Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 1071
27@-
CHƯƠNG 1071
Tưởng Khải Chính tỉnh táo lại, nét mặt thâm sâu khó lường: “Tới phòng làm việc của tôi đi.”
Sở Thu Khánh nhìn thấy nét mặt kỳ quái của Tưởng Khải Chính, lại tò mò nhìn Tống Thanh Hoa.
Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?
Mà lại khiến mặt ông Tưởng biến sắc như thế, còn đưa bà ta vào nơi quan trọng như phòng làm việc của ông ấy nữa?
Nghĩ qua nghĩ lại mà không nghĩ ra được gì, cô ta dứt khoát không phí tâm phí sức nữa.
Tử Hàn của cô ta đã tới rồi.
Cô ta đợi anh lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp lại rồi, bây giờ cô ta không có tâm trạng đâu mà lo nghĩ tới người nào hay việc nào khác nữa.
Sở Thu Khánh vui vẻ về phòng thu dọn đồ đạc.
Cô ta phải chuẩn bị thật tốt, đợi người trong lòng của cô ta – tự chui đầu vào lưới!
Trong phòng làm việc.
Nét mặt của Tưởng Khải Chính âm trầm nhìn Tống Thanh Hoa: “Không phải năm ấy chúng ta đã nói trước là hạn chế gặp mặt, không hợp tác nữa sao? Bây giờ cô chạy tới đây là có ý gì?”
Tống Thanh Hoa nhàn nhã nhìn quanh phòng làm việc của Tưởng Khải Chính, tiện tay cầm một thứ đồ trang trí trên bàn lên chơi: “Đó là hứa hẹn với anh. Nhưng bây giờ con trai anh hại tôi ra nông nỗi nào, không phải anh không biết đấy chứ?”
Tưởng Khải Chính lạnh nhạt nói: “Biết thì đã sao? Ở trong nước, tất cả mọi người đều biết tôi đã là một người chết rồi. Người chết không thể hỏi chuyện của người sống được.”
“Ha.”
Tống Thanh Hoa khẽ cười, đặt đồ trang trí về vị trí cũ, ngồi đối diện với Tưởng Khải Chính: “Tổng giám đốc Tưởng, đừng đề phòng như vậy chứ, tôi không tới gây rắc rối cho anh đâu.”
Tống Thanh Hoa thong dong nghịch móng tay, giọng càng ngày càng đ è xuống, uy áp tràn đầy tản ra từ người bà ta: “ Tôi nói thẳng vào chuyện chính luôn nhé. Con trai này của anh, nếu anh không dạy dỗ cho tốt thì tôi buộc phải ra tay thôi. Tống Thanh Hoa tôi không động vào thì thôi, chứ một khi đã động vào… Anh có thể sẽ mất đi đứa con trai này đấy.”
Lời vừa dứt, trên khuôn mặt bà ta chỉ còn sự hung ác nham hiểm!
Trong lòng Tưởng Khải Chính rét lạnh rùng mình, nhưng trên mặt lại chẳng để lộ ra điều gì, còn cười nói: “Tôi rất tò mò đấy, đứa con trai út này của tôi còn trẻ như vậy, chỉ là một bác sĩ thôi sao lại khiến cô sợ hãi như vậy?”
“Bác sĩ?”
Tống Thanh Hoa như thể nghe được chuyện cười gì vậy, cười mỉa một tiếng: “Tổng giám đốc Tưởng, người đàng hoàng không nói lời ẩn ý, còn giả vờ nữa thì quá đáng lắm rồi đấy. Chuyện năm ấy ba tôi bắt cóc giáo sư Bạc, tin tức là do tôi thả ra, hai nhà chúng ta, ai đúng ai sai không nói nữa. Nói về tình hình gần đây đi, bao nhiêu năm như vậy, Tống Hân Nghiên không ở cạnh ba mẹ cô ta, gen di truyền của giáo sư Bạc và Thẩm Hoài Ngưng luôn bị áp chế. Nhưng bây giờ không áp nổi nữa, hơn nữa đã càng ngày càng lộ ra rõ ràng rồi. Điều này đối với tôi và anh mà nói, đều rất nguy hiểm. Hơn nữa…”
Người bà ta nghiêng về trước, giọng không thong dong như trước mà lại hàm chứa ý lạnh vô cùng: “Con trai anh còn nhiều thủ đoạn hơn anh, những điều ấy chẳng cần tôi nói nhiều nữa đâu nhỉ. Nếu còn để mặc chúng điều tra tiếp, sớm muộn gì cũng tra ra chuyện chúng ta bắt tay ép ba của Tống Hân Nghiên ra nước ngoài. Sự việc bị lộ, tôi không sống được, anh giả chết còn có thể trốn được đằng trời nào?”
