Đường Về - Ngải Ngư
Chương 113
199@-Edit: Mây
Ba năm trước.
Trước ngày công chiếuChữa lành tình yêumột ngày.
Tưởng Phóng vừa làm xong hoạt động tuyên truyền trở về từ nơi khác, vừa đến sân bay bất ngờ phát hiện có rất nhiều fan cầm bảng hiệu và băng rôn có viết tên anh, điên cuồng hét to gọi tên anh.
“Tưởng Phóng! Tưởng Phóng!”
Rất nhiều fan tiến về phía trước, duỗi cánh tay ra muốn anh ký tên.
Vừa mới bước chân vào giới giải trí chưa được bao lâu còn không có được quá nhiều fan, Tưởng Phóng có hơi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Người đại diện ở bên cạnh huých huých vào cánh tay anh, nghiêng đầu thấp giọng đắc ý nói: “Thế nào, đã đủ chưa? Anh là cho cậu đó.”
“Lát nữa cậu còn phải ký tên nữa đó! Buổi tối đề tài ảnh sân bay của diễn viên mới Tưởng Phóng’ sẽ được đẩy lên, để cho bọn họ bọn họ làm quen với bảo bối nhà ta một chút, thuận tiện lại tuyên truyền một làn sóng mới cho bộ phim điện ảnh sẽ được công chiếu vào ngày mai!”
Tưởng Phóng lập tức cảm thấy có chút mất mát, anh còn tưởng rằng là fan thật, thì ra đều là thuỷ quân (*) tốn tiền mời đến diễn kịch.
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ). (bloganchoi.com)
Nhưng anh vẫn là rất nghe lời mà dựa theo yêu cầu của người đại diện lộ ra vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh đi ra, sải bước nhanh thong dong đi về phía trước.
Một đám thuỷ quân chen chúc tiến đến gần, một đám người phía sau nhao nhao đòi anh ký tên.
Thật ra Tưởng Phóng đều đã biết bọn họ liều mạng như vậy chỉ là bởi vì người có thể lấy được chữ ký của anh cũng sẽ nhận được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng mà, đúng lúc này, anh nhìn thấy có một cô gái nhỏ rất vô tội mà đi ngang qua bị chen chúc quấn vào, lại còn có ở trong cùng.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đội một cái mũ dệt xinh đẹp, khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra một đôi mắt trợn to hoảng loạn.
Thân hình nhỏ xinh của cô miễn cưỡng kéo chiếc vali rất lớn đó, bị chen lấn qua lại trong rất nhiều “fan”, chân gần như sắp không thể đứng được nữa.
Cô muốn xoay người thoát ra khỏi đám đông, nhưng mà lại chặn bởi đám đông đang lao về phía cô.
Tưởng Phóng vừa đi một bên vừa nhìn chăm chú vào cô, ngay khi anh muốn đi đến trước mặt cô, cô đối diện với diễn viên quần chúng có thể là muốn vì muốn có được chữ ký của anh, dùng sức chen qua đi về phía trước.
Cô gái nhỏ vô tội bị liên lụy bị kéo vào đột nhiên bị chen lấn lùi về phía sau, bánh xe vali bị vướng vào chân, không đứng vững được sắp té ngã.
Tưởng Phóng nhanh tay nhanh mắt muốn đi đến đỡ lấy cô, nhưng mà bởi vì bên cạnh có người xô đẩy, không có thể đỡ được.
Sắp bị fan bao vây quanh thì anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rất lịch sự nhẹ nhàng đỡ cô đã bị làm cho kinh hãi không nhẹ đứng dậy tới, rất dịu dàng hỏi cô: “Có ổn không?”
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Thật xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho cô rồi.” Anh có hơi áy náy nói.
“Không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng trả lời lại.
Thuỷ quân xung quanh đều chỉ cầm điện thoại làm bộ làm tịch, không một ai thật sự chụp được một màn này.
Nhưng mà lúc ấy những công ty đối thủ với công ty và Tưởng Phóng đã phái paparazzi đi theo bọn họ, nghĩ mọi cách muốn tìm được Tưởng Phóng, là người mới mà công ty đang nâng đỡ.
Vì thế, vào đêm hôm đó, ở người đại diện cấp Tưởng phóng an bài đề tài vọt tới hot search phía trước, bài viết #tiểu minh tinh tuyến mười tám đẩy người ở sân bay# đã lên top 1 hot search.
Đối phương nói là nói có sách mách có chứng, thậm chí còn đăng video và ảnh cố ý chụp từ một góc độ cụ thể, thoạt nhìn thật sự như là Tưởng Phóng đẩy ngã cô gái nhỏ kia.
Có rất nhiều xem ảnh chụp và video đều bị che mắt, hơn nữa có công ty đối thủ còn mua tới thuỷ quân điên cuồng dẫn dắt dư luận, vô số quần chúng ăn dưa cũng theo đó nhận định Tưởng Phóng chính là người tính tình không tốt còn đẩy fan tuyến mười tám bất tài.
Tưởng Phóng lập tức bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, những lời mắng chửi, sỉ nhục che trời lấp đất như là sóng biển kéo đến từng đợt từng đợt một đánh úp về phía anh, đánh thẳng vào trên mặt anh.
Thậm chí còn có người muốn anh chết đi, còn photoshop di ảnh của anh và người nhà anh.
Nhưng người nhà anh chỉ có một người, chính là bà nội đã nuôi anh khôn lớn.
Người già không hiểu được giới giải trí, lại bởi vì cháu trai thích diễn xuất, cho nên vô cùng chú ý đến tất cả những tin tức của cháu trai.
Sau đó nhìn thấy những lời công kích này giống như lưỡi dao sắc bén, lập tức đổ bệnh.
Danh tiếng của bộ phim điện ảnh cũng bởi vì Tưởng Phóng mà trở nên rất tồi tệ, trở thành một bộ bộ phim tệ hại có doanh thu phòng vé thấp nhất.
Từ lần đổ bệnh đó bà nội cũng không dậy nổi, đến bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.
Công ty quản lý không có kịp thời đáp lại, muốn cho anh thuận thế đi theo con đường hắc hồng (*), thậm chí không có được sự đồng ý của Tưởng Phóng đã đưa ra các loại hành động ngang ngược, dẫn tới danh của anh càng ngày càng kém đi, dẫn đến sau đó trực tiếp bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen.
(*) Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal. (bloganchoi.com)
Nếu như cô có thể đứng ra nói một lời cho Tưởng Phóng, thì câu chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức thành ra như vậy.
–
Sau khi Điền Trà nói hết mọi chuyện, cuối cùng Tưởng Phóng cũng nhớ ra cô.
Bởi vì lúc ấy cô đeo khẩu trang, Tưởng Phóng chỉ có ấn tượng với đôi mắt kia, thuần khiết trong ve, giống như nước sạch không hề có tạp chất vậy.
Lúc này xem ra, hình như là cùng một người.
“Lúc ấy là tôi ra nước ngoài học tập về bánh ngọt phương Tây, cho nên không biết được quá nhiều về tin tức trong nước, mấy ngày sau tôi mới biết được anh bị trách lầm, sau đó tôi có tự mình đăng Weibo làm sáng tỏ, cũng tìm số điện thoại của công ty anh gọi đi, nói lại tình huống đã xảy ra, nhưng mà hình như là bài đăng Weibo kia của tôi bị hạn chế, nhưng công ty của anh đã nói sẽ giải quyết thay cho anh……”
Điền Trà nhíu mày cẩn thận giải thích, càng nói càng cảm thấy áy náy, lại không nhịn được nói xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi, nếu như tôi có thể sớm biết được tình trạng của anh sớm hơn một chút, có lẽ……”
“Giống nhau cả thôi.” Tưởng Phóng bình tĩnh nói.
Điền Trà trợn to mắt, trong mắt cô gái ngập tràn nước, cô không thể tin tưởng lẩm bẩm: “Vì sao?”
Bởi vì vấn đề này căn bản là không là cô làm sáng tỏ.
Mà là bởi vì anh chính là một quân cờ của công ty, cho dù không có cô tiến vào có chuyện ngoài ý muốn kia phát sinh, công ty đối thủ cũng sẽ tìm chuyện khác để hủy hoại danh tiếng của anh, trong công ty giúp quỷ hút máu kia cũng sẽ thuận thế muốn cho anh nếm thử con đường hắc hồng, bà nội vẫn là sẽ bị bệnh, anh vẫn là phải trải qua tất cả, kết quả không có gì khác biệt với hiện tại.
Anh khẽ thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, không chuyện kia của cô phát sinh, cũng sẽ như vậy thôi.”
“Cho nên, không cần tự trách.”
Điền Trà đứng ở bên cạnh, đôi mắt mở ra rất lớn, cô không thể tin tưởng kinh ngạc đứng ở đó.
Một lát sau, một giọt nước mắt rơi ra, chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh.
Điền TTrà hít hít mũi, lại lau nước mắt, rất nghiêm túc trịnh trọng nói với Tưởng Phóng: “Tôi mặc kệ người khác như thế nào.”
“Lúc ấy tôi mới lên tiếng quả thật là có hơi muộn, hơn nữa vẫn không có được phương thức liên lạc với anh, cũng không thể gặp mặt nói câu xin lỗi với anh.”
Bỗng nhiên cô gái nhỏ khom lưng 90 độ với Tưởng Phóng, cô cúi đầu, giọng nói mềm mại, lại vô cùng nghiêm túc, nói: “Thật sự xin lỗi, Tưởng Phóng.”
Tưởng Phóng đặt lọ bánh quy kia xuống, đứng lên, đi đến trước mặt cô, đỡ bả vai bảo cô đứng thẳng dậy.
Trên lông mi của cô còn dính vài giọt nước mắt, vội vàng nói với anh: “Tôi tên là Điền Trà, Điền trong cánh đồng, Trà trong lá trà.”
Tưởng Phóng khẽ gật đầu, không nói thêm những chuyện phiền lòng này nữa, chỉ nói: “Tôi muốn ăn cơm.”
Cô gái sửng sốt, chợt vội vàng gật đầu, cô khẽ cười ra tiếng, lại mím môi, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, hít mũi, mang theo một chút giọng mũi nói với anh: “Được!”
“Anh ngồi vào trước đi, tôi dọn ra!” Vừa mới khóc, thoáng chốc cô đã khôi phục lại sức lực và sức sống, chạy lon ton về phía phòng bếp bên kia, cụp mắt xuống bắt đầu dọn đồ ăn.
Điền Trà mỗi tay bưng một dĩa đồ ăn, đặt ở trên bàn ăn, giới thiệu: “Đây là món nấm đùi gà xào bông cải xanh.”
“Còn đây là gà que xào ớt.”
Tưởng Phóng nghe thú vị, sau đó lại nhìn cô chạy đi, lại bưng tới một phần cơm chiên, “À, đây là dùng đồ ăn và cơm của anh cải biến thành, bên trong có bỏ thêm một chút thịt chân giò hun khói, còn có một chút tương, hương vị hoàn toàn không giống với lúc trước.”
Tưởng Phóng nhìn dĩa cơm chiên kia, cảm giác cũng không tệ lắm.
“À! Còn có một món canh!” Điền Trà lại lộn ngược vào trở lại trong phòng bếp, lần này cô rất cẩn thận chậm rãi bưng một tô canh đi ra ngoài, cuối cùng đặt anh lên chỗ gần với tầm tay anh, sau đó vội vàng nâng tay lên nắm lấy vành tai trắng nõn của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Nóng quá nóng quá!”
“Sợ anh quá đói, cho nên chỉ nấu canh sườn đơn giản.” Điền Trà có hơi tiếc nuối nói: “Sau này có cơ hội, có đủ thời gian, có thể nếu canh gà, hầm mấy tiếng đồng hồ, hương vị của canh đặc biệt thơm ngon và đậm đà, ăn càng ngon hơn cái này nhiều.”
