Em Ghét Anh

Chương 14: Muốn nhìn ẻm ngủ với Lâm Mị

159@-Trên đường về nhà Đào Tra nói với Lâm Mị là xe mình không sửa được nữa. Cậu còn chưa nói xong là Lâm Mị đã hiểu rồi.

Điều kiện trao đổi là, mỗi tuần Đào Tra sẽ nộp bài tập đúng hạn và mỗi tuần Lâm Mị sẽ phụ đạo cho cậu hai tiếng.

Đào Tra hoàn toàn không nhận ra được một điều rằng, dù là phụ đạo hay cho cậu đi ké xe thì Lâm Mị vẫn chưa kêu ca thiệt thòi gì.

...

Cuối tuần của lớp 11 sẽ có hai ngày nghỉ là thứ bảy và chủ nhật. Lâm Mị lớp mười hai nên vẫn phải đi học như thường, lúc hắn đi Đào Tra vẫn còn đang ngủ.

Khi cậu tỉnh dậy mặt trời đã lên tận trên cao, bên ngoài tiếng chim sẻ kêu ríu rít không ngừng, chẳng biết Đào Tra nghĩ đến chuyện gì mà nhìn trần nhà lẩm bẩm vài chữ 'Ríu ra ríu rít ríu ra ríu rít'.

Cho nên cậu không ghét chim sẻ là vậy, bởi cậu thấy mình và chim sẻ chẳng khác gì nau, chứ líu lo, ríu rít, chít chít nên khiến ai ai cũng yêu thích cả.

Sau bữa sáng muộn, Đào Tra mặc chiếc áo phông dài tay mỏng manh đứng thẫn thờ trong sân nhìn chị dâu nhà bên tưới nước.

Ống nước cuộn dưới chân chị trông như một con rắn khổng lồ, nước bắn tung tóe vào bồn hoa, đất chưa kịp thấm nước là nước đã tràn sang sân nhà cậu.

"Chị dâu ơi, chị vặn nước nhỏ lại một chút được không ạ?" Đào Tra cau màu lại, hàng xóm bên cạnh phiền thật chứ, cứ tuần nào cũng làm một trận như vậy khiến sân nhà cậu mọc đầy rêu xanh.

"Ôi chao, em xem chị này.." Lý Mỹ Hoa cất cao giọng, chị ta hơi hoảng sợ, vội vàng quay lại vặn nhỏ nước.

Lúc quay sang, Lý Mỹ Hoa nhịn không được mà nghĩ, sao Đào Đại Hành với Hướng Oánh dễ nói chuyện là thế mà đẻ ra thằng nhóc Đào Tra như quỷ yêu, cứ đúng giờ này tuần này cũng đứng trước sân canh mình tưới hoa.

Canh Lý Mỹ Hoa tưới hoa xong, Đào Tra xách một túi thức ăn cho mèo đi ra cửa.

Ngõ Anh Vũ có mấy con mèo hoang không biết từ đâu tới, một trong số đó có con mèo trắng chỉ to chừng lòng bàn tay xuất hiện ở sân nhà Đào Tra. Lúc nào cậu cũng chạy đi mua sữa dê ròi trộm vào cho nó uống rồi cứ nuôi nó như vậy.

Tới tối, Hướng Oánh về nhà, cậu biết mẹ mình dị ứng nặng với nước bọt và lông mèo. Thế là chú mèo trắng đành phải nhập vào đại đội gia đình mèo của con ngõ Anh Vũ.

Tuần nào Đào Tra cũng đến căn cứ địa để hỏi thăm rồi nhân tiện cho ít đồ ăn. Trong kỳ nghỉ hè, thậm chí cậu còn dùng tiền mừng tuổi của mình để tìm người triệt sản cho chúng nó.


"Nếu năm nào mày cũng sinh năm đứa, tổng cộng là 25 con. Nếu tính cả mày nữa là 30." Đào Tra lót một tấm bìa cứng dưới đất, để đồ ăn lên đó: "Tao không nuôi được nhiều vậy đâu."

Cho mèo ăn xong rồi, Đào Tra bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ thứ 3 trong ngày --- mua nhu yếu phẩm tuần sau cho bà.

Bà ngoại Đào Đồng Đồng ở số 6 ngõ Anh Vũ, nhà của bà rộng gấp năm lần nhà Đào Tra đang ở, được sửa chữa giống hệt như một biệt thự lộng lẫy của nữ quý tộc ngày xưa sinh sống.

Ông nội Đào Tra qua đời khi còn trẻ, Đào Đồng Đồng sinh được một trai một gái nên ai cũng theo họ của bà. Đào Tra nghe ba nói, năm đó vì ký tên cho con, Đào Đồng Đồng đã xách dao phay đấu tranh với bên nhà họ nội, còn nói năng linh tinh nữa bà sẽ bóp chết ba và dì, chặt ông nội ra làm hai trăm khúc. Bọn họ tin Đào Đồng Đồng sẽ làm như vậy thật.

Trong sân nhà đầy ắp hoa màu tím, quanh hàng rào có thêm những bụi hoa trắng tinh, khi ánh nắng chiếu xuống có vài con chim mổ trong sân bay lượn, nghe thấy tiếng bước chân chúng hoảng hốt bay tán loạn đi.

Đào Tra vào cửa, đến cả giày cậu cũng lười thay, khom lưng đặt hai túi nhu yếu phẩm trên sàn nhà rồi nói: "Con đưa đồ đến rồi ạ, thôi con đi nhé."

Đào Tra không thích Đào Đồng Đồng, bà xếp vào hàng thứ hai người mà Đào Tra ghét.

Trong nhà vang lên tiếng dép lẹt xẹt nhẹ nhàng, ngay sau đó, một bà lão với mái tóc đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt Đào Tra. Hai mươi tuổi bà đã sinh Đào Đại Hành, bây giờ cũng chỉ mới đầu sáu mươi, mỹ nhân không khuất phục trước năm tháng nên giờ đây trên gương mặt bà cũng chẳng có lấy chút dấu vết thời gian.

"Không vào nhà à? Ba mày dạy mày thế hử?" Đào Đồng Đồng mặc chiếc đầm ren trắng, choàng khăn màu cầu vồng đứng cách Đào Tra chừng năm mét, trong tay còn bê một chậu hoa lan.

"Không vào ạ, con phải về làm bài tập." Đào Tra đứng yên đó.

Đào Đồng Đồng chỉ thích con gái chứ không thích con trai, bà thấy Đào Đại Hành thật thà quá không khéo léo nhanh nhẹn như mình, cũng không nghe lời bà cưới một người vợ nhanh nhẹn mà đi cưới con ma ốm, còn khỏi nói, Đào Đại Hành vì chăm sóc cho Hướng Oánh còn buộc ga-rô.

Từ lúc Đài Đại Hành buộc ga-rô đến nay Đào Đồng Đồng không thèm nhìn mặt gia đình đứa con này, nhưng Đào Đại Hành vẫn rất thương mẹ, cứ rảnh rỗi sẽ mua chút trái cây đem qua, còn kêu Đào Tra tuần nào cũng mua nhu yếu phẩm cho bà.

Mỗi lần tới nào có thiếu vài câu nói này nói kia của Đào Đồng Đồng, Đào Tra không hiểu tại sao lại như vậy, là tự ngược đãi à?

"Học hành nhiều vậy cũng có thấy mày đứng nhất đâu." Đào Đồng Đồng trợn mắt nhìn giống hệt lúc Đào Tra trợn mắt lên.

Không biết tại sao nhưng Đào Tra rất khó bình tĩnh để nói chuyện với Đào Đồng Đồng, bởi vì Đào Đồng Đồng nói chuyện thấy ghét, nói câu nào là người ta khó chịu câu đó ngay.



Đào Tra bĩu môi: "Sớm muộn gì con cũng đứng nhất thôi."

Hơn nữa có đứng nhất được không thì liên quan gì tới bà ấy?

"Con đi đây, con về nhà ạ, bà nhớ giữ gìn sức khỏe, tạm biệt." Đào Tra nghĩ, tuần sau còn kêu cậu đưa đồ tới nữa là cậu sẽ không đi đâu.

Xuống bậc thang, phơi dưới ánh mặt trời trong sân mới khiến cho cậu cảm thấy cả người ấm áp hơn một chút.

Sau lưng mãi không có tiếng đóng cửa, Đào Tra mang tâm lý hiếu kỳ và nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì thấy Đào Đồng Đồng đang ngồi xổm ở cửa xem đống đồ mua về từ siêu thị của cậu, chậu cây nằm bên cạnh cửa. Phía sau bà là hành lang quạnh quẽ đồ đạc lỉnh kỉnh tối tăm.

Nhìn như vậy trông thật đáng thương.

Được rồi, cuối tuần sau sẽ tự mau đồ đem sang tiếp vậy.

Vừa nghĩ vậy, Đào Đồng Đồng như nhận ra Đào Tra còn chưa đi nên bà hất cằm lên: "Nhìn cái gì vậy?" Mấy chữ sau nhỏ dần, bà duỗi cánh tay dùng sức đóng cửa lại.

"?"

Đào Tra trợn mắt, quay người đi, cuối tuần sau cậu không đến nữa.

Rẽ phải ra khỏi sân nhà Đào Đồng Đồng, Đào Tra lập tức bị mấy bác lớn tuổi vây quanh, như thường lệ ai cũng tìm Đào Tra để lên án 'tội ác' của Đào Đồng Đồng.

"Ra quảng trường nhảy mặc váy quá ngắn làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục."

"Ở nhà luyện đàn làm phiền bà con lối xóm."

"Ra ngoài ăn cơm với bảy tám ông lão, ai biết lêu lổng chỗ nào?"

Đào Tra bị mấy bà kéo tới kéo lui mãi, cậu phiền lòng không thôi, mặc dù không thích Đào Đồng Đồng và cũng đôi khi mong là Đào Đồng Đồng không phải bà của mình thật. Nhưng Đào Đồng Đồng không phải người tốt lành gì thì cậu cũng không phải.



Vẻ mặt của cậu quá vô tội khiến cho các bà các bác cho rằng cậu thắc mắc thật, nhao nhao đếm ngón tay nói với cậu hết sức tỉ mỉ.

Thế nhưng Đào Tra không nghe, với cũng không thích chuyện người ngoài đi nói xấu người trong nhà với mình.

"Chuyện của bà nội con, các bác đi khiếu nại với ban quản lý tài sản hay bên ủy ban khu phố đi ạ. Chứ cháu là phận con cháu, sao lo được chuyện của người có tuổi ạ..." Cách nói của cậu như bị làm khó khiến các bà nhận ra mình đang làm khó cậu nên phải thả cậu đi.

Ở phía sau, Đào Đồng Đồng không biết đã mở cửa ra từ khi nào, đứng ngay cửa một hồi lâu.

...

Sau khi Đào Tra về nhà thì nấu thuốc cho Hướng Oánh xong mới vào phòng làm bài tập.

Trương Tiểu Quất với Trương Tiểu Dữu tan học sớm, hai đứa vừa hát bài hát đang thịnh hành gần đây vừa chạy vụt qua. Trương Tiểu Quất vừa chạy ngang thì lui ngược về lại, cô bé nhìn trái nhìn phải một chút sau đó mới vù vào trong sân nhà Đào Tra, chạy thẳng tới thò đầu vào cửa sổ phòng cậu.

"Tra Tra, bịch bò khô hai hôm trước nhờ ông đưa cho anh Lâm Mị á, ảnh lấy chưa?" Trương Tiểu Quất vội hỏi.

Đào Tra đè cái trán Trương Tiểu Quất đẩy ra ngoài: "Rồi."

"Vậy là ảnh thích tui rồi he?" Trương Tiểu Quất lại thò đầu vào trong.

Đào Ta lại đẩy ra tiếp: "Chịu."

"Sao ông còn không hiểu nữa? Nếu không phải thích thì ảnh sẽ không lấy đồ của tui đâu, ảnh ăn bò khô của tui thì là thích tui đó." Trương Tiểu Quất nói như bà già đắng với Đào Tra: "Chắc là do ông chưa yêu bao giờ rồi."

Đào Tra bị giọng điệu trịch thượng của Trương Tiểu Quất kích kích, hỏi lại: "Bà yêu rồi chắc?"

Trương Tiểu Quất nói hết sức khoa trương: "Tui yêu bốn năm lần rồi, nói về tình đầu của tui chắc phải chín năm trước, tui với anh, vừa nhìn đã yêu, tiếc là anh ta bội tình bạc nghĩa, chia tay tui vì bà Tiểu Hoa lớp bên cạnh."

Đào Tra sau khi nghe xong, chậm rãi cúi đầu.



Với cả, sao lại thích Lâm Mị chứ? Sao không thích mình nhỉ? Hình như cậu còn chưa có ai tỏ tình bao giờ.

Biết Lâm Mị đã nhận bịch bò khô nên Trương Tiểu Quất cũng hài lòng rời đi, còn Đào Tra thì quay về làm bài tập đến tối với tâm trạng u ám.

Ăn cơm xong, sau khi rửa mặt, Đào Tra nằm lên giường nghịch điện thoại.

Thành tích của cậu tốt, nghe lời lại hiểu chuyện, gần như Đào Đại Hành với Hướng Oánh chiều cậu không thôi. Về chuyện học hành lại không như những gia đình khác, chỉ cần cậu làm bài tập xong thì thời gian còn lại có thể tự do thoải mái.

"Tra Tra, đừng nằm trên giường chơi điện thoại, ngồi dậy đi con." Hướng Oánh đẩy cửa ra, nói với cậu một câu.

Đào Tra 'Dạ' một tiếng, từ cuối giường bò lên đầu giường, tựa lưng tiếp tục nghịch.

Cậu đang cày trên app diễn đàn của trường. Bấm thích tất cả các bài đăng mà mọi người khen mình, tiện thể còn trả lời không ít.

[Không muốn học: Có phải Đào Tra đang theo thiết lập kiểu người không khoe mẽ không nhỉ? Đến cả diễn đàn của trường mà cậu ấy cũng không biết sao?]

Đào Tra trả lời ngay phía dưới: Trong mắt người khác chỉ có học tập, chứ cậu nghĩ người ta cũng nhát học như mình à?

[Thiếu nữ thích nơ bướm: Tớ cảm giác cậu ấy kiểu ngoài nóng trong lạnh ấy, kiểu người rất giả dối luôn.]

Đào Tra: Bạn không biết người ta, căn cứ đâu mà nói vậy hả?

[Mua bút thì tìm tui: Quá lùn.]

Đào Tra: Bạn cao bao nhiêu?

[Đêm nay khang kiều im lặng: Muốn nhìn ẻm ngủ với Lâm Mị.]

Đào Tra:?

- ---
Em Ghét Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Em Ghét Anh Truyện Em Ghét Anh Story Chương 14: Muốn nhìn ẻm ngủ với Lâm Mị
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...