Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 594
25@-
CHƯƠNG 594
Tống Hân Nghiên không để ý tới cô ta nữa, quay mặt về phía cảnh sát, nghiêm túc nói: “Lấy tư cách là một người bị tình nghi và một người bị hại, tôi yêu cầu điều tra rõ việc này. Hôm nay cửa hàng chuyên doanh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Chuyện huyên náo càng lúc càng lớn, Sở Thu Khánh không thể không cắn răng mà đứng ra.
Cô ta đi tới cạnh Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Hân Nghiên, chuyện vừa nãy là do Mỹ Dung không đúng, cô ấy chỉ đùa với cô chút thôi, cô cũng đừng so đo với cô ấy. Sau này cô cũng phải định cư ở thủ đô, mọi người đi đâu cũng sẽ gặp nhau, sao cứ phải…”
“Thật ngại quá, tôi không quen mấy người. Gặp một lần đã xui xẻo vậy rồi, tôi cũng không muốn về sau sẽ gặp hoài đâu. Loại người bủn xỉn như tôi thích nhất là so đo đó, đùa kiểu này tôi đùa không nổi rồi.”
Tống Hân Nghiên lùi về sau một bước, nói với cảnh sát: “Chuyện nên làm như nào thì cứ làm như thế, mong các anh tiến hành theo tuần tự đi.”
Đã nói tới nước này rồi, viên cảnh sát cũng không nói thêm gì nữa, đeo găng tay mang hộp cushion bỏ vào trong túi bóng, sai người mang đi lấy dấu vân tay.
Rồi đưa toàn bộ người có mặt ở đây tới đồn cảnh sát luôn.
Người trong cuộc đi theo cảnh sát, nhưng toàn bộ cảnh tượng này đã bị người đứng vây xem lấy điện thoại ra quay video up lên trên mạng rồi.
…
Đồn cảnh sát.
Cảnh sát lần lượt cho tất cả mọi người chép khẩu cung, sau đó lên tiếng khiển trách: “Mấy người vừa nhìn cũng biết đều đã học qua đại học cả rồi, cũng là người giàu có mà, đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi chứ, về sau đừng có mà đùa kiểu này nữa. Được rồi, bây giờ sẽ lưu lại thông tin cá nhân của từng người, liên lạc với người nhà để tới bảo lãnh. Đợi tới lúc có dấu vân tay so sánh rồi thì chúng tôi sẽ tự động liên lạc lại với mấy người, thông báo cụ thể kết quả xử lý.”
Lúc này, Tống Hân Nghiên đứng lên nói: “Tôi không đồng ý.”
Mọi người cùng nhìn sang Tống Hân Nghiên.
Cảnh sát tỏ vẻ đau đầu: “Cô Tống muốn thế nào?”
Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Quan hệ ở thủ đô này rắc rối phức tạp, sao tôi biết được sau khi chúng tôi rời đi kết quả có bị người ta thay đổi hay đánh tráo không? Dù sao thì việc so sánh dấu vân tay cũng không mất bao nhiêu thời gian, cứ đợi ở đây vẫn hơn. Nếu có thể giải quyết thì giải quyết trong một lần cho xong luôn, đỡ cho nhiều người như vậy phải chạy tới chạy lui tốn thời gian.”
Gia đình của Trương Mỹ Dung có quan hệ rộng, vốn muốn kéo dài chút thời gian, chỉ cần người đi về hết rồi, cho dù kết quả có ra sao thì cô cũng không ý kiến được gì.
Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên lại không mắc bẫy!
Trương Mỹ Dung lập tức luống cuống, cô ta víu chặt tay Sở Thu Khánh.
Sở Thu Khánh bị cô ta siết chặt đến mức phải cau mày.
Cô ta nhìn Trương Mỹ Dung một cái rồi rút tay ra, cười làm thân với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, cô và Mỹ Dung đều là bạn của tôi, lần này cô ấy đã đùa quá trớn thật, xem như nể mặt tôi, chuyện này nên bồi thường hay nên xin lỗi, chúng ta giải quyết riêng, đừng gây phiền phức cho anh cảnh sát được không?”
Cửa hàng trưởng của quầy chuyên doanh nhận được ánh mắt của Sở Thu Khánh, cũng đầy hối hận bước tới: “Cô Tống, chuyện này là lỗi của chúng tôi. Mọi việc còn chưa được điều tra rõ ràng thì chúng tôi đã tự mình phán quyết, gây thêm phiền phức cho cô, khiến danh tiếng của cô bị tổn hại. Vậy đi, để đền bù, tất cả sản phẩm trong cửa hàng chúng tôi đều giảm hai mươi phần trăm cho cô… Năm mươi phần trăm…”
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
CHƯƠNG 594
Tống Hân Nghiên không để ý tới cô ta nữa, quay mặt về phía cảnh sát, nghiêm túc nói: “Lấy tư cách là một người bị tình nghi và một người bị hại, tôi yêu cầu điều tra rõ việc này. Hôm nay cửa hàng chuyên doanh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Chuyện huyên náo càng lúc càng lớn, Sở Thu Khánh không thể không cắn răng mà đứng ra.
