Duyên Làm Phu Quân
Chương 62
Editor: Thanh Việt
Toà nhà trên núi có diện tích nhỏ hơn dưới chân núi, nhưng nếu tính cả vườn và nhà thuỷ tạ thì cũng không phải là nơi Kim trạch ở Lâm Thanh có thể so, bởi vì toà nhà này chuẩn bị là để cho Nhị lão thái gia sau khi thành thân vào ở, cho nên tên của nó cũng lả do Nhị lão thái gia viết. Tuỳ Viên - một lâm viên tuỳ tính hoà tan vào tự nhiên, có thể nhìn ra được Nhị lão thái gia lúc sinh thời tiêu sái không chịu ràng buộc, tiếc rằng trời ganh anh tài, chỉ có thể lưu lại một nét bút trong lịch sử Phái quốc, vào cái tuổi niên thiếu sáng lạn nhất rời khỏi thế gian.
Kim Phong Hoa và Tiên Y cũng không sửa đổi tên của toà nhà, chỉ là định ra loại hoa cỏ năm nay sẽ trồng trong vườn, trong nhà phần lớn đều mới, cho dù là đồ người ta thêm vào trước khi Nhị lão thái gia xuất chinh cũng không có người dùng qua. Kim Phong Hoa lần đầu tiên tới đây đã nhìn trúng toà nhà này, hơn nữa hắn biết rõ làm người sẽ nhớ tới bạn cũ, nếu hắn thật sự sống trong nơi Nhị lão thái gia sinh thời thường sống, không nói hắn có thể thích ứng được hay không, ít nhất nhóm lão nô bộc đi theo Nhị lão thái gia sẽ cảm thấy không thoải mái, giống như hắn đến sẽ làm mất hết dấu vết Nhị lão thái gia đã từng tồn tại, từng sống. Chính phòng của Tuỳ Viên vẫn luôn trống không, gia cụ hiện tại đều là do Kim Phong Hoa dặn trước người làm ra, phong cách vật dụng trong nhà phần lớn là tương tự với nhà ở Lâm Thanh, cho nên sau khi Tiên Y dọn vào ở luôn có cảm giác quen thuộc, ở cũng thêm kiên định.
Bọn họ vốn dĩ không có quá nhiều đồ đạc, chỉ cần chỉnh lí chút đồ đắt tiền như nữ trang, quần áo, sau đó lại phân việc nô bộc trong nhà, rồi dàn xếp cho Du nhi cùng nhũ mẫu, vội đến khi trời tối mới coi như bước đầu thành hình, bất quá rất hiển nhiên, một ngôi nhà rộng lớn như thế nhân thủ đúng là không đủ, Tiên Y chỉ có thể đem tôi tớ mình mang đến an bài hết vào trong chính phòng, chức vụ cũng không thay đổi gì. Bữa tối tam phòng bên kia không có người qua gọi, Tuỳ Viên vừa lúc cũng có phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ của mình, Tiên Y để đầu bếp mình mang đến vào phòng bếp nhỏ, bọn họ ít người, hiện tại vẫn chưa cần dùng đến phòng bếp lớn, chỉ chờ ngày hôm sau Nghiêm tổng quản phái người tới mới có thể lấp đầy chỗ trống của nô bộc trong nhà.
Trước khi dùng bữa tối, Kim Phong Hoa không chê phiền toái, mang theo thê tử nhi tử ngồi kiệu xuống núi, tự mình đến tiểu từ đường của nhị phòng dâng hương, Tiên Y là nữ nhân không thể tiến vào từ đường, nhưng trên hộ tịch Du nhi là trưởng tử của Kim Phong Hoa, cho nên Kim Phong Hoa mang theo Du nhi cùng Nghiêm tổng quản đi vào tiểu từ đường, Tiên Y thì ở bên ngoài khấu đầu một cái. Tiên Y không phải là được cưới vào cửa sau khi Kim Phong Hoa nhập tịch Kim gia Hoành thành, vì thế sau khi Kim Phong Hoa được nhận làm con nuôi, bao gồm cả Du nhi một nhà ba người bọn họ đều có tên trên gia phả của nhị phòng, không cần phải ghi lại, cho nên hiện tại Tiên Y cũng không cần đi đại từ đường của Hoành thành Kim gia để nhập tịch, chỉ chờ đến thời điểm khai tông tế tổ năm sau, Tiên Y đi vào dâng hương là được, đây là cơ hội duy nhất được phép tiến vào từ đường của cả đời một nữ tử.
Đối phó ngoài mặt Kim Phong Hoa cũng không bủn xỉn công sức, việc nào làm được sẽ làm từng thứ ngay cả động tác nhỏ nhất, cho dù trong lòng không cho là đúng, Nghiêm tổng quản đứng ở bên ngoài xem trong lòng cũng hơi chua xót, vốn dĩ vẫn còn ôm tâm tư hoài nghi cùng bài xích, chung quy đã có điểm buông lỏng, giọng nói của lão cũng mềm hơn, hốc mắt đỏ ửng nói: “Thiếu gia có hậu, thiếu gia cuối cùng cũng đã có tôn tử và chắt trai.”
Thiếu gia tất nhiên là chỉ Nhị lão thái gia, năm đó Nhị lão thái gia đi, trưởng bối trong nhà vẫn còn tại vị, Nghiêm tổng quản vẫn còn là một gã sai vặt, trong lòng lão nhiều năm như vậy hình ảnh của Nhị lão thái gia như được dừng lại, vẫn luôn sống trong cái năm còn ngây ngô đường hoàng.
Dâng hương xong, hắn thương lượng với Nghiêm tổng quản về số lượng hạ nhân của Tuỳ Viên, sau đó Kim Phong Hoa cùng Tiên Y một lần nữa về lại căn nhà trên núi, lúc này phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, một nhà ba người cũng bởi vì lên đường mệt mỏi nên tuỳ ý ăn mấy miếng. Du nhi tuổi còn nhỏ, tuy giữa trưa đã ngủ một lúc, nhưng lúc này cũng không duy trì được, ngáp một cái rồi bị ôm xuống.
“Du nhi còn sẽ không gọi người chứ?” Phu thê hai người rửa mặt lúc sau, Kim Phong Hoa ngồi ở mép giường đột nhiên hỏi.
“Nam hài luôn biết nói chuyện rất muộn.” Bởi vì không biết cụ thể ngày sinh của Du nhi, nàng đã tìm một lão ma ma sờ xương thử, sinh nhật được định vào tháng giêng gần với sinh thần của Kim Phong Hoa, lúc ấy chỉ tìm bằng hữu thân cận mời một bữa cơm, ngay cả lão thái cô cũng không mời tới, bây giờ mới nhớ, đứa bé này cũng hơn một tuổi rồi.
“Nương ta nói ta hơn bảy tháng đã nói chuyện rất rõ ràng.” Kim Phong Hoa nhíu mày nghi hoặc nói.
Tiên Y ngầm khinh thường, người với người tất có khác biệt, hơn nữa Kim Phong Hoa trong lòng nàng là một tên yêu nghiệt, tất nhiên phải bất đồng so với người khác.
“Ngày mai ta có phải đi tam phòng thỉnh an không?” Tiên Y đối với loại đại gia tộc này luôn tồn tại một chút nhút nhát, kiếp trước nàng không phải là giai cấp có đặc quyền gì, đời này đầu thai còn là mệnh nha đầu, cho dù không tự ti nhưng cũng không quá phận kiêu ngạo, nàng đã xuyên qua lâu như vậy, người như cỏ rác, chuyện lục đục với nhau đã không còn gì hiếm thấy nữa.
“Không cần, tam phòng cũng không có lão thái thái, đại phòng lại là người goá chồng, căn bản không có khả năng mỗi ngày đều đến tam phòng ngồi, huống chi bêm ngoài ba nhà đã phân chia, đại phòng lão thái thái lại không phải tổ mẫu đứng đắn của chúng ta, ngày lễ ngày tết đến thỉnh an gặp một lần là được rồi.” Kim Phong Hoa dừng một chút, lại bổ sung: “Nếu bọn họ kêu đến dùng bữa, nàng cứ đem Du nhi theo, phải cho người ta thấy, con trai ta không phải đứa không thể nhận người.”
“Được.” Một kế tôn không cùng huyết thống mang theo một đứa con nuôi không cùng huyết thống, nói không chừng bọn người trong lòng có quỷ đang chê cười họ.
Buông màn che, Kim Phong Hoa tuỳ ý sờ một cái, chỉ cảm thấy lông mi Tiên Y hơi run lên như lông chim, cào thẳng vào tim hắn làm tim hắn đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô, lại nhớ đến đoạn thời gian không có nàng, Kim Phong Hoa chậm rãi nâng tay sờ sau cổ của Tiên Y, ánh mắt chuyên chú, sau đó cái gì cũng không nói liền lấp kín cánh môi nàng. Trong lòng Tiên Y có chút bực, hôm nay vốn đã mệt mỏi, không nghĩ tới buổi tối còn phải hầu hạ vị đại gia này, nhưng có lẽ đã thành thói quen, Tiên Y rất nhanh đã rơi vào giấc mộng Kim Phong Hoa bện cho nàng, ở một nơi xa lạ như thế này, tựa như chỉ cần hai người ôm nhau, tương lai không còn đáng sợ như vậy nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Kim phủ từ trên xuống dưới đều rất coi trọng kì khoa khảo lần này của Kim Phong Hoa, chỉ cần sau khi xong viện thí, Kim Phong Hoa chính là một tú tài, tuy rằng phải chờ tới nửa năm sau mới tới thi hương, nhưng chỉ cần lợi dụng thích hợp, Hoành thành cũng có không ít thư viện không tồi, lão sư nổi danh bên trong cũng không hề ít hơn so với Lâm Thanh, huống chi Hoành thành thế đại, không ít nguyên quán của thế gia kinh thành là nằm ở đây, thế lực khắp nơi đều hỗn tạp, Kim Phong Hoa hoàn toàn có thể mượn lực Kim phủ, đi kết giao với bằng hữu tương lai ở trên quan trường, tính toán cho sau này.
Kim phủ hiện tại thoạt nhìn thực hàm hồ, Tiên Y phát hiện trừ Tam lão thái gia ra, mấy người còn lại đều ôm một loại thái độ quan sát nhị phòng bọn họ, rốt cuộc Kim Phong Hoa chỉ mới bắt đầu tham gia khoa khảo, mới thử một lần huyện thí đã thông qua là đủ để được chú ý, nếu lần viện thí này lại qua, đó chứng minh cho Kim Phong Hoa rất đáng giá để các phòng của Kim phủ đặt cược lên hắn, có khả năng rất lớn sau này Kim Phong Hoa vào lúc tuổi không lớn đã có thể đặt chân vào kinh đô. Viện thí là phải làm, không riêng gì đối với Kim phủ mà cũng có ích với bản thân Kim Phong Hoa.
Viện thí có ba tràng, mỗi tràng yêu cầu phải vào bàn sớm một ngày, nói cách khác, Kim Phong Hoa phải ở trong trường thi một đêm, điều này làm cho hắn hơi khó chịu đựng, nhưng rốt cuộc vẫn là không có cách kháng cự, bất quá cũng may tự chủ đời trước của hắn vẫn còn, cũng chỉ khi đối mặt với Tiên Y mới có loại cảm giác hận không thể cất nàng vào túi. Mọi người chờ ở cổng lớn để đưa tiễn, Kim Phong Hoa lại cầm lòng không đặngở Tuỳ Viên tránh người khác, trực tiếp ôm Tiên Y nhẹ bước lên một cây cổ thụ, sau đó hôn nàng đến choáng đầu hoa mắt, mới lưu luyến không rời nói: “Ta không ở nhà, nàng cứ ở trong viện, người khác kêu ra nàng cứ nói phải chăm sóc Du nhi, có chuyện gì thì chờ ta trở lại rồi nói. Còn có, hậu viện trừ bỏ người hộ viện ta để cho nàng, cái gì cũng đừng bỏ vào thêm, hộ viện cũng chỉ có thể ở sau nhị tiến, sân chúng ta chỉ cho nữ quyến vào.”
Tiên Y ban đầu còn có chút buồn cười, nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Kim Phong Hoa, không biết lại thế nào mũi nàng có chút chua xót, nhất thời kích động ôm cổ Kim Phong Hoa, dựa vào đầu vai hắn. Ở trong đại gia tộc dấu diếm huyền cơ thế này, nếu không có Kim Phong Hoa bên cạnh nàng, nàng thất sự đúng là không biết có thể chống đỡ được mấy ngày, bất tri bất giác, quan hệ của nàng và hắn bắt đầu từ lợi dụng, chính và phụ, các loại tâm tư, giờ đã trở nên mơ hồ, ái muội, mục tiêu được nhất trí. Muốn nói nàng có còn sợ Kim Phong Hoa hay không, nàng vẫn còn sợ, nhưng lại mất bớt đi, ngược lại trong nhiều lúc, nàng càng tin cậy Kim Phong Hoa, cũng càng thêm đau lòng hắn.
“Bất quá sau hai ngày sẽ được gặp rồi…” Nói tới đây, Kim Phong Hoa càng thêm bực bội, kiếp trước hắn cũng không biết phải đi đâu, bất quá chỉ là một khoa khảo, bây giờ hắn lại vướng vào nữ nhi tình trường, nhưng mà khi thật sự buông nữ tử trong lòng ra, tâm hắn đau giống như dao cắt.
“Đồ của chàng ta đã chuẩn bị tốt, nhớ rõ phải ăn cơm, đừng có ỷ vào mình có võ công lại đi ngược đãi dạ dày của mình, hiện tại tuy không phát bệnh, nhưng khi về già ngươi phải chịu…” Tiên Y nói, hai mắt đều đỏ lên, vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ mà thôi, lúc trước thậm chí nàng cảm thấy Kim Phong Hoa vĩnh viễn đừng về mới tốt, nhưng khi đổi qua hoàn cảnh này, Tiên Y đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc.
“Ừ!” Bất luận Tiên Y nói gì, Kim Phong Hoa đều gật đầu đáp lời, nhìn nữ nhân của mình đối xử với hắn khác khi xưa, không muốn xa rời, tâm hắn càng mềm hơn.
Xuống xe ngựa, Kim Phong Hoa vào trường thi của Hoành thành, thí quan đang lục soát toàn thân cùng với tay nải phía sau, sau đó liền lãnh số báo danh đi đến lều của mình, cũng không biết có phải hắn cúi đầu xem số quá chuyên chú hay không, hay do người tới đối diện cũng quá bất cẩn nên đụng vào nhau, đồ vật cũng đều rơi xuống đất.
“Xin lỗi!” Người đối diện tạ lỗi trước nói.
Kim Phong Hoa ngẩng đầu, dùng tay phải nắm nắm tay trái vái, trên mặt lại ôn hoà nói: “Là ta không tốt, đi đường không để ý, đụng ngã huynh đài.”
“Không không, ta cũng vội vã đi tìm số, hôm nay người tới tham gia thí khảo quá nhiều, vốn dĩ hẳn là có người mang lều để thi tới, bây giờ lại làm chúng ta tìm lung tung như ruồi nhặng.” Người nọ mặc một thân quần áo thư sinh, đôi lông mày đen rậm, mắt rất to, xương gò má cao, là một thiếu niên anh tuấn. Thiếu niên kia duỗi tay kéo Kim Phong Hoa, lại cẩn thận nhìn lên, mặt chợt đỏ, tay cũng rụt về rất nhanh, hiển nhiên không ngờ rằng thiếu niên trước mặt lại có dung mạo diễm lệ như nữ cải nam trang thế này.
Kim Phong Hoa đã thói quen như vậy ánh mắt, lúc trước huyện thí thời điểm còn cho người ta đùa giỡn quá, cho nên thực bình tĩnh cười nói: “Ta nói Hoành Thành như thế to lớn, trường thi lại như thế nổi danh, thế nhưng không người tới lãnh, đến là việc lạ.”
Kim Phong Hoa đã có thói quen đón nhận loại ánh mắt như vậy, lúc trước ở huyện thí hắn còn bị người ta đùa giỡn, cho nên hắn rất bình tĩnh cười nói: “Ta nói Hoành thành to lớn như thế, trường thị lại nổi danh, nhưng nếu không có người tới, thật là việc lạ.”
Duyên Làm Phu Quân