Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó
Chương 28: 28: Đại Bạch Sớm Muộn Gì Cậu Cũng Là Của Tôi Thôi
Hôm nay tiến sĩ Bạch lạ lắm, có hơi "sôi nổi" quá mức.
Hào phòng tiêu tiền, nói chuyện thì cứ là lạ thế nào ấy, nhưng chỉ nhìn bên ngoài thôi thì cảm thấy không khác gì bình thường cả.
Sự thay đổi của nam thần làm Túc Tinh Dã vô cùng vui vẻ, nhưng tim cậu không đập rộn ràng lên như trước đây nữa mà cứ cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó vậy.
Ôm tâm trạng phức tạp này trong ngực hơn một tiếng đồng hồ, bữa ăn trưa xa xỉ cũng đến lúc kết thúc.
Túc Tinh Dã lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thật ra là lén lút chạy đến quầy phục vụ hỏi giá tiền, hơn nữa đã liên lạc với đồng đảng mượn tiền xong xuôi.
Con số ba ngàn mấy ập xuống làm cho Túc Tinh Dã choáng váng đầu óc trái tim rỉ máu, nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, vì nam thần, đầu rơi máu chảy cũng đáng, vậy nên cậu cắn chặt răng đưa mã thanh toán ra.
Ngoài dự đoán là nhân viên ở quầy nói cho cậu biết rằng có người đã thanh toán rồi, không cần phải trả tiền nữa.
Túc Tinh Dã ngạc nhiên, còn chưa nghĩ được chuyện gì đang xảy ra, vừa quay đầu đã nhìn thấy Bạch Yến Thừa ôm gấu bông đi tới, trên mặt treo nụ cười nhạt mang ý sâu xa quen thuộc.
"Ôm đã lắm." Bạch Yến Thừa đẩy gấu trắng vào trong ngực Túc Tinh Dã.
Túc Tinh Dã vội vàng ôm chặt nó, "Tiến sĩ Bạch, là sao ạ, đã nói là em mời rồi mà."
"Cảm ơn lòng tốt của em." Bạch yến Thừa xoa tóc mềm của cậu, giọng anh dịu dàng đến nỗi có thể nhỏ ra nước, "Lúc này đùa em thôi, ông chủ Hoa có thẻ vip, giảm được năm phần trăm, làm sao anh có thể để em tốn tiền chứ."
Hóa ra là Bạch Yến Thừa đã thanh toán từ mười phút trước rồi.
Trái lại Túc Tinh Dã có hơi ngượng ngùng, áp lực kinh tế đúng là đã giảm bớt, nhưng cứ luôn lợi dụng người khác không phải là tác phong của cậu, thế là cậu bèn lên tiếng bảo đảm: "Anh, chờ em lấy được tiền lương rồi, lần sau phải để cho em mời."
Bạch Yến Thừa không để ý lắm nói: "Vậy thì để lần sau."
Túc Tinh Dã cười thầm trong bụng, vô cùng vui vẻ.
Hai người ôm gấu lớn ra khỏi trung tâm thương mại, đứng ở ven đường do dự xem có nên gọi một chiếc xe hay không.
"Hay là đi bộ về đi anh." Túc Tinh Dã đề nghị, "Con gấu này to quá, không vừa xe taxi đâu."
Bạch Yến Thừa chắp tay sau lưng, vẻ mặt thong dong: "Tinh Tinh, em ôm mệt chết thì phải làm sao đây."
Hôm nay Túc Tinh Dã rất vui, cho nên quên mất phải giấu diếm sức mạnh thật, ngốc nghếch đáp lại: "Sao có thể, em mạnh mẽ lắm đó, một con gấu thôi mà."
"Hửm?" Ánh mắt của Bạch Yến Thừa lại soi xét lướt qua mắt chàng trai, treo lên môi một nụ cười vô hình, "Anh nhớ là đến ba lô em còn cầm không nổi mà, đừng cậy mạnh."
Mặt mũi Túc Tinh Dã cứng đờ, hơi xấu hổ chôn mặt vào ngực của gấu trắng, mơ hồ đáp lại: "À...!Đó là vì...!Vì hôm nay no bụng nên có sức rồi."
Bạch Yến Thừa không cho cậu trốn, anh đẩy đầu gấu lớn rađể lộ gương mặt đỏ hồng, cười hỏi: "Có thật là không cần anh giúp không?"
Túc Tinh Dã hơi ngước mắt lên một chút, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ ngờ vực: "Tiến sĩ Bạch, hình như hôm nay anh có hơi lạ..."
Ba chữ đầu gọi bằng giọng nói cực nhỏ, vừa nhỏ vừa mềm lại còn hơi trong trẻo, giống hệt như sợi dây nắm kéo dây thần kinh của Bạch Yến Thừa, dù ai nghe thấy cũng cảm thấy rụng rời.
Bạch Yến Thừa mơ hồ động lòng, nhưng trên mặt vẫn thờ ơ như trước: "Anh lạ thế nào?"
Túc Tinh Dã đột nhiên tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách hai người trong nháy mắt, kẹp giữa là một con gấu trắng lớn mềm mại, tầm mắt cả hai giao nhau ở khoảng cách cực ngắn.
Nhìn từ xa, hai nam một gấu đứng ở bên đường, người thấp hơn trông như đang làm nũng với người đàn ông còn lại vậy, cảnh tượng ấy vừa hài hòa vừa ấm áp.
Bọn họ rất giống một đôi tình nhân, người qua đường đều cho là vậy.
Túc Tinh Dã cũng nghĩ như thế.
"Hôm nay anh rất tốt với em." Giọng điệu Túc Tinh Dã chắc chắn, trong mắt ngập tràn phấn khởi và khao khát đơn thuần, "Có phải anh có chút thích em rồi không?"
"Một chút là bao nhiêu?" Bạch Yến Thừa đưa ngón tay út ra, đo chừng một lóng ngón tay hỏi, "Nhiều thế này sao?"
"Tiến sĩ Bạch, trả lời em đi." Túc Tinh Dã biết người đàn ông cố tình trêu mình, có hơi thẹn quá hóa giận, nhưng cậu lại không nổi giận, chỉ có thể kìm nén đến nổi mặt mũi đỏ bừng bừng.
"Chưa nghĩ ra." Bạch Yến Thừa nhàn tản đáp lại, tựa như đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nói.
Ngôn Tình Ngược
Lòng Túc Tinh Dã ê ẩm căng ra, chán nản dùng trán cụng lên đầu gấu trắng, khó chịu không nói lời nào.
"Được rồi, đừng lộn xộn." Bạch Yến Thừa không đành lòng bắt nạt cậu nữa, vòng tay ra sau lưng cậu vỗ nhẹ hai cái, "Đùa với em thôi, mua con gấu này cho em là vì muốn tặng quà sinh nhật em trước, mời cơm cũng thế."
"Hả?" Túc Tinh Dã giương mắt, tầm mắt chầm chầm dời đi, hướng về ánh mắt sâu thẳm kia, trong ngực nghẹn lại, "Tiến sĩ Bạch, anh nói là sinh nhật em sao?"
Bạch Yến Thừa cười nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng..." Túc Tinh Dã nhẩm lại ngày tháng, khó hiểu hỏi lại, "Sinh nhật của em là vào tháng sau mà."
Bạch Yến Thừa dùng giọng nói chứa đựng lòng háo hức không rõ, "Anh biết."
Sững sốt một lúc lâu, rốt cuộc Túc Tinh Dã cũng phản ứng được, kích động suýt nữa là ném bay gấu trắng trong tay đi, "Tiến sĩ Bạch, anh tặng quà sinh nhật trước cho em, chẳng lẽ là vì sắp phải đi vắng ạ?"
Túc Tinh Dã dính theo sát anh, mặt lộ vẻ sốt sắng: "Thật sự là phải đi sao anh?"
Trong mắt Bạch Yến Thừa xuất hiện lo lắng và bất lực, anh cũng không thích đến tỉnh khác công tác, hơn nũa đó còn là nơi hoang vắng không người, chỉ tiếc là vì công việc, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ đành gật đầu, "Tháng sau đi công tác, không biết lúc nào mới có thể về."
"Sao có thể như vậy được..." Túc Tinh Dã cảm thấy muốn khóc, trong nháy mắt cả người bị cảm giác mất mát và ủ rũ không thể dùng lời diễn tả bao phủ.
"Bình thường thôi, anh rất thường đi công tác." Bạch Yến Thừa lại xoa tóc Túc Tinh Dã, không biết từ khi nào hành động thân mật này đã trở thành thói quen của anh.
Túc Tinh Dã nở nụ cười gượng gạo, không hề được an ủi chút nào.
Bạch Yến Thừa nói tiếp: "Anh không ở đây, em phải biết tự chú ý an toàn, nếu như lại gặp côn đồ thì phải gọi báo cảnh sát trước."
Bây giờ Túc Tinh Dã nào có lòng rảnh rỗi lo lắng những chuyện này, trong đầu đều là nam thần sắp phải rời xa cậu, toàn bộ kế hoạch của cậu đã rối loạn lên cả rồi.
Cậu âm thầm tiếp tinh thần cho mình, lớn gan lớn mật dò hỏi: "Tiến sĩ Bạch, anh sẽ đi đâu vậy, có thể cho em biết không?"
Bạch Yến Thừa nhíu mày, "Đi Tây Bắc, sao nào."
"Không sao ạ, tò mò hỏi thôi..." Túc Tinh Dã nhanh chóng cúi đầu, che kín cảm xúc thật trong đáy mắt.
Ngày đi công tác đã được quyết định là vào đầu tháng sau, nếu như không ngoài dự đoán, Bạch Yến Thừa sẽ lên đường cùng với bộ phận lớn ở Sở nghiên cứu, bởi vì liên quan đến tính chất công việc, chuyến công tác của Bạch Yến Thừa có thể kéo dài đến ít nhất là nửa tháng, anh cũng đã từng đi chuyến công tác dài đến tận nửa năm.
Tính đi tính lại, dù Bạch Yến Thừa có nói sớm nhất là nửa tháng sẽ về, nhưng lúc đó Túc Tinh Dã cũng đã phải quay lại trường học, thời gian sống chung của bọn họ sẽ ngày càng ít đi.
Cho đến tận lúc tối, Túc Tinh Dã cũng không vui vẻ lên được.
Bạch Yến Thừa ngồi trong phòng ngủ đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, bóng đen nhỏ dài cứ lắc lư ở ngay trước cửa phòng anh, thỉnh thoảng thốt lên vài tiếng than thở.
"Ôi, gấu trắng à, phải làm sao đây." Túc Tinh Dã lại dừng ở trước cửa thở dài, tự nói chuyện với mình, rõ ràng là đang muốn thu hút sự chú ý của người nào đó.
Thế nhưng người nào đó chỉ thờ ơ nhìn thẳng, khóe môi treo nụ cười hờ hững, một lòng đọc sách thánh hiền, không hề bị bên ngoài làm ảnh hưởng.
"Đại Bạch, cậu chính là Đại Bạch của tôi!"
Túc Tinh Dã bỗng nhiên cao giọng, u sầu cũng biến thành vui sướng.
Bạch Yến Thừa khựng lại một lát, chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa.
Bóng đen bên ngoài vẫn còn đang lướt qua lướt lại, thậm chí cậu còn dùng hai chân gấu trắng lớn đá vào cánh cửa, lầm bầm, "Đại Bạch thân ái, tối nay ngủ cùng tôi nhé, tôi muốn ôm cậu ngủ, chúng ta ngủ chung."
Đây là mượn danh gấu trắng lớn để trêu anh sao?
Bạch Yến Thừa nâng kính, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ mà anh không thể lý giải nổi, hai tiếng "Đại Bạch" giống như dòng điện xẹt qua người anh, cũng khiến cho sóng lòng bình lặng không dấu vết của anh dao động như thể có ai đó vừa ném một viên đá vào.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Yến Thừa suýt nữa đã đứng dậy đi tìm băng keo đến, dùng băng keo dán miệng cậu lại, sau đó kéo bím tóc nhỏ của đối phương.
Còn chưa đợi anh hành động, cửa phòng đã bị gõ.
Anh vẫn luôn không thèm để ý, trái lại Túc Tinh Dã la lối ầm ĩ ngoài cửa không nhịn được ra tay trước.
"Cộc cộc cộc —— "
Một người một gấu dán sát vào cửa, Túc Tinh Dã bật chế độ lằng nhằng, thấp giọng nói, "Anh Đại Bạch, à không phải, là anh Yến Thừa, em vào được không?"
Bạch Yến Thừa thấy hơi đau đầu, anh xoa mi tâm, khóe môi kéo thành nụ cười bất lực nuông chiều: "Vào đi."
Túc Tinh Dã được như ý cười một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Thứ đầu tiền Bạch Yến Thừa nhìn thấy là gương mặt ngu ngốc của gấu trắng lớn, sau đó mới đến Túc Tinh Dã.
Gấu trắng lớn vừa mập vừa ngốc, cao cỡ một người trưởng thành, không gian phòng ngủ vốn cũng không lớn, Túc Tinh Dã vướng tay vướng chân ôm con gấu vào trong, suýt chút nữa đụng ngã kệ sách bên cạnh cửa.
Bạch Yến Thừa níu hai cái chân của gấu trắng, chờ cậu đứng vững lại rồi mới cười hỏi, "Tinh Tinh, có chuyện gì thế?"
Không biết có phải là do ảo giác hay không, Túc Tinh Dã cảm thấy nụ cười của anh vừa đẹp vừa kỳ lạ, sau lưng nổi lên một lớp da gà, như thể chuyện xấu cậu làm đã bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải chịu trả giá vậy.
Túc Tinh Dã cố gắng giữ nguyên biểu cảm, cầm móng vuốt của con gấu vung về phía người đàn ông: "Em đặt tên cho nó rồi."
"Ừ." Sắc mặt Bạch Yến Thừa vẫn dửng dưng, "Tên gì?"
Túc Tinh Dã nở nụ cười của cáo: "Đại Bạch."
"Không tệ." Bạch Yến Thừa hùa theo.
Không còn phản ứng gì khác nữa ư?
Túc Tinh Dã bất mãn bĩu môi, không cam tâm để cho câu chuyện kết thúc ở đây, cố tình buông con gấu xuống để nó ngồi dưới đất, chỉ lôi hai cánh tay, sau đó dời tầm mắt, cố định trên người Bạch Yến Thừa.
Tối nay tiến sĩ Bạch mặc một bộ đồ ngủ màu đen vừa mới mua, nút áo cài chỉnh tề, ánh đèn đổ bóng mờ lên mặt anh, lộ ra cảm giác cấm dục trong trẻo lạnh lùng, khí chất có một không hai.
Bỗng nhiên anh mỉm cười một cái, trong nháy mắt khí lạnh tản đi hơn phân nửa, kịp thời cứu vãn hình tượng người đàn ông ấm áp.
"Tinh Tinh, còn chuyện gì nữa không?" Một tay anh nắm chân gấu trắng lớn huơ huơ trước mặt Túc Tinh Dã, tay còn lại tùy tiện gác lên mép bàn đọc sách.
Đôi bàn tay này luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của Túc Tinh Dã, bàn tay trời sinh xinh xắn đẹp mắt, không giống như bàn tay mà đàn ông nên có, lại càng không giống với bàn tay của một kỹ sư Sở nghiên cứu, vừa thon vừa trắng, cũng rất mềm.
"Khách sáo quá." Bạch Yến Thừa không sôi nổi như ban ngày nữa, đến tối, anh lại trở nên kiệm lời.
Túc Tinh Dã hơi buồn bực thở ra một hơi, dồn hết sức giật run cánh tay gấu trắng lớn, bản chất tùy hứng cất giấu đã lâu bại lộ không bỏ sót chút gì.