Cô ta đi tới cạnh Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Hân Nghiên, chuyện vừa nãy là do Mỹ Dung không đúng, cô ấy chỉ đùa với cô chút thôi, cô cũng đừng so đo với cô ấy. Sau này cô cũng phải định cư ở thủ đô, mọi người đi đâu cũng sẽ gặp nhau, sao cứ phải…”
“Thật ngại quá, tôi không quen mấy người. Gặp một lần đã xui xẻo vậy rồi, tôi cũng không muốn về sau sẽ gặp hoài đâu. Loại người bủn xỉn như tôi thích nhất là so đo đó, đùa kiểu này tôi đùa không nổi rồi.”
Tống Hân Nghiên lùi về sau một bước, nói với cảnh sát: “Chuyện nên làm như nào thì cứ làm như thế, mong các anh tiến hành theo tuần tự đi.”
Đã nói tới nước này rồi, viên cảnh sát cũng không nói thêm gì nữa, đeo găng tay mang hộp cushion bỏ vào trong túi bóng, sai người mang đi lấy dấu vân tay.
Rồi đưa toàn bộ người có mặt ở đây tới đồn cảnh sát luôn.
Người trong cuộc đi theo cảnh sát, nhưng toàn bộ cảnh tượng này đã bị người đứng vây xem lấy điện thoại ra quay video up lên trên mạng rồi.
…
Đồn cảnh sát.
Cảnh sát lần lượt cho tất cả mọi người chép khẩu cung, sau đó lên tiếng khiển trách: “Mấy người vừa nhìn cũng biết đều đã học qua đại học cả rồi, cũng là người giàu có mà, đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi chứ, về sau đừng có mà đùa kiểu này nữa. Được rồi, bây giờ sẽ lưu lại thông tin cá nhân của từng người, liên lạc với người nhà để tới bảo lãnh. Đợi tới lúc có dấu vân tay so sánh rồi thì chúng tôi sẽ tự động liên lạc lại với mấy người, thông báo cụ thể kết quả xử lý.”
Lúc này, Tống Hân Nghiên đứng lên nói: “Tôi không đồng ý.”
Mọi người cùng nhìn sang Tống Hân Nghiên.
Cảnh sát tỏ vẻ đau đầu: “Cô Tống muốn thế nào?”
Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Quan hệ ở thủ đô này rắc rối phức tạp, sao tôi biết được sau khi chúng tôi rời đi kết quả có bị người ta thay đổi hay đánh tráo không? Dù sao thì việc so sánh dấu vân tay cũng không mất bao nhiêu thời gian, cứ đợi ở đây vẫn hơn. Nếu có thể giải quyết thì giải quyết trong một lần cho xong luôn, đỡ cho nhiều người như vậy phải chạy tới chạy lui tốn thời gian.”
Gia đình của Trương Mỹ Dung có quan hệ rộng, vốn muốn kéo dài chút thời gian, chỉ cần người đi về hết rồi, cho dù kết quả có ra sao thì cô cũng không ý kiến được gì.
Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên lại không mắc bẫy!
Trương Mỹ Dung lập tức luống cuống, cô ta víu chặt tay Sở Thu Khánh.
Sở Thu Khánh bị cô ta siết chặt đến mức phải cau mày.
Cô ta nhìn Trương Mỹ Dung một cái rồi rút tay ra, cười làm thân với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, cô và Mỹ Dung đều là bạn của tôi, lần này cô ấy đã đùa quá trớn thật, xem như nể mặt tôi, chuyện này nên bồi thường hay nên xin lỗi, chúng ta giải quyết riêng, đừng gây phiền phức cho anh cảnh sát được không?”
Cửa hàng trưởng của quầy chuyên doanh nhận được ánh mắt của Sở Thu Khánh, cũng đầy hối hận bước tới: “Cô Tống, chuyện này là lỗi của chúng tôi. Mọi việc còn chưa được điều tra rõ ràng thì chúng tôi đã tự mình phán quyết, gây thêm phiền phức cho cô, khiến danh tiếng của cô bị tổn hại. Vậy đi, để đền bù, tất cả sản phẩm trong cửa hàng chúng tôi đều giảm hai mươi phần trăm cho cô… Năm mươi phần trăm…”
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Đánh giá:
Truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Story
Chương 594
10.0/10 từ 14 lượt.