Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó
Chương 2: 2: Ông Chú Của Giáo Sư Nghiêm
Ngủ một giấc đến tận lúc trời hửng sáng.
Bạch Yến Thừa dậy đúng giờ ăn sáng, đến tám giờ, người đã lên đồ nhàn nhã xuất hiện ở Viện nghiên cứu Thí nghiệm kỹ thuật Hàng không vũ trụ thành phố S.
Anh đến sớm hơn một tiếng so với bình thường, đồng nghiệp ở đơn vị cũng đến sớm hơn giờ có mặt, các khâu cốt cán đều đã thay sang đồng phục màu xanh da trời, chuẩn bị đầy đủ tài liệu và kết quả thu được gần đây, tinh thần ai nấy đều phấn chấn chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo đến thị sát ngày hôm nay.
"Hôm nay có lãnh đạo to đến thị sát công việc, mọi người biểu hiện tốt một chút, nói không chừng tiền vốn hồi tháng trước xin có thể được phát xuống sớm đấy."
Một giọng nam vang lên trong đại sảnh mênh mông, thậm chí không nói lời nào vô ích mà đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ông trung niên đứng giữa sảnh nói chuyện chính là cấp trên trực thuộc của Bạch Yến Thừa, kỹ sư trưởng bộ phận quan trọng và cũng là người rất tài giỏi trong nghề.
Kỹ sư trưởng chỉ mới năm mươi tuổi nhưng tóc mai đã hơi trắng khiến ông trông có vẻ già hơn, trên mặt đã xuất hiện mấy vết sạm khá nổi bật song vẫn tràn trề sức sống, để vốn thí nghiệm của viện nghiên cứu có thể sớm nhảy vào tài khoản, ông nắm tay thành quả đấm rồi giơ cao, tràn trề hăng hái cất giọng, âm thanh có lực vang vọng suýt chút nữa là đâm thủng màng nhĩ của các tiến sĩ.
"Các đồng chí! Nếu như muốn nắm chặt chén cơm trong tay, chúng ta cần phải cố gắng thắt chặt lưng quần! Các anh chị đều là tinh anh trong nghề, không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc giống như đang chơi tháp cúc* được, anh chị phải đạt được thành tích xứng đáng với đóa hoa đỏ thẫm trước ngực chúng ta, tóm lại ba câu! Vì ngày mai tươi sáng! Vì tổ quốc lớn mạnh! Nhất định phải cầm được vốn trong tay!"
(*) Tháp cúc: hay còn gọi là thúc cúc () là một trò chơi bóng đá cổ đại Trung Quốc.
Kỹ sư trưởng hăng chí dõng dạc dặn dò mọi người, xúc động đến nỗi tóc bay tán loạn, khóe môi khô nứt, phong cách nói chuyện giống hệt như cái hồi ông diễn thuyết vào những năm bảy mươi, chọc cho mọi người bật cười.
"Được rồi, các anh chị đừng cười nữa, tóm lại nhớ lấy, biểu hiện tốt thì có thịt ăn, vốn chưa tới nơi thì cả đám đi mà gặm bánh ngô hết."
Cũng không thể trách kỹ sư yêu tiền như mạng, nguồn kinh phí dành cho các hạng mục nghiên cứu khoa học luôn khó đảm bảo, nhưng nếu như nói bằng lương tâm, thì trong vô số hạng mục thí nghiệm, việc xin vốn của Sở nghiên cứu Hàng không vũ trụ có thể coi như tương đối thuận lợi, được quốc gia coi trọng, đãi ngộ dành cho nhân viên nghiên cứu khoa học cũng có nhiều ưu đãi, ngoại trừ tiền trợ cấp cao, còn có cơ hội chọn ra một nhóm người tài đi nước ngoài học tập, trao đổi kiến thức về khoa học kỹ thuật.
Chẳng qua dục vọng con người là vô tận, lòng tham không đáy, mà ham muốn của cấp trên của Bạch Yến Thừa lại càng mãnh liệt hơn, lúc diễn thuyết trên người tản ra khí thế kiên quyết mạnh mẽ, ánh mắt toát lên sự hung hãn như thể những người hôm nay đến thị sát không phải lãnh đạo, mà là tên nhà giàu mới nổi người đeo đầy vòng vàng châu báu, kiểu gì cũng phải nhào vào cắn xé người ta mới được.
"Yến Thừa, cậu chờ chút."
Sau khi tan họp, kỹ sư trưởng gọi Bạch Yến Thừa lại.
