Duyệt Qua Nhất Chi Hà
Chương 3: Hoàn
Hotsearch bạo đỏ rồi!
#Tạ Chi Hà tiết lộ danh tính bạn gái#
#Hà Duyệt#
#Tạ Chi Hà bá đạo dẫn bạn gái rời đi#
Một ai đó đã lần theo bài đăng công khai của tôi trên Weibo, tìm ra được tài khoản phụ của Tạ Chi Hà.
""Duyệt Qua Nhất Chi Hà" *, trời ơi cú tui, ngọt quá cha mạ ôi!"
*越 (yuè) nghĩa là vượt qua, đồng âm với tên nữ chính là 悦 (yuè)
"Chiếc tài khoản phụ này đã hoạt động được hơn nửa năm rồi, chỉ đăng đúng một bài công khai mối quan hệ với Hà Duyệt. Có đánh chếc tôi đi tôi cũng không nói cho ai biết đâu."
Tôi đang ngồi trong xe của Tạ Chi Hà, điện thoại liên tục đổ chuông khiến tim tôi đập rất nhanh.
"Hay lắm! Cậu giấu kỹ thật đấy! Nói mau, hai người đã đi tới bước nào rồi hả? Hôn môi? Hay là…?"
Tôi lỡ tay bấm vào loa ngoài, giọng nói cợt nhả của cô bạn thân thời thơ ấu Trần Đình vang lên. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được có ánh mắt ai đó ở trong xe đang nhắm thẳng vào mình. Tôi vội vàng ấn tắt đi, sau đó liếc nhìn Tạ Chi Hà. Anh đang nghiêng đầu, tựa như đang ngắm nhìn cảnh vật qua cửa kính xe.
Tôi bĩu môi. Ông anh này, anh còn giả vờ giả vịt gì nữa, rõ ràng là anh đang nhìn trộm người ta mà.
Trần Đình gửi tin nhắn tới: "Nhưng mà Duyệt Duyệt, tớ muốn nhắc nhở cậu một chuyện. Rất có thể Tạ Chi Hà thích đàn ông đấy, gu của anh ấy mặn lắm."
Tôi: "???"
Trần Đình: "Tớ có một ông anh họ là tay săn ảnh. Anh ấy đã chụp được một bức ảnh Tạ Chi Hà hẹn hò với một người đàn ông lực lưỡng cách đây vài ngày. Họ gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng, có nến, có rượu và đồ ăn ngon trên bàn. Tạ Chi Hà ăn mặc bảnh tỏn như sắp lên sân khấu nhận thưởng ấy, với cả, suýt thì bị thằng cha kia cưỡng hôn nữa đó."
Mắt tôi như muốn rớt ra ngoài luôn: "???"
Trần Đình: "May mà có cảnh sát tới ngăn được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Tạ Chi Hà một cái rồi trả lời tin nhắn: "Thực ra đấy chỉ là hiểu nhầm thôi."
Sau đó tôi giải thích đại khái đầu đuôi mọi chuyện cho Trần Đình biết.
"Nghĩa là, ảnh đế yêu cậu, nhưng cậu lại xem người ta là một tên lừa đảo hả? Rồi cậu bỏ ra hai trăm tệ để thuê một tên cao to lực lưỡng đi gặp mặt thay mình, suýt nữa thì tạo cơ hội cho hắn ta lợi dụng anh ấy?"
"Tớ nói không phải chứ Duyệt Duyệt, nếu tớ mà là Tạ Chi Hà thì giờ ta đã đá bay cậu rồi."
Trần Đình bất lực nói thêm: "Sau vụ đó, bọn tớ điều tra ra được cái tên kia là một fan nam của Tạ Chi Hà, đích xác là fan cuồng ấy. Cũng may là cậu biết đường gọi cảnh sát từ trước."
Cảm giác tội lỗi trào dâng khiến tôi không dám ngẩng đầu lên.
"Lúc đó Triệu Điềm đã cho tớ thấy rất nhiều những đoạn tin nhắn, luôn miệng thề rằng cậu ta là bạn gái của Tạ Chi Hà."
