Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 205: 205: Cô Ấy Rất Giống Diệp Giai Kỳ
Trên xe taxi.
Tống Hân Nghiên nhìn Zalo của Sở Thu Khánh, hai mắt chua chát vô cùng.
Ảnh đại diện Zalo của Sở Thu Khánh chính là ảnh đính hôn của cô ta với Tưởng Tử Hàn, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Vốn dĩ cho rằng mình là người thắng, nhưng kết quả cô mới là người thất bại thảm hại.
Cùng là người yêu cũ, nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm khi biết Hoắc Tấn Trung đã có bạn gái mới.
Còn khi nghe thấy Sở Thu Khánh nói về cuộc đám cưới của cô ta với Tưởng Tử Hàn, tại sao trong lòng cô lại bực bội khó chịu như vậy?
Trái tim như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến cô không tài nào thở nổi.
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ những cảm xúc này ra khỏi tâm trí.
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà họ Dạ, Tống Hân Nghiên xuống xe.
Đang chuẩn bị bước vào cửa thì nhận được cuộc gọi của PL.
“Chúc mừng cô Tống, cô đã được nhận.
Xin mau chóng đến công ty báo cáo.”
“Ngày mai tôi sẽ đến.”
Tống Hân Nghiên vui mừng cúp máy, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Đang định bước vào cửa thì một chiếc Bugatti màu bạc “kít” một tiếng dừng ở bên cạnh.
Cô nghiêng đầu.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai ấm áp giống Dạ Vũ Đình tới bảy tám phần.
Nhưng người đàn ông này đeo kính, trông lịch lãm tuấn tú hơn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Diệp Giai Kỳ?”
Giọng người đàn ông trầm thấp ẩn chứa chút kinh ngạc.
Diệp Giai Kỳ?
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên vẫn chưa tắt: “Anh là?”
Dạ Vũ Đình có hai người anh trai, người này không biết là anh cả hay là anh hai của anh ta.
Người đàn ông sững sờ, định thần lại: “Xin lỗi, anh nhận lầm người.”
Anh ta tắt máy xuống xe, dáng người cao lớn lập tức hiện ra, cao hơn Tống Hân Nghiên hơn một cái đầu.
Cảm giác chèn ép do chiều cao chênh lệch quá lớn ập tới.
Tống Hân Nghiên lùi lại một bước theo bản năng, cách xa anh ta.
Người đàn ông lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, đã làm em sợ rồi.
Anh là Dạ Vũ Thành, anh cả của Vũ Đình, em là cô Tống, Tống Hân Nghiên, vợ chưa cưới của Vũ Đình phải không? Rất vui được gặp em.”
Anh ta thân thiện vươn tay về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên mỉm cười bắt tay với anh ta: “Chào anh.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về biệt thự.
“Em ba ngày nào cũng khen ngợi em trong group gia đình, nói em thông minh tài giỏi, xinh đẹp hiền lành.
Hôm nay gặp em, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Tống Hân Nghiên xấu hổ nhưng lại mỉm cười lịch sự, không trả lời.
Cô không biết tài giỏi với hiền lành mà vừa nhìn đã nhận ra được ngay như thế đấy.
Vừa hay đã đến cửa ra vào.
Hai người thay giày rồi định bước vào cửa.
“Rầm…”
Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng ném đồ.
Động tác Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Thành cùng khựng lại.
“Con cưới ai không được mà nhất định phải cưới một người phụ nữ không rõ lai lịch, gia cảnh cũng chẳng có gì này.
Đợi lát nữa cô ta về, con tự tìm cách nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta đi đi.”
Dạ Vũ Thành xấu hổ, quay lại nhìn Tống Hân Nghiên: “Em đừng để trong lòng, ba của anh…”
Tống Hân Nghiên vẫn chưa lên tiếng thì giọng nói vừa bình tĩnh lại vừa kiên quyết của Dạ Vũ Đình đã vang lên.
“Ngoài cô ấy ra, cả đời này con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai hết.
Con không thể cam đoan với ba về những chuyện khác, nhưng về chuyện ly dị thì ba hoàn toàn có thể yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra đâu.
Ba à, con thích Hân Nghiên thật lòng, rất thích cực kỳ thích, thích đến mức có thể bỏ mặc mọi thứ.
Sở dĩ ba nói như vậy là vì ba không biết cô ấy tốt và xuất sắc cỡ nào thôi.”
Giọng của anh ta thấp xuống, mang theo vài phần buồn bã: “Ba à, ba nhìn đôi chân này của con trai ba xem.
Những người phụ nữ giàu có đó, gặp nhau xong, làm gì có ai không nhanh chóng kiếm cớ bỏ con lại rồi chạy? Nhưng cô ấy thì không! Cũng chỉ có cô ấy là từ bỏ việc học từ bỏ công việc, luôn túc trực ở bên chăm sóc con, bầu bạn với con.
Huống chi, con là người theo đuổi cô ấy trước, nhưng bây giờ ba lại bảo con vứt bỏ và rời khỏi cô ấy ư?”
Ở cửa, Dạ Vũ Thành trầm ngâm nhìn Tống Hân Nghiên.
Còn Tống Hân Nghiên thì im lặng cụp mắt xuống, che đi ánh mắt đầy phức tạp.
Cuộc nói chuyện trong phòng khách vẫn đang tiếp tục.
“Chân của con, ba đã hỏi ý kiến của các chuyên gia rồi, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện là có thể khỏi hẳn, không để lại di chứng gì đâu.
Không cần bảo mẫu chăm sóc suốt hai mươi bốn tiếng.”
Ba Dạ quả quyết không cho phép con trai chối cãi: “Con dâu nhà họ Dạ này nhất định phải môn đăng hộ đối với gia đình chúng ta! Nếu con vẫn khăng khăng cố chấp thì cút ra khỏi cái nhà này đi, từ nay Dạ Khải Trạch này không có đứa con này nữa!”
Vẻ mặt Dạ Vũ Thành càng thêm xấu hổ.
Còn chưa nói xong thì Dạ Khải Trạch đã ra khỏi phòng khách.
Dạ Vũ Thành kính cẩn gọi một tiếng: “Ba.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Dạ Khải Trạch.
Bầu không khí lập tức sượng cứng lại.
Dạ Vũ Thành lúng túng sờ mũi, lặng lẽ lùi lại một bước.
Vừa nhìn thấy mặt Tống Hân Nghiên, Dạ Khải Trạch lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc giống y hệt Dạ Vũ Thành lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Chỉ một thoáng sau, sắc mặt của ông ta đã trở lại bình thường.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy hết tất cả, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều: “Chào chú Dạ ạ.”
Dạ Khải Trạch nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt lạnh lùng, không lên tiếng.
Dạ Vũ Thành bước tới kéo áo ba mình.
Dạ Khải Trạch hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Cô chính là Tống Hân Nghiên?”
Giọng nói bình thản hơn nhiều so với lúc trong phòng khách.
Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Dạ Khải Trạch nhìn Dạ Vũ Thành.
Dạ Vũ Thành cũng nhìn ba.
Trong khoảnh khắc hai cha con nhìn nhau, họ đã trao đổi vô số tin tức.
Dạ Khải Trạch dời mắt, không nói thêm gì nữa, mặt không cảm xúc đi lướt qua Tống Hân Nghiên, một mạch rời khỏi biệt thự.
Tống Hân Nghiên trầm ngâm đứng yên tại chỗ.
Tại sao ánh mắt của ba và anh cả Dạ Vũ Đình nhìn cô đều hơi kỳ lạ như thể gặp được người quen vậy?
Dạ Vũ Đình nghe thấy tiếng, vội vàng điều khiển xe lăn ra ngoài: “Hân Nghiên…”
Dạ Vũ Thành chào hỏi rồi vào nhà trước.
Tống Hân Nghiên cười hỏi: “Sao anh ra ngoài vậy?”
Cô bước tới đẩy anh ta vào nhà.
Dạ Vũ Đình ngồi trên xe lăn quay đầu lại, anh ta nắm tay Tống Hân Nghiên đang đặt trên chuôi tay đẩy xe lăn: “Hân Nghiên, em đừng để những lời ba anh vừa nói trong lòng.
Anh xin lỗi, đã để em phải chịu khổ rồi.”
Tay của Tống Hân Nghiên run lên, cố cố nhịn xuống, không nhúc nhích: “Sao anh thích xin lỗi thế hả? Dạ Vũ Đình, không cần đâu, anh cũng đâu làm sai điều gì.
Đúng rồi, tôi có một tin tốt, anh muốn nghe không?”
“Chuyện gì?”
Tống Hân Nghiên rút tay lại điềm nhiên như không, chắp tay ở trước ngực, vừa tự tin lại vừa trịnh trọng: “Ngày mai em sẽ đến PL báo danh, chính thức trở thành thành viên trong bộ phận nghiên cứu của họ.”
Tâm trạng tồi tệ vì cãi nhau với ba của Dạ Vũ Đình đã tốt hơn chút, thật lòng vui mừng cho cô: “Tuyệt quá rồi.
Như vậy thì em cũng không cần phải buồn chán vì suốt ngày ở nhà với anh nữa.”
“Tôi không hề cảm thấy buồn chán khi ở nhà với anh.
Chỉ là em thực sự rất vui khi có được một công việc mà mình thích.” Tống Hân Nghiên dừng lại rồi tiếp tục: “PL cách đây hơi xa, cho nên tôi định…”
“Em chờ chút!”
Dạ Vũ Đình ngắt lời cô, lấy ra một tấm thẻ cửa từ chiếc túi bên cạnh xe lăn.
Anh ta đưa cho cô: “Chỗ này cách xa nơi làm việc ở trung tâm thành phố, cho nên anh đã giúp em tìm một căn nhà trong thành phố rồi.”
Tống Hân Nghiên sững sờ, sao anh ta biết cô muốn dọn ra ngoài?
Dạ Vũ Đình mỉm cười nhét thẻ cửa vào trong tay cô: “Cho dù không có những chuyện lộn xộn trong nhà thì anh cũng định để em dọn ra ngoài.
Nhà đã chuẩn bị xong, em xách vali vào là ở được thôi, em mau đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Dạ Vũ Đình…”
“Mau đi đi.”
Sau khi Tống Hân Nghiên lên lầu, Dạ Vũ Đình trở lại phòng khách.
Dạ Vũ Thành nghiêng đầu nhìn em trai: “Tống Hân Nghiên trông gần giống hệt Diệp Giai Kỳ, em nghĩ thế nào vậy?”.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu