Duyên Làm Phu Quân
Chương 15
Editor: Thanh Việt
Lão thái cô là cô cô của Đại lão gia, muội muội nhỏ tuổi của lão thái gia, lúc Kim gia còn chưa phát đạt đã được yêu thương. Cho nên lúc lão thái gia trở thành địa chủ thì nước lên thuyền lên, gả cho một tú tài có chút sản nghiệp trong huyện Lâm Thanh. Chỉ tiếc tú tài kia không may mắn như Đại lão gia, không nói leo lên quan hàm, ngay cả cử nhân cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ làm tiên sinh dạy học ở huyện Lâm Thanh. Đã qua nhiều năm bọn họ cũng chưa chuyển nhà lần nào, trong nhà cũng không có nhiều tài sản.
Năm đó mẫu thân lão thái gia còn sống, lão thái gia cưới lão thái thái thì nhà bọn họ được sửa sang lại, cô cô của Đại lão gia xuất giá ở thời điểm gia cảnh không tồi đó. Vì thế của hồi môn của bà nhiều hơn mười mẫu ruộng, trượng phu của bà lại là tú tài nên được miễn thuế, cuộc sống không tồi. Nhưng con nối dòng của lão thái cô không tốt, chỉ có một nhi tử mà lại không được kế thừa ý chí đọc sách của cha, suốt ngày vùi đầu ở ruộng muốn làm một địa chủ cả đời. Lão thái cô khuyên đã khuyên, đánh đã đánh nhưng đây là chuyện do tư chất trời sinh, như trượng phu của bà làm tú tài đã chạm đỉnh rồi. Dù sao cũng chỉ có một nhi tử, lão thái cô cũng nương tay, lười để ý tiếp.
May mà dù lão thái cô chỉ sinh một nhi tử nhưng sau khi người này thành thân coi như đã khai chi tán diệp cho gia đình. Tức phụ của lão thái cô sinh ra một cô nương, một đôi song bào tiểu tử, cô nương đó và Tam thiếu gia Kim Phong Hoa không cách nhau quá nhiều tuổi, đôi song thai thì nhỏ hơn một chút, cũng đã được mười một, mười hai tuổi. Tuy bọn họ học không quá xuất sắc nhưng vẫn tốt hơn lão cha quanh năm ruộng đồng nhiều, cũng coi như là niềm an ủi với cô trượng* của Đại lão gia.
(*) Dượng, chồng em gái của cha.
Lúc trước lão thái cô không thường tới, nhưng có lẽ do trưởng tôn nữ đã lớn tuổi nên bà nhớ đến tẩu tử* của mình, hầu hết sẽ tới phủ hàng năm. Có đôi khi là đầu năm, đôi khi là giữa năm, nhưng bây giờ là lần đầu tiên tới vào lúc ăn Tết, Đại phu nhân đành nén một bụng giận xuống. Lại nói tiếp, vốn dĩ lão thái cô không có quan hệ quá tốt đẹp với lão thái thái, đối với nữ nhân được trượng phu mình nâng như trứng hứng như hoa, dù chỉ là thân muội muội thì người làm thê tử cũng không quá vui vẻ. Khi lão thái gia đi rồi, có lẽ lão thái cô và lão thái thái đều chướng mắt Đại phu nhân, hơn nữa tuổi cả hai cũng đã lớn, tất sẽ nhớ đến tình bạn cũ, quan hệ không tốt đẹp cũng dần phai nhạt, chỉ lưu lại những ký ức tuổi trẻ chơi đùa cùng nhau. Mấy năm nay lão thái thái ở kinh thành rất cô đơn nên hay nhắc đến lão thái cô. Dù sao Đại lão gia cũng hiếu thuận, hy vọng cô cô mình sẽ tới thường xuyên hơn.
Huyện Lâm Thanh ở phía tây kinh thành, ngồi xe ngựa cũng phải mất hai ngày, Kim phủ vừa nghe tin đã bắt đầu bận việc từ trên xuống dưới. Không nói đến chuyện thêm người quét dọn trong sân, ngay cả bài trí và giường đệm đều thay mới một lần. Tuy lão thái cô chưa tới ngay nhưng không thể để trong viện lạnh lẽo không có hơi người, cho nên Đại phu nhân phải cho người đi qua ở từ sớm để làm ấm phòng.
“Ngươi nói thử xem, đến Tết rồi bà ta còn chạy tới đây làm gì? Bỏ cả nhà đến để tống tiền chúng ta sao?” Nhìn bạc đội quần đi ra vì việc chuẩn bị cho lão thái cô, Đại phu nhân ném sổ sách, không nhịn được oán giận nói.
Trần ma ma thu dọn đồ đạc trên bàn để qua một bên, khuyên nhủ: “Tội gì người phải dán mặt nóng lên mông lạnh, nhà ai chẳng có mấy người bà con nghèo. Bọn họ tới bái phỏng thì ta tiêu vài cắc bạc có sao, lòng lão gia cũng hiểu được nỗi vất vả của phu nhân mà.”
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Vất vả? Hắn biết cái gì? Lúc lấy tiền thì đưa ra khuôn mặt lấy lòng, cả nhà bọn họ có ai không tiêu tiền của ta, thế mà còn trưng ra bản mặt khó coi đó. Một phòng nữ nhân hài tử của hắn đều do ta nuôi sống, nếu dám chọc giận ta ta sẽ bán hết mấy thứ nghiệt chủng đó đi, xem ai còn dám nói ta không phải!”
“Phu nhân nói nặng lời rồi, ngài xem phủ Thượng thư chúng ta nào có chuyện bán con thứ. Phu nhân nói cho sướng miệng, nhưng nếu lời này rơi vào tai bọn tiểu nhân thì sẽ bị hoen ố thanh danh phu nhân. Nếu ở kinh thành bị những thứ không biết xấu hổ buông lời gièm pha thì sẽ mất hết danh dự. Sau này cùng lắm chỉ cần đưa một phần của hồi môn gả cô nương con trắc thất đi là được, không thấy không phiền. Dù sao phu nhân cũng có hai nam hài, nếu bọn con thứ không thành thực thì sau này trưởng thành cứ thả ra ngoài là được. Không phải thanh danh ngài cũng dễ nghe hơn sao?” Lòng Trần ma ma nhảy dựng, tươi cười phai nhạt vài phần.
“Phu nhân, đây là do chỗ hồi sự đưa tới, ngài xem thử xem.” Tiên Y vừa thấy mẫu thân mình nháy mắt ra dấu liền vội vàng đi tới, rút ra một tấm thiệp từ tay áo, cười ngọt ngào.
Đại phu nhân vốn còn hơi tức giận, nhưng khi thấy Tiên Y thì không thể không lộ ba phần tươi cười, duỗi tay nhận thiệp, nhìn Tiên Y nói: “Vẫn là Tiên Y đáng yêu. Chè hạt sen là do ngươi làm sao?”
Tiên Y ngồi xổm xuống, mềm mại nói: “Hồi phu nhân, đây không phải là chủ ý của nô tỳ, ngày thường được nương dạy dỗ, vài ngày trước trời ẩm thấp âm u, ăn chút gạo nếp có thể trừ đi hơi ẩm.”
“Đúng là đứa trẻ hiếu thuận, lúc này còn không quên tranh công cho nương ngươi.” Đại phu nhân liếc mắt nhìn Trần ma ma một cái, trêu ghẹo nói.
Trần ma ma cúi đầu: “Nếu không phải được sự sủng ái của phu nhân thì sao con bé dám tự quyết định.”
“Ta đều sủng ái hết!” Đại phu nhân cuối cùng cũng cười lên, đắc ý nói: “Miệng đúng là ngọt.”
Tiên Y mặt đỏ lên, vội đi đến chỗ phu nhân làm nũng.
Đại phu nhân nhìn khuôn mặt xuân sắc đỏ bừng của Tiên Y, lại nhớ đến chuyện lần trước nữ nhi đã nói thì ý cười trong mắt bị ép xuống. Có lẽ vì chột dạ, Đại phu nhân cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay để che giấu suy nghĩ của mình, trong tức khắc mắt Đại phu nhân đã phát ra sự niềm vui rạo rực.
“Có chuyện gì tốt sao?” Trần ma ma thấy vậy hỏi thử.
Đại phu nhân đặt tấm thiệp xuống rồi kéo tay Trần ma ma, kích động nói: “Tất nhiên là chuyện tốt, Tào phu nhân Công bộ Lang trung mời ta hai ngày nữa đến phủ chơi.”
“Đúng là chuyện tốt, Tào phu nhân lúc trước vẫn luôn mập mờ, bây giờ lại mời phu nhân tới cửa, chắc là chuyện hôn nhân của Đại thiếu gia đây.” Trần ma ma cũng lắp bắp kinh hãi, Đại phu nhân luôn đau đầu tìm thê tử cho Đại thiếu gia. Nhưng chức tước Đại lão gia không cao, Đại phu nhân lại chướng mắt gia đình quá thấp.
“Cũng chưa chắc, có khi nghe nói lão gia sắp thăng chức nên tìm đến thì sao? Sau này cùng là Lang trung, đừng hòng xem thường chúng ta nữa.” Đại phu nhân để thiệp lên bàn, tự tin nói.
“Nhưng Tào gia có một đôi tỷ muội, không biết phu nhân……” Trần ma ma chần chờ nói.
Lúc đầu Đại phu nhân còn tự tin nhưng bây giờ hơi lung lay một chút, không khỏi sờ vòng ngọc trên cổ tay, nói: “Nhà chúng ta không rước được Đại cô nương về đâu, nghe nói nha đầu đó lớn lên băng cơ ngọc cốt*, có ý muốn đi tuyển tú giống Yên Nhi. Nhưng ta đã thấy Nhị cô nương, tuy không xinh đẹp bằng đại tỷ nhưng cũng là người ổn trọng, Lâm Nhi không có công danh nhưng cũng là trưởng tử, Nhị cô nương rất xứng đôi với hắn.”
(*) Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.
Đại thiếu gia không có công danh là vết thương trong lòng hắn, nếu không phải Đại lão gia thăng chức, sợ rằng cũng không cưới được Nhị cô nương của Công bộ Lang trung. Lúc này, vị Nhị cô nương là người tốt nhất hắn có thể chọn.
Tất nhiên Đại phu nhân không bỏ qua cơ hội, bà ta vội vàng sai Trần ma ma lấy một bộ váy mới ra, tìm rất nhiều trang sức phù hợp, nhưng đến lúc chọn người đi theo lại khó hơn. Lão thái cô sắp tới, Tết nhất đến nơi rồi, từ trên xuống dưới Kim phủ không vội đến nỗi vắt chân lên cổ, nhưng cũng không có lúc nhàn nhã. Đại phu nhân đi một ngày thì không sao, nhưng Trần ma ma là người quản lý hậu viện, thậm chí là cả phủ, Tằng ma ma thì không đáng tin cậy, phu nhân sợ mang theo bà ta sẽ ném hết thể diện của mình xuống đất. Nghĩ tới nghĩ lui, Đại phu nhân quyết định để lại Đông Cảnh, mang theo Thu Cảnh, Tiên Y và Tú Châu. Do Vân Song là nha đầu tam đẳng nên không có phúc khí đi theo, phải ở lại phủ hỗ trợ Đông Cảnh.
Trở về thiên phòng, Tiên Y bất đắc dĩ nhìn bộ dạng cao hứng của Tú Châu, không biết nha đầu này nghĩ gì. Cứ trong phủ người ta có thiếu gia thì nàng ta đều muốn đi theo, mặc kệ đó là người như thế nào, nàng ta muốn người ta coi trọng mình rồi được chuộc đi. Nhưng nàng ta chưa từng nghĩ dù thiếu gia nhà người ta coi trọng nàng nhưng gia đình đó sẽ không nói với Đại phu nhân là muốn một nha đầu nhị đẳng. Không nói tới đánh một cái bốp lên mặt mũi phu nhân, người kia cũng sẽ bị cười chê. Tiên Y không thể nói thẳng đạo lý đó với Tú Châu, nàng ta là một trong số những người lấy sự nghiệp di nương làm mục tiêu. Nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy phong cảnh phú quý của di nương, nào có rõ quá trình trong đó có bao gian khổ, bao huyết lệ đổ xuống, cũng có thể các nàng lựa chọn nhắm mắt không nhìn khó khăn, trực tiếp bỏ qua.
Đây là lần thứ hai Tiên Y đi cùng Đại phu nhân đến làm khách, lần đầu là phu nhân về nhà thân mẫu, nhưng lúc đó Tiên Y nhỏ tuổi, miệng lại ngọt, Trần ma ma đưa nàng đi khấu đầu lão phu nhân, coi như nhận chủ tử. Lúc này nàng hơi hồi hộp, vốn nghĩ sẽ nghe mẫu thân nói một vài điều cần chú ý, nhưng giờ nàng lại bị phu nhân sai đến thông báo chuyện xuất môn bái phỏng với lão thái thái.
Nhưng không ngờ lúc trở về lại xui xẻo bắt gặp chuyện của Đại thiếu gia và Tam thiếu gia, chỉ là lần này Đại thiếu gia càng thêm ác liệt. Không nói đẩy ngã Tam thiếu gia, còn cởi sạch áo trên, bắt Tam thiếu gia bò đến. Tiên Y đứng sau cây đại thụ, nhìn thiếu niên đang quỳ trên mặt đất cắn môi, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan. Lần trước nàng phá hỏng việc của Đại thiếu gia, xem như may mắn thoát được. Nhưng nếu giờ lại làm vậy thì khó tránh việc Đại thiếu gia sẽ nhớ kỹ nàng, cho dù nàng không có tâm cơ gì thì cũng khó bảo toàn bản thân. Nếu Đại phu nhân biết cũng sẽ không bao che nàng, nói không chừng còn có thể có khúc mắc với nàng.
Duyên Làm Phu Quân