Duyệt Thần
C36: Chương 36
Tần Văn năm lần bảy lượt đều ra sức thuyết phục Đường Hinh Duyệt lấn sân sang lĩnh vực đầu tư bất động sản.
Có được cái gật đầu của Phó Dịch Thần, cùng với sự hậu thuẫn từ phía anh, Đường Hinh Duyệt cũng mạnh dạn đưa Đường thị sang một trang mới. Cô cũng hy vọng với dự án lần này cô sẽ hiểu biết nhiều hơn về bất động sản và mục đích cuối cùng của Đường Hinh Duyệt không phải lợi nhuận đem lại từ các dự án mà chính là Phùng Thiệu Phong, dù là bằng cách nào đi nữa, cô nhất định không bỏ qua cho ông ta.
Phùng Minh Hạo được Phùng Thiệu Phong đem về ‘dạy bảo’ nên thời gian gần đây hắn ta cũng tham gia khá nhiều vào các hoạt động kinh doanh của tập đoàn.
Hôm nay, Đường Hinh Duyệt theo lời mời của Tần Văn mà tham gia một buổi tiệc rượu chúc mừng các nhà đầu tư tham gia vào dự án lần này và người tháp tùng cô trong sự kiện lần này không ai khác chính là Phó Dịch Thần.
Cả hai tay trong tay đến chúc mừng Tần Văn và cùng mọi người tham gia buổi tiệc rượu. Tất cả đều diễn ra trong sự vui vẻ cho đến khi cô bắt gặp bóng dáng của Phùng Minh Hạo xuất hiện ở buổi tiệc.
“Chào Đường tiểu thư. À không đúng, phải là cô vợ hụt của tôi chứ.”
Đường Hinh Duyệt nở một nụ cười chế giễu: “Coi bộ Phùng thiếu gia rất chấp niệm với mối hôn sự kia nhỉ? Sao thế, không cam tâm à?”
“Dùng trò tiểu nhân thì có gì đáng để tự hào?”
“Tôi thà rằng bị người khác nói mình là tiểu nhân còn hơn là gả cho một người như anh thì anh biết vị trí của anh trong lòng của tôi như thế nào rồi đấy. Không bằng tiểu nhân nữa… Phùng thiếu gia à. Anh nên bớt bớt cái miệng lại nếu không…”
“Nếu không thì như nào? Hả?”
Phùng Minh Hạo lớn tiếng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, anh ta định đưa tay đánh Đường Hinh Duyệt nhưng chưa chạm vào được người cô đã bị Phó Dịch Thần đưa tay ngăn lại.
Anh vặn ngược tay về phía sau khiến anh ta hét lên trong sự đau đớn: “Áaaa… đau… mau buông ra.”
Nhưng hắn ta càng la Phó Dịch Thần làm mạnh tay hơn. Đường Hinh Duyệt thấy mọi người xung quanh bàn tán liền lên tiếng can ngăn: “Được rồi anh, đừng làm ồn ào ở đây, không nên.”
Phó Dịch Thần nghe lời cô liền thả nhẹ tay ra rồi hất người Phùng Minh Hạo về phía sau khiến hắn ta ngã nhào ra nền nhà.
Chưa kịp để anh ta có cơ hội phản kháng, Phó Dịch Thần liền đưa chân đạp lên người anh ta không cho Phùng Minh Hạo có cơ hội ngồi dậy.
“Không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao? Đựng tới người phụ nữ của Phó Dịch Thần này, tôi xem anh sống thế nào ở cái thủ đô này.”
“Buông tao ra.”
Phó Dịch Thần nhấc chân ra khỏi người Phùng Minh Hạo, anh ta liền nhanh chóng đứng dậy, thái độ kiêu căng nhìn Phó Dịch Thần: “Mày nghĩ mày là ai?”
“Phó Dịch Thần, nhớ cho kỹ cái tên này, sẽ có quà bất ngờ cho mày và Phùng gia đấy.”
Anh nói xong liền quay người đưa Đường Hinh Duyệt rời khỏi bữa tiệc. Cô vội vàng đi theo anh, chỉ có thể qua loa chào Tần Văn rồi ra xe trở về nhà.
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa cả hai trở về biệt thự. Trên xe, thái độ của Phó Dịch Thần vô cùng khó chịu, nhất thời khiến Đường Hinh Duyệt sợ hãi một phen.
“Dịch Thần.” Cô nhỏ giọng gọi anh.
“Hửm?”
“Anh định làm gì Phùng Minh Hạo thế?”
Phó Dịch Thần nhíu mày lên tiếng: “Em định xin cho hắn ta?”
“Không, xin gì chứ. Em chỉ muốn biết anh định làm gì thôi.”
“Rồi em sẽ biết. Đụng tới người của Phó Dịch Thần này chỉ có một con đường duy nhất và hắn ta cũng không ngoại lệ.”
“Anh giận hắn ta thì cũng thôi đi, sao lại bày vẻ mặt khó ở này với em chứ?”
Phó Dịch Thần bị cô buộc tội liền nhanh chóng lên tiếng phản bác: “Anh không có khó chịu với em.”
“Anh có.”
“Anh không.”
Phó Dịch Thần không thấy cô trả lời liền nói tiếp: “Tiện tay xử lý luôn Phùng Thiệu Phong, em không cần phải vắt óc suy nghĩ cách để đấu với ông ta. Em có bạn trai mà, anh cho phép em dựa dẫm vào anh, đừng ngại.”
“Anh biết?”
“Em không hề hứng thú với bất động sản nhưng lần này lại đồng ý tham gia vào dự án của Tần Văn thì anh biết em vẫn đang để tâm đến chuyện của ba em và Phùng Thiệu Phong.”
“Yên tâm, thế lực của ông ta không là gì so với nhà họ Phó. Anh giúp em xả cơn giận."
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Việc của ba em và Phùng Thiệu Phong, em dùng pháp luật chắc chắn sẽ không đấu lại ông ta khi giấy trắng mực đen đã rõ ràng như thế em dùng cách nào để vạch trần ông ta đây? Chi bằng dùng anh không nhanh hơn sao? Chắc chắn hiệu quả.” Phó Dịch Thần quả quyết.
“Cảm ơn anh.”
Phó Dịch Thần không hề hài lòng với lời cảm ơn của cô: “Chỉ như vậy?”
“Dịch Dương còn đang ở đây đó. Anh giữ liêm sỉ một tí xem nào.”
Phó Dịch Thần ra hiệu cho Hoàng Dịch Dương hạ vách ngăn trong xe xuống: “Như thế đã được rồi chứ?”
“Liêm sỉ của anh đi đâu hết rồi hả?”
“Không cần.”
Đường Hinh Duyệt dịch người sang hôn nhẹ lên môi anh: “Cảm ơn bạn trai nhé.”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn thì không cần, chỉ cần là thứ em muốn anh nhất định sẽ cho em được.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa cả hai về biệt thự riêng của mình. Ông bà Đường đã cho phép cho nên cả hai sẽ cùng nhau sinh sống ở đây.
[…]
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Quân Thần.
“Chủ tịch, ngài gọi tôi.”
“Xử lý tên Phùng Minh Hạo và nhà họ Phùng cho tôi. Chậm nhất là ba giờ nữa, tôi không thấy cái tên Phùng thị trên sàn giao dịch chứng khoán cũng như cha con Phùng Minh Hạo xuất hiện ở cái thủ đô này.”
“Đã rõ.”
Tuy Phùng thị và tập đoàn Quân Thần không có bất kỳ sự hợp tác làm ăn nào nhưng với thế lực của Phó Dịch Thần thì chỉ cần anh lên tiếng, các tập đoàn khác sẵn sàng rút vốn khỏi Phùng thị. Các mối làm ăn của Phùng Thiệu Phong đều bị Phó Dịch Thần ngăn chặn, nguồn vốn bị đóng băng hoàn toàn như cách ông ta đã làm với Đường Đức Chính.
Quả nhiên tốc độ làm việc của Hoàng Dịch Dương chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng. Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, cổ phiếu của Phùng thị liên tục tuột dốc không phanh, các hợp đồng liên tục xảy ra vấn đề, cổ đông cùng lúc rút vốn khiến Phùng Thiệu Phong trở tay không kịp, tập đoàn Phùng thị chỉ trong chốc lát chỉ còn một đống đổ nát thậm chí là tuyên bố phá sản chỉ trong vài tiếng đồng hồ vì không một ai dám chống lại Phó Dịch Thần để đứng ra rót vốn cho ông ta.
Duyệt Thần