Đường Về - Ngải Ngư
Chương 140
239@-Edit: Mây
Khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, nụ cười nhạt trên mặt Thư Vãn đông cứng lại trong thoáng chốc.
Vẻ mặt của cô cứng đờ ngửa mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt mở cửa cho cô, ý cười ở khóe miệng vô cùng cứng đờ, chậm rãi thu lại, cho đến khi biến mất gần như không còn gì, cuối cùng khẽ cắn môi.
Du Cẩn Niên cụp mắt nhìn cô, thu hết tất cả những biểu cảm trên mặt cô vào đáy mắt.
Khuôn mặt người đàn ông thản nhiên và bình tĩnh, nói chuyện với Thư Vãn như thường: “Vào đi.”
Nói xong thì nghiêng người qua.
Thư Vãn cố gắng làm cho mình thoạt nhìn trông tự nhiên một chút, cô dựa vào lý trí, máy móc nâng chân lên, bước vào trong nhà.
Dương Mai Thanh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, nói chuyện thân thiết: “Thư Vãn, nhanh tới đây.”
Thư Vãn điều chỉnh tinh thần, đi đến bên kia, rất lễ phép cười nhạt gọi người: “Đoàn trưởng.”
Rồi sau đó lại nhìn về phía chồng của Dương Mai Thanh, kính trọng nói: “Thầy Trần.”
Trần Minh Trình cũng rất hiền hòa cười gật đầu với cô, ngay sau đó lại giới thiệu với Thư Vãn nói: “Đây là học sinh của thầy, Du Cẩn Niên.”
Chuyện nhà họ Thư và nhà họ Du lúc ấy ồn ào rất lớn, nhưng người bên ngoài giới cũng không biết sự thật cụ thể, chỉ biết anh trai Du Cẩn Niên phát bệnh qua đời, người đứng đầu nhà họ Thư luôn có quan hệ rất tốt nhà bọn họ cũng bởi vì phạm tội mà vào tù.
Những người khác không rõ ràng từ đó giữa hai nhà kết ân oán.
Rất nhiều người cũng không biết Thư Vãn chính là con gái của Thư Ninh Viễn.
Ví dụ như Dương Mai Thanh và chồng bà ấy mời cô đến làm khách tối nay, cũng không biết Thư Vãn có một người ba phạm tội ngồi tù.
Bởi vì Thư Ninh Viễn và Vạn Tĩnh vẫn luôn bảo vệ Thư Vãn rất tốt.
Ánh mắt Thư Vãn không dám nhìn thẳng vào Du Cẩn Niên, chỉ ngơ ngác khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Du Cẩn Niên đè xuống cảm giác chua xót không cam lòng trong lòng, sợ con chim giật mình bay trở về, cũng chỉ hờ hững trả lời cô một câu: “Xin chào.”
Dương Mai Thanh bưng đồ ăn lên, cười nói: “Không ngờ vừa vặn, tôi và lão Trần mời người làm khách đều trong một ngày.”
“Hai ngươi đừng câu nệ, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Thư Vãn cuộn ngón tay lại.
Cô biết anh muốn ngồi gần mình, trái tim gần như muốn nhảy ra từ cổ họng.
Du Cẩn Niên rất tự nhiên kéo ghế ra giúp cô, lại làm cho Thư Vãn hoảng hốt và luống cuống, vội vàng nói: “Cảm…… cảm ơn, tôi tự mình làm được rồi.”
Trần Minh Trình thấy thế, cười nói: “Tiểu Vãn không cần ngượng ngùng, đây là chuyện mà một quý ông có phong độ nên làm.”
“Nó muốn làm quý ông này, em cứ thỏa mãn nó đi.”
Khóe miệng Thư Vãn hơi cong lên, không nói gì nữa.
Trong bữa ăn, Dương Mai Thanh cố ý cầm rượu lại đây, muốn mấy người cùng nhau uống uống một chút.
Nhưng Du Cẩn Niên chối từ nói một lát nữa còn phải lái xe, nên không uống.
“Tiểu Vãn thì sao?”
“Em……” Thư Vãn không tiện từ chối, đành nâng ly rượu lên, nhận lấy rượu Dương Mai Thanh nhiệt tình rót cho cô, nói: “Em không lái xe, có thể uống một chút.”
Du Cẩn Niên quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp.
Vốn dĩ cô cũng không uống rượu.
Cũng không thích anh uống đến mức cả người toàn mùi rượu.
Mỗi lần anh uống rượu xong, bị cô ngửi được mùi rượu đều sẽ bị ghét bỏ.
Ghét bỏ không chịu tới gần anh, cho dù có đùa giỡn cũng không để ý đến anh.
“Đã nói với chú biết bao nhiêu lần rồi, uống rượu làm tổn hại đến sức khỏe, dạ dày của chú không tốt còn đi uống rượu, không muốn sống nữa sao?” Cô gái nhỏ trừng mắt, thở phì phò không vui nói: “Đàn ông mấy người đều giống nhau cả, ba cháu cũng thường xuyên ngoài miệng nói không uống, nhưng cuối cùng vẫn uống.”
Tinh thần của Du Cẩn Niên hơi hỗn loạn phiền não.
Ngay cả Trần Minh Trình gọi anh, anh cũng không nghe thấy.
“Cẩn Niên? Cẩn Niên!”
Trần Minh Trình gọi tên của anh, Thư Vãn vội vội vàng mà cắt ngang, nói: “Thầy Trần, không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó em bắt taxi về là được.”
Du Cẩn Niên nghe được tiếng cô nói chuyện, khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt cũng có tiêu cự, ngước mắt nhìn về phía Trần Minh Trình đang đối diện mình, lời nói hơi áy náy: “Thầy nói gì vậy ạ?”
“Thầy nói không phải em lái xe đến đây sao, lát nữa đưa Tiểu Vãn đi một đoạn đường. Con bé là con gái, buổi tối uống rượu xong lại đi bắt taxi một mình, thầy và sư mẫu em không yên tâm lắm.”
Thư Vãn vừa định từ chối thêm lần nữa, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đồng ý không hề do dự: “Được ạ.”
Câu nói của Thư Vãn bị kẹt trong cổ họng, lên không được mà cũng không thể đi xuống, chặn ngang làm cho cô khó chịu, cuối cùng liền ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Kỳ thật tửu lượng của cô cũng không tốt, cho nên không uống được mấy ly rượu đã ngà ngà say.
Thư Vãn cũng biết mình được mấy cân mấy lượng, không tiếp tục uống nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong Thư Vãn đi theo Dương Mai Thanh vào trong phòng bếp cắt trái cây tráng miệng, Dương Mai Thanh nói với cô: “Thư Vãn, chương trình giải trí vàng của đài Dứa gửi lời mời đến đoàn, muốn để em đi ghi hình cho một tập của chương trình, em xem m…… Có ý định không?”
“Đoàn trưởng, cô cảm thấy thế nào?” Thư Vãn thành thật hỏi.
Dương Mai Thanh cũng đưa cho cô một lời khuyên rất đúng trọng tâm: “Cá nhân tôi cảm thấy, em có thể đi tham gia ghi hình, dù sao em cũng vừa mới về nước, có một cơ hội tốt để xuất hiện như vậy, nếu nắm bắt được, càng có lợi cho sự phát triển sau này của em.”
“Tuy rằng chỉ là một chương trình giải trí, nhưng chương trình giải trí này cũng là số một số hai trong nước, chuyện chủ yếu nhất là độ tuổi xem chương trình này rất rộng, nam nữ già trẻ đều xem, chỉ cần em đi, lộ mặt, hơn nữa em mũa một đoạn múa ba lê, rất có điểm nhấn, rất nhiều người đều sẽ có ấn tượng sâu sắc với sân khấu đầu tiên lần này của em.”
Thư Vãn trầm ngâm một lúc, cảm thấy chuyện như vậy, lập tức nói: “Được, vậy thì em đi thôi.”
Dương Mai Thanh cười cười, trêu chọc: “Thế này là đã bị tôi thuyết phục rồi?”
Đầu Thư Vãn hơi choáng váng, cô cũng cười rộ lên, trả lời: “Đoàn trưởng là tiền bối, nghe lời cô không sai.”
……
Lúc đi từ trong nhà Dương Mai Thanh ra, Thư Vãn quay đầu lại vẫy tay tạm biệt với vợ chồng Dương Mai Thanh, trước đó có uống rượu nên cô cười hơi ngốc nghếch, nói: “Thầy Trần, đoàn trưởng Dương, tạm biệt……”
Nói xong quay người lại liền lảo đảo, cũng may là có Du Cẩn Niên đi bên cạnh đỡ một phen.
Trần Minh Trình cứ mãi dặn dò Du Cẩn Niên: “Cẩn Niên, em giúp đỡ Tiểu Vãn một chút, đừng để cho con bé ngã.”
“Nhất định phải đưa con bé về đến nhà.”
“Vâng.” Du Cẩn Niên đáp, cùng bước vào thang máy với cô.
Đề phòng cô bị té ngã, bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy cánh tay Thư Vãn, nhưng là lại bị Thư Vãn tránh đi.
Cô gái dựa vào tấm kim loại của thang máy, yên tĩnh cụp mắt xuống, không khí rất im lặng.
Sau khi thang máy tới tầng một rồi, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Anh đi đi.”
Du Cẩn Niên vừa bước ra nghe thấy thế, xoay người lại.
Cô tiếp tục cúi đầu xuống nói: “Em bắt taxi……”
Còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo từ trong thang máy cấp ra.
Anh không nói một lời nào mà kéo cổ tay cô đi về phía trước, Thư Vãn mím môi lại, sự vui vẻ và chua xót trong lòng chồng chéo lên nhau, biến thành một loại cảm giác không thể nói rõ.
Du Cẩn Niên mở cửa ghế phụ râ, hỏi cô: “Tự mình lên hay là anh bế em?”
Thư Vãn hít hít mũi, cổ tay bị anh nắm hơi đau, cô biết mình không đi được, hơn nữa lúc này cực kỳ đau đầu, cũng lười cãi nhau với anh, vì thế đành ngoan ngoãn tự mình bước lên xe.
Du Cẩn Niên đóng cửa xe lại thay cô, vòng sang bên kia, lên xe.
Khi Thư Vãn im lặng không nói gì thắt dây an toàn, anh lại hỏi: “Địa chỉ?”
Sắc mặt Du Cẩn Niên lạnh đi một chút, không nói chuyện, khởi động xe.
Thư Vãn dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tác dụng của rượu làm cô mơ màng sắp ngủ, lại tiến vào giấc mơ đã từng thật sự xảy ra trong hiện thực.
Du Cẩn Niên thấy cô đã ngủ rồi, tắt nhạc nhẹ ở trong xe đi.
Tốc độ xe cũng chậm lại.
Nhưng con đường luôn có điểm cuối, anh lái xe chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đến trước cửa nhà cô.
Du Cẩn Niên yên lặng dừng xe, cũng không gọi cô dậy.
Anh chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Vì suy nghĩ đến giấc ngủ của cô, trong xe không bật đèn, nhưng ven đường có đèn đường.
Ánh đèn mỏng manh xuyên qua kính chắn gió trước mặt chiếu vào trong, mạ lên khuôn mặt ngủ không tính là rất yên bình của cô một lớp vầng sáng mông lung.
Đầu Thư Vãn chậm rãi quay sang bên cạnh, thấy cô sắp đụng vào cửa sổ xe, Du Cẩn Niên tháo dây an toàn ra gần như chỉ trong một tíc tắc, cúi người vươn tay ra nâng đầu cô.
Thư Vãn hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là bị giật mình một chút, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của cô gái không tỉnh táo lắm, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, nhìn người đàn ông trước mắt cách cô rất gần, phân biệt được không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Cô cứ như vậy ngây ngốc mà chằm chằm anh nhìn vài giây, rồi sau đó cho rằng mình vẫn còn chìm sâu ở trong mơ, Thư Vãn vứt bỏ tất cả những đắn đo và rụt rè khi gặp được anh trong hiện thực.
Cô tiến lên phía trước một chút, cánh môi mềm mại chạm vào đôi môi mỏng hơi lạnh lẽo của anh.
Cô gái khẽ nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy được trong đáy mắt người đàn ông đang nâng mặt cô hiện lên sự kinh ngạc và khiếp sợ vô cùng rõ ràng.
Cả người Du Cẩn Niên cứng đờ, sau sống lưng căng ra thẳng tắp, anh không thể tin được mà nhìn cô gái đang hôn mình, cảm xúc cuồn cuộn, giống như biển rộng tĩnh lặng đột nhiên nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Trong giây lát, anh chuyển thủ thành công, ngón tay xuyên qua những sợi tóc mềm mại của cô, mái tóc dài xõa ra từ những kẽ hở ngón tay anh.
Du Cẩn Niên ấn Thư Vãn ở trên ghế phụ, mất khống mà hôn cô.
Nụ hôn của người đàn ông không còn dịu dàng như anh thường có với cô, mà là kịch liệt như là mùa hè đột nhiên có một cơn mưa tầm tã kéo đến, sẽ làm cho cô bị bất ngờ không kịp đề phòng, toàn thân ướt đẫm.
Đồng thời cũng tỉnh táo lại.
Thư Vãn bỗng nhiên mở mắt ra, ý thức được giờ phút này đang ở phát sinh chuyện gì.
Cô bất ngờ đưa tay lên đẩy người đàn ông đang hôn mình ra, tay chân luống cuống cởi dây an toàn mở cửa xe ra nhảy xuống xe, hơi thở không ổn định mà hai chân mềm nhũn nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà.
Anh nhìn cửa xe ghế phụ vẫn còn mở rộng ở bên kia, cả người mới chậm rãi tìm về được một chút lý trí.
Người đàn ông mở cửa xe ra, xuống xe nhìn về phía nhà cô.
Nhưng trong nháy mắt khi anh muốn đi đến cửa nhà cô, Du Cẩn Niên chú ý tới bên cửa sổ hiện lên một bóng người.
Giây tiếp theo, đèn trong nhà cô vừa mới bật sáng lên đột nhiên đều tắt đi trong thoáng chốc, trở thành một mảnh đen nhánh.
Trái tim anh cũng chìm xuống theo ánh đèn tắt đi.
Đáy lòng Du Cẩn Niên hiểu rõ, cho dù bây giờ anh có ấn chuông cửa, gõ cửa, gọi cô, cho dù anh có dùng hết mọi biện pháp, cô cũng sẽ không có bất kỳ lời hồi đáp nào cho anh.
Anh muốn ở chỗ này chờ cô, chờ đến ngày mai, chắc chắn cô sẽ phải ra ngoài.
Nhưng mà…… Lại sợ gánh nặng trong đáy lòng cô lại càng nặng nề hơn, càng không muốn đối mặt với anh.
Du Cẩn Niên xoay người, rời đi.
Cô đã xác định phát triển ở trong nước, cô đã là người của Trung Ba.
Đã chờ đợi năm năm rồi.
Anh không thiếu đêm nay.
Thư Vãn trốn ở bên cạnh cửa sổ, từ kẽ hở của rèm nhìn thấy anh lái xe đi, mới như trút được gánh nặng mà ngồi bệt xuống trên đất.
Con mèo con vừa mới đưa về nhà ngậm búp bê vải nhỏ đi vòng quanh người cô, uể oải kêu meo meo.
Thư Vãn thở phì hổn hển từng hơi từng hơi một, đầu vẫn vô cùng đau, nhưng ngay cả một chút men say cũng không còn.
Vừa rồi cô…… Làm cái gì vậy?
Cô thế mà lại cho rằng mình đang nằm mơ, hôn anh……
Trên miệng vẫn còn đang tê dại, rất lâu sau vẫn chưa tiêu tan, giống như đang nhắc nhở cô nụ hôn vừa rồi kịch liệt như thế nào.
“Chủ tịch, đây là tin tức yêu đương đã đè xuống có liên quan tới nhị thiếu gia.”
Người phụ nữ ngồi trên sô pha đã gần tám mươi tuổi, lại được chăm sóc vô cùng tôts, khí chất cũng cực kỳ ưu nhã.
Bà thong thả uống trà buổi sáng, khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật bị chụp lén này, người phụ nữ ôm hôn với Du Cẩn Niên thế mà lại là Thư Vãn, sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên lạnh lùng.
Thường Tới Lợi khẽ run rẩy đặt ly trà trên tay xuống, bức ảnh trong tay bởi vì quá sức, đầu ngón tay xinh đẹp hơi trắng bạch.
“Đi,” Trong lời nói của Thường Tới Lợi không biệt được cảm xúc phân phó nói: “Mời Thư Vãn đến đây.”
- -----oOo------
Đường Về - Ngải Ngư
Khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, nụ cười nhạt trên mặt Thư Vãn đông cứng lại trong thoáng chốc.
Vẻ mặt của cô cứng đờ ngửa mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt mở cửa cho cô, ý cười ở khóe miệng vô cùng cứng đờ, chậm rãi thu lại, cho đến khi biến mất gần như không còn gì, cuối cùng khẽ cắn môi.
Du Cẩn Niên cụp mắt nhìn cô, thu hết tất cả những biểu cảm trên mặt cô vào đáy mắt.
Khuôn mặt người đàn ông thản nhiên và bình tĩnh, nói chuyện với Thư Vãn như thường: “Vào đi.”
Nói xong thì nghiêng người qua.
Thư Vãn cố gắng làm cho mình thoạt nhìn trông tự nhiên một chút, cô dựa vào lý trí, máy móc nâng chân lên, bước vào trong nhà.
Dương Mai Thanh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, nói chuyện thân thiết: “Thư Vãn, nhanh tới đây.”
Thư Vãn điều chỉnh tinh thần, đi đến bên kia, rất lễ phép cười nhạt gọi người: “Đoàn trưởng.”
Rồi sau đó lại nhìn về phía chồng của Dương Mai Thanh, kính trọng nói: “Thầy Trần.”
Trần Minh Trình cũng rất hiền hòa cười gật đầu với cô, ngay sau đó lại giới thiệu với Thư Vãn nói: “Đây là học sinh của thầy, Du Cẩn Niên.”
Chuyện nhà họ Thư và nhà họ Du lúc ấy ồn ào rất lớn, nhưng người bên ngoài giới cũng không biết sự thật cụ thể, chỉ biết anh trai Du Cẩn Niên phát bệnh qua đời, người đứng đầu nhà họ Thư luôn có quan hệ rất tốt nhà bọn họ cũng bởi vì phạm tội mà vào tù.
Những người khác không rõ ràng từ đó giữa hai nhà kết ân oán.
Rất nhiều người cũng không biết Thư Vãn chính là con gái của Thư Ninh Viễn.
Ví dụ như Dương Mai Thanh và chồng bà ấy mời cô đến làm khách tối nay, cũng không biết Thư Vãn có một người ba phạm tội ngồi tù.
Bởi vì Thư Ninh Viễn và Vạn Tĩnh vẫn luôn bảo vệ Thư Vãn rất tốt.
Ánh mắt Thư Vãn không dám nhìn thẳng vào Du Cẩn Niên, chỉ ngơ ngác khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Du Cẩn Niên đè xuống cảm giác chua xót không cam lòng trong lòng, sợ con chim giật mình bay trở về, cũng chỉ hờ hững trả lời cô một câu: “Xin chào.”
Dương Mai Thanh bưng đồ ăn lên, cười nói: “Không ngờ vừa vặn, tôi và lão Trần mời người làm khách đều trong một ngày.”
“Hai ngươi đừng câu nệ, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Thư Vãn cuộn ngón tay lại.
Cô biết anh muốn ngồi gần mình, trái tim gần như muốn nhảy ra từ cổ họng.
Du Cẩn Niên rất tự nhiên kéo ghế ra giúp cô, lại làm cho Thư Vãn hoảng hốt và luống cuống, vội vàng nói: “Cảm…… cảm ơn, tôi tự mình làm được rồi.”
Trần Minh Trình thấy thế, cười nói: “Tiểu Vãn không cần ngượng ngùng, đây là chuyện mà một quý ông có phong độ nên làm.”
“Nó muốn làm quý ông này, em cứ thỏa mãn nó đi.”
Khóe miệng Thư Vãn hơi cong lên, không nói gì nữa.
Trong bữa ăn, Dương Mai Thanh cố ý cầm rượu lại đây, muốn mấy người cùng nhau uống uống một chút.
Nhưng Du Cẩn Niên chối từ nói một lát nữa còn phải lái xe, nên không uống.
“Tiểu Vãn thì sao?”
“Em……” Thư Vãn không tiện từ chối, đành nâng ly rượu lên, nhận lấy rượu Dương Mai Thanh nhiệt tình rót cho cô, nói: “Em không lái xe, có thể uống một chút.”
Du Cẩn Niên quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp.
Vốn dĩ cô cũng không uống rượu.
Cũng không thích anh uống đến mức cả người toàn mùi rượu.
Mỗi lần anh uống rượu xong, bị cô ngửi được mùi rượu đều sẽ bị ghét bỏ.
Ghét bỏ không chịu tới gần anh, cho dù có đùa giỡn cũng không để ý đến anh.
“Đã nói với chú biết bao nhiêu lần rồi, uống rượu làm tổn hại đến sức khỏe, dạ dày của chú không tốt còn đi uống rượu, không muốn sống nữa sao?” Cô gái nhỏ trừng mắt, thở phì phò không vui nói: “Đàn ông mấy người đều giống nhau cả, ba cháu cũng thường xuyên ngoài miệng nói không uống, nhưng cuối cùng vẫn uống.”
Tinh thần của Du Cẩn Niên hơi hỗn loạn phiền não.
Ngay cả Trần Minh Trình gọi anh, anh cũng không nghe thấy.
“Cẩn Niên? Cẩn Niên!”
Trần Minh Trình gọi tên của anh, Thư Vãn vội vội vàng mà cắt ngang, nói: “Thầy Trần, không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó em bắt taxi về là được.”
Du Cẩn Niên nghe được tiếng cô nói chuyện, khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt cũng có tiêu cự, ngước mắt nhìn về phía Trần Minh Trình đang đối diện mình, lời nói hơi áy náy: “Thầy nói gì vậy ạ?”
“Thầy nói không phải em lái xe đến đây sao, lát nữa đưa Tiểu Vãn đi một đoạn đường. Con bé là con gái, buổi tối uống rượu xong lại đi bắt taxi một mình, thầy và sư mẫu em không yên tâm lắm.”
Thư Vãn vừa định từ chối thêm lần nữa, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đồng ý không hề do dự: “Được ạ.”
Câu nói của Thư Vãn bị kẹt trong cổ họng, lên không được mà cũng không thể đi xuống, chặn ngang làm cho cô khó chịu, cuối cùng liền ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Kỳ thật tửu lượng của cô cũng không tốt, cho nên không uống được mấy ly rượu đã ngà ngà say.
Thư Vãn cũng biết mình được mấy cân mấy lượng, không tiếp tục uống nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong Thư Vãn đi theo Dương Mai Thanh vào trong phòng bếp cắt trái cây tráng miệng, Dương Mai Thanh nói với cô: “Thư Vãn, chương trình giải trí vàng của đài Dứa gửi lời mời đến đoàn, muốn để em đi ghi hình cho một tập của chương trình, em xem m…… Có ý định không?”
“Đoàn trưởng, cô cảm thấy thế nào?” Thư Vãn thành thật hỏi.
Dương Mai Thanh cũng đưa cho cô một lời khuyên rất đúng trọng tâm: “Cá nhân tôi cảm thấy, em có thể đi tham gia ghi hình, dù sao em cũng vừa mới về nước, có một cơ hội tốt để xuất hiện như vậy, nếu nắm bắt được, càng có lợi cho sự phát triển sau này của em.”
“Tuy rằng chỉ là một chương trình giải trí, nhưng chương trình giải trí này cũng là số một số hai trong nước, chuyện chủ yếu nhất là độ tuổi xem chương trình này rất rộng, nam nữ già trẻ đều xem, chỉ cần em đi, lộ mặt, hơn nữa em mũa một đoạn múa ba lê, rất có điểm nhấn, rất nhiều người đều sẽ có ấn tượng sâu sắc với sân khấu đầu tiên lần này của em.”
Thư Vãn trầm ngâm một lúc, cảm thấy chuyện như vậy, lập tức nói: “Được, vậy thì em đi thôi.”
Dương Mai Thanh cười cười, trêu chọc: “Thế này là đã bị tôi thuyết phục rồi?”
Đầu Thư Vãn hơi choáng váng, cô cũng cười rộ lên, trả lời: “Đoàn trưởng là tiền bối, nghe lời cô không sai.”
……
Lúc đi từ trong nhà Dương Mai Thanh ra, Thư Vãn quay đầu lại vẫy tay tạm biệt với vợ chồng Dương Mai Thanh, trước đó có uống rượu nên cô cười hơi ngốc nghếch, nói: “Thầy Trần, đoàn trưởng Dương, tạm biệt……”
Nói xong quay người lại liền lảo đảo, cũng may là có Du Cẩn Niên đi bên cạnh đỡ một phen.
Trần Minh Trình cứ mãi dặn dò Du Cẩn Niên: “Cẩn Niên, em giúp đỡ Tiểu Vãn một chút, đừng để cho con bé ngã.”
“Nhất định phải đưa con bé về đến nhà.”
“Vâng.” Du Cẩn Niên đáp, cùng bước vào thang máy với cô.
Đề phòng cô bị té ngã, bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy cánh tay Thư Vãn, nhưng là lại bị Thư Vãn tránh đi.
Cô gái dựa vào tấm kim loại của thang máy, yên tĩnh cụp mắt xuống, không khí rất im lặng.
Sau khi thang máy tới tầng một rồi, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Anh đi đi.”
Du Cẩn Niên vừa bước ra nghe thấy thế, xoay người lại.
Cô tiếp tục cúi đầu xuống nói: “Em bắt taxi……”
Còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo từ trong thang máy cấp ra.
Anh không nói một lời nào mà kéo cổ tay cô đi về phía trước, Thư Vãn mím môi lại, sự vui vẻ và chua xót trong lòng chồng chéo lên nhau, biến thành một loại cảm giác không thể nói rõ.
Du Cẩn Niên mở cửa ghế phụ râ, hỏi cô: “Tự mình lên hay là anh bế em?”
Thư Vãn hít hít mũi, cổ tay bị anh nắm hơi đau, cô biết mình không đi được, hơn nữa lúc này cực kỳ đau đầu, cũng lười cãi nhau với anh, vì thế đành ngoan ngoãn tự mình bước lên xe.
Du Cẩn Niên đóng cửa xe lại thay cô, vòng sang bên kia, lên xe.
Khi Thư Vãn im lặng không nói gì thắt dây an toàn, anh lại hỏi: “Địa chỉ?”
Sắc mặt Du Cẩn Niên lạnh đi một chút, không nói chuyện, khởi động xe.
Thư Vãn dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tác dụng của rượu làm cô mơ màng sắp ngủ, lại tiến vào giấc mơ đã từng thật sự xảy ra trong hiện thực.
Du Cẩn Niên thấy cô đã ngủ rồi, tắt nhạc nhẹ ở trong xe đi.
Tốc độ xe cũng chậm lại.
Nhưng con đường luôn có điểm cuối, anh lái xe chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đến trước cửa nhà cô.
Du Cẩn Niên yên lặng dừng xe, cũng không gọi cô dậy.
Anh chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Vì suy nghĩ đến giấc ngủ của cô, trong xe không bật đèn, nhưng ven đường có đèn đường.
Ánh đèn mỏng manh xuyên qua kính chắn gió trước mặt chiếu vào trong, mạ lên khuôn mặt ngủ không tính là rất yên bình của cô một lớp vầng sáng mông lung.
Đầu Thư Vãn chậm rãi quay sang bên cạnh, thấy cô sắp đụng vào cửa sổ xe, Du Cẩn Niên tháo dây an toàn ra gần như chỉ trong một tíc tắc, cúi người vươn tay ra nâng đầu cô.
Thư Vãn hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là bị giật mình một chút, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của cô gái không tỉnh táo lắm, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, nhìn người đàn ông trước mắt cách cô rất gần, phân biệt được không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Cô cứ như vậy ngây ngốc mà chằm chằm anh nhìn vài giây, rồi sau đó cho rằng mình vẫn còn chìm sâu ở trong mơ, Thư Vãn vứt bỏ tất cả những đắn đo và rụt rè khi gặp được anh trong hiện thực.
Cô tiến lên phía trước một chút, cánh môi mềm mại chạm vào đôi môi mỏng hơi lạnh lẽo của anh.
Cô gái khẽ nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy được trong đáy mắt người đàn ông đang nâng mặt cô hiện lên sự kinh ngạc và khiếp sợ vô cùng rõ ràng.
Cả người Du Cẩn Niên cứng đờ, sau sống lưng căng ra thẳng tắp, anh không thể tin được mà nhìn cô gái đang hôn mình, cảm xúc cuồn cuộn, giống như biển rộng tĩnh lặng đột nhiên nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Trong giây lát, anh chuyển thủ thành công, ngón tay xuyên qua những sợi tóc mềm mại của cô, mái tóc dài xõa ra từ những kẽ hở ngón tay anh.
Du Cẩn Niên ấn Thư Vãn ở trên ghế phụ, mất khống mà hôn cô.
Nụ hôn của người đàn ông không còn dịu dàng như anh thường có với cô, mà là kịch liệt như là mùa hè đột nhiên có một cơn mưa tầm tã kéo đến, sẽ làm cho cô bị bất ngờ không kịp đề phòng, toàn thân ướt đẫm.
Đồng thời cũng tỉnh táo lại.
Thư Vãn bỗng nhiên mở mắt ra, ý thức được giờ phút này đang ở phát sinh chuyện gì.
Cô bất ngờ đưa tay lên đẩy người đàn ông đang hôn mình ra, tay chân luống cuống cởi dây an toàn mở cửa xe ra nhảy xuống xe, hơi thở không ổn định mà hai chân mềm nhũn nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà.
Anh nhìn cửa xe ghế phụ vẫn còn mở rộng ở bên kia, cả người mới chậm rãi tìm về được một chút lý trí.
Người đàn ông mở cửa xe ra, xuống xe nhìn về phía nhà cô.
Nhưng trong nháy mắt khi anh muốn đi đến cửa nhà cô, Du Cẩn Niên chú ý tới bên cửa sổ hiện lên một bóng người.
Giây tiếp theo, đèn trong nhà cô vừa mới bật sáng lên đột nhiên đều tắt đi trong thoáng chốc, trở thành một mảnh đen nhánh.
Trái tim anh cũng chìm xuống theo ánh đèn tắt đi.
Đáy lòng Du Cẩn Niên hiểu rõ, cho dù bây giờ anh có ấn chuông cửa, gõ cửa, gọi cô, cho dù anh có dùng hết mọi biện pháp, cô cũng sẽ không có bất kỳ lời hồi đáp nào cho anh.
Anh muốn ở chỗ này chờ cô, chờ đến ngày mai, chắc chắn cô sẽ phải ra ngoài.
Nhưng mà…… Lại sợ gánh nặng trong đáy lòng cô lại càng nặng nề hơn, càng không muốn đối mặt với anh.
Du Cẩn Niên xoay người, rời đi.
Cô đã xác định phát triển ở trong nước, cô đã là người của Trung Ba.
Đã chờ đợi năm năm rồi.
Anh không thiếu đêm nay.
Thư Vãn trốn ở bên cạnh cửa sổ, từ kẽ hở của rèm nhìn thấy anh lái xe đi, mới như trút được gánh nặng mà ngồi bệt xuống trên đất.
Con mèo con vừa mới đưa về nhà ngậm búp bê vải nhỏ đi vòng quanh người cô, uể oải kêu meo meo.
Thư Vãn thở phì hổn hển từng hơi từng hơi một, đầu vẫn vô cùng đau, nhưng ngay cả một chút men say cũng không còn.
Vừa rồi cô…… Làm cái gì vậy?
Cô thế mà lại cho rằng mình đang nằm mơ, hôn anh……
Trên miệng vẫn còn đang tê dại, rất lâu sau vẫn chưa tiêu tan, giống như đang nhắc nhở cô nụ hôn vừa rồi kịch liệt như thế nào.
“Chủ tịch, đây là tin tức yêu đương đã đè xuống có liên quan tới nhị thiếu gia.”
Người phụ nữ ngồi trên sô pha đã gần tám mươi tuổi, lại được chăm sóc vô cùng tôts, khí chất cũng cực kỳ ưu nhã.
Bà thong thả uống trà buổi sáng, khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật bị chụp lén này, người phụ nữ ôm hôn với Du Cẩn Niên thế mà lại là Thư Vãn, sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên lạnh lùng.
Thường Tới Lợi khẽ run rẩy đặt ly trà trên tay xuống, bức ảnh trong tay bởi vì quá sức, đầu ngón tay xinh đẹp hơi trắng bạch.
“Đi,” Trong lời nói của Thường Tới Lợi không biệt được cảm xúc phân phó nói: “Mời Thư Vãn đến đây.”
- -----oOo------
Đường Về - Ngải Ngư
Đánh giá:
Truyện Đường Về - Ngải Ngư
Story
Chương 140
10.0/10 từ 22 lượt.