"Vả lại, trước đó nữa cậu ta cũng biết được chuyện mẹ tớ sắp xếp mấy buổi xem mắt cho tớ. Tớ từng gặp đối tượng xem mắt tự xưng là Tần Thủy Hoàng, anh ta cứ nói bản thân may mắn thức tỉnh trong thân thể của người khác, xin tớ cho vay một triệu tệ để chế tạo một cỗ máy thời gian, giúp anh ta quay về quá khứ thống nhất sáu nước."
Biểu tượng cười haha của Trần Đình bay tràn màn hình.
Tôi đang định gõ chữ, xe bỗng nhiên rung lắc rất mạnh, tôi mất đà ngã sang một bên, một tiếng rên nghèn nghẹn khẽ cất lên. Tôi từ từ di chuyển ánh mắt, bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.
Toàn thân tôi cứng đờ, bàn tay vô thức nắm chặt. Nhưng vừa bắt đầu ngồi thẳng dậy, tôi chợt nghe tiếng khuy áo đứt ra, sau đó lăn xuống sàn xe.
Tôi: "..."
Tạ Chi Hà khẽ cau mày, chắc đang định nói gì đó, xe tiếp tục lắc lư, tôi lại ngã chúi vào ngực anh một lần nữa.
Một mùi hương ngọt ngào, sảng khoái xộc vào khoang mũi, tựa như sương tuyết tan dần trong một ngày mùa đông, lại giống như con suối trong lành chảy trên núi vào một ngày mùa hè.
Điện thoại vẫn vang lên tiếng chuông báo, còn tôi thì ngẩn ngơ trong vòng tay của Tạ Chi Hà.
Một bàn tay thon gầy đặt lên vai tôi, sau đó đẩy tôi ra.
"Em ổn chứ?" Anh hỏi tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt, xa cách.
Anh như đang cố ý vạch rõ khoảng cách với tôi, tôi hiểu ra anh vẫn còn giận, nhanh chóng giải thích mọi chuyện với anh, thừa nhận lỗi lầm với thái độ thành khẩn.
"Em xin lỗi, em biết em sai rồi."
Tạ Chi Hà im lặng nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười: "Em sai ở đâu?"
"Em không nên nghĩ anh là kẻ lừa đảo."
"Còn gì nữa không?"
Tôi rầu rĩ: "Đáng lẽ em không nên xì tiêm ra đi thuê người giả danh mình tới gặp anh, hôm ấy có lẽ anh đã rất mong đợi…"
gì
tôi, trên môi nở nụ cười nhưng
người tới buổi hẹn và báo cảnh sát. Nếu anh thực sự là kẻ lừa đảo, vấn đề này thậm chí còn có
tin của đối phương bằng cách chuyện trò với người ta về những chủ đề quá rõ ràng và thân mật. Hơn nữa, em
hôm tôi chạy bộ tới hụt hơi, chẳng
"Anh đang ghen
Sau đó, anh tránh né ánh mắt của tôi ngữ khí
ra được công tắc
anh đang tự
ửng đỏ, tôi có chút
trách tôi không tới buổi hẹn mà anh đã cất công chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh chỉ tức giận
Chi Hà, tin em đi, hôm ấy em chạy bộ
lại, trong ánh mắt hiện
như em nói
không cần
hút, cảm xúc dâng trào trong mắt, lắng
không hiểu vấn đề của
vô thức muốn nắm tay
bản là em
tới, thẳng thừng hôn anh. Hôn được mấy
yêu em, em lại chỉ
vào ghế, tôi ôm đầu anh, bàn tay tôi nâng cao, ngón tay chụm
nụ hôn say đắm vẫn chưa dứt. Hơi thở
răng đang quyện vào nhau của hai chúng tôi. Tôi
"Hà Duyệt, em
về nhà rồi mau chóng
ghế sô pha, tim đập
nhắn đến, hỏi tôi
mắt, nhắn lại:
Anh ấy có nói sau này
sáng lên:
dẫn dắt: "Anh ấy
lặng lẽ xóa tên anh
cậu. Dỗ dành đàn ông đúng là không dễ, nhưng nếu người
cô bạn tốt một bao
ta thấy được sự
đang tập trung giải một bài toán
thích anh ấy. Thế nên cậu cứ thẳng thắn nói ra đi,
tức gửi tin nhắn cho
phản hồi ngay
một tin nhắn:
tôi gửi ảnh chụp màn hình sang cho Trần Đình:
Đình:
vẫn không hề nhắn lại một câu, khiến tôi cứ hoài nghi liệu có
tôi vẫn phải
làm mỗi sáng khi thức dậy chính là nhắn
không tin" sang "...", sau đó là "Hà Duyệt, em có
khổ chếc được mà chẳng ai thèm đón!" cho Tạ
Điềm
làm việc sai trái và hối lộ giáo viên,
nét mặt ban đầu nữa, mái tóc xoăn gợn sóng nhuộm vàng rực
sẹo trên cổ cô ta, nó được một lớp
lên che cổ, vẻ mặt mất
rời đi thì bị cô ta ngăn lại: "Cậu
vì cậu bỗng nhiên trở
hồi lâu, cười buồn:
nhớ Thẩm
cùng cũng xuất hiện một người có cái tên ấy:
phòng cực kỳ nóng và ngột ngạt, tôi đang nằm bò ra bàn ngủ với một cuốn sách che đầu. Một cơn gió mát mẻ thổi
học, Thẩm Tống đã tỏ tình
đời tôi. Nhưng bất kể tôi có cố gắng cách mấy để làm cậu ấy vui vẻ, cậu ấy vẫn luôn tỏ ra lạnh
xong, ánh mắt
Vãi chưởng, cái tên khốn Thẩm
bỏ rơi tôi chỉ
hợp đồng cho vay trên mạng. Sau đó, có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi sẵn lòng thay tôi trả món nợ đó nên tôi đã đồng ý làm
đảo. Những tin nhắn trò chuyện tôi cho cậu xem đều là của tên lừa đảo kia. Nhưng lúc đó tôi thật sự ngu ngốc, hoặc có lẽ là vì tôi nóng lòng muốn
hôm đó, tôi vô tình xem được tấm ảnh chụp ngày tốt nghiệp cấp ba của cậu.
"Nhưng tôi chưa
cậu ấy lại si mê cậu đến thế? Đàn ông đích thị
cậu vẫn luôn giữ bí mật. Vậy tại sao tháng trước cậu lại
nhìn tới nhìn lui trên người tôi với vẻ nghiền ngẫm: "Tất
choáng
vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải ôn thi đại học nên áp lực tâm lý rất lớn, gần như mắc bệnh trầm cảm. May mà có một bộ phim của Tạ Chi Hà đã cổ vũ tinh thần cậu. Sau
cảm cậu dành cho anh ta không
một người rất xa vời,
đại học cũng chẳng yêu ai. Cậu phát
khoác lác với cậu rằng bạn trai tôi là Tạ Chi Hà đấy, tôi cố ý tận dụng các mối quan hệ để lấy được thông tin lịch trình của anh ta, cố tình
nhỉ? Tôi đã đứng tựa cửa
mắt của Triệu Điềm chợt trở nên
Hà đến thế, tự dưng tôi lại thấy
số tiền moi được từ bố đường mới kiếm được để hối lộ ban
vết thương trên người cậu hôm nay đều
lại, không phủ
thật sự là Tạ Chi Hà đấy. Hà Duyệt,
cậu, Tạ Chi
đôi mắt đỏ hoe hiện lên
rúc trong cái mương hôi hám. Không một ai
tôi chưa từng làm gì
mộ của cậu, nhưng việc cậu lên sóng trong một bộ đồ hàng hiệu với lên sóng trong một bộ đồ đơn giản có khác biệt gì trong lòng họ không? Hay đơn giản chỉ là để thỏa
sự lựa chọn của chính cậu và cậu phải tự chịu
ta nữa, xoay người rời đi. Vừa mở cửa ra, tôi trông
Tạ Chi Hà lên xe, im lặng
Nhà
hồ ra, ôm eo, nâng cằm tôi lên, đặt nụ hôn xuống, tôi
của tôi: "Lúc em nhắn tin than thở phải chuyển
không phải là tôi tự mình đa tình: "Sao lại ở gần đây
Hà sảng khoái thừa nhận:
đang ở rất gần tầm tay với của mình, đôi
nghe thấy
ôm lấy mặt tôi, vuốt v3:
"Ngày nào em
đầu hôn lên môi tôi, nói nghiêm
khi ấy em phát hiện ra anh không phải là lừa đảo, nhưng bộ dạng anh lúc đó rất tức giận, em sợ muốn
không biết
mắt của anh, cảm
đã yêu thầm anh bốn năm, còn
nên mới đồng ý hẹn hò với anh suốt một tháng
vào mắt tôi: "Ai bảo
ấy nghĩ gì, tim bất giác đập mạnh:
ấy, em bé hơn anh nhưng đã luôn
phục: "Em chả nhớ chuyện gì
Hà nheo
dám nói một câu
tôi có thể dám nói "Em
Trần, từ đó biết được rất nhiều chuyện
tôi bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian chăm sóc tôi nên thường vứt tôi lăn lóc bên nhà Tạ Chi
tôi lớn lên
về nhà, dạy tôi chơi đàn piano. Sau mỗi giờ học, anh
Tôi nói với dì Trần: "Anh Chi Hà thật tốt, từ giờ về sau, con có thể làm con dâu của dì được không ạ?"
Hồi nói câu đó, Tạ Chi Hà đứng gần đó nghe được, vẻ mặt bình tĩnh nhưng hai tai đỏ bừng.
Không ngờ nghe tôi kể lại, Tạ Chi Hà bỗng dưng mỉm cười: "Thật ra trước đây anh đối với em không tốt lắm, còn khá lạnh lùng."
Tôi: "???"
Chẳng lẽ là dì Trần nhớ nhầm rồi?
"Là vì mẹ anh cảm thấy có lỗi với em, còn đối với đứa con trai ruột của bà là anh thì chỉ đang chiếu cố thế thôi."
Tôi đáp lại một tiếng "ồ" khô khốc.
"Cho đến sinh nhật của anh, mẹ anh dẫn cả hai đứa mình đi khu vui chơi. Vì đông người nên hai đứa mình bị tách nhau ra. Lúc bảo vệ dẫn hai mẹ con anh đi tìm em, em đang lúi húi giúp bác bán hàng rong nhặt những chiếc vòng cao su người ta chơi ném vòng mới xong."
"Nhặt vòng á?"
Tạ Chi Hà ậm ừ: "Em mê mẩn một chiếc ly trà cực đẹp nhưng biết có chơi cũng không thắng được, không có tiền chơi lại không chịu đi, bác ấy không biết làm sao đành bảo em giúp bác ấy nhặt vòng gom lại, chờ khu vui chơi hết giờ hoạt động, bác ấy sẽ cho em ly trà đó."
"Lúc anh và mẹ tới nơi, em vẫn nhất quyết không chịu đi. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ anh mắng em, nói em không biết gì cả, muốn cái gì phải bỏ tiền mà mua. Em vẫn nhất quyết phải dựa vào sức mình."
"Trên đường về, em ôm khư khư ly trà đó trong tay, đầu tựa vào vai anh, mơ mơ hồ hồ nói em biết anh không thích em, lý do không chỉ vì anh cho rằng em tranh mất tình thương của mẹ dành cho anh mà còn bởi con mèo hoang em ôm về nhà đã làm vỡ ly trà bà anh yêu thích nhất khi còn sống."
"Lúc chiếc ly đó bị vỡ, em đã nói sẽ đền cho anh, nhưng anh tức giận, nói những gì em có đều là bố mẹ em cho thì đền kiểu gì. Cho nên khi thấy chiếc ly giống hệt ở quầy trò chơi đó, em rất muốn có được nó."
"Sau đó, em mở lòng bàn tay anh ra, đặt chiếc ly đó vào, nhỏ giọng hỏi anh có thể đừng ghét em nữa không."
Qua lời kể của Tạ Chi Hà, từng dòng ký ức lâu đời dường như xuyên qua thời gian ùa về trước mắt tôi. Từng mảnh vụn vỡ mờ nhạt dần dần chắp nối và rõ ràng hơn.
Cậu bé lạnh lùng, kiệm lời hồi đó lần đầu tiên dịu dàng nhìn tôi, xoa đầu tôi, bảo: "Được, sau này anh sẽ không ghét em nữa."
"Nhớ ra chưa?"
Tôi gật đầu, ký ức xen lẫn hiện thực, trong lòng trào dâng cảm xúc, nước mắt không hiểu sao lăn dài.
"Vậy đã có chuyện gì xảy ra lúc anh gặp em vào nửa năm trước?"
Tạ Chi Hà khẽ chạm tay lên vành mắt đỏ hoe của tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
"Lúc ấy, anh bị mấy tay săn ảnh bám riết, đi ngang qua một cửa hàng thì thấy em đang đi thử giày cao gót, hình như em với cô bạn đi cùng cãi nhau chuyện gì đó rồi cô bạn kia đùng đùng bỏ đi. Em hốt hoảng vứt vội đôi giày ra sàn rồi đuổi theo sau."
"Cả hai đi ra ngoài bỗng dưng nhìn nhau cười. Bạn của em cười hối lỗi, nói đã hứa tặng em một đôi giày cao gót, cuối cùng lại phải nhờ em phối hợp diễn một màn như vậy chỉ vì giá hơi chát. Em chỉ hờ hững chỉ vào một chiếc ly bày trên quầy hàng gần đó, bảo cô ấy tặng nó cho em là được."
Tôi cảm thấy thật kỳ diệu: "Anh nhận ra em chỉ vì một chiếc ly sao?"
Tạ Chi Hà cười cười: "Tất nhiên là không rồi. Anh có ảnh của em, em của hồi xưa với bây giờ chẳng khác gì nhau cả, không thay đổi tí nào."
Tôi cười ngượng nghịu, bất chợt nhớ ra người bạn mà anh nhắc đến, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Đình: "Đã được như ý, chớ lo lắng."
Trần Đình: "Tớ đang ở trước cửa nhà mới của cậu này. Không phải cậu kêu tớ tới phụ à? Lăn tới đâu rồi?"
Tôi áy náy: "Nhà bạn trai tớ."
Trần Đình: "...vãi chưởng!"
Ngay sau đó là một tin nhắn khác: "Nhớ dùng biện pháp cẩn thận đấy!"
Sau đó bất kể tôi có nhắn thêm tin nào, cô ấy cũng không thèm trả lời.
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn sau cùng cô ấy gửi tới, tim đập dữ dội, vô thức thở hụt hơi.
"Em đang nghĩ gì đó?"
Tôi nói luôn không thèm suy nghĩ: "Em đang nghĩ trong nhà anh có…"
Chợt định thần lại, tôi đỏ mặt, lúng ba lúng búng: "Em… không phải đâu."
Nhưng lại nghe thấy anh đáp: "Có!"
Tôi sững sờ, ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt sâu lắng của anh, tôi vô thức lùi về sau một bước, chỉ kịp thốt lên một tiếng cảm thán ngắn ngủi đã bị Tạ Chi Hà ôm ngang eo. Anh kiên nhẫn hỏi tôi: "Duyệt Duyệt, em đã sẵn sàng chưa?"
Tôi đỏ mặt, hai mắt long lanh, miệng không nói nên lời.
…
Suốt cả đêm, tôi cật lực lấy tay đẩy anh ra không cho chạm vào người mình. Tạ Chi Hà dịu dàng hôn lên d ái tai tôi, phớt lờ sự van nài của tôi.
Đêm nay là một đêm thật dài.
(Hoàn toàn văn)
Duyệt Qua Nhất Chi Hà