Em Đừng Hòng Chạy

Chương 16

139@-Ngữ Âm giơ đôi tay thon trắng muốt chính diện khuôn mặt hắn định tát thì bị nắm thóp. Lục Cảnh Thành kéo cô ngã xà vào lồng ngực hắn rồi khẽ cúi đầu áp sát miệng hắn với chiếc tai nhỏ của cô mà châm trọc

" Rất ngọt "

" Lục Cảnh Thành tên chết dẫm....

BÌ!!!!..... Tôi Khinh!!"

Cô nhoài ra khỏi người hắn, hất nước miếng vào áo hắn hất hết tất cả những gì hắn vừa đưa vào miệng cô không bỏ xót một chút nào. Cô đưa tay liên tục phủi miệng, đây là nụ hôn đầu của cô thế mà lại bị hắn cướp mắt cô tức đến đỏ cả mặt hận không thể ăn thịt hắn ngay tại đây.

" bẩn sao? "

Hắn không vui nhìn bộ dạng ghét bỏ của cô thì càng khó chịu hắn kéo mạnh cô lại phía mình lực tay nạnh mẽ bóp chặt lấy hai bắp tay Ngữ Âm, cô khẽ nhăn mặt

" bẩn "

" bẩn chỗ nào?". Hắn kiên nhẫn đặt câu hỏi với cô cô là người đầu tiền hắn kiên nhẫn nói chuyện như thế nếu không giờ đang lênh đênh trên biển rồi.

" miệng "

" được "

Vừa nói xong hắn siết lấy eo cô vác người cô lên vai tiến ra sân sau căn biệt thự

" bỏ tôi xuống.....bỏ..."

" tôi thanh tẩy giúp cô "


" ả.????"

B****M**

Cô như một chiếc bao tải nhỏ vậy bị hắn ném xuống bể bơi một cách nhẹ nhàng, thỏa mãn được cơn tức giận

" um..mm....con m* nó......Lục Cảnh Thành anh.....bị điên hả "

Ngữ Âm chới với giữa bể bơi sâu 8m rộng bạt ngạt sau căn biệt thự tỷ đô của hắn. Nước sộc thẳng lên mũi cùng cái cơ quan khác trên mặt khiến cô rất khó thở. Thời tiết chuyển mùa có chút lạnh cả người cô run run dưới hồ

" tự kiểm điểm nếu cô trốn tôi lập tức phế hai chân cô."

" Lục Cảnh Thành anh tưởng anh giàu anh muốn làm gì cũng được hả......mẹ kiếp "

Cả người cô ướt sũng lông mi long lanh những giọt nước, tay và vai không ngừng run. Nghe Ngữ Âm nói vậy hắn khụy chân xuống giáp với Ngữ Âm búng trán cô

" mỏ hỗn! Sửa đi "

"...m* kiếp! Tên điên ". Ngữ Âm chửi thầm trong lòng cô, nghiến răng ken két

" Nhị! "

" có thuộc hạ "

" chuẩn bị xe sang biên giới "



Để hắn rời đi bọn họ mới dám chạy lại kéo cô lên, ánh mắt có chút thương hại. Ánh mắt này khiến Ngữ Âm có chút ghét bỏ, cô ghét người đời phải nhìn cô với ánh mắt này đặc biệt với những người cô ghét.

" không sao chứ ". Cảnh Kỳ lấy khăn tắm quấn quanh người cô thây cô không nói gì thì cảm thông

" lão đại là vậy đấy cô đừng để tâm "

" bị lão đại hành bầm mỏ là biết rồi! Em còn hỏi làm gì "

Cảnh Tam cười cười giọng giễu cợt Ngữ Âm.Cô ngẩng đầu lườm hắn, bất giác đưa tay lên miệng sờ có chút đau nhức

"không nói không ai bảo anh câm đâu!"

Cô quăng cho hắn một câu lạnh nhạt, lạnh hơn Bắc Cực đối chất với hắn, đúng như cái biệt danh của hắn Cảnh Tam Tai

Cảng B

" đốc quân à.....người ta..."

" đốc ~~ quân "

Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đang ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế tay gẩy gẩy tàn thuốc xung quang là bốn cô gái với thân hình nóng bỏng, quyến rũ,xinh đẹp động lòng người hết hôn hết cắn người đàn ông lại ngửi lấy ngửi để mùi nước hoa trên xen lẫn với mùi da thịt của các cô gái

" có chuyện gì? "

" Fritz! Tìm thấy tung tích cô hai rồi "



" ở đâu! Ông ta đáng tin chứ!"

" ở Đông Nam Á ông ta nói không cứu được cô hai chỉ có anh..."

Fritz nghe vậy thì lập tức đứng dậy ra hiệu cho mấy cô gái kia ra ngoài

" ông ta không cứu được hay không muốn cứu?"

" Fritz! "

" qua Đông Nam Á một chuyến tôi không tin bọn chúng không thả người "

" vâng! Thưa Đốc Quân "

hắn nhấc điếu thuốc lên rít một hơi dài, màng khói mỏng theo lực gió nhẹ bay nhè nhẹ trên không trung.

" Lão gia! "

" ừ! Sao rồi "

" mọi chuyện ổn thỏa rồi! Ngày mai hắn sẽ lên đường sang Đông Nam Á"

" Đốc Quân Fritz tin người vậy sao.."

Tên thuộc hạ có chút ngạc nhiên nhìn Công Quang đang đăm chiêu suy nghĩ. Tên Đốc quân này nổi tiếng máu lạnh, giàu có nhưng lại ra tay giúp đỡ Công Quang!! Không khỏi khiến người ta nghi ngờ



"..." Từ bao giờ tổ chức này lại liên quan đến Fritz chứ. Anh ta quá thâm độc, mưu mô muốn đấu với anh ta cũng phải là người xứng đáng.

Bangkok - Thái Lan

Căn biệt thự này rất lớn đi tham quan một ngày mới có thể nhìn được hết cấu trúc của nó. Ngữ Âm đi lòng vòng xung quanh căn biệt thự, đâu đâu cũng có người, toàn đám người vô cảm không giống người trong tổ chức cô. Tình cờ cô lại nhìn thấy Cảnh Tam và Cảnh Kỳ đang luyện súng thì tiến lại phía trước

" cô Tô "

" thỏ trắng không nghỉ ngơi hả "

Hai con người đồng thành gọi cô khiến cô hơi bất ngờ cô cứ tưởng bọn họ sẽ không để tâm đến cô nhưng lại khác

" không sao "

Cô quan sát một loạt toàn bộ súng ở đây đều là đồ hiếm và mạnh chứng tỏ tên Lục Cảnh Thành đó không bình thường. Thiết bị hiện đại, công nghệ khiến cô có chút cảm thán

" tôi có thể luyện cùng không? "

Cảnh Tam thấy thế liền ném cho cô một khẩu súng được lắp đặt giảm thanh sẵn vào tay

" đấu cùng tôi một trận "

walther p99? Đây chẳng phải loại cô ưa thích nhất sao. Muốn đấu với cô để cô xem hắn được tên chết dẫm Lục Cảnh Thành đào tạo những gì.




Em Đừng Hòng Chạy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Em Đừng Hòng Chạy Truyện Em Đừng Hòng Chạy Story Chương 16
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...