Tưởng Phóng nếm thử, nói: “Đã rất ngon rồi.”
Điền Trà cười đôi mắt cong cong nói: “Anh thích là tốt rồi! Ăn nhiều một chút!”
Tưởng Phóng nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự cảm thấy một mình mình ăn không hết nhiều như vậy, lại nghĩ đến vừa rồi côn bận rộn rất lâu, quay đầu hỏi: “Nếu không ngại, có thể ngồi xuống ăn cùng nhau.”
Điền Trà thụ sủng nhược kinh, trực tiếp ngây dại.
Ngay sau đó, cô chỉ chỉ vào mình, “Tôi…… Tôi……” Lại chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Nhưng…… Có thể ngồi xuống không?”
“Ăn cơm cùng với anh?!”
Tưởng Phóng có hơi bất ngờ không nghĩ phản ứng của cô sẽ lớn như vậy, gật đầu nói: “Ừm.”
“Cũng chỉ thêm một cái chén một đôi đũa, cùng nhau ăn đi.”
Khuôn mặt Điền Trà hồng hồng, cô như là trúng vé số, vô cùng vui vẻ nói: “Được, cảm ơn!”
Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Lúc ăn canh Điền Trà vui vẻ suy nghĩ, thế này cũng quá tốt đẹp rồi! Cùng với Tưởng Phóng đó!
Thế cho nên khi cô ngồi xuống đối diện ngồi ăn cơm đều không nhịn được cười.
Tưởng Phóng có chút không thể hiểu được, hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Điền Trà gật đầu, rất thản nhiên cười nói: “Ăn cơm cùng với anh đó!”
Một cảm giác khác thường nào đó nhanh chóng chạy qua len lỏi vào cơ thể, tinh thần Tưởng Phóng giống như bay lên, có hơi buồn cười, nói: “Ăn cơm cùng tôi thì có gì đáng để vui?”
“Cẩn thận không thể để người khác biết, ngay cả cô cũng sẽ bị mắng.”
Điền Trà bĩu môi, khẽ hừ nói: “Tôi không thèm quan tâm đâu.”
“Bọn họ cũng không biết gì hết, có tư cách gì để chỉ trích anh chứ.”
Tưởng Phóng ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy cô gái nhỏ ăn từng miếng từng miếng một cho đồ ăn vào miệng, trong chốc lát ăn hết cái này rồi lại ăn đến cái kia.
Rõ ràng ngay từ đầu anh không có gì cảm giác, nhưng lúc này nhìn cô ăn quá ngon, cũng không kiểm soát được ăn thêm vài miếng.
Lúc Tưởng Phóng đặt đũa xuống, Điền trà còn đang ăn uống thỏa thích, cô thấy anh không ăn, chớp mắt to hỏi: “Anh không ăn nữa à?”
“Ừm, no rồi.” Giọng nói của anh lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
“Sao có thể no được, một người đàn ông trưởng thành sức ăn sẽ không thể nào ít như vậy được.” Điền Trà nói xong lại như là nhìn thấu tâm tư của anh vậy, cười tủm tỉm hỏi: “Không phải là nửa đêm anh sẽ lén ăn thêm bữa khuya nữa đó chứ?”
Tưởng Phóng bất đắc dĩ khóe môi giật giật, không nói gì.
Làm sao có khẩu vị ăn khuya, đêm nay thật ra là anh đã ăn nhiều hơn so với khoảng thời gian này, hơn nữa trước khi ăn cơm còn ăn không ít bánh quy.
“Không sao, nếu anh muốn ăn bữa khuya, cũng có thể tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ ngại mưa gió không cản trở tới đây làm đồ ăn ngon cho anh, thỏa mãn khẩu vị của anh!”
Sau đó, lời Điền Trà nói trở thành sự thật.
Vào đêm hôm đó, cô không thể trở về từ nhà Tưởng Phóng.
- -----oOo------
Đường Về - Ngải Ngư
Ba năm trước.