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
CHƯƠNG 1071
Tưởng Khải Chính tỉnh táo lại, nét mặt thâm sâu khó lường: “Tới phòng làm việc của tôi đi.”
Sở Thu Khánh nhìn thấy nét mặt kỳ quái của Tưởng Khải Chính, lại tò mò nhìn Tống Thanh Hoa.
Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?
Mà lại khiến mặt ông Tưởng biến sắc như thế, còn đưa bà ta vào nơi quan trọng như phòng làm việc của ông ấy nữa?
Nghĩ qua nghĩ lại mà không nghĩ ra được gì, cô ta dứt khoát không phí tâm phí sức nữa.
Tử Hàn của cô ta đã tới rồi.
Cô ta đợi anh lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp lại rồi, bây giờ cô ta không có tâm trạng đâu mà lo nghĩ tới người nào hay việc nào khác nữa.
Sở Thu Khánh vui vẻ về phòng thu dọn đồ đạc.
Cô ta phải chuẩn bị thật tốt, đợi người trong lòng của cô ta – tự chui đầu vào lưới!
Trong phòng làm việc.
Nét mặt của Tưởng Khải Chính âm trầm nhìn Tống Thanh Hoa: “Không phải năm ấy chúng ta đã nói trước là hạn chế gặp mặt, không hợp tác nữa sao? Bây giờ cô chạy tới đây là có ý gì?”
Tống Thanh Hoa nhàn nhã nhìn quanh phòng làm việc của Tưởng Khải Chính, tiện tay cầm một thứ đồ trang trí trên bàn lên chơi: “Đó là hứa hẹn với anh. Nhưng bây giờ con trai anh hại tôi ra nông nỗi nào, không phải anh không biết đấy chứ?”
Tưởng Khải Chính lạnh nhạt nói: “Biết thì đã sao? Ở trong nước, tất cả mọi người đều biết tôi đã là một người chết rồi. Người chết không thể hỏi chuyện của người sống được.”
“Ha.”
Tống Thanh Hoa khẽ cười, đặt đồ trang trí về vị trí cũ, ngồi đối diện với Tưởng Khải Chính: “Tổng giám đốc Tưởng, đừng đề phòng như vậy chứ, tôi không tới gây rắc rối cho anh đâu.”
Tống Thanh Hoa thong dong nghịch móng tay, giọng càng ngày càng đ è xuống, uy áp tràn đầy tản ra từ người bà ta: “ Tôi nói thẳng vào chuyện chính luôn nhé. Con trai này của anh, nếu anh không dạy dỗ cho tốt thì tôi buộc phải ra tay thôi. Tống Thanh Hoa tôi không động vào thì thôi, chứ một khi đã động vào… Anh có thể sẽ mất đi đứa con trai này đấy.”
Lời vừa dứt, trên khuôn mặt bà ta chỉ còn sự hung ác nham hiểm!
Trong lòng Tưởng Khải Chính rét lạnh rùng mình, nhưng trên mặt lại chẳng để lộ ra điều gì, còn cười nói: “Tôi rất tò mò đấy, đứa con trai út này của tôi còn trẻ như vậy, chỉ là một bác sĩ thôi sao lại khiến cô sợ hãi như vậy?”
“Bác sĩ?”
Tống Thanh Hoa như thể nghe được chuyện cười gì vậy, cười mỉa một tiếng: “Tổng giám đốc Tưởng, người đàng hoàng không nói lời ẩn ý, còn giả vờ nữa thì quá đáng lắm rồi đấy. Chuyện năm ấy ba tôi bắt cóc giáo sư Bạc, tin tức là do tôi thả ra, hai nhà chúng ta, ai đúng ai sai không nói nữa. Nói về tình hình gần đây đi, bao nhiêu năm như vậy, Tống Hân Nghiên không ở cạnh ba mẹ cô ta, gen di truyền của giáo sư Bạc và Thẩm Hoài Ngưng luôn bị áp chế. Nhưng bây giờ không áp nổi nữa, hơn nữa đã càng ngày càng lộ ra rõ ràng rồi. Điều này đối với tôi và anh mà nói, đều rất nguy hiểm. Hơn nữa…”
Người bà ta nghiêng về trước, giọng không thong dong như trước mà lại hàm chứa ý lạnh vô cùng: “Con trai anh còn nhiều thủ đoạn hơn anh, những điều ấy chẳng cần tôi nói nhiều nữa đâu nhỉ. Nếu còn để mặc chúng điều tra tiếp, sớm muộn gì cũng tra ra chuyện chúng ta bắt tay ép ba của Tống Hân Nghiên ra nước ngoài. Sự việc bị lộ, tôi không sống được, anh giả chết còn có thể trốn được đằng trời nào?”
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Đánh giá:
Truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Story
Chương 1071
10.0/10 từ 14 lượt.