Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 187: 187: Con Trai Tưởng Minh Triết
Tưởng Diệc Sâm an ủi vỗ vai Tưởng Dĩ Bình, nhưng lúc nói lại quay đầu nói với Tưởng Tử Hàn.
“Ba nói em ba tìm phụ nữ ở Hải Thành à? Phụ nữ ở phố nhỏ, chơi đùa còn được, chứ đưa về nhà thì có hơi quá rồi.
Ba muốn tốt cho cậu thôi, em hai muốn được quan tâm như vậy còn không được đấy.
Em ba, cậu biết chừng mực chút đi.”
Sắc mặt của Tưởng Dĩ Bình nhăn nhó không thôi, chợt hất tay Tưởng Diệc Sâm ra, tức giận nói: “Ai muốn quan tâm như thế chứ?”
“Rồi rồi rồi, em không muốn em không muốn, em chỉ ngưỡng mộ thôi.” Tưởng Diệc Sâm khuyên qua loa.
“Em thèm vào mà ngưỡng mộ!”
Tưởng Dĩ Bình cắn răng phủ nhận.
Ba vẫn đang cấp cứu ở bên trong, anh ta đè lại sự phẫn nộ cùng cực trong lòng, trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn: “Nếu như ba có mệnh hệ gì, trách nhiệm do cậu hết đấy!”
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy lời hai người trước mặt đang nói, chỉ có câu cuối cùng là nghe lọt.
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Tôi nói rồi, ông ta sẽ không sao đâu!”
“Ba ơi.”
Lời của Tưởng Tử Hàn vừa dứt, phía cuối hành lang vang lên một giọng nói non nớt giòn tan.
Một bóng người be bé chạy như bay từ cuối hành lang tới.
“Minh Triết, chậm chút thôi con, đừng để ngã...”
Phía sau thằng bé, mẹ của Tưởng Diệc Sâm, bác gái cả của Tưởng Tử Hàn Tạ Mỹ Lâm đuổi theo thở hổn hển.
Đứa bé chạy qua giữa Tưởng Tử Hàn và Tưởng Dĩ Bình, bổ nhào vào lòng của Tưởng Diệc Sâm.
“Ba ơi! Ba...”
Tưởng Minh Triết ôm lấy chân của Tưởng Diệc Sâm kêu như con chim sẻ.
“Ai dô, con trai của tôi tới rồi.”
Tưởng Diệc Sâm khom lưng, cười khúc khích bế con trai lên cưng nựng.
Từ lúc Tưởng Diệc Sâm còn rất bé thì ba đã mất rồi.
Tạ Mỹ Lâm là thục nữ danh môn, cốt cách mỹ nhân.
Tu dưỡng học vấn lẫn đủ các kiểu đồ làm đẹp bà biết không ít, nhưng chỉ không hiểu duy nhất về kinh doanh công ty.
Sau khi chồng mất, sản nghiệp nhà họ Tưởng giao cho chi thứ hai nắm giữ, bà thành người ẩn mình ở nhà họ Tưởng, ngay cả dạy dỗ con cái cũng do Tưởng Khải Chính phụ trách.
Nhưng cũng chính người âm thầm lặng lẽ ở nhà họ Tưởng suốt hơn hai mươi năm này.
Không chỉ không bị người khác lãng quên mà ngược lại còn được mọi người kính trọng.
“Bác cả.”
Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Tử Hàn đồng thanh chào.
Tạ Mỹ Lâm dịu dàng gật đầu với hai anh em họ, đau đầu giải thích: “Minh Triết vừa dậy đã khóc đòi ba, bác cũng hết cách rồi, chỉ có thể đưa nó tới đây.
Tình trạng của ba các con sao rồi?”
Sắc mặt của Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Tử Hàn nghiêm trọng.
Tưởng Diệc Sâm nói: “Tình hình không tốt lắm, vẫn đang cấp cứu.”
Bỗng chốc, trên mặt Tạ Mỹ Lâm ngập tràn vẻ lo lắng: “Đang yên đang lành, sao lại thành ra như vậy chứ.”
Chẳng ai đáp lại cả.
Tưởng Diệc Sâm ôm con trai lên, vỗ vỗ khuôn mặt tròn nhỏ mềm mại của cậu bé: “Con còn chưa gặp chú ba đâu đúng không? Đi đi, chào chú ba con một tiếng.”
Nói xong liền đẩy con trai về phía Tưởng Tử Hàn.
Cậu bé tới trước mặt Tưởng Tử Hàn, thẹn thùng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tưởng Tử Hàn: “Chào chú ba ạ, cháu là Tưởng Minh Triết.”
Sau khi nhìn rõ mặt của thằng bé, Tưởng Tử Hàn lập tức ngơ ngẩn.
Cậu kéo kéo góc áo của Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn sực tỉnh, sau khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của thằng bé thì lại ngơ ra.
Đôi mắt to tròn hoạt bát của cậu bé này giống hệt con gái Minh Trúc, vẻ ngoài cũng phải giống Minh Trúc tới tám phần.
Nhưng so với cô nhóc táo bạo kia, cậu bé trước mắt này khôi ngô lạnh lùng lại ngốc ngốc đáng yêu.
Đáy mắt Tưởng Diệc Sâm nhoáng hiện vẻ ngấm ngầm âm mưu, cười nói: “Sao nào? Con trai của tôi với con gái của cậu trông lại khá giống nhau đấy.”
Tạ Mỹ Lâm đánh con trai, tức giận nói: “Nói năng kiểu gì đấy.
Các con đều là con cháu nhà họ Tưởng, gen của nhà họ Tưởng trước giờ đều rất mạnh, không phải lúc nhỏ ba anh em các con ra ngoài, người khác cũng nói là ba anh em sinh ba à.
Minh Triết với Minh Trúc giống nhau thì có gì kỳ quái đâu.”
Tưởng Diệc Sâm cười đầy hàm ý: “Mẹ nói đúng ạ.”
“Chú ba, sao chú khóc thế ạ?”
Thằng bé cảm thấy cổ mình sắp gãy luôn rồi, nhưng chú ba không chỉ không đáp lời cậu bé mà mắt còn đỏ lên.
Đúng là còn thích khóc hơn cả cậu bé nữa!
Cậu nhóc mím đôi môi hồng phấn, hai đôi mày nhỏ xinh chau lại, ngây thơ nói: “Bà nội nói đàn ông không dễ rơi lệ.
Chú ba, chú là đàn ông đàn ang, không thể nhỏ nhen vậy được đâu…”
Yết hầu của Tưởng Tử Hàn khẽ động, đè lại cảm giác khác thường trong tim mình, khàn giọng nói: “Chú ba không khóc.”
Anh ngẩng đầu nhìn Tưởng Diệc Sâm: “Từ lúc nào mà anh lại có đứa bé lớn như vậy?”
Tưởng Diệc Sâm xoa mái tóc đen nhánh của con trai rối bù cả lên: “Mới gần đây thôi, không phải do chị dâu cậu sinh đâu.
Mẹ của nó là một trong những người bạn gái cũ của tôi, mang thai cũng chẳng nói cho tôi biết, sau khi chia tay thì len lén ra nước ngoài sinh ra nó.
Sau này không có tiền mới đưa nó tới tìm tôi.
Cho tiền xong, đương nhiên là mang con về nhà rồi.”
Tưởng Tử Hàn hiểu ra.
Lần đầu tiên anh nghe nói Tưởng Diệc Sâm có đứa con trai lớn như vậy.
Hơn nữa không hiểu sao đứa bé này lại khiến anh có cảm giác thân thiết rất mãnh liệt.
Có lẽ là vì cùng tuổi với con gái anh, lại trông khá giống nữa.
Anh ngồi xổm xuống: “Cháu tên là Minh Triết à? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi rưỡi ạ.” Tưởng Minh Triết khẽ khàng đáp: “Tới tháng mười là cháu được bốn tuổi rồi.”
Sinh vào tháng mười ư?
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc ra mặt.
Trùng hợp như vậy sao, không những lớn bằng Minh Trúc mà còn sinh cùng tháng…
Tưởng Dĩ Bình mỉa mai: “Hai người đúng là anh em.
Một người thì con gái sinh ra rồi bị đưa trả về mới biết, một người thì con trai bị nuôi tới tuổi chạy nhảy được rồi bỗng tìm tới cửa.
Bây giờ chỉ có tôi là không có gì thôi.”
Tạ Mỹ Lâm ôn hòa cười: “Con đừng sốt ruột, con mới kết hôn hai năm thôi, cứ từ từ, chuyện con cái đều phải xem duyên phận…”
Bầu không khí vừa mới tốt lên, cửa phòng ICU đã mở ra.
Vài bác sĩ đi từ bên trong ra.
Tiếng nói chuyện của nhóm Tưởng Tử Hàn bỗng im bặt, đồng loạt nhìn về phía họ.
Trong mắt bác sĩ ngập tràn vẻ tiếc nuối: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Xung quanh yên lặng tới mức kim rơi cũng nghe được tiếng.
Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình không thể tin nổi, đứng khựng người tại chỗ.
Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt tay lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Mặc dù trong lòng anh đã có dự cảm rồi, nhưng khi tận tai nghe được, trong đầu vẫn uỳnh một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
Tạ Mỹ Lâm lảo đảo, ngồi bệt xuống cái ghế bên cạnh.
Cũng chính lúc ấy, phía cuối hành lang như có tiếng gì rơi xuống, tiếng gào khóc nghẹn ngào và sốt sắng cũng truyền tới: “ Bà chủ … bà chủ… bác sĩ, bác sĩ mau tới cứu người…”
Là Lam Thu Cúc, bà chủ nhà họ Tưởng, mẹ của Tưởng Khải Chính.
Bác sĩ lập tức xông tới.
Mấy người Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, cũng vội vàng chạy qua.
“Bà nội…”
“Mẹ!”
Người hầu khóc nói: “Cụ bà nói muốn tới thăm ông chủ, ai ngờ chúng tôi vừa tới đã nghe thấy bác sĩ nói lời như vậy… Thế là cụ bà chợt ngất lịm đi luôn…”
Xung quanh hỗn loạn vô cùng.
Cũng may sau một hồi cứu chữa, bà cụ đã nhanh chóng tỉnh lại.
Bà cụ tóc bạc phơ, đôi mắt trước giờ sắc bén giờ lại toàn là đau thương.
Bà nằm trên giường, đôi mắt đẫm lệ bật khóc: “Tôi đã tạo cái nghiệt gì thế này.
Tuổi trẻ mất chồng, trung niên thì mất con trai cả, tới lúc sắp già rồi thì đứa út cũng đi trước một bước…”.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu