Em Cứ Thích Anh Như Vậy
Chương 77
Câu trả lời này vừa được đưa ra, trong nháy mắt đã thu hút thêm rất nhiều người, dường như tất cả mọi người đều muốn truy hỏi đến cùng. Càng có người phỏng đoán, người khơi lên câu chuyện này, nhất định là người nắm rõ tình hình nội bộ.
Phía bên dưới đều là yêu cầu hắn ta mau chóng công khai mọi chuyện.
Thế nhưng 10 phút trôi qua, người tung tin đều không hề tiếp tục hồi đáp.
“Nghe nói bối cảnh của Dịch Trạch Thành này cũng không phải bình thường, Tập đoàn Minh Thịnh đã tính là gì, điểm lợi hại trong bối cảnh của hắn ta là ở những mối quan hệ của ba hắn. Minh Thịnh nhiều nhất cũng chỉ là có tiền, nhưng người ta đính thị là quyền quý, là người có chức có quyền*.”
*: thuật ngữ chỉ những người tham gia Đảng, là những người có chức có quyền trong chính phủ, con cháu đời thứ 3 của Cộng Sản, hay nói gia đình đã tham gia Đảng được 3 đời.
“Xong rồi, chủ bài đăng không phải bị cảnh sát gõ cửa* rồi đấy chứ.”
*[Chá shuǐbiǎo]:nghĩa đen là đi kiểm tra đồng hồ nước xem mình dùng lượng nước bao nhiêu, tuy nhiên cụm từ này còn có nghĩa khác, ai đó làm việc trái pháp luật, hoặc động chạm tới Đảng Cộng Sản Trung Quốc, chính truyền (hoặc cảnh sát sẽ đến gõ cửa và bắt giữ người đó.
Chính là sau khi chủ bài đăng thình lình biến mất khoảng nửa giờ, đột nhiên lại quay trở về trả lời.
“2 năm trước, lúc Dịch Trạch Thành ở một nước nhỏ ở châu Phi tham gia làm nhiệm vụ của MSF, không hề quan tâm đến sự phản đối từ phía chính quyền, kiên quyết phẫu thuật cứu một tên đầu sỏ cầm đầu lực lượng vũ trang chống chính quyền. Hơn nữa tên đầu sỏ kia hơn một tháng trước, vừa mới sai cấp dưới gây ra một vụ nổ bom ô tô, vụ nổ làm chết hơn 50 người dân thường vô tội. Cho nên dân chúng đã bao vây nơi trú điểm của MSF, thiếu chút nữa là không cho nhóm MSF đi ra ngoài.”
Tiết lộ này thật sự quá chấn động, tuy nhiên cũng có những người cảm thấy tiết lộ này là không đủ bằng chứng, nói không chừng là bịa đặt.
“Lòng bàn tay của Dịch Trạch Thành chính là tại lần bạo loạn đó mà bị thương, hắn ta bị thương ở tay, cho nên không thể không rời khỏi MSF. Chuyện này ở ban lãnh đạo cấp cao của MSF cũng chả phải là bí mật gì, chẳng qua là do nhà hắn ta có thế lực, nếu không người dân ở đó cũng sẽ không cho hắn còn sống mà trở về. Hắn ta chính là một tên sát nhân. Kẻ tiếp tay cuồng điên.”
Lúc sau cũng không biết ai dán thêm một bài báo, đích thị là bài báo về việc các bác sĩ ở MSF bị bao vây ở nơi trú điểm, đây là từ Internet lôi xuống. Vì vậy cuộc thảo luận lại bắt đầu đảo ngược hướng về phía người vừa tiết lộ bí mật.
Cái này còn có hình rõ chân tướng của tin tức kia, rất nhanh đã được chia sẻ lên Weibo, thậm chí còn tạo nên một bài Weibo dài, lên án Dịch Trạch Thành. Bình luận đều thiên về một hướng là phê phán anh tiếp tay cho tên tội phạm giết người, những bình luận ác ý tăng cao hơn bao giờ hết. Tựa như chỉ sau chớp mắt, Dịch Trạch Thành vì để đạt được mục đích, là một người không từ thủ đoạn nào.
Hiện tại, tại trụ sở chính của tập đoàn Minh Thịnh, Dịch Trạch Thành đang chủ trì cuộc họp hội đồng, bàn về việc thu mua một công ty dược ở Hồng Kông, đó là một công ty có thương hiệu hàng trăm năm, vốn chủ yếu bào chế thuốc Bắc, chẳng qua là những năm nay lại mở rộng phạm vi sang tới lĩnh vực thuốc Tây.
Mà chính yếu chính là, công ty dược này là do nhà họ Lục nắm cổ phần.
Hồng Kông Lục Gia, cũng coi như là trâm anh thế phiệt, chỉ tiếc là từ sau khi người sáng lập Lục Kiến Hoa qua đời, Bách Xuân Đường công ty dược có thương hiệu lâu đời này, càng ngày càng sa sút. Bây giờ giá trị trị trường của công ty từ 50 tỷ, giảm xuống một nửa.
Đối với việc thu mua Bách Xuân Đường, từ nửa năm trước sớm đã bắt đầu tiến hành rồi.
Dịch Trạch Thành đúng là một cường nhân, từ sau khi anh bước vào làm chủ Minh Thịnh, cũng sửa ngay phong cách làm việc của Minh Thịnh. Đặc biệt là một năm nay, anh mua thành quả nghiên cứu điều trị bệnh của viện nghiên cứu ở Mỹ, thu mua 2 công ty đã niêm yết. Minh Thịnh hiện giờ là cổ phiếu giá trị nhất trong các cổ phiếu y tế, kéo theo toàn bộ ngành y tế.
Ngay trước giờ bọn họ chuẩn bị thu mua Bách Xuân Đường, đột nhiên lại nhận được tin đồn về Dịch Trạch Thành.
Ai cũng hiểu được, bên ngoài thì là hướng về Dịch Trạch Thành. Nhưng trên thực tế là chĩa mũi nhọn về tập đoàn Minh Thịnh.
“Đối với việc thu mua Bách Xuân Đường, bất luận là do nguyên nhân gì, cũng không chậm lại được,” Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn thoáng qua báo cáo của công ty trong tay, Minh Thịnh đã đưa ra lời đề nghị tiếp quản Bách Xuân Phường vào tuần trước, chẳng qua là phía bên Bách Xuân Đường vẫn chưa trả lời.
Xem ra so với thực tại trước mắt, khả năng bọn họ cự tuyệt là rất lớn.
Sau khi hội nghị kết thúc, đầu tiên Dương Minh báo anh về bài đăng trên mạng. Anh ta nói: “Tôi đã liên hệ với chủ của diễn đàn yêu cầu gỡ bài rồi, nhưng đối phương vẫn luôn thoái thác.”
Một bài đăng kích động như vậy, có thể mang đến lưu lượng cho diễn đàn, đối phương bên kia làm sao có thể bằng lòng dễ dàng gỡ đi như vậy.
“Hơn nữa tôi cũng tìm kỹ sư IT chuyên nghiệp, tra ra địa chỉ IP là proxy*, lại còn ở nước ngoài, nên căn bản là không thể lần theo dấu vết được,” đối với loại tin đồn ác ý này, Dương Minh vốn là muốn trực tiếp tra ra địa chỉ của đối phương, sau đó báo cảnh sát mạng.
*Proxy: một Internet server làm nhiệm vụ chuyển tiếp thông tin và kiểm soát tạo sự an toàn cho việc truy cập Internet của các máy khách, còn gọi là khách hàng sử dụng dịch vụ Internet. Nói cách khác, khi một người dùng IP thông qua Proxy chỉ có thể tra ra IP chủ, không ra được chính xác những nhánh IP được chia sẻ cho người dùng.
Không ngờ rằng, người ta còn nghĩ nhiều hơn anh ta, đến IP cũng thông qua IP đại diện (proxy).
Dương Minh thấy mặt anh không chút biểu cảm, lại hạ giọng nói: “Hơn nữa chúng tôi phát hiện lần này có dấu vết hoạt động rõ ràng của thủy quân mạng*, công kích cực kì mạnh.”
*[Wǎngluò shuǐ jūn]: Lực lượng hải quân mạng thường được gọi là lực lượng hải quân hay còn gọi là xạ thủ mạng. Họ thường hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội như trang web thương mại điện tử, diễn đàn và Weibo. Họ giả vờ là cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường và ảnh hưởng đến người dùng bình thường bằng cách xuất bản, trả lời và phổ biến các bài đăng trên blog.
Anh ta cẩn thận liếc nhìn dò xét Dịch Trạch Thành, nhẹ nhàng nói: “Đích thị là hướng tới anh.”
Những việc lúc Dịch Trạch Thành ở MSF, chỉ sợ là rất ít người biết. Tin tức của đối phương lại tỉ mỉ, thậm chí đến sự kiện cụ thể đều nói rõ, người tung tin không chừng chính là người bên cạnh.
Lời này tuy anh ta không nên hỏi, nhưng Dương Minh nhịn không được nhắc nhở một câu: “Dịch tổng, mặc dù những lời này của đám thủy quân mạng không đáng tin. Nhưng ba người thành hổ*, vẫn nên sớm làm sáng tỏ mới ổn thỏa.”
*[Sān rén chéng hǔ]: Ba người trở thành hổ, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là sān rén chéng hǔ, có nghĩa là nếu có nhiều người cùng tung tin đồn, người ta có thể coi tin đồn là sự thật.
Huống hồ những tin đồn trên mạng, còn liên lụy đến tập đoàn Minh Thịnh. Nguồn quỹ mà các bác sĩ ở MSF hằng ngày kêu gọi, đều thông qua gây quỹ mà có được, nếu như trên phương diện mua sắm thực sự có hành vi tư lợi, nhất định là một vụ tai tiếng lớn. Đến lúc đó đừng nói thu mua Bách Xuân Đường, ngay cả đến bản thân tập đoàn Minh Thịnh có thể bảo toàn hay không, cũng không biết chắc được.
Cô cả ngày không kiểm tra Weibo, nếu không phải Mạc Tinh Thần gọi điện cho cô, cô vẫn còn không biết.
Cô nghe điện thoại xong, liền dùng Ipad đi tìm bài đăng, kết quả phát hiện ra mới trong thời gian một ngày, chỉ riêng lượt trả lời đã lên tới 20.000, đây đích thị là tốc độ của rửa màn hình* rồi.
*[Shuā píng]: Việc đăng tải nội dung trùng lặp trong hệ thống chat online trong thời gian ngắn còn gọi là rửa màn hình, hiểu theo nghĩa hẹp (phiên bản bùng nổ), đại khái là việc sử dụng số lượng lớn tin đăng để tấn công một bài đăng.
“Cậu nói xem bây giờ những người này làm sao lại có thể nghe tiếng gió lại nghĩ là có mưa*thế này.” Mạc Tinh Thần thật không nghĩ tới, vợ chồng nhà Hoắc Từ quả thực là sẽ không có thời gian yên ổn.
*[Tīng fēng jiùshì yǔ]: vừa nghe gió, nghĩ trời sắp mưa. Câu thành ngữ chỉ những người không có chính kiến.
Lúc trước là Hoắc Từ bị đồn làm tiểu tam, sau đó chứng minh được đích thị là kẻ khác cố tình hãm hại cô.
Rốt cuộc là giờ Dịch Trạch Thành lại bị đồn một chuyện như vậy, Hoắc Từ nét mặt điềm tĩnh, nhìn thoáng qua đại khái bài đăng, đặc biệt là những lời của người tung tin kia.
“Hoắc Từ, cậu sao không nói gì thế?”. Mạc Tinh Thần tự mình nói chuyện một hồi lâu, không nghe cô nói một câu nào.
Cô có chút do dự nói: “Chẳng lẽ mấy lời của tên tung tin này, nói ra đều là thật sao?”
Hoắc Từ hỏi lại cô: “Nếu như là thật, cậu cảm thấy anh ấy đã làm sai sao?”
Mạc Tinh Thần bị cô hỏi trúng rồi, Hoắc Từ cười nhạt, tiếp tục hỏi cô: “Vẫn còn nhớ lúc bọn mình năm thứ nhất học ở Đại Học Y, giáo viên chủ nhiệm có nói qua một câu không?”
Cũng không cần cô nhắc lại, Mạc Tinh Thần đương nhiên nhớ rất rõ, cô nói: “Chúng ta là bác sĩ, không phải là thẩm phán.”
Hoắc Từ không biết có phải là Dịch Trạch Thành thực sự gặp phải chuyện như vậy không, nhưng cho dù anh thực sự cứu tên cầm đầu lực lượng vũ trang chống chính phủ đó, cô cũng không cảm thấy anh làm sai. Trách nhiệm của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, mà việc phán xét một người, đó lại cần thẩm phán đi làm.
Chỉ tiếc là những người trên mạng này một chút cũng không hiểu, bọn họ cảm thấy hắn ta đáng chết, ai cũng không nên cứu hắn.
Nhưng vào lúc này, âm thanh cửa mở truyền đến.
Cô vừa ngẩng đầu liền trông thấy Dịch Trạch Thành mở cửa bước vào, Hoắc Từ nói vào điện thoại: “Vậy trước tiên cứ thế đi, tớ cúp máy đây.”
“Hôm nay thế nào,” Dịch Trạch Thành đưa tay ôm lấy cô, ôn nhu hỏi.
Hoắc Từ cười khẽ, nhíu mày nói: “Thím Tiền tay nghề tốt quá, em cảm thấy em chắc chắn sẽ béo lên.”
“Không sao, em xinh đẹp như vậy, cho dù có đầy đặn lên một chút, cũng đẹp như nhau,” không ngờ một người luôn lạnh lùng ít nói như Dịch tiên sinh, lại có thể đem toàn bộ năng lực ngôn ngữ để khen ngợi chuyện này của Hoắc Từ.
Anh cúi đầu cọ vào trán cô một cái, Hoắc Từ nhẹ nhàng cười, cô không nhắc đến bài viết khó lường kia.
Thế nhưng cô có thể nhìn ra, anh tâm tình không hề tốt.
Hoắc Từ không biết nên nói ra những gì để an ủi anh, từ khi anh lựa chọn trở thành một bác sĩ, liền một lòng muốn chữa bệnh cứu người. Có thể anh hoàn toàn không phải là một người vĩ đại, nhưng anh nhất định là một bác sĩ có trách nhiệm. Kể từ khi bọn họ bắt đầu gặp nhau, Hoắc Từ liền hiểu rõ anh.
Lúc anh ở MSF làm việc, nỗ lực bằng toàn bộ sức lực của mình. Anh từ bỏ điều kiện của bệnh viện cao cấp ở Hồng Kông, từ bỏ cuộc sống ở trong nước. Chỉ vì đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, đi giúp đỡ những người dân bị bao vây giữa bần cùng và loạn lạc.
Thế nhưng bây giờ những trải nghiệm mà đáng lẽ anh luôn cảm thấy tự hào, lại trở thành lý do để những kẻ khác công kích anh.
Những kẻ đó chỉ cần gõ bàn phím, đã mang anh trói vào bản án đạo đức, Hoắc Từ cảm thấy ghê tởm.
Cô khẽ nhón gót chân, hôn khẽ lên cằm anh, nhịn không được nở nụ cười: “Dịch tiên sinh, anh bây giờ lừa người giỏi quá.”
“Anh chỉ học cách nói thật.”
Hoắc Từ lần này thực sự cười rồi, cô ôm eo anh, vui vẻ cọ từ từ.
**
Lúc Nam Vãn mang theo nón cùng kính đen đi ngang qua, vẫn không thể không cúi đầu.
Cô ta của hiện tại, giống như chuột chạy qua đường. Một Weibo của Jewelry Everlasting, hoàn toàn đạp đổ cô ta. Đừng nói là tất cả công ty đều hủy bỏ hợp đồng với cô ta, ngay cả người đại diện của cô ta là Tử Vi, hôm qua cũng đã tuyên bố hủy bỏ hợp đồng với cô ta.
Nam Vãn ở nhà chờ vài ngày, thực sự lại chờ không được nữa.
Cô ta nhất định phải tìm được người này, nếu không vì người này, cô cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Cô ta đã ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm đợt hơn một tiếng đồng hồ, sau đó liền trông thấy một người đi tới trước chiếc xe Audi màu đỏ, bãi đỗ xe yên tĩnh, sau khi nghe tiếng mở cửa, Nam Vãn chạy vội đến.
“Cô Lục,” Nam Vãn chạy tới bên cạnh xe của Lục Vĩnh Hân, ngăn không cho cô ta đóng cửa xe lại.
Lục Vĩnh Hân bị cô ta đột nhiên lôi kéo, vốn dĩ có chút hoảng loạn, chẳng qua là lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ta, đột nhiên cười lạnh nhạt thành tiếng. Cô ta thản nhiên nói: “Là cô hả?”
“Cô Lục, tôi gọi điện cho cô rất nhiều lần rồi,” Nam Vãn có phần khốn cùng nói.
Lục Vĩnh Hân khinh bỉ nhìn cô ta một cái, bình thản nói: “Cô có chuyện gì sao?”
“Cô Lục, cô cũng nhìn thấy rồi, Jewelry Everlasting đối xử với tôi như vậy, ban đầu chuyện muốn ăn cắp ý tưởng này, là các người đã đồng ý rồi, bây giờ không thể để tôi một mình gánh chịu chứ?” Nam Vãn không nghĩ thái độ của cô ta lại lạnh nhạt như vậy.
Lục Vĩnh Hân phì cười, đánh giá cô ta, lắc đầu khinh thường mà nói: “Cô xem bộ dạng của cô hiện tại, có giống như con chó chết không?”
“Cô………” Nam Vãn sửng sốt.
Lục Vĩnh Hân dứt khoát bước xuống xe, thẳng tay đẩy cô ta ra khỏi cửa xe, khiến cô ta không thể ngáng đường.
“Cô nói là do chúng ta đồng ý, cô có bằng chứng không?”
Nam Vãn mặc dù sớm đã đoán được cô ta sẽ đối với mình như vậy, nhưng cô ta chạy tới tìm chính là đi tìm một hy vọng. Cô ta đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác, tức giận nói: “Cô không sợ tôi đem hết mọi chuyện này đi nói với Hoắc Từ? Chuyện cô ấy bị hãm hại thành tiểu tam, chính là cô thuê mấy tay paparazzi đi chụp.”
“Cô có bằng chứng, cứ việc đi,” Lục Vĩnh Hân làm động tác tay mang nghĩa mời, lúc bước lên xe, lại khinh rẻ liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu như không có, lần sau đừng tới làm phiền tôi, cô thua rồi, chỉ có thể cho thấy cô một thứ phế vật mà thôi.”
“Cô đừng nghĩ rằng cô có thể tiếp tục hại Hoắc Từ, cô cũng đừng quên, phía sau cô ấy còn có một Dịch Trạch Thành,” Nam Vãn sớm đã nghe, chuyện lần này của Jewelry Everlasting, chính là Dịch Trạch Thành động tay.
Bằng không Tử Vi cũng sẽ không lập tức hủy bỏ hợp đồng với cô ta như thế, Tử Vi chính là cũng bị phong sát cùng với cô ta.
Thuyền của Nam Vãn lần này đang chìm xuống, cái này ai cũng nhìn ra được.
Lục Vĩnh Hân cười nhạt một tiếng, lập tức lùi xe, để kính xe gạt qua người Nam Vãn, hất cô ta lại phía sau.
Rất nhanh, chiếc Audi màu đỏ đã biến mất.
Nam Vãn siết chặt lấy bàn tay, giận dữ nhìn theo hướng chiếc xe đang dần biến mất.
Dù cho cô ta có phải chết, cô ta cũng nhất định phải tìm một người chịu tội thay.
Em Cứ Thích Anh Như Vậy
Phía bên dưới đều là yêu cầu hắn ta mau chóng công khai mọi chuyện.
Thế nhưng 10 phút trôi qua, người tung tin đều không hề tiếp tục hồi đáp.
“Nghe nói bối cảnh của Dịch Trạch Thành này cũng không phải bình thường, Tập đoàn Minh Thịnh đã tính là gì, điểm lợi hại trong bối cảnh của hắn ta là ở những mối quan hệ của ba hắn. Minh Thịnh nhiều nhất cũng chỉ là có tiền, nhưng người ta đính thị là quyền quý, là người có chức có quyền*.”
*: thuật ngữ chỉ những người tham gia Đảng, là những người có chức có quyền trong chính phủ, con cháu đời thứ 3 của Cộng Sản, hay nói gia đình đã tham gia Đảng được 3 đời.
“Xong rồi, chủ bài đăng không phải bị cảnh sát gõ cửa* rồi đấy chứ.”
*[Chá shuǐbiǎo]:nghĩa đen là đi kiểm tra đồng hồ nước xem mình dùng lượng nước bao nhiêu, tuy nhiên cụm từ này còn có nghĩa khác, ai đó làm việc trái pháp luật, hoặc động chạm tới Đảng Cộng Sản Trung Quốc, chính truyền (hoặc cảnh sát sẽ đến gõ cửa và bắt giữ người đó.
Chính là sau khi chủ bài đăng thình lình biến mất khoảng nửa giờ, đột nhiên lại quay trở về trả lời.
“2 năm trước, lúc Dịch Trạch Thành ở một nước nhỏ ở châu Phi tham gia làm nhiệm vụ của MSF, không hề quan tâm đến sự phản đối từ phía chính quyền, kiên quyết phẫu thuật cứu một tên đầu sỏ cầm đầu lực lượng vũ trang chống chính quyền. Hơn nữa tên đầu sỏ kia hơn một tháng trước, vừa mới sai cấp dưới gây ra một vụ nổ bom ô tô, vụ nổ làm chết hơn 50 người dân thường vô tội. Cho nên dân chúng đã bao vây nơi trú điểm của MSF, thiếu chút nữa là không cho nhóm MSF đi ra ngoài.”
Tiết lộ này thật sự quá chấn động, tuy nhiên cũng có những người cảm thấy tiết lộ này là không đủ bằng chứng, nói không chừng là bịa đặt.
“Lòng bàn tay của Dịch Trạch Thành chính là tại lần bạo loạn đó mà bị thương, hắn ta bị thương ở tay, cho nên không thể không rời khỏi MSF. Chuyện này ở ban lãnh đạo cấp cao của MSF cũng chả phải là bí mật gì, chẳng qua là do nhà hắn ta có thế lực, nếu không người dân ở đó cũng sẽ không cho hắn còn sống mà trở về. Hắn ta chính là một tên sát nhân. Kẻ tiếp tay cuồng điên.”
Lúc sau cũng không biết ai dán thêm một bài báo, đích thị là bài báo về việc các bác sĩ ở MSF bị bao vây ở nơi trú điểm, đây là từ Internet lôi xuống. Vì vậy cuộc thảo luận lại bắt đầu đảo ngược hướng về phía người vừa tiết lộ bí mật.
Cái này còn có hình rõ chân tướng của tin tức kia, rất nhanh đã được chia sẻ lên Weibo, thậm chí còn tạo nên một bài Weibo dài, lên án Dịch Trạch Thành. Bình luận đều thiên về một hướng là phê phán anh tiếp tay cho tên tội phạm giết người, những bình luận ác ý tăng cao hơn bao giờ hết. Tựa như chỉ sau chớp mắt, Dịch Trạch Thành vì để đạt được mục đích, là một người không từ thủ đoạn nào.
Hiện tại, tại trụ sở chính của tập đoàn Minh Thịnh, Dịch Trạch Thành đang chủ trì cuộc họp hội đồng, bàn về việc thu mua một công ty dược ở Hồng Kông, đó là một công ty có thương hiệu hàng trăm năm, vốn chủ yếu bào chế thuốc Bắc, chẳng qua là những năm nay lại mở rộng phạm vi sang tới lĩnh vực thuốc Tây.
Mà chính yếu chính là, công ty dược này là do nhà họ Lục nắm cổ phần.
Hồng Kông Lục Gia, cũng coi như là trâm anh thế phiệt, chỉ tiếc là từ sau khi người sáng lập Lục Kiến Hoa qua đời, Bách Xuân Đường công ty dược có thương hiệu lâu đời này, càng ngày càng sa sút. Bây giờ giá trị trị trường của công ty từ 50 tỷ, giảm xuống một nửa.
Đối với việc thu mua Bách Xuân Đường, từ nửa năm trước sớm đã bắt đầu tiến hành rồi.
Dịch Trạch Thành đúng là một cường nhân, từ sau khi anh bước vào làm chủ Minh Thịnh, cũng sửa ngay phong cách làm việc của Minh Thịnh. Đặc biệt là một năm nay, anh mua thành quả nghiên cứu điều trị bệnh của viện nghiên cứu ở Mỹ, thu mua 2 công ty đã niêm yết. Minh Thịnh hiện giờ là cổ phiếu giá trị nhất trong các cổ phiếu y tế, kéo theo toàn bộ ngành y tế.
Ngay trước giờ bọn họ chuẩn bị thu mua Bách Xuân Đường, đột nhiên lại nhận được tin đồn về Dịch Trạch Thành.
Ai cũng hiểu được, bên ngoài thì là hướng về Dịch Trạch Thành. Nhưng trên thực tế là chĩa mũi nhọn về tập đoàn Minh Thịnh.
“Đối với việc thu mua Bách Xuân Đường, bất luận là do nguyên nhân gì, cũng không chậm lại được,” Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn thoáng qua báo cáo của công ty trong tay, Minh Thịnh đã đưa ra lời đề nghị tiếp quản Bách Xuân Phường vào tuần trước, chẳng qua là phía bên Bách Xuân Đường vẫn chưa trả lời.
Xem ra so với thực tại trước mắt, khả năng bọn họ cự tuyệt là rất lớn.
Sau khi hội nghị kết thúc, đầu tiên Dương Minh báo anh về bài đăng trên mạng. Anh ta nói: “Tôi đã liên hệ với chủ của diễn đàn yêu cầu gỡ bài rồi, nhưng đối phương vẫn luôn thoái thác.”
Một bài đăng kích động như vậy, có thể mang đến lưu lượng cho diễn đàn, đối phương bên kia làm sao có thể bằng lòng dễ dàng gỡ đi như vậy.
“Hơn nữa tôi cũng tìm kỹ sư IT chuyên nghiệp, tra ra địa chỉ IP là proxy*, lại còn ở nước ngoài, nên căn bản là không thể lần theo dấu vết được,” đối với loại tin đồn ác ý này, Dương Minh vốn là muốn trực tiếp tra ra địa chỉ của đối phương, sau đó báo cảnh sát mạng.
*Proxy: một Internet server làm nhiệm vụ chuyển tiếp thông tin và kiểm soát tạo sự an toàn cho việc truy cập Internet của các máy khách, còn gọi là khách hàng sử dụng dịch vụ Internet. Nói cách khác, khi một người dùng IP thông qua Proxy chỉ có thể tra ra IP chủ, không ra được chính xác những nhánh IP được chia sẻ cho người dùng.
Không ngờ rằng, người ta còn nghĩ nhiều hơn anh ta, đến IP cũng thông qua IP đại diện (proxy).
Dương Minh thấy mặt anh không chút biểu cảm, lại hạ giọng nói: “Hơn nữa chúng tôi phát hiện lần này có dấu vết hoạt động rõ ràng của thủy quân mạng*, công kích cực kì mạnh.”
*[Wǎngluò shuǐ jūn]: Lực lượng hải quân mạng thường được gọi là lực lượng hải quân hay còn gọi là xạ thủ mạng. Họ thường hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội như trang web thương mại điện tử, diễn đàn và Weibo. Họ giả vờ là cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường và ảnh hưởng đến người dùng bình thường bằng cách xuất bản, trả lời và phổ biến các bài đăng trên blog.
Anh ta cẩn thận liếc nhìn dò xét Dịch Trạch Thành, nhẹ nhàng nói: “Đích thị là hướng tới anh.”
Những việc lúc Dịch Trạch Thành ở MSF, chỉ sợ là rất ít người biết. Tin tức của đối phương lại tỉ mỉ, thậm chí đến sự kiện cụ thể đều nói rõ, người tung tin không chừng chính là người bên cạnh.
Lời này tuy anh ta không nên hỏi, nhưng Dương Minh nhịn không được nhắc nhở một câu: “Dịch tổng, mặc dù những lời này của đám thủy quân mạng không đáng tin. Nhưng ba người thành hổ*, vẫn nên sớm làm sáng tỏ mới ổn thỏa.”
*[Sān rén chéng hǔ]: Ba người trở thành hổ, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là sān rén chéng hǔ, có nghĩa là nếu có nhiều người cùng tung tin đồn, người ta có thể coi tin đồn là sự thật.
Huống hồ những tin đồn trên mạng, còn liên lụy đến tập đoàn Minh Thịnh. Nguồn quỹ mà các bác sĩ ở MSF hằng ngày kêu gọi, đều thông qua gây quỹ mà có được, nếu như trên phương diện mua sắm thực sự có hành vi tư lợi, nhất định là một vụ tai tiếng lớn. Đến lúc đó đừng nói thu mua Bách Xuân Đường, ngay cả đến bản thân tập đoàn Minh Thịnh có thể bảo toàn hay không, cũng không biết chắc được.
Cô cả ngày không kiểm tra Weibo, nếu không phải Mạc Tinh Thần gọi điện cho cô, cô vẫn còn không biết.
Cô nghe điện thoại xong, liền dùng Ipad đi tìm bài đăng, kết quả phát hiện ra mới trong thời gian một ngày, chỉ riêng lượt trả lời đã lên tới 20.000, đây đích thị là tốc độ của rửa màn hình* rồi.
*[Shuā píng]: Việc đăng tải nội dung trùng lặp trong hệ thống chat online trong thời gian ngắn còn gọi là rửa màn hình, hiểu theo nghĩa hẹp (phiên bản bùng nổ), đại khái là việc sử dụng số lượng lớn tin đăng để tấn công một bài đăng.
“Cậu nói xem bây giờ những người này làm sao lại có thể nghe tiếng gió lại nghĩ là có mưa*thế này.” Mạc Tinh Thần thật không nghĩ tới, vợ chồng nhà Hoắc Từ quả thực là sẽ không có thời gian yên ổn.
*[Tīng fēng jiùshì yǔ]: vừa nghe gió, nghĩ trời sắp mưa. Câu thành ngữ chỉ những người không có chính kiến.
Lúc trước là Hoắc Từ bị đồn làm tiểu tam, sau đó chứng minh được đích thị là kẻ khác cố tình hãm hại cô.
Rốt cuộc là giờ Dịch Trạch Thành lại bị đồn một chuyện như vậy, Hoắc Từ nét mặt điềm tĩnh, nhìn thoáng qua đại khái bài đăng, đặc biệt là những lời của người tung tin kia.
“Hoắc Từ, cậu sao không nói gì thế?”. Mạc Tinh Thần tự mình nói chuyện một hồi lâu, không nghe cô nói một câu nào.
Cô có chút do dự nói: “Chẳng lẽ mấy lời của tên tung tin này, nói ra đều là thật sao?”
Hoắc Từ hỏi lại cô: “Nếu như là thật, cậu cảm thấy anh ấy đã làm sai sao?”
Mạc Tinh Thần bị cô hỏi trúng rồi, Hoắc Từ cười nhạt, tiếp tục hỏi cô: “Vẫn còn nhớ lúc bọn mình năm thứ nhất học ở Đại Học Y, giáo viên chủ nhiệm có nói qua một câu không?”
Cũng không cần cô nhắc lại, Mạc Tinh Thần đương nhiên nhớ rất rõ, cô nói: “Chúng ta là bác sĩ, không phải là thẩm phán.”
Hoắc Từ không biết có phải là Dịch Trạch Thành thực sự gặp phải chuyện như vậy không, nhưng cho dù anh thực sự cứu tên cầm đầu lực lượng vũ trang chống chính phủ đó, cô cũng không cảm thấy anh làm sai. Trách nhiệm của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, mà việc phán xét một người, đó lại cần thẩm phán đi làm.
Chỉ tiếc là những người trên mạng này một chút cũng không hiểu, bọn họ cảm thấy hắn ta đáng chết, ai cũng không nên cứu hắn.
Nhưng vào lúc này, âm thanh cửa mở truyền đến.
Cô vừa ngẩng đầu liền trông thấy Dịch Trạch Thành mở cửa bước vào, Hoắc Từ nói vào điện thoại: “Vậy trước tiên cứ thế đi, tớ cúp máy đây.”
“Hôm nay thế nào,” Dịch Trạch Thành đưa tay ôm lấy cô, ôn nhu hỏi.
Hoắc Từ cười khẽ, nhíu mày nói: “Thím Tiền tay nghề tốt quá, em cảm thấy em chắc chắn sẽ béo lên.”
“Không sao, em xinh đẹp như vậy, cho dù có đầy đặn lên một chút, cũng đẹp như nhau,” không ngờ một người luôn lạnh lùng ít nói như Dịch tiên sinh, lại có thể đem toàn bộ năng lực ngôn ngữ để khen ngợi chuyện này của Hoắc Từ.
Anh cúi đầu cọ vào trán cô một cái, Hoắc Từ nhẹ nhàng cười, cô không nhắc đến bài viết khó lường kia.
Thế nhưng cô có thể nhìn ra, anh tâm tình không hề tốt.
Hoắc Từ không biết nên nói ra những gì để an ủi anh, từ khi anh lựa chọn trở thành một bác sĩ, liền một lòng muốn chữa bệnh cứu người. Có thể anh hoàn toàn không phải là một người vĩ đại, nhưng anh nhất định là một bác sĩ có trách nhiệm. Kể từ khi bọn họ bắt đầu gặp nhau, Hoắc Từ liền hiểu rõ anh.
Lúc anh ở MSF làm việc, nỗ lực bằng toàn bộ sức lực của mình. Anh từ bỏ điều kiện của bệnh viện cao cấp ở Hồng Kông, từ bỏ cuộc sống ở trong nước. Chỉ vì đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, đi giúp đỡ những người dân bị bao vây giữa bần cùng và loạn lạc.
Thế nhưng bây giờ những trải nghiệm mà đáng lẽ anh luôn cảm thấy tự hào, lại trở thành lý do để những kẻ khác công kích anh.
Những kẻ đó chỉ cần gõ bàn phím, đã mang anh trói vào bản án đạo đức, Hoắc Từ cảm thấy ghê tởm.
Cô khẽ nhón gót chân, hôn khẽ lên cằm anh, nhịn không được nở nụ cười: “Dịch tiên sinh, anh bây giờ lừa người giỏi quá.”
“Anh chỉ học cách nói thật.”
Hoắc Từ lần này thực sự cười rồi, cô ôm eo anh, vui vẻ cọ từ từ.
**
Lúc Nam Vãn mang theo nón cùng kính đen đi ngang qua, vẫn không thể không cúi đầu.
Cô ta của hiện tại, giống như chuột chạy qua đường. Một Weibo của Jewelry Everlasting, hoàn toàn đạp đổ cô ta. Đừng nói là tất cả công ty đều hủy bỏ hợp đồng với cô ta, ngay cả người đại diện của cô ta là Tử Vi, hôm qua cũng đã tuyên bố hủy bỏ hợp đồng với cô ta.
Nam Vãn ở nhà chờ vài ngày, thực sự lại chờ không được nữa.
Cô ta nhất định phải tìm được người này, nếu không vì người này, cô cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Cô ta đã ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm đợt hơn một tiếng đồng hồ, sau đó liền trông thấy một người đi tới trước chiếc xe Audi màu đỏ, bãi đỗ xe yên tĩnh, sau khi nghe tiếng mở cửa, Nam Vãn chạy vội đến.
“Cô Lục,” Nam Vãn chạy tới bên cạnh xe của Lục Vĩnh Hân, ngăn không cho cô ta đóng cửa xe lại.
Lục Vĩnh Hân bị cô ta đột nhiên lôi kéo, vốn dĩ có chút hoảng loạn, chẳng qua là lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ta, đột nhiên cười lạnh nhạt thành tiếng. Cô ta thản nhiên nói: “Là cô hả?”
“Cô Lục, tôi gọi điện cho cô rất nhiều lần rồi,” Nam Vãn có phần khốn cùng nói.
Lục Vĩnh Hân khinh bỉ nhìn cô ta một cái, bình thản nói: “Cô có chuyện gì sao?”
“Cô Lục, cô cũng nhìn thấy rồi, Jewelry Everlasting đối xử với tôi như vậy, ban đầu chuyện muốn ăn cắp ý tưởng này, là các người đã đồng ý rồi, bây giờ không thể để tôi một mình gánh chịu chứ?” Nam Vãn không nghĩ thái độ của cô ta lại lạnh nhạt như vậy.
Lục Vĩnh Hân phì cười, đánh giá cô ta, lắc đầu khinh thường mà nói: “Cô xem bộ dạng của cô hiện tại, có giống như con chó chết không?”
“Cô………” Nam Vãn sửng sốt.
Lục Vĩnh Hân dứt khoát bước xuống xe, thẳng tay đẩy cô ta ra khỏi cửa xe, khiến cô ta không thể ngáng đường.
“Cô nói là do chúng ta đồng ý, cô có bằng chứng không?”
Nam Vãn mặc dù sớm đã đoán được cô ta sẽ đối với mình như vậy, nhưng cô ta chạy tới tìm chính là đi tìm một hy vọng. Cô ta đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác, tức giận nói: “Cô không sợ tôi đem hết mọi chuyện này đi nói với Hoắc Từ? Chuyện cô ấy bị hãm hại thành tiểu tam, chính là cô thuê mấy tay paparazzi đi chụp.”
“Cô có bằng chứng, cứ việc đi,” Lục Vĩnh Hân làm động tác tay mang nghĩa mời, lúc bước lên xe, lại khinh rẻ liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu như không có, lần sau đừng tới làm phiền tôi, cô thua rồi, chỉ có thể cho thấy cô một thứ phế vật mà thôi.”
“Cô đừng nghĩ rằng cô có thể tiếp tục hại Hoắc Từ, cô cũng đừng quên, phía sau cô ấy còn có một Dịch Trạch Thành,” Nam Vãn sớm đã nghe, chuyện lần này của Jewelry Everlasting, chính là Dịch Trạch Thành động tay.
Bằng không Tử Vi cũng sẽ không lập tức hủy bỏ hợp đồng với cô ta như thế, Tử Vi chính là cũng bị phong sát cùng với cô ta.
Thuyền của Nam Vãn lần này đang chìm xuống, cái này ai cũng nhìn ra được.
Lục Vĩnh Hân cười nhạt một tiếng, lập tức lùi xe, để kính xe gạt qua người Nam Vãn, hất cô ta lại phía sau.
Rất nhanh, chiếc Audi màu đỏ đã biến mất.
Nam Vãn siết chặt lấy bàn tay, giận dữ nhìn theo hướng chiếc xe đang dần biến mất.
Dù cho cô ta có phải chết, cô ta cũng nhất định phải tìm một người chịu tội thay.
Em Cứ Thích Anh Như Vậy
Đánh giá:
Truyện Em Cứ Thích Anh Như Vậy
Story
Chương 77
10.0/10 từ 42 lượt.