽ không cần gặp lại người mẹ nghiện thuốc của mình nữa. Cuối cùng, cô bé 13 tuổi tên Na Min Ji trở thành nữ người hầu nhỏ tuổi nhất trong căn biệt thự to lớn. Cô làm việc rất chăm chỉ và đã đem lòng yêu ông chủ của mình.
Có lẽ vì cô là người hầu duy nhất có thể nói chuyện với Aeron trong tất cả những người hầu trong nhà nên cô đã âm thầm ôm giấc mộng sẽ được ở bên cạnh anh đến cuối đời, mặc cho bản thân chỉ mang tư cách là một người hầu bé nhỏ. Mộng tưởng của cô cứ kéo dài mãi suốt 7 năm như vậy, cho đến khi Yoon Bae xuất hiện trong căn biệt thự mà cô đang làm.
Ban đầu, cô rất vui mừng. Vì cô là người nhỏ nhất ở nơi này nên cô rất mong có một người bạn. Yoon Bae và cô bằng tuổi, nói chuyện cũng rất hợp nhau. Cô thừa biết Yoon Bae thích thầm cô nhưng vì cô không muốn làm tổn thương tấm lòng của cậu nên đã chọn giữ im lặng. Ngay cả cô và Yoon Bae đều cứ tưởng cả hai có thể làm bạn tốt của nhau như vậy, nhưng từ khi cô để ý những hành động dịu dàng mà Aeron dành cho cậu, cô đã không còn muốn làm bạn của cậu nữa rồi.
Cuối cùng, cô đã chọn lợi dụng tình cảm của người đang thích thầm mình để gián tiếp khiến Aeron ghét cậu và đuổi cậu ra khỏi nhà. Cô đã thành công đạt được mục đích đó.
Em Không Phải Một Nô Lệ
Đánh giá:
Truyện Em Không Phải Một Nô Lệ
Story
Chương 17
10.0/10 từ 23 lượt.