Dưỡng Thừa
C4: Làm thiếp
Nàng không ngờ rằng Dương thị dùng chuyện của tỷ tỷ uy hiếp nàng!
Nàng không nói gì nữa cho đến khi Dương thị ra khỏi phòng.
Ngồi trong phòng một lúc, quay trở lại giường A Nương, thấy mặt mẫu thân được phủ một lớp lụa trắng, muốn hạ xuống nhìn A Nương.
Nhưng nhớ tới giọng nói của tỷ tỷ khi bịt mắt nàng khuyên nhủ "Đừng nhìn", Đường Kiến Vi liền dừng lại.
Đường Kiến Vi hít sâu một hơi, dùng sức vỗ vỗ mặt, trấn tĩnh tinh thần rồi đi tìm tỷ tỷ ở gian bên cạnh.
Vết thương trên trán tỷ tỷ nghiêm trọng hơn nàng tưởng.
Khi phát hiện thi thể của A Nương, nàng đã bảo vệ Đường Kiến Vi, không để muội muội chứng kiến cái chết bi thảm của A Nương.
Sau đó, nghe thấy tiếng động, gia nô tiền đường chạy tới đem mẫu thân xuống và đặt lên giường, thể lực tỷ tỷ chống đỡ không nổi, rốt cục té xỉu.
Trước khi Dương thị và Nhị thúc đến, Đường Kiến Vi đã kiểm tra vết thương của tỷ tỷ.
Tác dụng cầm máu của loại dược cao này rất hạn chế, nếu không băng bó đúng cách, vết thương chắc chắn sẽ không lành, khó trách vẫn tiếp tục chảy máu.
Sau khi cẩn thận gỡ bỏ dược cao, Đường Kiến Vi nhìn thấy một vết thương kinh người.
Cái chết của Thẩm Ước cộng với những biến cố to lớn trong Đường gia khiến tỷ tỷ không có thời gian để chăm sóc vết thương, nếu có thì cũng chỉ là qua loa.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã luyện võ, thường xuyên có va chạm, trong nhà luôn có hộp thuốc.
Nàng mang hộp thuốc tới, giúp tỷ tỷ rửa sạch vết máu rồi bôi lại thuốc.
Cầm lấy dải băng trong tay, đầu óc Đường Kiến Vi có chút mơ hồ, nghĩ đến chuyện khác.
Mãi đến khi được tỷ tỷ cầm tay nàng, tâm tư nàng mới quay trở về.
Đường Kiến Vi hơi cúi đầu, thấy tỷ tỷ mở đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng.
"Ngươi tỉnh rồi." Đường Kiến Vi mỉm cười.
Không biết theo tỷ tỷ nụ cười lúc này là thật hay giả, có chút cay đắng gượng ép.
Nàng biết từ nay trở đi chỉ có tỷ muội các nàng nương tựa vào nhau, nàng phải cho tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại chút an ủi.
Dù chỉ là một nụ cười gượng gạo.
Nàng định nói với tỷ tỷ chính xác những gì Dương thị đã nói với nàng.
Mẫu thân đã không còn, người có thể thương lượng lúc này chỉ có tỷ tỷ.
Chờ tỷ tỷ lên tiếng, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy lời nào.
Nét mặt tỷ tỷ cứng đờ, rõ ràng nàng đang mở, lại giống không thể nhìn thấy gì.
Đôi mắt to thường ngày hiền lành thông minh, giờ phút này cũng không hề nháy, bóng tối trong đó giống như một vũng nước đọng không có chút dấu hiệu của sự sống.
Một giọt nước mắt đọng trên hốc mắt, rơi cũng không rơi.
Đường Kiến Vi giật mình, vội vàng đưa tay ra vẫy trước mắt nàng, nhưng nàng nắm bắt chính xác.
"Này! Ta bị ngươi dọa chết mất!" Đường Kiếm Vi có chút tức giận.
Đường Quán Thu dường như không nghe thấy lời trách móc của nàng, vẫn ngơ ngác nhìn nàng, đôi môi hơi hé mở, như muốn nói điều gì nhưng lại bị thứ vô hình nào đó chặn lại.
Nàng nhìn thấy ánh mắt của Đường Kiến Vi biến hoá, ánh mắt long lanh, xấu hổ mang theo e sợ, nàng dùng hai tay nắm lấy tay Đường Kiến Vi, đặt lên má nàng.