Trước ngày công chiếuChữa lành tình yêumột ngày.
Tưởng Phóng vừa làm xong hoạt động tuyên truyền trở về từ nơi khác, vừa đến sân bay bất ngờ phát hiện có rất nhiều fan cầm bảng hiệu và băng rôn có viết tên anh, điên cuồng hét to gọi tên anh.
“Tưởng Phóng! Tưởng Phóng!”
Rất nhiều fan tiến về phía trước, duỗi cánh tay ra muốn anh ký tên.
Vừa mới bước chân vào giới giải trí chưa được bao lâu còn không có được quá nhiều fan, Tưởng Phóng có hơi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Người đại diện ở bên cạnh huých huých vào cánh tay anh, nghiêng đầu thấp giọng đắc ý nói: “Thế nào, đã đủ chưa? Anh là cho cậu đó.”
“Lát nữa cậu còn phải ký tên nữa đó! Buổi tối đề tài ảnh sân bay của diễn viên mới Tưởng Phóng’ sẽ được đẩy lên, để cho bọn họ bọn họ làm quen với bảo bối nhà ta một chút, thuận tiện lại tuyên truyền một làn sóng mới cho bộ phim điện ảnh sẽ được công chiếu vào ngày mai!”
Tưởng Phóng lập tức cảm thấy có chút mất mát, anh còn tưởng rằng là fan thật, thì ra đều là thuỷ quân (*) tốn tiền mời đến diễn kịch.
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ). (bloganchoi.com)
Nhưng anh vẫn là rất nghe lời mà dựa theo yêu cầu của người đại diện lộ ra vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh đi ra, sải bước nhanh thong dong đi về phía trước.
Một đám thuỷ quân chen chúc tiến đến gần, một đám người phía sau nhao nhao đòi anh ký tên.
Thật ra Tưởng Phóng đều đã biết bọn họ liều mạng như vậy chỉ là bởi vì người có thể lấy được chữ ký của anh cũng sẽ nhận được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng mà, đúng lúc này, anh nhìn thấy có một cô gái nhỏ rất vô tội mà đi ngang qua bị chen chúc quấn vào, lại còn có ở trong cùng.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đội một cái mũ dệt xinh đẹp, khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra một đôi mắt trợn to hoảng loạn.
Thân hình nhỏ xinh của cô miễn cưỡng kéo chiếc vali rất lớn đó, bị chen lấn qua lại trong rất nhiều “fan”, chân gần như sắp không thể đứng được nữa.
Cô muốn xoay người thoát ra khỏi đám đông, nhưng mà lại chặn bởi đám đông đang lao về phía cô.
Tưởng Phóng vừa đi một bên vừa nhìn chăm chú vào cô, ngay khi anh muốn đi đến trước mặt cô, cô đối diện với diễn viên quần chúng có thể là muốn vì muốn có được chữ ký của anh, dùng sức chen qua đi về phía trước.
Cô gái nhỏ vô tội bị liên lụy bị kéo vào đột nhiên bị chen lấn lùi về phía sau, bánh xe vali bị vướng vào chân, không đứng vững được sắp té ngã.
Tưởng Phóng nhanh tay nhanh mắt muốn đi đến đỡ lấy cô, nhưng mà bởi vì bên cạnh có người xô đẩy, không có thể đỡ được.
Sắp bị fan bao vây quanh thì anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rất lịch sự nhẹ nhàng đỡ cô đã bị làm cho kinh hãi không nhẹ đứng dậy tới, rất dịu dàng hỏi cô: “Có ổn không?”
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Thật xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho cô rồi.” Anh có hơi áy náy nói.
“Không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng trả lời lại.
Thuỷ quân xung quanh đều chỉ cầm điện thoại làm bộ làm tịch, không một ai thật sự chụp được một màn này.
Nhưng mà lúc ấy những công ty đối thủ với công ty và Tưởng Phóng đã phái paparazzi đi theo bọn họ, nghĩ mọi cách muốn tìm được Tưởng Phóng, là người mới mà công ty đang nâng đỡ.
Vì thế, vào đêm hôm đó, ở người đại diện cấp Tưởng phóng an bài đề tài vọt tới hot search phía trước, bài viết #tiểu minh tinh tuyến mười tám đẩy người ở sân bay# đã lên top 1 hot search.
Đối phương nói là nói có sách mách có chứng, thậm chí còn đăng video và ảnh cố ý chụp từ một góc độ cụ thể, thoạt nhìn thật sự như là Tưởng Phóng đẩy ngã cô gái nhỏ kia.
Có rất nhiều xem ảnh chụp và video đều bị che mắt, hơn nữa có công ty đối thủ còn mua tới thuỷ quân điên cuồng dẫn dắt dư luận, vô số quần chúng ăn dưa cũng theo đó nhận định Tưởng Phóng chính là người tính tình không tốt còn đẩy fan tuyến mười tám bất tài.
Tưởng Phóng lập tức bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, những lời mắng chửi, sỉ nhục che trời lấp đất như là sóng biển kéo đến từng đợt từng đợt một đánh úp về phía anh, đánh thẳng vào trên mặt anh.
Thậm chí còn có người muốn anh chết đi, còn photoshop di ảnh của anh và người nhà anh.
Nhưng người nhà anh chỉ có một người, chính là bà nội đã nuôi anh khôn lớn.
Người già không hiểu được giới giải trí, lại bởi vì cháu trai thích diễn xuất, cho nên vô cùng chú ý đến tất cả những tin tức của cháu trai.
Sau đó nhìn thấy những lời công kích này giống như lưỡi dao sắc bén, lập tức đổ bệnh.
Danh tiếng của bộ phim điện ảnh cũng bởi vì Tưởng Phóng mà trở nên rất tồi tệ, trở thành một bộ bộ phim tệ hại có doanh thu phòng vé thấp nhất.
Từ lần đổ bệnh đó bà nội cũng không dậy nổi, đến bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.
Công ty quản lý không có kịp thời đáp lại, muốn cho anh thuận thế đi theo con đường hắc hồng (*), thậm chí không có được sự đồng ý của Tưởng Phóng đã đưa ra các loại hành động ngang ngược, dẫn tới danh của anh càng ngày càng kém đi, dẫn đến sau đó trực tiếp bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen.
(*) Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal. (bloganchoi.com)
Nếu như cô có thể đứng ra nói một lời cho Tưởng Phóng, thì câu chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức thành ra như vậy.
–
Sau khi Điền Trà nói hết mọi chuyện, cuối cùng Tưởng Phóng cũng nhớ ra cô.
Bởi vì lúc ấy cô đeo khẩu trang, Tưởng Phóng chỉ có ấn tượng với đôi mắt kia, thuần khiết trong ve, giống như nước sạch không hề có tạp chất vậy.
Lúc này xem ra, hình như là cùng một người.
“Lúc ấy là tôi ra nước ngoài học tập về bánh ngọt phương Tây, cho nên không biết được quá nhiều về tin tức trong nước, mấy ngày sau tôi mới biết được anh bị trách lầm, sau đó tôi có tự mình đăng Weibo làm sáng tỏ, cũng tìm số điện thoại của công ty anh gọi đi, nói lại tình huống đã xảy ra, nhưng mà hình như là bài đăng Weibo kia của tôi bị hạn chế, nhưng công ty của anh đã nói sẽ giải quyết thay cho anh……”
Điền Trà nhíu mày cẩn thận giải thích, càng nói càng cảm thấy áy náy, lại không nhịn được nói xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi, nếu như tôi có thể sớm biết được tình trạng của anh sớm hơn một chút, có lẽ……”
“Giống nhau cả thôi.” Tưởng Phóng bình tĩnh nói.
Điền Trà trợn to mắt, trong mắt cô gái ngập tràn nước, cô không thể tin tưởng lẩm bẩm: “Vì sao?”
Bởi vì vấn đề này căn bản là không là cô làm sáng tỏ.
Mà là bởi vì anh chính là một quân cờ của công ty, cho dù không có cô tiến vào có chuyện ngoài ý muốn kia phát sinh, công ty đối thủ cũng sẽ tìm chuyện khác để hủy hoại danh tiếng của anh, trong công ty giúp quỷ hút máu kia cũng sẽ thuận thế muốn cho anh nếm thử con đường hắc hồng, bà nội vẫn là sẽ bị bệnh, anh vẫn là phải trải qua tất cả, kết quả không có gì khác biệt với hiện tại.
Anh khẽ thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, không chuyện kia của cô phát sinh, cũng sẽ như vậy thôi.”
“Cho nên, không cần tự trách.”
Điền Trà đứng ở bên cạnh, đôi mắt mở ra rất lớn, cô không thể tin tưởng kinh ngạc đứng ở đó.
Một lát sau, một giọt nước mắt rơi ra, chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh.
Điền TTrà hít hít mũi, lại lau nước mắt, rất nghiêm túc trịnh trọng nói với Tưởng Phóng: “Tôi mặc kệ người khác như thế nào.”
“Lúc ấy tôi mới lên tiếng quả thật là có hơi muộn, hơn nữa vẫn không có được phương thức liên lạc với anh, cũng không thể gặp mặt nói câu xin lỗi với anh.”
Bỗng nhiên cô gái nhỏ khom lưng 90 độ với Tưởng Phóng, cô cúi đầu, giọng nói mềm mại, lại vô cùng nghiêm túc, nói: “Thật sự xin lỗi, Tưởng Phóng.”
Tưởng Phóng đặt lọ bánh quy kia xuống, đứng lên, đi đến trước mặt cô, đỡ bả vai bảo cô đứng thẳng dậy.
Trên lông mi của cô còn dính vài giọt nước mắt, vội vàng nói với anh: “Tôi tên là Điền Trà, Điền trong cánh đồng, Trà trong lá trà.”
Tưởng Phóng khẽ gật đầu, không nói thêm những chuyện phiền lòng này nữa, chỉ nói: “Tôi muốn ăn cơm.”
Cô gái sửng sốt, chợt vội vàng gật đầu, cô khẽ cười ra tiếng, lại mím môi, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, hít mũi, mang theo một chút giọng mũi nói với anh: “Được!”
“Anh ngồi vào trước đi, tôi dọn ra!” Vừa mới khóc, thoáng chốc cô đã khôi phục lại sức lực và sức sống, chạy lon ton về phía phòng bếp bên kia, cụp mắt xuống bắt đầu dọn đồ ăn.
Điền Trà mỗi tay bưng một dĩa đồ ăn, đặt ở trên bàn ăn, giới thiệu: “Đây là món nấm đùi gà xào bông cải xanh.”
“Còn đây là gà que xào ớt.”
Tưởng Phóng nghe thú vị, sau đó lại nhìn cô chạy đi, lại bưng tới một phần cơm chiên, “À, đây là dùng đồ ăn và cơm của anh cải biến thành, bên trong có bỏ thêm một chút thịt chân giò hun khói, còn có một chút tương, hương vị hoàn toàn không giống với lúc trước.”
Tưởng Phóng nhìn dĩa cơm chiên kia, cảm giác cũng không tệ lắm.
“À! Còn có một món canh!” Điền Trà lại lộn ngược vào trở lại trong phòng bếp, lần này cô rất cẩn thận chậm rãi bưng một tô canh đi ra ngoài, cuối cùng đặt anh lên chỗ gần với tầm tay anh, sau đó vội vàng nâng tay lên nắm lấy vành tai trắng nõn của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Nóng quá nóng quá!”
“Sợ anh quá đói, cho nên chỉ nấu canh sườn đơn giản.” Điền Trà có hơi tiếc nuối nói: “Sau này có cơ hội, có đủ thời gian, có thể nếu canh gà, hầm mấy tiếng đồng hồ, hương vị của canh đặc biệt thơm ngon và đậm đà, ăn càng ngon hơn cái này nhiều.”
Tưởng Phóng nếm thử, nói: “Đã rất ngon rồi.”
Điền Trà cười đôi mắt cong cong nói: “Anh thích là tốt rồi! Ăn nhiều một chút!”
Tưởng Phóng nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự cảm thấy một mình mình ăn không hết nhiều như vậy, lại nghĩ đến vừa rồi côn bận rộn rất lâu, quay đầu hỏi: “Nếu không ngại, có thể ngồi xuống ăn cùng nhau.”
Điền Trà thụ sủng nhược kinh, trực tiếp ngây dại.
Ngay sau đó, cô chỉ chỉ vào mình, “Tôi…… Tôi……” Lại chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Nhưng…… Có thể ngồi xuống không?”
“Ăn cơm cùng với anh?!”
Tưởng Phóng có hơi bất ngờ không nghĩ phản ứng của cô sẽ lớn như vậy, gật đầu nói: “Ừm.”
“Cũng chỉ thêm một cái chén một đôi đũa, cùng nhau ăn đi.”
Khuôn mặt Điền Trà hồng hồng, cô như là trúng vé số, vô cùng vui vẻ nói: “Được, cảm ơn!”
Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Lúc ăn canh Điền Trà vui vẻ suy nghĩ, thế này cũng quá tốt đẹp rồi! Cùng với Tưởng Phóng đó!
Thế cho nên khi cô ngồi xuống đối diện ngồi ăn cơm đều không nhịn được cười.
Tưởng Phóng có chút không thể hiểu được, hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Điền Trà gật đầu, rất thản nhiên cười nói: “Ăn cơm cùng với anh đó!”
Một cảm giác khác thường nào đó nhanh chóng chạy qua len lỏi vào cơ thể, tinh thần Tưởng Phóng giống như bay lên, có hơi buồn cười, nói: “Ăn cơm cùng tôi thì có gì đáng để vui?”
“Cẩn thận không thể để người khác biết, ngay cả cô cũng sẽ bị mắng.”
Điền Trà bĩu môi, khẽ hừ nói: “Tôi không thèm quan tâm đâu.”
“Bọn họ cũng không biết gì hết, có tư cách gì để chỉ trích anh chứ.”
Tưởng Phóng ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy cô gái nhỏ ăn từng miếng từng miếng một cho đồ ăn vào miệng, trong chốc lát ăn hết cái này rồi lại ăn đến cái kia.
Rõ ràng ngay từ đầu anh không có gì cảm giác, nhưng lúc này nhìn cô ăn quá ngon, cũng không kiểm soát được ăn thêm vài miếng.
Lúc Tưởng Phóng đặt đũa xuống, Điền trà còn đang ăn uống thỏa thích, cô thấy anh không ăn, chớp mắt to hỏi: “Anh không ăn nữa à?”
“Ừm, no rồi.” Giọng nói của anh lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
“Sao có thể no được, một người đàn ông trưởng thành sức ăn sẽ không thể nào ít như vậy được.” Điền Trà nói xong lại như là nhìn thấu tâm tư của anh vậy, cười tủm tỉm hỏi: “Không phải là nửa đêm anh sẽ lén ăn thêm bữa khuya nữa đó chứ?”
Tưởng Phóng bất đắc dĩ khóe môi giật giật, không nói gì.
Làm sao có khẩu vị ăn khuya, đêm nay thật ra là anh đã ăn nhiều hơn so với khoảng thời gian này, hơn nữa trước khi ăn cơm còn ăn không ít bánh quy.
“Không sao, nếu anh muốn ăn bữa khuya, cũng có thể tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ ngại mưa gió không cản trở tới đây làm đồ ăn ngon cho anh, thỏa mãn khẩu vị của anh!”
Sau đó, lời Điền Trà nói trở thành sự thật.
Vào đêm hôm đó, cô không thể trở về từ nhà Tưởng Phóng.
- -----oOo------
Đường Về - Ngải Ngư
Đánh giá:
Truyện Đường Về - Ngải Ngư
Story
Chương 113
10.0/10 từ 22 lượt.