Bạch Yến Thừa cùng với cấp trên đi vào một phòng tiếp khách không quá rộng rãi nhưng tràn ngập ánh mặt trời.
Vừa đóng cửa xong, kỹ sư trưởng liền bắt đầu dùng chiếc lược chải chuốt cái đầu bóng chẳng còn mấy lọn tóc, tròng mắt lóe lên sáng ngời, vừa dùng chiếc lược gỗ rớt mất mấy răng chải đầu vừa cười hớn hở nói: "Yến Thừa à, vốn từ tập đoàn Khang Giai đã đầy đủ rồi, không phải là chúng ta nên phái người đại diện đến tận nơi cảm ơn hay sao?"
Bạch Yến Thừa rót cho cấp trên một ly nước ấm, sẵn tiện bỏ vào ly mấy quả lười ươi mập thịt, cười nói: "Chuyện này phải để ngài ra mặt chứ, tôi không đủ tư cách."
"Ôi dào!" Kỹ sư trưởng phô trương kêu lên một tiếng, cũng bật cười theo, ông nhét cái lược vào trong túi áo, cầm lấy ly nước uống một hớp, con ngươi đen nhánh chớp mớ nhìn chằm chằm người kia, "Người ta chỉ mặt gọi tên muốn gặp cậu, tiến sĩ Bạch đảm nhiệm vị trí mặt tiền của chúng ta, sao lại nói là không đủ tư cách? Cái rắm! Ai dám nói không đủ tư cách, tôi đi làm thịt hắn ngay đây! Cậu nói cho hắn biết! Sao trên trời chính là lấy tên tiến sĩ Bạch của bọn này đặt cho đấy!"
Bạch Yến Thừa lắc đầu cười, bất lực với vị cấp trên thích nói chuyện cười và ưa chửi bậy này.
Bàn về lai lịch và cấp bậc ở Sở nghiên cứu, thì kỹ sư trưởng là nhân vật số một số hai, có điều ông không phải người kiểu cách nhà quan, không ai e sợ ông, đụng đến chuyện gì có liên quan đến tiền bạc là hóa "gian thương" ngay.
Cũng vì là một lãnh đạo không giống như lãnh đạo chút nào, Bạch Yến Thừa rất quý mến ông, cảm thấy ông là một sự tồn tại rất đặc biệt của Sở nghiên cứu.
Hết cách rồi, tiến sĩ Bạch lại thích kết bạn với những người khác biệt như thế đấy, trong vòng xã hội thu hẹp này, rất khó để anh có thể tìm được một người cùng chung chí hướng.
"Cốc cốc cốc!" Mấy tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Đọc truyện hay tại Tr ????????Truy????n.V????
Sở Phi Phi, cô nàng nghiên cứu viên của bộ phận, cũng là một trong số ít đồng nghiệp nữ thuộc Sở nghiên cứu, đẩy cửa ra thò đầu vào, nhìn một vòng quanh phòng rồi nở nụ cười ngọt lịm với Bạch Yến Thừa, sau đó mới nói với kỹ sư trưởng: "Lão Hạ, họ tới rồi!"
Kỹ sư trưởng họ Hạ sáng mắt lên, nhanh tay đặt ly nước xuống, huơ tay tạm biệt: "Đi đi đi, đi đón lãnh đạo nào."
Lão Hạ dẫn mười mấy thành viên sáng giá đi tiếp đãi lãnh đạo đến thị sát công việc, ngoại trừ mấy vị lớn hơi lạ mặt, thì còn có một thần tượng mà các đồng nghiệp hết sức quen thuộc, đó là vị giáo sư cũ của Học viện nghiên cứu Hàng không vũ trụ và cũng là thầy giáo của Bạch Yến Thừa.
Lần thị sát này khá kín kẽ vì không tiếp bất cứ ký giả từ bên ngoài nào, chỉ có một người đồng nghiệp dùng máy quay phim ghi chép lại toàn bộ quá trình.
Mọi người thay quần áo xong thì cùng tiến vào một khu vực mô phỏng trạm không gian.
Đến lượt lão Hạ thể hiện thành quả tốt nhất, ông đứng thẳng lưng, diễn thuyết không ngưng nghỉ một giây phút nào, giới thiệu cho các lãnh đạo về căn nhà sang trọng gồm ba phòng ngủ và hai không gian sinh hoạt khác.