"Tỷ tỷ?" Đường Kiến Vi cảm thấy nàng có gì đó không ổn.
"A Ứng." Đường Quán Thu trả lời nàng bằng hai chữ này.
Đường Kiến Vi bị danh hiệu này làm cho sợ chết khiếp.
A Ứng là tên tự của Thẩm Ước, nàng từng nghe tỷ tỷ gọi nàng ấy như vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Đường Kiến Vi lên giọng, cố gắng đánh thức nàng. " Ta không phải Thẩm Ước, ta là muội muội ngươi!"
Đường Quán Thu hôn chạm môi lên mu bàn tay của muội muội: "A Ứng, ta rất nhớ ngươi."
Đường Kiến Vi nôn nóng vạn phần, tỷ tỷ là làm sao đây.
Nàng vùng ra khỏi tay tỷ tỷ, nắm lấy vai nàng, không ngừng lắc mạnh, gầm nhẹ: "Tỷ tỷ, nhìn ta! Nhìn kỹ ta, ta là ai!"
Đường Quan Thu rất nghe lời, nhìn nàng chăm chú.
Có lẽ vẻ lo lắng Đường Kiến Vi có tác dụng, Đường Quán Thu sắc mặt lại lần nữa thay đổi.
Nhìn người yêu, cảm xúc trong mắt nàng nhạt dần, ngay khi Đường Kiến Vi cảm thấy mọi chuyện xoay chuyển, Đường Quán Thu liền dựa vào trong ngực nàng, nhẹ nhàng thở dài:
"A nương, ngươi còn ở đây, thật tốt......"
Tỷ tỷ điên rồi.
Nhất thời nhận nàng thành Thẩm Ước, một khắc lại nhận nàng là A nương.
Dù Đường Kiến Vi có phủ nhận hay tức giận đến mức nào, tỷ tỷ nàng vẫn nhận nàng là hai người này, hai người đã qua đời.
Đường Quán Thu nắm tay nàng không cho nàng đi, nói nhiều điều vô nghĩa.
Đường Kiến Vi căn bản không thể rời khỏi giường bệnh, nhưng nàng còn có quá nhiều việc phải làm, chỉ có thể gọi Tử Đàn đến chăm sóc tỷ tỷ thay nàng.
Lúc đầu, Đường Quán Thu không muốn để nàng rời đi, nhưng Đường Kiến Vi lần lượt bắt chước giọng điệu của A nương và Thẩm Ước, dỗ dành nàng một lúc lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
Tử Đàn đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này, mặt phượng trợn tròn: "Đại nương đây là gặp chuyện gì?"
Nói ra rất dài dòng nên Đường Kiến Vi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhờ Tử Đàn trông chừng nàng, giúp nàng lấy đồ ăn và thay thuốc.
Bây giờ là tình cảnh xấu nhất.
Chưa kể cái chết của A nương, ngay cả tỷ tỷ cũng trở nên như thế này...
Vết thương trên đầu chắc chắn là nguyên nhân, kéo theo đó là cái chết của thê tử, cũng tận mắt thấy mẫu thân treo cổ tự sát trên xà nhà.
Chỉ cần nhắc đến bất kỳ sự việc nào xảy ra trong những ngày qua cũng đủ khiến người ta suy sụp.
Chưa kể hết người này đến người khác đều tấn công nàng.
Nếu chứng mất trí nhớ của tỷ tỷ chỉ do kích thích nhất thời gây ra, có thể hồi phục sau vài ngày thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng nếu nàng ấy cứ như thế này cả đời thì sao?
Cả đời nàng đem muội muội nhận nhầm thành ái thê và A nương không?
Nghĩ đến đây, Đường Kiến Vi đau đầu.
Lời đề nghị của Dương thị loé lên trong đầu nàng.
Bây giờ tỷ tỷ bị bệnh mất trí nhớ, bên người không thể thiếu người chiếu cố.
Cho dù được gửi đi đâu, nàng cũng không thể tưởng tượng được quãng đời còn lại sẽ khốn khổ như thế nào.
Chỉ có ở tại Đường gia mới là con đường tốt nhất.
