Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 1237
29@-
CHƯƠNG 1237
Biết có Tưởng Tử Hàn ở đây chắc chắn Tưởng Minh Trúc sẽ không xảy ra chuyện, cô cũng hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Không giải thích, không tức giận, cả người giống như một con rối không có cảm xúc. Trong đôi mắt ngoài sự chết lặng và thất vọng ra cũng chỉ còn sự lo lắng, đau lòng và tự trách của mình dành cho Tưởng Minh Trúc.
Thái độ này của cô hoàn toàn chọc giận Tưởng Tử Hàn.
Sắc mặt người đàn ông đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, muốn nổi cơn điên.
“Chú hai!”
Giọng nói non nớt của Tưởng Minh Triết vang lên.
Cậu bé rất sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng sắc mặt đã chuyển từ trắng thành xanh của Tống Hân Nghiên càng khiến cậu lo lắng hơn, cũng không thể quan tâm đến nỗi sợ đó nữa.
Cậu nhảy lên nắm lấy cổ tay đang bóp cổ Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì dùng sức: “Chuyện này không liên quan đến dì Tống cả, là cháu và Minh Trúc hẹn dì ấy đi ăn cơm. Đồ ăn trong nhà hàng là bọn cháu chọn, bánh ga tô cũng là bọn cháu chuẩn bị. Dì Tống chỉ chịu trách nhiệm có mặt thôi, thật sự không liên quan gì đến dì ấy…”
Có lẽ cả đời này chàng trai nhỏ nhút nhát cũng chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, vừa kích động lại vừa sốt ruột.
Lúc nói xong, vành mắt của cậu đỏ hoe, đôi mắt sáng mở to vừa kiên cường lại ấm ức, nước mắt lượn một vòng bên trong, sau đó lăn ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn không hề bị lay động.
Tống Hân Nghiên hít thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần đỏ lên, sau đó lại chuyển từ trắng bệch sang xanh tái, vô thức há miệng hít thở.
Cô nhíu mày kéo tay Tưởng Tử Hàn, gân xanh trên trán dần nổi lên, sắc mặt có chút dữ tợn.
Tưởng Minh Triết càng ngày càng sốt ruột, nhưng người nhỏ sức lực cùng nhỏ.
Trong lúc cấp bách, cuối cùng cậu dứt khoát nắm lấy bàn tay còn lại đang xuôi xuống bên hông của Tưởng Tử Hàn rồi cắn một cái.
Cơn đau trên tay truyền đến, cơ thể lạnh lẽo căng cứng của Tưởng Tử Hàn run lên, anh đột nhiên tỉnh táo lại.
Dáng vẻ chật vật của Tống Hân Nghiên đâm vào mắt anh, khiến con ngươi của anh run rẩy co lại. Trái tim đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cơn đau không thở nổi khiến anh hít ngược một hơi.
Trái tim Tưởng Tử Hàn run lên, bàn tay vội vàng buông ra như phải bỏng, vô thức ấn chặt tim.
Anh cau mày, cơn đau khó có thể chịu đựng kia khiến anh vô thức cúi đầu.
“Tử Hàn, anh sao vậy…”
Sở Thu Khánh vội vàng bước tới, đưa tay ra đỡ.
Tống Hân Nghiên đã được tự do ngẩng đầu lên, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tưởng Minh Triết, tất cả cảm giác áy náy và bất lực trong cô lập tức biến thành tức giận.
Chỉ mới một thoáng, khí thế của Tống Hân Nghiên lại đột nhiên thay đổi dữ dội.
Ánh mắt của cô trở nên sắc bén, cô trở tay nắm chặt cổ áo Tưởng Tử Hàn vừa kéo vừa đẩy, vị trí của hai người lập tức đổi cho nhau.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
CHƯƠNG 1237
Biết có Tưởng Tử Hàn ở đây chắc chắn Tưởng Minh Trúc sẽ không xảy ra chuyện, cô cũng hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Không giải thích, không tức giận, cả người giống như một con rối không có cảm xúc. Trong đôi mắt ngoài sự chết lặng và thất vọng ra cũng chỉ còn sự lo lắng, đau lòng và tự trách của mình dành cho Tưởng Minh Trúc.
Thái độ này của cô hoàn toàn chọc giận Tưởng Tử Hàn.
Sắc mặt người đàn ông đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, muốn nổi cơn điên.
“Chú hai!”
Giọng nói non nớt của Tưởng Minh Triết vang lên.
Cậu bé rất sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng sắc mặt đã chuyển từ trắng thành xanh của Tống Hân Nghiên càng khiến cậu lo lắng hơn, cũng không thể quan tâm đến nỗi sợ đó nữa.
Cậu nhảy lên nắm lấy cổ tay đang bóp cổ Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì dùng sức: “Chuyện này không liên quan đến dì Tống cả, là cháu và Minh Trúc hẹn dì ấy đi ăn cơm. Đồ ăn trong nhà hàng là bọn cháu chọn, bánh ga tô cũng là bọn cháu chuẩn bị. Dì Tống chỉ chịu trách nhiệm có mặt thôi, thật sự không liên quan gì đến dì ấy…”
Có lẽ cả đời này chàng trai nhỏ nhút nhát cũng chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, vừa kích động lại vừa sốt ruột.
Lúc nói xong, vành mắt của cậu đỏ hoe, đôi mắt sáng mở to vừa kiên cường lại ấm ức, nước mắt lượn một vòng bên trong, sau đó lăn ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn không hề bị lay động.
Tống Hân Nghiên hít thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần đỏ lên, sau đó lại chuyển từ trắng bệch sang xanh tái, vô thức há miệng hít thở.
Cô nhíu mày kéo tay Tưởng Tử Hàn, gân xanh trên trán dần nổi lên, sắc mặt có chút dữ tợn.
Tưởng Minh Triết càng ngày càng sốt ruột, nhưng người nhỏ sức lực cùng nhỏ.
Trong lúc cấp bách, cuối cùng cậu dứt khoát nắm lấy bàn tay còn lại đang xuôi xuống bên hông của Tưởng Tử Hàn rồi cắn một cái.
Cơn đau trên tay truyền đến, cơ thể lạnh lẽo căng cứng của Tưởng Tử Hàn run lên, anh đột nhiên tỉnh táo lại.
Dáng vẻ chật vật của Tống Hân Nghiên đâm vào mắt anh, khiến con ngươi của anh run rẩy co lại. Trái tim đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cơn đau không thở nổi khiến anh hít ngược một hơi.
Trái tim Tưởng Tử Hàn run lên, bàn tay vội vàng buông ra như phải bỏng, vô thức ấn chặt tim.
Anh cau mày, cơn đau khó có thể chịu đựng kia khiến anh vô thức cúi đầu.
“Tử Hàn, anh sao vậy…”
Sở Thu Khánh vội vàng bước tới, đưa tay ra đỡ.
Tống Hân Nghiên đã được tự do ngẩng đầu lên, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tưởng Minh Triết, tất cả cảm giác áy náy và bất lực trong cô lập tức biến thành tức giận.
Chỉ mới một thoáng, khí thế của Tống Hân Nghiên lại đột nhiên thay đổi dữ dội.
Ánh mắt của cô trở nên sắc bén, cô trở tay nắm chặt cổ áo Tưởng Tử Hàn vừa kéo vừa đẩy, vị trí của hai người lập tức đổi cho nhau.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Đánh giá:
Truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Story
Chương 1237
10.0/10 từ 14 lượt.