"Có bút lông không ạ?" Túc Tinh Dã chượt hỏi, môi vẫn hơi vểnh lên như thể tủi thân lắm vậy.
"Cần nó làm gì?" Bạch Yến Thừa lục tìm trong đống bút lấy ra một cây bút lông, vừa đưa cho cậu vừa hỏi.
Túc Tinh Dã cầm bút, dùng răng cắn nắp bút, mạnh bạo đè gấu trắng lên trên bàn, sau đó cúi người xuống, níu lấy nhãn hướng dẫn giặt trên người nó, vì miệng đang cắn nắp bút nên nói chuyện không được rõ lời: "Viết tên của nó lên..."
Âm cuối vừa biến mất, hai chữ "Đại Bạch" đã nằm gọn trên nhãn giặt, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không trôi mất được.
Túc Tinh Dã hài lòng nhìn kiệt tác của mình, lại liếc nhìn Bạch Yến Thừa với ánh mắt mang ý sâu xa khác, sau đó nâng mặt gấu trắng lên hôn một cái: "Đại Bạch, sớm muộn gì cậu cũng là của tôi thôi, đêm nay tôi và cậu phải chung chăn chung gối, hạnh phúc bên nhau một đêm* mới được."
(*) Nguyên văn là - cộng độ lương tiêu
Bạch Yến Thừa cảm thấy buồn cười: "Giường đơn của em đủ chỗ cho cả nó à?"
"Không được thì sao." Túc Tinh Dã nâng cằ, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ không hiểu sự đời, "Em đè lên người nó ngủ, hoặc là nó nằm trên người em ngủ, chỉ cần có thẻ ở cùng một chỗ với Đại Bạch, đừng nói chi giường đơn, có ngủ trên sàn nhà em cũng chấp nhận."
Nghe vậy, ý cười trên môi Bạch Yến Thừa càng sâu hơn.
Đúng là càng lúc càng thú vị.
Chỉ tiếc là bây giờ còn chưa đến lúc, coi như thật sự muốn phát triển gì đó, cũng phải đợi anh đi Tây Bắc về cái đã.
Anh tiếc nuối lắc đầu một cái, mỉm cười hạ lệnh tiễn khách: "Vậy thì em về ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút,
Nói đến mức này rồi, Túc Tinh Dã cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, cậu ôm gấu trắng lớn chầm chậm rời đi, lúc đến cửa lại dừng bước giống như đột nhiên nghĩ thông suốt rồi vậy, sau đó do dự quay đầu: "Tiến sĩ Bạch anh đừng giận nha, em chỉ muốn nói chuyện với anh rồi chúc ngủ ngon thôi, không phải cố tình làm phiền anh đọc sách đâu, lúc nãy...!Anh sẽ không cảm thấy em rất ngây thơ đấy chứ?"
Bạch Yến Thừa đẩy kính lên, nghiêm mặt nói: "Có một chút."
Há, thật sự có thể nói thẳng ra miệng kia kìa!
Tay ôm gấu của Túc Tinh Dã siết chặt hơn, ấn đường giật lên, miệng rũ xuống lại có khuynh hướng cong lên, cậu dùng ánh mắt vừa tủi thân vừa oán giận trợn lên nhìn người đàn ông, hy vọng anh thu lại lời nói vừa rồi.
Nhưng cậu đâu ngờ Bạch Yến Thừa thích nhìn dáng vẻ này của cậu nhất, anh cảm thấy lúc cậu kìm nén lửa giận vô cùng đáng yêu và quyến rũ, rất muốn ôm cậu vào lòng ra sức xoa nắn cưng nựng.
Đè ép nỗi xúc động kỳ lạ đó xuống, Bạch Yến Thừa thong thả cười một tiếng: "Đùa thôi, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, không phải chỉ có con gái mới được chơi gấu bông, con trai cũng có thể, anh sẽ không cười em."
Túc Tinh Dã rất dễ dỗ, cũng rất dễ tin tưởng người khác, thế là lập tức vui vẻ cười toe, kéo hai chân gấu đang lê lết lên lắc lư, được như ý nguyện đáp: "Vậy thì em an tâm rồi.".
Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó