Dưỡng Thi
Chương 13: Ta là ai?
45@-Trần Lâm thở dài một hơi, lúc này hắn mới chú ý đến, hai thiếu nữ mà hắn cứu về đã thay sang một bộ đồ bộ màu nâu của những người phụ nữ vùng nông thôn, hai bộ đồ này cỏ vẻ như là đã bị bạt nên màu hơi nhạt, nhưng so với hai bộ đồ lắm lem bùn đất trước kia của các nàng, thì chúng trông có vẻ đẹp đẽ hơn rất nhiều. Lưu ý một chút, Trần Lâm còn thấy trên cổ các nàng đeo lên dây yếm, là một thứ đồ lót của những thiếu nữ bình thường, không hề phô trương, cũng không quá cầu kỳ, nhưng chúng lại có một sức quyến rũ rất riêng biệt.
Đến lúc này, Trần Lâm mới phát hiện ra, hai thiếu nữ này tuy có hơi gầy một chút, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ tinh mỹ, mày ngài, môi đỏ, mắt sáng lung linh, trên mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu. Càng nhìn, Trần Lâm càng thấy các nàng đẹp mắt, mà hai nàng lại rất giống nhau, chắc hẳn là một đôi chị em song sinh rồi. Chỉ là, nhìn như thế nào thì hai chị em này cũng không giống với người bình thường, ắt hẳn là có xuất thân cao quý mới đúng.
Dường như là bị ánh mắt của Trần Lâm làm cho khiếp sợ, hai nàng không tự chủ được, co người ngồi sát vào trong vách tường, nắm chặt tay nhau nhìn Trần Lâm một cách sợ hãi. Trần Lâm biết mình cũng hơi có chút đường đột, cho nên vội ho khan mấy tiếng, rồi cười xuề xòa, nói: “Ta làm các nàng sợ sao? Được rồi, đêm nay hai nàng ngủ lại ở đây đi, ta sẽ đi ra ngoài!”
Nhìn thấy Trần Lâm nói xong liền bỏ đi, một trong hai tỷ muội có chút gấp, vội vàng hô lên: “Công tử… công tử, người đi đâu vậy?”
Trần Lâm cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Ta sẽ ra ngoài ngủ!”
“Công tử, người… người đừng đi!” Không biết là ai đã lên tiếng gọi lại.
Trần Lâm có chút sững sờ, quay đầu nhìn các nàng. Dường như biết rằng mình vừa mới lỡ lời, nàng kia liền cuống quýt giải thích: “Không phải… không phải như vậy đâu… Ý ta… ý ta là… công tử có thể ngủ lại trong này, còn hai chị em chúng ta ngủ ở trên bàn là được rồi!”
Trần Lâm không có nói gì, chỉ cười cười nhìn các nàng, làm cho hai nàng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Một lát sau, Trần Lâm mới nói: “À, phải rồi! Trong hai nàng ai là Ngọc Lan, còn ai là Ngọc Hương?”
Khi dẫn các nàng về, Trần Lâm chỉ nghe hai nàng nói chuyện với Tô Nhan, biết được tên của các nàng, nhưng không phân biệt được rõ ai với ai. Cô gái có đôi mắt to, khuôn mặt nhìn có chút lanh lợi, linh hoạt, nhanh miệng lên tiếng trả lời trước: “Thiếp tên là Ngọc Lan, còn muội ấy tên là Ngọc Hương!”
Ngọc Lan vừa nói vừa chỉ tay về phía cô gái rụt rè ngồi sát vách tường. Trần Lâm hơi đánh giá các nàng một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Ta biết rồi, nhưng ta vẫn ra ngoài ngủ thì hơn, hai nàng cứ yên tâm mà ngủ ở trên giường của ta đi! Mặc dù ta có chút háo sắc, nhưng cũng không đến nỗi chiếm tiện nghi của các nàng đâu!”
Trần Lâm vừa nói, vừa cố ý nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực sữa đang phập phồng trước ngực áo của các nàng. Bị hắn nhìn như vậy, các nàng thẹn đến đỏ mặt, chỉ có thể đem đầu của mình chui xuống ngực, không dám nhìn Trần Lâm thêm một chút nào. Đợi cho Trần Lâm sảng khoái cười to một tiếng, cất bước đi ra khỏi phòng, các nàng mới kịp hoàn hồn lại. Hai nàng bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc vô cùng phức.
“Tỷ, công tử… công tử… hắn sẽ không phải là chê chúng ta thấp hèn đấy chứ?” Không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên Ngọc Hương lên tiếng hỏi Ngọc Lan.
Ngọc Lan khẽ cắn cắn môi, thầm thì nói: “Ta cũng không biết, chắc có lẽ công tử là một người chính trực!”
Theo các nàng thấy, với nhan sắc của các nàng, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ đem các nàng lên giường, ăn đến sạch sẽ. Mà biểu hiện của Trần Lâm rõ ràng rất vô sĩ, háo sắc hoàn toàn chẳng hề e dè một chút nào, không những nhìn ngực với mông của các nàng, thậm chí các nàng còn để ý thấy dưới khố quần của hắn còn có chút rục rịch phản ứng. Thế nhưng, hắn lại không hề động tay động chân với các nàng, thậm chí còn cố ý đi ra ngoài để cho các nàng ngủ trong phòng. Người như vậy, nếu không phải là xem thường các nàng, thì chính là một chính nhân quân tử thật sự. Nếu như Trần Lâm mà biết được suy nghĩ này của các nàng, hắn có lẽ sẽ cười to len thành tiếng mất. Chỉ là, trong mắt của các nàng lúc này hoàn toàn không có một tia vui mừng nào, chỉ có một tia thất lạc rất khó hiểu. Cổ nhân nói, lòng dạ đàn bà quả vô cùng khó lường, xem ra tâm tình của thiếu nữ cũng rất phức tạp!
Trần Lâm đã đi ra ngoài cửa, hắn cũng không biết các nàng nói với nhau những gì, chỉ cảm thấy toàn thân có một cỗ hương vị rất khó chịu. Từ ngày hắn lưu lạc đến Bạch Dương trấn cũng đã gần mười năm rồi, mặc dù thường ngày hắn luôn cà lơ phất phơ, không thể tu luyện, lại sống như một tên vô lại. Nhưng trong thâm tâm của hắn, luôn có một việc vẫn mãi canh cánh trong lòng, đó chính là vấn đề thân thế của hắn. Hắn không biết cha mẹ của mình là ai, cũng không biết mình từ đâu đến, hắn chỉ biết là khi lúc mình sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, được cha nuôi nhặt về nuôi dưỡng. Trước lúc cha nuôi hắn qua đời, ông ấy đã giao lại cho hắn một thứ, ông ta nói thứ này có liên quan đến thân thế của hắn, nhưng nó liên quan như thế nào thì chính ông ấy cũng không biết. Mà theo như lời của cha nuôi nói, ông ấy nhặt được hắn là từ trên đường rời khỏi Bạch Dương trấn này, vì vậy hắn mới chạy đến đây quanh quẩn tìm kiếm câu trả lời của chính mình. Nhưng rốt cuộc cha mẹ hắn là người như thế nào, và hắn là ai, hắn cũng không thể nào biết được?
Suy tư một hồi lâu vẫn không thể có được một câu giải đáp, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đem miếng ngọc bội đang đeo trên cổ ra ngắm nhìn. Đúng vậy, thứ này chính là thứ duy nhất mà cha mẹ hắn lưu lại cho hắn. Hắn cũng không rõ miếng ngọc bội này là vật gì, ngoài những ký tự vô cùng khó hiểu được khắc chi chít phía bên trong, và vô cùng cứng rắn ra, thì nó dường như chẳng có một chút tác dụng gì. Hắn cũng rất muốn tìm hiểu bí mật từ bên trong miếng ngọc bội này, nhưng dù là một luyện khí đại sư cũng không nhận ra được vật liệu của nó, huống hồ là khai mở bí mật bên trong. Thậm chí, Trần Lâm đã liên tục dùng máu của mình bôi lên trên miếng ngọc bội này, hy vọng có một ngày nào đó nó sẽ hiển linh. Nhưng mà, suốt mười năm nay, hắn chưa một lần nào thành công cả.
Trong lúc thất thần, Trần Lâm làm như một thói quen, đem ngón tay của mình cắn nhẹ một cái, sau đó mới đem máu tươi bôi lên trên miếng ngọc bội. Mặc dù trong lòng vô cùng kỳ vọng, nhưng Trần Lâm biết rõ dù mình cố gắng thế nào thì nó cũng sẽ không bao giờ phản ứng.
