Duyệt Thần
C15: Chương 15
Đường Hinh Duyệt không hối hận, chỉ là lúc Phó Dịch Thần gọi đến cô vẫn đang tắm nên vì thế mới không nghe thấy cuộc gọi của anh.
Trở ra, Đường Hinh Duyệt cầm lấy điện thoại xem đã mấy giờ khi ấy cô mới phát hiện Phó Dịch Thần đã gọi cho cô những ba cuộc. Thật hiếm khi thấy Phó Dịch Thần kiên nhẫn với một người như vậy.
Đường Hinh Duyệt ngay lập tức liền gọi điện thoại lại cho Phó Dịch Thần.
“Alo.”
“Ừ.”
“Là tôi, Đường Hinh Duyệt.”
“Tôi biết.”
Đương nhiên Phó Dịch Thần biết người gọi đến là Đường Hinh Duyệt, người ta còn kỹ tính lưu lại số điện thoại của cô cơ mà.
“Ừ, khi nãy anh gọi tôi đang tắm nên mới không nghe máy, anh đừng hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm? Hiểu nhầm chuyện gì?”
“À thì...” Đường Hinh Duyệt ngập ngừng.
“Hiểu nhầm Đường tiểu thư hối hận khi đã hẹn tôi ăn tối?”
“Không phải như vậy.”
“Ừ.”
Cái tên này, mẹ anh đẻ anh ra chỉ dạy mỗi chữ ‘Ừ’ thôi à, Đường Hinh Duyệt nghĩ thầm trong bụng.
“Cô đang ở đâu, tôi đến đón cô.”
“Ở nhà.”
“Đường tiểu thư, cô thật biết cách làm khó người khác nhỉ? Tôi làm sao biết được cô có bao nhiêu cái nhà và đang ở nhà nào?”
“Đường gia.”
“Ừ. Đợi tôi.”
Phó Dịch Thần nói xong tắt máy, nhanh chóng lái xe đến Đường gia để đón cô.
Đường Hinh Duyệt ngồi vào bàn trang điểm chỉnh lại tóc tai, trang điểm nhẹ một chút cho dễ coi sau đó cầm túi xách đi xuống nhà đợi Phó Dịch Thần.
Đường phu nhân nhìn thấy cô liền lên tiếng: “Tới giờ cơm tối rồi, con ra ngoài sao?”
“Dạ. Con có hẹn, sẽ ăn tối bên ngoài luôn nên ba mẹ không cần đợi con đâu ạ.”
“Ừ, lái xe cẩn thận đó.” Đường phu nhân dặn dò.
“Hôm nay con không lái xe.”
“Hửm?”
“Người ta đến đón con.”
“Người ta nào chứ? ”
“Bạn con.”
Ngay lúc này, điện thoại của Đường Hinh Duyệt vang lên cuộc gọi của Phó Dịch Thần, Đường Hinh Duyệt như vớ được chiếc phao cứu sinh.
“Bạn con đến rồi, con đi đây nha mẹ.” Đường Hinh Duyệt gấp gáp chào Đường phu nhân sau đó cầm túi xách rời đi.
“Alo.” Vừa đi Đường Hinh Duyệt vừa nghe điện thoại.
“Tôi đang ở trước.”
“Ừ, tôi đang ra đây.”
Chiếc siêu xe đậu bên đường, đối diện là cổng chính Đường gia. Đường Hinh Duyệt vừa ra đến cổng chiếc siêu xe đã đập vào mắt, cô nhanh chóng đi qua đường.
Phó Dịch Thần nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đến gần, anh mở cửa xe bước xuống, ga lăng mở cửa cho Đường Hinh Duyệt ngồi vào trong ghế phụ.
Phó Dịch Thần nhấn ga lái xe rời đi. Trên xe, chẳng ai chủ động bắt chuyện với đối phương, không khí trên xe bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Phó Dịch Thần nghĩ mình là đàn ông, không nên để phụ nữ chủ động, liền ập ừ bắt chuyện với Đường Hinh Duyệt.
“Đường tiểu thư muốn ăn gì?”
Bất ngờ khi Phó Dịch Thần bắt chuyện, Đường Hinh Duyệt có chút không quen, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải.
“Tôi ăn gì cũng được, không kén ăn.”
Phó Dịch Thần gật đầu: “Ừ.”
Anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng, nhân viên nhà hàng đưa hai người vào phòng VIP. Thực đơn được đưa lên cho Đường Hinh Duyệt chọn.
Cô cũng nhanh chóng chọn một vài món rồi đưa lại thực đơn cho Phó Dịch Thần: “Phó tổng anh cũng chọn đi.”
“Được.”
Thức ăn được đưa lên, Phó Dịch Thần thấy Đường Hinh Duyệt cứ nhìn mãi không chịu ăn đâm ra khó hiểu: “Sao thế?”
“À, không sao.”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt thở hắt một hơi, cô quên dặn nhà bếp không bỏ hành mất rồi, Đường Hinh Duyệt nhanh chóng dùng đũa gạt hành sang một bên. Phó Dịch Thần nhìn thấy liền nhanh chóng cầm lấy đĩa của Đường Hinh Duyệt, vớt ra qua một bên sau đó mới đưa lại cho cô.
“Không ăn được hành?” Phó Dịch Thần hỏi.
Đường Hinh Duyệt ngại ngùng, vừa bảo không kén ăn nhưng bây giờ lại để người ta lựa hành ra giúp, cô cảm thấy có phần hơi mất mặt một xíu.
Chấn chỉnh lại tinh thần, Đường Hinh Duyệt gật đầu.
“Tôi đã vớt hành ra rồi, cô ăn đi.”
“Cảm ơn anh.”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Không cần khách sáo.”
Đường Hinh Duyệt gắp một miếng cho vào miệng, nhịn không được liền lên tiếng, cô muốn biết anh nghĩ gì về mình.
“Có phải anh cảm thấy tôi rất kén ăn không?”
“Không.” Phó Dịch Thần dứt khoát đáp.
Phó Dịch Thần thấy Đường Hinh Duyệt có vẻ không tin liền nhoẻn miệng cười: “Sao thế? Không tin à?”
Đường Hinh Duyệt gật đầu rồi lại lắc đầu, lúng túng đáp: “Không phải như vậy. Tôi không có ý đó.”
“Vậy ý Đường tiểu thư là?”
Có cần phải hỏi đến cùng như vậy không, Đường Hinh Duyệt thở dài không biết trả lời như thế nào.
“Không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Tôi cũng có vài món không ăn được, đừng đặt nặng vấn đề như vậy.”
“Ừm.”
Có được câu trả lời, Đường Hinh Duyệt cảm thấy thoải mái hơn một chút, vui vẻ dùng bữa. Đến cả chính Đường Hinh Duyệt cũng không hiểu vì sao mình lại để ý Phó Dịch Thần nghĩ gì về mình nhiều như vậy. Phó Dịch Thần thấy cô vui vẻ dùng bữa, tâm tình cũng vui lây theo.
Dùng bữa xong, cả hai cùng nhau đi dạo một vòng thành phố. Đường Hinh Duyệt không hiểu tại sao mình lại có thể vui vẻ đi dạo với một người nổi tiếng lạnh lùng, tàn bạo như Phó Dịch Thần nhưng khi tiếp xúc với anh, Đường Hinh Duyệt lại cảm thấy anh khá dễ gần lại còn rất tinh tế.
Phó Dịch Thần thấy trời cũng đã khuya, anh lái xe đưa Đường Hinh Duyệt trở về Đường gia.
“Cảm ơn Phó tổng vì bữa tối, tôi rất vui.”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt cầm lấy chiếc túi đựng chiếc áo vest đưa cho Phó Dịch Thần: “Áo vest của anh tôi đã giặt sạch rồi, trả lại cho anh.”
Thấy vẻ mặt của Phó Dịch Thần, Đường Hinh Duyệt nói tiếp: “Sao thế? Không tin là tôi giặt?”
Phó Dịch Thần lắc đầu: “Không phải.”
“Ừ, trả áo lại cho anh. Xin lỗi vì thời gian vừa rồi tôi hơi bận nên không liên lạc để trả lại cho anh được.”
“Công việc rất vất vả sao?”
Đường Hinh Duyệt gật đầu: “Cũng hơi vất vả, dù sao làm hai công việc cùng một lúc cũng không phải chuyện dễ dàng gì huống hồ gì công việc ở bệnh viện thôi cũng đã chiếm rất nhiều thời gian của tôi.”
“Tại sao không học kinh tế để về làm việc cho tập đoàn Đường thị mà lại chọn học y?” Phó Dịch Thần thắc mắc.
“Tôi là thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh đó nhưng bác sĩ là niềm đam mê của tôi, không thể từ bỏ được. Vừa rồi tôi còn thực hiện một ca phẩu thuật rất khó nhưng cuối cùng cũng đã thành công mỹ mãn.” Đường Hinh Duyệt nói với Phó Dịch Thần với giọng đầy tự hào.
Phó Dịch Thần cảm thấy Đường Hinh Duyệt tâm tình đang rất vui vẻ, thoải mái trả lời các câu hỏi của anh, được đà anh hỏi tiếp, có như vậy anh sẽ hiểu cô nhiều hơn: “Vậy tại sao lại về điều hành Đường thị?”
“Tôi có bằng thạc sĩ, không dùng không phải rất phí phạm sao?”
“Trước đây tôi vẫn làm việc ở Đường thị mà chỉ là không nhiều như bây giờ thôi. Dạo trước, ba tôi có hợp tác đầu tư bất động sản với Phùng Thiệu Phong nhưng bị ông ta lừa gạt đầu tư vào các dự án ma, kết quả anh cũng biết rồi đó. Sau sự việc ấy, ba tôi cũng muốn lui về nên buộc lòng tôi phải về điều hành Đường thị.” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Thế còn công việc ở bệnh viện?”
“Tôi vẫn sẽ làm nhưng chỉ những ca phẩu thuật cần đích thân tôi phẩu thuật thì tôi sẽ làm, đó là niềm đam mê của tôi, có thể làm ít nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Duyệt Thần