"Nếu như nói phi thuyền Thần Chu chính là một chiếc xe nhỏ, vậy thì Tinh Nguyệt số 2 của chúng tôi chính là biệt thự hệ ngân hà..." Lão Hạ nói đến đây thì hưng phấn hơn hẳn, lại bắt đầu thổi phồng lên, "Phi hành gia của chúng ta có thể chạy ma ra tông, đá banh...!ở bên trong."
"Ha ha ha! Hay quá...!Vất vả rồi." Mấy vị lãnh đạo nể mjặt vỗ tay, gật đầu cười khen ngợi.
Cách nói chuyện của lão Hạ dí dỏm, rất biết kéo bầu không khí lên cao, không khí buổi thị sát công việc càng lúc càng thoải mái, không hề có cảm giác nặng nề.
Mấy vị lãnh đạo cũ xếp hàng bắt tay lão Hạ thật chặt, trong mắt tràn đầy cảm kích và chúc mừng, ai nấy đều nói hết lời khích lệ và an ủi.
Lão Hạ là một người khá thất thường, được khen cảm động đến nỗi hồ đồ, nhất thời quên béng chuyện tiền bạc.
Thời gian thị sát kéo dài đến hơn ba tiếng, đoàn người đi dạo từ toà A1 đến tòa A3, dưới sự dẫn dắt của lão Hạ bọn họ đã được chứng kiến vô số thành tựu khoa học.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, tất nhiên là Sở nghiên cứu phải chuẩn bị bữa trưa để chiêu đãi lãnh đạo rồi.
Trước khi đi vào phòng ăn, vị giáo sư già rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để ở riêng với Bạch Yến Thừa.
Giáo sư đã gần tám mươi tuổi, tóc mai bạc trắng như sương, sống lưng hơi còng, thân hình vừa nhỏ lại gầy nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, đi đứng tới lui nhanh lẹ, không kém gì người trẻ tuổi.
Tuổi nghề dạy của ông đã được năm mươi năm có thừa, chính ông là người phát hiện ra Bạch Yến Thừa tài trí hơn người, hơn nữa sau khi anh tốt nghiệp chính quy đã lập tức tuyển vào Sở nghiên cứu của mình.
Ông đưa học sinh của mình sang phía bên kia nhà ăn, cách xa chỗ mọi người, thân thiết nắm lấy tay của Bạch Yến Thừa: "Yến Thừa, lâu rồi không gặp em."
Mới tuần trước còn uống trà chơi cờ cùng ngài còn gì, cũng không thể gọi là lâu đâu.
Bạch Yến Thừa chợt lóe lên một đoạn độc thoại nội tâm, anh vẫn thản nhiên quan sát thầy giáo của mình, trên mặt là nụ cười hòa nhã: "Giáo sư Nghiêm, thầy cũng về hưu rồi, sao lại cứ chăm chỉ làm việc thế này, gần đây trong người có khỏe không?"
"Chả sao, mỗi ngày 200 mi li lít rượu thôi." Giáo sư Nghiêm giống hệt như đứa trẻ bướng bỉnh trong thân xác ông già, giơ hai ngón tay ra huơ huơ trước mặt.
Bạch Yến Thừa cầm lấy bàn tay nhăn nheo của thầy, lo lắng tràn ra đáy mắt: "Cô có cho phép thầy uống rượu không?"
"Hừ!" Sống lưng cong của giáo sư Nghiêm hơi thẳng lại, rất ra dáng con người làm chủ gia đình, "Bà ấy có thể quản thầy, thế thì cũng phải nghe thầy chứ."
Bạch Yến Thừa cười khẽ, không hề vạch trần lời nói khoác của ông cụ.
Giáo sư Nghiêm cũng cong môi, trong mắt toát lên ý cười tháo vát: "Yến Thừa, thầy có việc muốn nhờ em giúp một tay."
"Giáo sư Nghiêm khách sáo quá rồi, có chuyện gì thầy cứ nói thẳng ạ." Bạch Yến Thừa lễ phép đáp, "Chỉ cần là việc em có thể làm, chắc chắn sẽ không từ chối."
Thứ giáo sư Nghiêm cần chỉ là những lời này của anh, ông cảm động siết chặt tay anh, cũng không vòng vo mà nói thẳng ý đồ: "Thầy có một đứa cháu trai, nó đi học ở thành phố S nhưng còn chưa tốt nghiệp, cứ coi như là sư đệ em đi, cha mẹ thằng bé ở thành phố S, đứa nhỏ này hiếu thắng, bây giờ đang nghỉ hè nên muốn tìm việc làm kiếm ít tiền tiêu vặt, em cũng biết ở thành phố này rất khó để tìm thuê nhà, tạm thời nó không có chỗ ở, thầy nhớ là em ở một mình, có tiện cho thằng bé ở nhờ vài ba hôm được không."
Nhà của Bạch Yến Thừa ở rất gần đơn vị, đi bộ chỉ tốn mười phút.
Sáu năm trước thành quả nghiên cứu của anh được cấp phép, có thể nói đó là kỳ tích sáng tạo, tuổi còn trẻ mà đã có công ăn việc làm ổn định, vinh dự được nhận tiền thưởng một triệu tệ, đã thế còn thành công đăng kí hộ khẩu ở thành phố S, cũng nhận được căn nhà mà đơn vị phát cho.
Số tiền thưởng kia được anh phân chia rất rõ ràng, chỉ giữ lại cho mình hai trăm nghìn gửi ngân hàng dùng để làm tiền dưỡng già cho cha mẹ, phần còn lại thì quyên hết cho Sở nghiên cứu, dù sao cấp trên của anh chính là lão hạ "thấy tiền sáng mắt", mà vừa hay anh lại là kẻ lập dị không có hứng thú với tiền bạc.
Nhà Bạch Yến Thừa nằm trên đường vành đai Bắc Tứ, đó là một căn nhà kiểu cũ với hai phòng ngủ một phòng khách, không phải là căn nhà quá sang trọng nhưng cũng không tệ, khu phố có môi trường sạch sẽ gọn gàng, hàng xóm láng giềng đều là đồng nghiệp.
Có được một căn nhà nằm trong khuôn viên thành phố S cũng coi như là có được một thành tựu trong đời rồi.
Đối diện với lời đề nghị của thầy giáo già, Bạch Yến Thừa là một người có lương tri, làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cho được.
Anh còn chẳng màng nghĩ ngợi gì mà trả lời: "Không sao đâu thầy, đúng là em đang ở một mình, giáo sư Nghiêm, thầy cứ bảo cậu ấy liên lạc với em là được rồi, em sẽ sắp xếp."
Giáo sư Nghiêm thở phào nhẹ nhõm như thể mới vừa hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, bàn tay còn chưa buông tay Bạch Yến Thừa bỗng tăng thêm chút lực, bày tỏ sự hài lòng mà lắc lắc hai cái: "Yến Thừa, cảm ơn em, cứ quyết định như vậy nhé, thầy sẽ bảo tên nhóc khố...!Thằng nhỏ liên lạc với em sớm."
"Thầy đừng khách sáo với em." Bạch Yến Thừa nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của thầy mình.
Đây là lời thật lòng, từ trước đến giờ, Bạch Yến Thừa vẫn luôn ôm lòng biết ơn vị giáo sư già này, năm đó, nếu như không nhờ thầy cất nhắc và hết lòng đề cử, anh sẽ không thể thuận lợi giành được học bổng vào được Viện nghiên cứu Hàng không vũ trụ, thứ mà với điều kiện gia đình của anh muốn lấy được sẽ phải muộn hơn đến hai năm trời.
Tối hôm đó về đến nhà, Bạch Yến Thừa đã nghiêm túc xem lời nhờ vả của thầy như một nhiệm vụ, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, phòng sách ban đầu đã được anh đổi thành phòng ngủ phụ, bàn đọc sách thì dời sang phòng ngủ chính, chuyển vào phòng phụ thêm một chiếc giường đơn, trải giường đệm mới, còn chuẩn bị cả dụng cụ vệ sinh cá nhân.
Lúc anh bận rộn xong hết thảy, trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Bạch Yến Thừa nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, đôi mắt hẹp dài khép hờ nhìn ánh sáng tờ mờ trên trần nhà, không hiểu sao có hơi phấn khởi, anh sống một mình đã nhiều năm, nhưng trong lòng không hề nảy sinh chống cự, trái lại bắt đầu mong đợi việc sắp có một người khác tham gia vào cuộc sống của anh.
Cũng không biết là sẽ rất vui vẻ, hay là không thú vị gì hết nữa.
Anh mong chờ hai ngày, vậy mà chẳng chờ được gì.
Cháu trai của thầy Nghiêm không liên lạc với anh trước như dự đoán, suốt hai ngày trời chẳng nói chằng rằng, hại anh gấp ga gấp gáp chuẩn bị xong tất cả mọi thứ chỉ trong một buổi tối.
Chuyện này cứ thế kéo dài suốt một tuần, Bạch Yến Thừa vẫn đi làm như thường lệ, hết giờ thì tan ca, thỉnh thoảng đến quán bar của bạn thân ngồi một chút, đến nỗi khi anh sắp sửa quên mất lời gửi gắm của thầy Nghiêm rồi, thì rốt cuộc cái cậu cháu trai kia cũng chịu gửi tin đến.
Cháu trai thêm weixin với anh, thông tin chứng minh chính là một câu: Giáo sư Nghiêm là ông chú* của tôi.
(*) Nguyên văn - Di phu gia: là chồng em gái ruột của bà nên mình để là ông chú.
Bạch Yến Thừa mới vừa tan làm cách đó không lâu, anh nấu một tô mì, ngồi một mình trong phòng ăn, vừa húp mì vừa lướt điện thoại.
Sau khi chấp nhận kết bạn, anh tiện tay nhấn mở vòng bạn bè của đối phương, muốn nhờ vào nó tìm hiểu xem em trai đang học ngành gì, nào ngờ vòng bạn bè của em trai còn sạch hơn cả mặt, thiết lập chỉ có thể thấy bài viết trong vòng ba ngày nhưng anh lại chẳng thấy bài nào, avatar của cậu cũng rất đơn giản, chỉ là một nhân vật hoạt hình.
Bạch Yến Thừa mở đầu bằng một tin nhắn: Xin chào.
Sau đó cúi đầu húp nước mì, hai tai căng ra như thể chờ đợi tin trả lời của đối phương mọi lúc.
Đợi qua mấy phút, bên kia vẫn cứ nhấp nháy ba dấu chấm đen, trông như cậu đang rất chật vật với việc nên chào hỏi như thế nào.
Mãi hồi lâu sau, cuối cùng tin nhắn cũng được gửi đi thành công: Xin hỏi anh là tiến sĩ Bạch phải không?
Bạch Yến Thừa gõ chữ trả lời: Là tôi, xin chào nhé, tiểu sư đệ.
Xin chào tiến sĩ Bạch, em là ông chú của giáo sư Nghiêm.
Tin nhắn này vừa nhảy lên trước mắt Bạch Yến Thừa đã lập tức bị người nọ thu hồi mất.
Đối phương nhanh chóng sửa câu cú rồi gửi lại tin lần nữa: Giáo sư Nghiêm là ông chú của em.
Bạch Yến Thừa cười trộm trong lòng, đáp lại một chữ "Được", sau đó xấu xa đổi tên ghi nhớ của cậu thành Ông chú của giáo sư Nghiêm.
Anh đứng dậy dọn dẹp chén đũa, xong xuôi đặt điện thoại trên bàn ăn, mặt mũi đều lộ ý cười, ngồi nói chuyện phiếm với cậu em trai sắp sửa trở thành bạn cùng nhà.
Em trai còn nhỏ tuổi rất chính trực, hì hục sửa soạn một hồi lâu, thế mà chỉ gửi sang một tin nhắn cực kì già dặn: Mạo muội làm phiền, xin lỗi anh.
Cẩn thận không thú vị, không ngang bướng giống ông cụ họ Nghiêm chút nào.
Trong lồng ngực Bạch Yến Thừa bỗng nhiên sinh ra một cảm giác trống vắng, anh lau khô hai bàn tay ướt, cầm điện thoại lên rồi cũng gửi đi một đoạn tin nhắn chính trực: Chào tiểu sư đệ, nhà tôi ở khu phố Hằng Nguyên nằm trên đường vành đai Bắc Tứ, nhà không lớn, nếu như cậu vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp mà không ngại thì có thể chuyển đến đây ở tạm.
Em trai lập tức hồi âm ngay: Đm! Chắc chắn không ngại đâu!!!
Có lẽ cảm thấy ba dấu chấm than kia quá là mãnh liệt, em trai lại thu hồi tin nhắn, soạn một câu khác: Không ngại ạ, cảm ơn tiến sĩ Bạch!
Bạch Yến Thừa nhìn khung trò chuyện, không nhịn được khẽ bật cười.
Đứa nhỏ này có tật xấu gì đây này.
Anh gõ chữ trả lời: Khi nào tiện, nhớ liên lạc trước một ngày.
Em trai: Dạ được.
(icon ngoan ngoãn)
Chân mày Bạch Yến Thừa hơi nhướn lên, tựa như đang cười mà cũng như không cười, anh nhấc chân ra khỏi phòng bếp, tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa, điện thoại rơi xuống mặt ghế rồi nảy lên một cái, anh cũng chẳng thèm ngó đến.
==.
Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó