Duyên Làm Phu Quân
Chương 115
ĐI TÌM LƯƠNG DUYÊN – Chương 115
Editor: Thanh Việt
Kim Phong Hoa bị Tiên Y gọi vào phòng, còn tưởng rằng Tiên Y không khoẻ, sau đó mới phát hiện đại nhi tử nhà mình đang nằm bên cạnh nữ nhi thì thầm nói gì đó, còn lão bà nhà mình lại cầm đồ chơi xếp gỗ như đang suy tư. Hắn cũng không để ý, chỉ dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn nhi tử.
Du nhi vừa thấy lão cha nhà mình tiến vào, trái tim bé nhỏ liền run lên, lại thấy sắc mặt cha không tốt, liền sợ tới mức núp sau lưng Tiên Y, nhưng vẫn nắm áo Tiên Y vẻ mặt kiên trì như cũ, nhìn bộ dạng kia là biết không muốn rời đi.
Tiên Y phục hồi tinh thần buồn cười vỗ nhi tử, sau đó nói với Kim Phong Hoa: “Hôm nay về sớm thế.”
Kim Phong Hoa chưa nói sáng mình trốn việc để về ở bên cạnh Tiên Y, lại không nghĩ rằng tiểu tử nhà mình còn sớm đến hơn hắn.
“Nàng đừng bảo vệ nó, ta vừa trở về đã nghe nói, nó chạy tới chỗ của nàng mà không nói trước với nhạc mẫu và nhũ mẫu, làm người ta phải vội vã một trận.” Kim Phong Hoa cởi áo ngoài đặt lên giá, cũng không nhìn nhi tử mang đôi mắt đỏ hồng ngồi bên cạnh thê tử.
Tiên Y trừng hắn một cái nói: “Nó mà nói thì còn có thể đến đây chắc.”
“Còn không phải là sợ nàng mệt mỏi sao.” Kim Phong Hoa cũng không chê Tiên Y không tắm rửa, liền ôm lấy, cũng mặc kệ có nhi tử ở bên cạnh hay không.
“Một ngày của ta cũng chỉ ngồi không, rất nhàm chán, cũng may sắp hết thời gian ở cữ rồi.” Nếu đã xuyên đến thời đại này, tất nhiên Tiên Y không dám làm chuyện gì quá khác người. Tuy rằng kiếp trước, nàng biết một số phụ nữ sau khi sinh hài tử xong thì gần như mỗi ngày đều tắm rửa, gội đầu; không kiêng dè gì, chỉ cần bảo trì độ ấm trong phòng, không ra gió là được. Nhưng nàng cũng hiểu rõ kiếp trước là cuộc sống chất lượng cao, những người đó trong phòng đều có điều hoà bật nhiệt độ ổn định trên dưới 25 độ mới dám tắm rửa, hơn nữa còn có hộ lý và các loại dụng cụ, còn có cơm dinh dưỡng gì đó, hiện tại nàng không thể sánh bằng được, cho nên cũng thành thành thật thật nằm trên giường, trong 30 ngày ở cữ, tóc không thể gội chỉ có thể để Bích Tỉ mỗi ngày xông hơi một lần, nhưng mà ngày tháng như vậy cũng sắp kết thúc rồi.
Kim Phong Hoa lúc này mới nhìn Du nhi nói: “Nhanh lên, mặc quần áo vào, đi nói xin lỗi với bà ngoại con.”
Du nhi lập tức bò từ trong chăn ra ngoài, cẩn thận mặc quần áo xong, cũng không quan tâm đồ chơi xếp gỗ trên tay Tiên Y, hôn Tiên Y một cái rồi đi xuống giường, bên ngoài Bích Tỉ đã chờ sẵn, tự mình đưa Du nhi tới phòng Trần thị.
“Đừng nghiêm khác quá với nó, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Tiên Y nhìn thân hình gầy nhỏ của Du nhi, đau lòng nói.
“Ta chính là một đại ma đầu, tiểu hài tử cũng không buông tha…” Kim Phong Hoa bế nữ nhi đang ngủ phò phò trên giường lên, giọng nói chua lè.
Tiên Y tức khắc đỏ mặt, nàng cũng không biết lúc ấy sao mình lại có lá gan kia, cư nhiên đem hết những lời trong lòng nói ra, nhưng xem sắc mặt của Kim Phong Hoa cũng không phải sắp nổi giận, liền thò lại gần dựa vào người hắn, lấy lòng nói: “Ai nói, cho dù chàng là đại ma đầu ta vẫn thích chàng.”
Kim Phong Hoa phát hiện ra tim mình đập rất nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh nói: “Ta cũng không phải là người tốt gì, giết người phóng hoả cái gì cũng đã làm qua.”
“Nhưng mà chàng đối xử rất tốt với ta.” Tiên Y vốn lúc đầu chỉ là vui đùa, nhưng đến đây lại càng nói càng thật lòng. Trên thế giới này, trừ Trần thị ra thì người đối xử với nàng tốt nhất tuyệt đối là Kim Phong Hoa, không còn ai khác.
Kim Phong Hoa chậm rãi buông nữ nhi, xoay người, tay có chút run mơn trớn gương mặt của Tiên Y, hơi day dứt nói: “Nhưng ta đã giết rất nhiều người, máu trên tay dù thế nào cũng rửa không sạch, có đôi khi ta hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn độc ác… Ta…”
“Nhưng ta thích!” Tiên Y trực tiếp ngắt lời hắn nói: “Chàng quên mất rồi? Chàng giết người, còn ta chôn xác đấy!”
Đầu tiên Kim Phong Hoa là bị lời nói của nàng làm cho chấn động, sau đó bị nàng chọc cười, nhưng không sao, lúc còn ở Kim phủ, hắn giết đám người Thôi công công, là Tiên Y giúp hắn chôn thi, tuy rằng là do hắn bức ép. Hắn biết lúc trước Tiên Y vẫn luôn có chút sợ hắn, hắn cũng biết tính mình âm trầm, kiếp trước người chết trên tay hắn còn nhiều hơn ở kiếp này, hơn nữa hắn còn nhớ rõ kiếp trước giáp mặt, Mộng Cơ vẫn luôn dùng lời nói chính nghĩa mắng hắn, nói hắn thích máu thành tính, đã sớm thành ma, không còn tim nữa. Nhưng mà thật sự là không còn tim sao? Kim Phong Hoa theo bản năng vuốt ngực của mình, rõ ràng đập nhanh như vậy, hay là nói bởi vì hắn có nàng, nên mới có tim.
“Chàng có ta, còn có Du ca nhi, còn có nữ nhi…” Tiên Y bị ánh mắt mê mang của hắn nhìn đến nỗi trong lòng đau như cắt, trực tiếp ôm lấy hắn liền ở bên tai hắn nói: “Ta thích chàng, rất thích chàng, không phải đang lừa chàng, cũng sẽ không lừa chàng.”
Kim Phong Hoa nhắm mặt lại, ôm chặt Tiên Y, có chút khô khốc thấp giọng nói: “Ta… Ta nghĩ… tim ta vì nàng mà đập.”
Không có nói thích, không có nói yêu, nhưng mà chỉ có một câu này, đối với Tiên Y mà nói như vậy đủ rồi.
Không gian như đông lại, hai ngươi gần tới mức gắn bó như môi với răng, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng khóc gây mất hứng bên cạnh, lỗ tai Kim Phong Hoa lập tức nóng lên, còn Tiên Y ho khan hai tiếng sau đó cất tiếng cười to. Đại ma đầu lại còn có lúc đáng yêu như vậy!
Tiên Y đổi tã cho nữ nhi, Kim Phong Hoa cầm món đồ chơi xếp gỗ rơi rụng trên chăn lên, sau đó có chút tò mò hỏi: “Hồi nãy nàng bảo Quan Cầm chờ ta, nói có việc muốn tìm, là thân mình không khỏe sao?”
“Mới không phải đâu, ta còn đang rất tốt.” Tiên Y đem nữ nhi thả lại vào chăn một lần nữa, sau đó cầm một khối gỗ, đưa chỗ thường xuyên bị cọ xát cho Kim Phong Hoa xem, “Chàng xem, nơi này thường xuyên được sử dụng, mà sơn của Phái quốc không bền, rất dễ làm nơi thường xuyên chạm vào bị mất màu, ta dựa theo những nơi bị tróc màu sơn một lần nữa xếp lại thử, phát hiện chỉ là một con bướm, mà hỏi qua Du nhi lại biết được, Du nhi thật sự thích nhất là xếp hình con bướm, cho nên ta nghĩ, bộ xếp gỗ của chàng kia khẳng định cũng có dấu vết, không biết đứa bé kia thường xuyên thích xếp hình gì.”
Kim Phong Hoa tạm dừng tay, lại chọn thêm mấy khối gỗ nghiên cứu thử. Đầu óc của hắn linh hoạt hơn Tiên Y, sờ soạng một chút quả nhiên xếp ra hình con bướm. Hắn không giống Tiên Y nhìn nơi bị tróc sơn, hắn dễ dàng phát hiện chỗ mài mòn còn có chút lực va chạm, nghĩ lại bộ xếp gỗ trong thư phòng, hắn dần dần đã có ý tưởng. Nhưng hắn cũng không lập tức đến thư phòng, mà dựa theo thói quen thường ngày, cùng Tiên Y ăn cơm chiều, lại gọi Du nhi tới hỏi về bài tập của nó, chờ sau khi Tiên Y ngủ, hắn mới chậm rãi đến thư phòng, lấy bộ xếp gỗ từ trong ngăn tủ ra. Mới nhìn, trên bộ xếp gỗ quả nhiên nơi nơi đều có dấu vết, nhưng nếu tinh tế quan sát, hắn lại phát hiện những dấu vết đó có không ít là có người cố tình tăng thêm, chỉ là thủ pháp rất thô ráp lại non nớt, hắn rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốt. Chín khối gỗ, chỉ trong chốc lát sau liền biến thành một con rất giống hồ ly.
Hồ ly? Kim Phong Hoa gõ gõ mặt bàn, còn nhớ Quan Kỳ đã từng tra qua, nói là Hoàng đế Xuy quốc đời trước có nhũ danh, từ tiếng Xuy quốc phiên dịch thành tiếng Phái quốc có nghĩa là hồ ly, trong này lại có liên hệ gì chăng? Hắn lại một lần nữa cầm lấy cuốn ca dao lật xem thử, chỉ là lúc này lại không thu hoạch được gì, trong ca dao chẳng những có khuê oán, có tình yêu, còn có phong thổ cùng một số ca dao dân gian nghịch ngợm, giống câu ca dao ở phía sau món đồ chơi, là để hát cho hài tử nghe, trong đó có một trang thoạt nhìn hình như số lượng từ rất nhiều, ca dao miêu tả phân tán, nhưng là nói về hồ ly.
Lấy cây lược từ chiếc hộp ra, trực tiếp dán ở trên hàng chữ thứ nhất, chỉ là… Kim Phong Hoa nhíu mày, vẫn không có ý nghĩ gì như lúc trước, hay đây đã là ngõ cụt? Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, câu kia không có ý nghĩa gì, nhưng trong đó có hai âm tiết hắn giống như đã nghe qua ở nơi nào đó…
“Quan Cầm!” Kim Phong Hoa hô.
Quan Cầm lập tức vào trong phòng nói: “Chủ tử, có việc gì?”
“Ta nhớ ngươi biết tiếng Phong quốc, đúng không?” Kim Phong Hoa ngẩng đầu nói. Các quốc gia trên đại lục này tuy rằng ở mặt trên thì ngôn ngữ tương đồng, nhưng vẫn có ngôn ngữ địa phương của mình, có vài câu người ở kinh thành sẽ nghe không hiểu.
“Mẫu thân của thuộc hạ là người Phong Quốc.” Quan Cầm gật đầu nói.
Kim Phong Hoa kéo gã lại, chỉ vào vây đoạn văn tự hắn vừa mới chép ra từ cây lược bị đứt răng nói: “Ngươi xem, đây có phải tiếng Phong quốc?”
Xem cầm nhìn lên, ngay từ đầu không thấy hiểu, rốt cuộc đây là dùng tiếng phổ thông viết, nhưng đặt ở trong miệng một cân nhắc, hắn lập tức trả lời: “Đây là hài âm, là văn nói của Phong Quốc.”
Quan Cầm nhìn lên, lúc đầu không hiểu gì, rốt cuộc đây cũng là dùng chữ phổ thông để viết, nhưng cân nhắc trong miệng một lúc, gã lập tức trả lời: “Đây là hài âm*, là tiếng Phong quốc.”
*Hài âm: hài là trẻ con, âm là âm thanh, giọng nói, nghĩa là tiếng trẻ con.
Kim Phong Hoa rất mừng, trực tiếp giao đồ cho gã nói: “Từng hàng ta đã chép ra, ngươi phiên dịch thành tiếng địa phương cho ta, đêm nay phải xong.”
Quan Cầm không nói hai lời liền nhận lấy, chép lại từng hàng một, chờ đến canh ba, Kim Phong Hoa rốt cuộc đã biết được đồ vật hắn vẫn luôn muốn, sau đó nhìn đồ vật trên giấy, mặt cũng trầm xuống, sau đó nói với Quan Cầm: “Chuyện hôm nay ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, biết chưa?”
Quan Cầm đầu đầy mồ hôi, không dám không đồng ý, trực tiếp thề thốt liền xoay người đi ra ngoài.
Kim Phong Hoa lại nhìn đồ vật trong tay một lần nữa, mới đặt ở trên ngọn nến, nhìn nó hóa thành tro tàn.
Đầu bên này Kim Phong Hoa đã cởi bỏ được câu đó, còn Trịnh Dịch Hiên lại gặp việc cực kì buồn bực, hắn không biết là ai truyền tin tức đến, cũng không biết vì sao lại truyền cho hắn tin tức như vậy. Hắn không muốn tin, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy trong đầu đang nhắc nhở đây là thật. Bất đắc dĩ, hắn đi đến trước của phòng Mộng Cơ, do dự.
“Phu quân sao lại không đi vào?” Mộng Cơ đẩy cửa đi ra, cười xinh đẹp nói.
Trịnh Dịch Hiên nhìn cô nương bé nhỏ trước mặt, nhiều tháng ở chung như vậy, tuy rằng bọn họ bị lễ nghĩa ngăn cản, nhưng hắn không thể phủ nhận mình rất có thiện cảm với Mộng Cơ, thậm chí biết rõ Tam Công chúa đưa ca cơ này cho mình chỉ sợ là có ý đồ khác, cũng nhịn không được muốn thật sự nạp nàng.
“Nàng… Biết Lưu Li ở phủ Kim gia sao?” Trịnh Dịch Hiên nhịn không được hỏi.
Mộng Cơ dần dần thu hồi ý cười, nhìn thẳng Trịnh Dịch Hiên.
“Ngày đó nàng ở đạo quan, đi tìm Kim thiếu phu nhân, chính là vì tìm Lưu Li, sau đó muốn vòng cổ của nàng ta phải không?” Trịnh Dịch Hiên thấy nàng không nói gì, tâm cũng luống cuống, nhưng việc đã đến miệng hắn không thể không nói.
“Phu quân có ý gì?” Mộng Cơ cúi đầu, không muốn nhìn gương mặt cười cười tuấn tú của Trịnh Dịch Hiên, nàng cho rằng hắn thật lòng đối với nàng, nàng cũng cảm giác được hắn tốt với mình, nàng vẫn luôn vì hắn phân vân không ngừng, vậy mà hắn dám tới chất vấn nàng.
Trịnh Dịch Hiên cười khổ nói: “Ngươi sẽ không thật sự vì cái vòng cổ kia, muốn trừ bỏ Lưu Li kia chứ?”
“Nếu chàng hoài nghi ta, vậy cứ bắt ta hỏi tội, làm sao phải khổ sở lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ mà tới!” Mộng Cơ cảm thấy oan ức kinh khủng, nàng cảm thấy mặc kệ là nàng làm sai cái gì, Trịnh Dịch Hiên cũng đều sẽ đứng ở phe nàng, bảo vệ nàng, bao dung nàng, mà không phải là trưng ra sắc mặt giống như cái gì cũng là nàng làm sai.
“Mộng nhi!” Trịnh Dịch Hiên đau lòng vạn phần, muốn tiến lên, ngữ khí đã mềm hơn phân nửa nói: “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin.”
“Ta không nói gì hết!” Mộng Cơ thấy thế, ngầm nhẹ nhàng thở ra, cho dù nàng bất mãn với Trịnh Dịch Hiên, nàng cũng sẽ không xé rách mặt ngay tại đây, “Ta cứ ở trong phòng, muốn bắt ta thì vào mà bắt.”
Nói xong mắt đầy nước đi vào nhà đóng chặt cửa lại.
Trịnh Dịch Hiên ở ngoài cửa đứng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể đau khổ xoay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân, Mộng Cơ hung hăng đấm ngạch cửa, thấp giọng mắng nói: “Kim Phong Hoa đáng chết, ngươi lại còn có chiêu thức ấy, vậy đừng trách ta.”
__
Tác giả có lời muốn nói: Câu đố đã giải xong, nhưng hiện tại không thể nói, phải để lại sau này đối phó với Mộng Cơ. Chương sau Lộ Song sẽ nhận cơm hộp, - -
Hôm qua mạng đứng, hôm nay cắt điện, ta có thể bò lên thật không dễ dàng a ~
Duyên Làm Phu Quân