Ít nhất tất cả Đường gia, từ quản gia đến gia nô đều đã chứng kiến tỷ tỷ lớn lên, nên không khó để tìm được người thực sự có thể chăm sóc cho nàng.
Nhưng Đường Kiến Vi không thể tin được lời nói của Dương thị.
Hơn nữa, cái chết của phụ thân và mẫu thân kỳ lạ đến mức Đường Kiến Vi không tin rằng hai người họ sẽ tự sát.
Phụ thân từ nhỏ đã thông minh, khi lớn lên, hắn trở thành Trạng nguyên cao trung, càng tự hào về tài năng của mình.
Ở tuổi ngoài bốn mươi, hắn ngồi ở vị trí Viên Ngoại Lang, thư lại Hộ bộ, uy tín lớn, tiền đồ vô lượng.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã nghe lời dạy của phụ thân: "Thấy người không ngay thẳng, dù có cao thượng cũng không cung kính; gặp người bẩn thỉu, ngươi cũng không cung kính."
Phụ thân kiêu ngoại, sẽ không bao giờ biển thủ quân quỹ chứ đừng nói đến việc tự sát chỉ để khiến người khác gánh tội.
Với tính tình của hắn, dù thế nào cũng phải đấu tranh đúng sai, tuyệt đối không có khả năng mơ hồ gánh chịu tội chết.
Mà mẫu thân tự sát đi theo phụ thân, còn nực cười hơn nữa!
Đúng là mẫu thân và phụ thân tình cảm sâu đậm, nhưng nàng kinh doanh từ khi còn nhỏ, dựa vào đôi tay chính mình ở Bác Lăng dốc sức tạo ra một thế lực riêng, người người kính ngưỡng, không phải là tiểu thư khuê phòng không sống được nếu không có chồng.
Hơn nữa, còn có một chuyện khác mà chỉ có nguyên đích của bọn họ mới biết, có thể chứng minh A nương sẽ không bao giờ tự sát.
Đường Kiến Vi xâu chuỗi những việc xảy ra mấy ngày qua, cảm giác khó chịu khi bị bàn tay vô hình thao túng khiến nàng càng bất an hơn.
Đường Kiến Vi xoa xoa đôi mắt đau nhức, bước nhanh về phía chuồng ngựa.
Đến khi tới chuồng ngựa, mã phu Trần thúc, đang chải lông cho ngựa.
Chiếc chổi trong tay hắn di chuyển rất chậm, có lúc không hề chải ngựa chút nào.
Ánh mắt Trần thúc đăm đăm, rõ ràng là có tâm sự.
"Trần thúc." Đường Kiến Vi gọi hắn, hắn lấy lại tinh thần, cũng không có chút kinh ngạc khi Đường Kiến Vi tìm đến hắn, thậm chí còn cố ý đợi nàng ở chỗ này: "Tam Nương."
Mã phu Trần thúc từ nhỏ đã theo phụ thân, có một vết sẹo rất dài từ cằm trái đến lông mày bên phải, nghe nói khi còn nhỏ đã bị bọn cướp chém. Người trong nhà hắn đều bị bọn cướp giết chết, chỉ có hắn được phụ thân cứu. Từ đó trở đi, hắn thề sẽ trung thành với phụ thân đến hết cuộc đời, đi theo khắp nơi.
"Trước đó Trần thúc nói còn chưa nói xong, cuối cùng là như thế nào?" Đường Kiến Vi hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần thúc nhìn quanh rồi nháy mắt với Đường Kiến Vi, hai người đi vòng vào sâu trong chuồng ngựa, sau đó Trần thúc nói: "Khi A Lang được đưa về, ta nhận ra một quan gia. Hắn ta từng có một con ngựa bệnh sắp chết, chính là ta đã chữa khỏi giúp hắn. Vị quan đó làm việc chăm chỉ ở kinh thành, không chê ta là tiện nô, thường xuyên cùng ta một chỗ uống rượu, chúng tôi dần trở nên thân thiết. Bằng không, ngay cả khi một người như ta cố gắng lừa gạt hắn, hắn cũng sẽ không thể moi ra được một lời từ quan gia."
Đường Kiến Vi hai mắt sáng lên, lập tức hỏi: "Trần thúc từ hắn biết được chân tướng!"
Vẻ mặt đờ đẫn của Trần Thúc đã sớm trả lời: "Chỉ là Đại Lý Tự thiếu nhân lực, quan gia được điều động tạm thời từ Hình bộ đến hỗ trợ cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, hắn nhận thấy một điều khiến hắn khó hiểu."
"Chuyện gì!"
"Quan gia nói, lúc A Lang bị bắt vào ngục, hắn không phải tự mình đi vào mà bị mang vào."
"Cái gì?" Sắc mặt Đường Kiến Vi thay đổi rõ rệt: "Ý ngươi là..."
Giọng Trần thúc nhẹ đến mức có thể bị gió thổi bay:
"A Lang có khả năng đã chết trên đường."
Sao đêm trắng nhẹ nhàng, rì rào, dường như đang nhìn Đường Kiến Vi.
Đây là con ngựa mà phụ thân yêu thích nhất khi còn sống, nó cũng hơi mệt, tại chỗ đạp đạp móng.
Đường Kiến Vi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói với Trần thúc: "Trừ ngươi và ta, Đường gia còn có ai biết chuyện này?"
"Ta không nói với ai cả."
"Tốt, Trần thúc, ngươi tạm thời giữ bí mật chuyện này." Đường Kiến Vi nói: "Còn có một việc, phiền phức Trần thúc giúp ta đi thăm dò một chút."
Sau khi nghe Đường Kiến Vi nói, Trần thúc lập tức đi ra ngoài làm việc.
Đường Kiến Vi vội vàng mua linh cữu cho A Nương, đích thân đưa A Nương vào linh cữu, nghiến răng nghiến lợi.
Khi đẩy sừng tê giác vào miệng A Nương, nước mắt của Đường Kiến Vi không khỏi lăn xuống.
Mẫu thân và gia gia, đồng hành cùng sự trưởng thành của Đường Kiến Vi, những người thân yêu nhất của nàng, đang nằm ở đây như thế này, sắp rời xa nàng mãi mãi, thậm chí còn không còn kịp nói lời biệt ly...
Lúc này, thông qua tầm mắt mơ hồ, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng nhìn rõ ràng tình huống hiện tại.
Tự tay tiễn biệt người thân, nỗi đau này mang đến cho Đường Kiến Vi một cảm giác vô cùng chân thực.
Mọi thứ trước mắt nàng đều là sự thật.
Những người che chở nàng từ nhỏ, dạy bảo nàng, giờ hoá thành xương dưới lòng đất, vĩnh viễn không còn gặp nhau.
Ba người Đường phủ liên tiếp ra đi trong vòng mười ngày, sau khi mệnh phó truyền khắp Bác Lăng, một số thân quyến và bằng hữu lần lượt đến cúng viếng, Đường Kiến Vi cần phải tiếp đón họ.
Đường Kiến Vi mặc một bộ quần áo ngắn tay, đi giày da, quỳ gối ở tiền đường đỡ tỷ tỷ vẫn đang bất tỉnh.
Dương thị cùng Nhị thúc cũng đang ở tiền đường, Dương thị còn hỏi Đường Kiến Vi:
"A Tĩnh bị sao vậy? Làm sao ta thể nói chuyện với nàng ấy đây?"
Đường Kiến Vi chỉ nói: "Tỷ tỷ khổ sở, cái gì cũng không muốn nói."
Dương thị không nói gì nữa mà nghiền ngẫm nhìn Đường Quán Thu.
Nhị thúc đi tới đi lui trước đại sảnh tiếp đón mọi người, nghiễm nhiên trở thành tân chủ nhân Đường phủ,
Đường Kiến Vi phát hiện hôm nay người đến rất ít, ít hơn nàng dự đoán rất nhiều.
Cũng là, phụ thân vướng vào vụ án nhạy cảm, Đường gia cũng không còn như xưa, có thể đến nhà đã là gạt danh tiếng của chính mình sang một bên.
Đường Kiến Vi lần lượt khấu tạ, quỳ lạy, cho đến khi trán đỏ bừng đổ máu, cũng không hề hay biết.
Tang lễ diễn ra rất nhanh, dường như có ai đó gấp rút mọi thứ, muốn đóng linh cữu lại và chôn cất mọi thứ một cách vội vàng.
Đường Kiến Vi ngăn cản không được, năng lực hiện tại của nàng cực kỳ có hạn, trái phải đều bị khống chế, chỉ có thể loạng choạng tiến về phía trước trên con đường do người khác trải ra.
Sau khi chôn cất gia gia và A nương, nàng trở về Đường phủ, khóc trong đại sảnh.
Đường Kiến Vi đứng trước linh vị khóc đến sưng cả mắt, Đường Quán Thu hỏi cô: "Sao A nương lại khóc?"
Đường Kiến Vi nắm tay nàng, đau đầu kịch liệt.
Bận rộn mãi cho đến tối, khi Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu cùng nhau đi vào phòng ngủ thì Trần thúc mới quay lại.
"Tình hình thế nào rồi?" Đường Kiến Vi liếc nhìn xung quanh không có ai, vội vàng hỏi.
Sắc mặt Trần thúc tái xanh, mồ hôi đổ ra giữa cái lạnh mùa đông, hiển nhiên là đã chạy điên cuồng không chút do dự.
"Tam Nương nói đúng, Dương thị phu nhân không có ý định nuôi đại tiểu thư trong phủ, đã sớm thỏa thuận với Huyện lệnh Đồng huyện là Lương Tổ Vương, đưa đại tiểu thư đến làm thiếp! Người nhà họ Lương đang trên đường tới!"
Khi Đường Kiến Vi nghe thấy những từ "Lương Tổ Vương " "làm thiếp", tức giận đến tim đau nhói.
Tuy chưa làm quan nhưng A nương lại có tiếng ở Bác Lăng, nàng cũng là nữ nhi quý tộc nổi tiếng ở kinh thành, thường xuyên tham dự các buổi họp mặt sang trọng khác nhau, chưa bao giờ bỏ qua đủ loại chuyện thú vị trong vòng tròn bằng hữu.
Huyện lệnh Đồng huyện thường xuyên bị mang ra chế giễu giữa các bằng hữu của nàng vào năm ngoái.
Lương Tổ Vương từng được coi là một quan chức nhỏ ở kinh thành, thê tử chính là đại quan Ngũ phẩm trong triều.
Hắn cậy thê tử quan hệ sâu rộng, vẫn như cũ không muốn phát triển, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, không đến hai năm liền bị thê tử bỏ.
Sau khi bị cho từ quan, Lương Tổ Vương trong tuyệt vọng trở về quê hương, tốn bạc mua chức Huyện lệnh ở một vùng nông thôn nghèo khó và xa xôi, hắn vẫn không làm nghiêm túc, gặp mặt với nữ tử lầu xanh, nghe nói còn mang kỹ nữ về làm thiếp, ngay cả Lương gia cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, không còn ai quan tâm.
Đối với một người phù phiếm như vậy, Dương thị lại muốn đem tỷ tỷ cho hắn để bị chà đạp?
Làm thiếp?!
Đường Kiến Vi suýt chút cắn gãy một chiếc răng.
Nàng lén nhìn tỷ tỷ mình, phát hiện nàng dường như không nghe thấy gì, chỉ móc ngón út của Đường Kiến Vi, không biết đang nghĩ gì.
Dương thị quả thực đầy dối trá!
Lương Tổ Vương này có lẽ có quan hệ chặt chẽ với Dương thị.
Đường Kiến Vi biết rằng Dương thị lừa nàng, muốn gả cả nàng và tỷ tỷ.
Nếu thật sự gả đi, chưa kể Đường gia cùng tước vị vốn nên truyền cho phụ thân sẽ rơi vào tay Dương gia và Nhị thúc, về sau, tỷ muội các nàng sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh khó khăn, vào tay Dương gia, mặc cho bọn họ chà đạp!
Nàng suýt chút nữa rơi vào bẫy của Dương thị!
May mắn thay, Đường Kiến Vi thận trọng, để Trần thúc điều tra sự việc!
Mọi chuyện ở Đường phủ đã thay đổi, một khắc cũng không thể tiếp tục chờ đợi!
Đường Kiến Vi dự định thừa dịp ban đêm mang tỷ tỷ rời đi!
- --------------------------------
Tác giả: Trước tiên chúng ta hãy điểm qua một số cốt truyện, đừng sợ hãi ngay từ đầu, phần này này là phần giới thiệu nhẹ nhàng để hướng về chính kịch~
Dưỡng Thừa