Chỉ là, ngay tại thời khắc Trần Lâm tưởng chừng như mình đã hoàn toàn hết hi vọng rồi, thì miếng ngọc bội trên tay của hắn lại đột nhiên phản ứng, phát ra một vệt tinh quang vô cùng chói mắt, như là một ngôi sao sáng đâm thẳng lên bầu trời. Nhìn thấy hiện tượng kỳ dị này, trong lòng Trần Lâm không khỏ sững sờ.
Mà ở cách đó mấy cả ngàn dặm, cũng có một người đang vô cùng run sợ. Trong giây lát nàng vừa nhìn thấy vệt tinh quang kia bay lên trời, trong đầu nàng liền hiện ra hình ảnh đáng sợ của ngày hôm đó, một tên nam nhân nhìn vô cùng bình thường, đột nhiên trên người bạo phát ra một thứ sức mạnh mà từ trước đến giờ nàng chưa hề nhìn thấy qua. Thứ sức mạnh đó, cho dù là nàng phải đối mặt với Vương của nàng, cũng không cảm nhận đến đáng sợ như vậy. Ngày hôm nay, nàng đã may mắn khi không ra tay với tên nam nhân đó, nếu không nàng cũng không biết mình có còn sống đến ngày hôm nay hay không. Trong lòng nàng run sợ, nàng âm thầm thề thà nàng phản bội Vương của nàng, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc gã nam nhân đó thêm một lần nào nữa.
Quay lại trong sân nhà của Trần Lâm, lúc này trước mặt hắn đang xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trên người hoàn toàn không có một chút mảnh vải che thân, giống như là một nữ nhân trần truồng thô tục, nhưng lại trong suốt, hư ảo không thể nào nắm bắt được. Chỉ có điều, Trần Lâm vừa nhìn thấy nàng, hắn không khỏi sững sờ hô lên: “Là nàng?”
Hư ảnh trước mặt hiếu kỳ đánh giá Trần Lâm một chút, sau đó mới vui vẻ nhoẻn miệng cười một cách vô cùng ngọt ngào: “Vâng, chính là thiếp! Thiếp xin ra mắt chủ nhân!”
“Chủ nhân?” Trần Lâm vô cùng nghi hoặc.
Nhưng không đợi cho Trần Lâm kịp hỏi thêm lời nào, bàn tay hư ảo của nàng đã giơ lên, đem một ngón tay trong suốt điểm ngay giữa mi tâm của Trần Lâm. Động tác này rất nhẹ nhàng, rất đẹp đẽ, nhưng Trần Lâm dường như không có một chút năng lực chống đỡ nào.
Dưỡng Thi
Đến lúc này, Trần Lâm mới phát hiện ra, hai thiếu nữ này tuy có hơi gầy một chút, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ tinh mỹ, mày ngài, môi đỏ, mắt sáng lung linh, trên mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu. Càng nhìn, Trần Lâm càng thấy các nàng đẹp mắt, mà hai nàng lại rất giống nhau, chắc hẳn là một đôi chị em song sinh rồi. Chỉ là, nhìn như thế nào thì hai chị em này cũng không giống với người bình thường, ắt hẳn là có xuất thân cao quý mới đúng.
Dường như là bị ánh mắt của Trần Lâm làm cho khiếp sợ, hai nàng không tự chủ được, co người ngồi sát vào trong vách tường, nắm chặt tay nhau nhìn Trần Lâm một cách sợ hãi. Trần Lâm biết mình cũng hơi có chút đường đột, cho nên vội ho khan mấy tiếng, rồi cười xuề xòa, nói: “Ta làm các nàng sợ sao? Được rồi, đêm nay hai nàng ngủ lại ở đây đi, ta sẽ đi ra ngoài!”
Nhìn thấy Trần Lâm nói xong liền bỏ đi, một trong hai tỷ muội có chút gấp, vội vàng hô lên: “Công tử… công tử, người đi đâu vậy?”
Trần Lâm cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Ta sẽ ra ngoài ngủ!”
“Công tử, người… người đừng đi!” Không biết là ai đã lên tiếng gọi lại.
Trần Lâm có chút sững sờ, quay đầu nhìn các nàng. Dường như biết rằng mình vừa mới lỡ lời, nàng kia liền cuống quýt giải thích: “Không phải… không phải như vậy đâu… Ý ta… ý ta là… công tử có thể ngủ lại trong này, còn hai chị em chúng ta ngủ ở trên bàn là được rồi!”
Trần Lâm không có nói gì, chỉ cười cười nhìn các nàng, làm cho hai nàng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Một lát sau, Trần Lâm mới nói: “À, phải rồi! Trong hai nàng ai là Ngọc Lan, còn ai là Ngọc Hương?”
Khi dẫn các nàng về, Trần Lâm chỉ nghe hai nàng nói chuyện với Tô Nhan, biết được tên của các nàng, nhưng không phân biệt được rõ ai với ai. Cô gái có đôi mắt to, khuôn mặt nhìn có chút lanh lợi, linh hoạt, nhanh miệng lên tiếng trả lời trước: “Thiếp tên là Ngọc Lan, còn muội ấy tên là Ngọc Hương!”
Ngọc Lan vừa nói vừa chỉ tay về phía cô gái rụt rè ngồi sát vách tường. Trần Lâm hơi đánh giá các nàng một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Ta biết rồi, nhưng ta vẫn ra ngoài ngủ thì hơn, hai nàng cứ yên tâm mà ngủ ở trên giường của ta đi! Mặc dù ta có chút háo sắc, nhưng cũng không đến nỗi chiếm tiện nghi của các nàng đâu!”
Trần Lâm vừa nói, vừa cố ý nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực sữa đang phập phồng trước ngực áo của các nàng. Bị hắn nhìn như vậy, các nàng thẹn đến đỏ mặt, chỉ có thể đem đầu của mình chui xuống ngực, không dám nhìn Trần Lâm thêm một chút nào. Đợi cho Trần Lâm sảng khoái cười to một tiếng, cất bước đi ra khỏi phòng, các nàng mới kịp hoàn hồn lại. Hai nàng bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc vô cùng phức.
“Tỷ, công tử… công tử… hắn sẽ không phải là chê chúng ta thấp hèn đấy chứ?” Không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên Ngọc Hương lên tiếng hỏi Ngọc Lan.
Ngọc Lan khẽ cắn cắn môi, thầm thì nói: “Ta cũng không biết, chắc có lẽ công tử là một người chính trực!”
Theo các nàng thấy, với nhan sắc của các nàng, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ đem các nàng lên giường, ăn đến sạch sẽ. Mà biểu hiện của Trần Lâm rõ ràng rất vô sĩ, háo sắc hoàn toàn chẳng hề e dè một chút nào, không những nhìn ngực với mông của các nàng, thậm chí các nàng còn để ý thấy dưới khố quần của hắn còn có chút rục rịch phản ứng. Thế nhưng, hắn lại không hề động tay động chân với các nàng, thậm chí còn cố ý đi ra ngoài để cho các nàng ngủ trong phòng. Người như vậy, nếu không phải là xem thường các nàng, thì chính là một chính nhân quân tử thật sự. Nếu như Trần Lâm mà biết được suy nghĩ này của các nàng, hắn có lẽ sẽ cười to len thành tiếng mất. Chỉ là, trong mắt của các nàng lúc này hoàn toàn không có một tia vui mừng nào, chỉ có một tia thất lạc rất khó hiểu. Cổ nhân nói, lòng dạ đàn bà quả vô cùng khó lường, xem ra tâm tình của thiếu nữ cũng rất phức tạp!
Trần Lâm đã đi ra ngoài cửa, hắn cũng không biết các nàng nói với nhau những gì, chỉ cảm thấy toàn thân có một cỗ hương vị rất khó chịu. Từ ngày hắn lưu lạc đến Bạch Dương trấn cũng đã gần mười năm rồi, mặc dù thường ngày hắn luôn cà lơ phất phơ, không thể tu luyện, lại sống như một tên vô lại. Nhưng trong thâm tâm của hắn, luôn có một việc vẫn mãi canh cánh trong lòng, đó chính là vấn đề thân thế của hắn. Hắn không biết cha mẹ của mình là ai, cũng không biết mình từ đâu đến, hắn chỉ biết là khi lúc mình sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, được cha nuôi nhặt về nuôi dưỡng. Trước lúc cha nuôi hắn qua đời, ông ấy đã giao lại cho hắn một thứ, ông ta nói thứ này có liên quan đến thân thế của hắn, nhưng nó liên quan như thế nào thì chính ông ấy cũng không biết. Mà theo như lời của cha nuôi nói, ông ấy nhặt được hắn là từ trên đường rời khỏi Bạch Dương trấn này, vì vậy hắn mới chạy đến đây quanh quẩn tìm kiếm câu trả lời của chính mình. Nhưng rốt cuộc cha mẹ hắn là người như thế nào, và hắn là ai, hắn cũng không thể nào biết được?
Suy tư một hồi lâu vẫn không thể có được một câu giải đáp, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đem miếng ngọc bội đang đeo trên cổ ra ngắm nhìn. Đúng vậy, thứ này chính là thứ duy nhất mà cha mẹ hắn lưu lại cho hắn. Hắn cũng không rõ miếng ngọc bội này là vật gì, ngoài những ký tự vô cùng khó hiểu được khắc chi chít phía bên trong, và vô cùng cứng rắn ra, thì nó dường như chẳng có một chút tác dụng gì. Hắn cũng rất muốn tìm hiểu bí mật từ bên trong miếng ngọc bội này, nhưng dù là một luyện khí đại sư cũng không nhận ra được vật liệu của nó, huống hồ là khai mở bí mật bên trong. Thậm chí, Trần Lâm đã liên tục dùng máu của mình bôi lên trên miếng ngọc bội này, hy vọng có một ngày nào đó nó sẽ hiển linh. Nhưng mà, suốt mười năm nay, hắn chưa một lần nào thành công cả.
Trong lúc thất thần, Trần Lâm làm như một thói quen, đem ngón tay của mình cắn nhẹ một cái, sau đó mới đem máu tươi bôi lên trên miếng ngọc bội. Mặc dù trong lòng vô cùng kỳ vọng, nhưng Trần Lâm biết rõ dù mình cố gắng thế nào thì nó cũng sẽ không bao giờ phản ứng.
Chỉ là, ngay tại thời khắc Trần Lâm tưởng chừng như mình đã hoàn toàn hết hi vọng rồi, thì miếng ngọc bội trên tay của hắn lại đột nhiên phản ứng, phát ra một vệt tinh quang vô cùng chói mắt, như là một ngôi sao sáng đâm thẳng lên bầu trời. Nhìn thấy hiện tượng kỳ dị này, trong lòng Trần Lâm không khỏ sững sờ.
Mà ở cách đó mấy cả ngàn dặm, cũng có một người đang vô cùng run sợ. Trong giây lát nàng vừa nhìn thấy vệt tinh quang kia bay lên trời, trong đầu nàng liền hiện ra hình ảnh đáng sợ của ngày hôm đó, một tên nam nhân nhìn vô cùng bình thường, đột nhiên trên người bạo phát ra một thứ sức mạnh mà từ trước đến giờ nàng chưa hề nhìn thấy qua. Thứ sức mạnh đó, cho dù là nàng phải đối mặt với Vương của nàng, cũng không cảm nhận đến đáng sợ như vậy. Ngày hôm nay, nàng đã may mắn khi không ra tay với tên nam nhân đó, nếu không nàng cũng không biết mình có còn sống đến ngày hôm nay hay không. Trong lòng nàng run sợ, nàng âm thầm thề thà nàng phản bội Vương của nàng, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc gã nam nhân đó thêm một lần nào nữa.
Quay lại trong sân nhà của Trần Lâm, lúc này trước mặt hắn đang xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trên người hoàn toàn không có một chút mảnh vải che thân, giống như là một nữ nhân trần truồng thô tục, nhưng lại trong suốt, hư ảo không thể nào nắm bắt được. Chỉ có điều, Trần Lâm vừa nhìn thấy nàng, hắn không khỏi sững sờ hô lên: “Là nàng?”
Hư ảnh trước mặt hiếu kỳ đánh giá Trần Lâm một chút, sau đó mới vui vẻ nhoẻn miệng cười một cách vô cùng ngọt ngào: “Vâng, chính là thiếp! Thiếp xin ra mắt chủ nhân!”
“Chủ nhân?” Trần Lâm vô cùng nghi hoặc.
Nhưng không đợi cho Trần Lâm kịp hỏi thêm lời nào, bàn tay hư ảo của nàng đã giơ lên, đem một ngón tay trong suốt điểm ngay giữa mi tâm của Trần Lâm. Động tác này rất nhẹ nhàng, rất đẹp đẽ, nhưng Trần Lâm dường như không có một chút năng lực chống đỡ nào.
Dưỡng Thi
Đánh giá:
Truyện Dưỡng Thi
Story
Chương 13: Ta là ai?
10.0/10 từ 41 lượt.