Đường Một Chiều
Chương 75
Chương 75
Tưởng Mộ Tranh lái xe đi đón Trình Diệc, Trình Diệc sẽ đi cùng với anh với thân phận là vệ sĩ, vạn nhất gặp phải chuyện khó giải quyết, thời khắc mấu chốt có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Trình Diệc mặc tây trang giày da, đeo kính râm.
Tưởng Mộ Tranh cười: " nhanh như thế đã nhập vai vệ sĩ của tôi rồi?"
" cút ra chỗ khác cho khuất mắt đi!" Trình Diệc ngồi lên xe, có tài xế, anh không tiện hỏi nhiều.
Dọc trên đường đi hai người vào nhóm chat 'hoa hoa công tử' nói chuyện.
Đến sân bay, trong phòng cho khách vip chỉ có hai người bọn họ, Trình Diệc hiếu kì hỏi: " tình huống như thế nào, mà tôi phải đi theo tên thương nhân như cậu?"
Tưởng Mộ Tranh mở chai nước soda, ngửa đầu uống mấy ngụm, cười: " bởi tôi có giá trị nhan sắc cao, có thể kéo cao cả trình độ nhan sắc cả nước, cho nên bên trên mới cho tôi hưởng đặc thù này."
Trình Diệc tâm tư muốn bóp chết cậu ta cũng có rồi: " Tưởng Mộ Tranh, Tứ ca cậu đem cậu đá ra khỏi nhóm chat chính là quyết định sáng suốt, cậu hiện tại trình độ không biết xấu hổ này của cậu con người đã không thể sánh bằng rồi."
Tưởng Mộ Tranh bày ra bộ dạng phong khinh vân đạm, cười nhạt, cái gì cũng không nói.
Cậu ta đeo kính râm, Trình Diệc cũng không nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì.
" Tưởng Mộ Tranh, cậu không thể nói một câu tiếng người được sao!"
Trình Diệc đạp vào chân anh một cái, thật sự muốn đem tên này đá ra khỏi đây.
Tưởng Mộ Tranh lười biếng dựa trên sofa, thừa nước đục thả câu: " nói tiếng người sợ cậu nghe không hiểu."
Trình Diệc: "..."
Một lúc lâu sau, Tưởng Mộ Tranh nói đến chuyện bị đá ra khỏi nhóm chat: " biết Tứ ca tại sao đá tôi ra khỏi nhóm chát không?"
" bởi vì cậu tiện."
" bởi vì tôi cao hứng." Lại nói: " biết vì sao cao hứng không?"
Tưởng Mộ Tranh tự hỏi tự đáp: " bởi vì tôi sắp làm ba."
Trình Diệc giật mình không nói lên lời, vẫn luôn nhìn anh, làm ba?
Tưởng Mộ Tranh : " lần này tôi muốn gặp khách hàng kinh doanh dầu mỏ, chính là tên trùm buôn ma túy mà mấy năm nay chú Phùng vẫn đang truy tìm nhưng không có kết quả, phạm vi hoạt động của hắn ở vùng Tây Nam, nhưng hắn xuất quỷ nhập thần, rất ít người biết được bộ mặt thật của hắn là ai."
Trình Diệc vô cùng kích động: " cậu con mẹ nó có gia đình rồi đấy có biết không hả? Còn muốn đi chịu chết? Phùng Khiếu Vịnh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Ông ta không để ý tới con gái ông ta sao?"
Tưởng Mộ Tranh ra hiệu cho anh hạ hỏa, lại giải thích: " lần này chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, có kiếm được tin tức gì không cũng là tùy theo hoàn cảnh thôi, không có vấn đề gì lớn."
Trình Diệc vẫn chưa hết bực bội: " cậu nói cậu yên phận làm kinh doanh dầu mỏ không được sao! cậu cùng tôi không giống nhau, tôi một thân một mình,sinh tử không vướng bận, nhưng cậu thì không như vậy."
Tưởng Mộ Tranh nghịch chai nước trong tay, đảo qua đảo lại, nửa chai nước cứ thế chuyển động tới lui, anh nói: " làm buôn bán thì biết trước sao được đối phương làm cái gì, ở nơi đó làm ăn, cậu biết được sẽ gặp được ai sao, cũng không biết được cái chết và ngày mai cái nào tới trước."
Trước kia anh có một mình nên cũng không quan tâm, kiếm được lời, anh lấy một ít, cái khác lại phân xuống dưới,còn đi từ thiện.
Sống hôm nay, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngày mai.
Nhưng hiện tại không như vậy nữa.
Anh không chỉ muốn có ngày mai, anh còn muốn có cả sang năm, thậm chí càng lâu càng tốt.
Một lúc lâu sau, Trình Diệc hỏi anh: " tỷ lệ trở về là bao nhiêu?"
Tưởng Mộ Tranh cười: " còn lại phải hỏi vấn đề không có trình độ thế này à! Chỉ có về hoặc không về chứ còn tỷ lệ gì nữa. có điều chắc chắn sẽ đưa cậu về tiếp tục ăn hại Tứ ca."
" vạn nhất không thể trở về thì sao? Lạc Táp làm sao bây giờ?"
Trong lòng Tưởng Mộ Tranh cứng lại, anh nói: " sẽ không."
Trình Diệc cũng không tiếp tục đề tài nặng nề này nữa, ngược lai hỏi tên trùm buôn thuốc viện kia lợi hại như thế nào.
Tưởng Mộ Tranh nói tạm thời cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định hắn ta có trang bị vũ khí cùng quân đội riêng, cho nên không dễ dàng hành động được, chỉ có thể nắm bắt được thông tin rồi tiêu diệt từng bộ phận.
Trình Diệc: " đường dây trong nước lần trước, Bộ trưởng Phùng hinhg như phải mất 8 năm mới hoàn toàn đem chúng triệt phá được đúng không?"
Tưởng Mộ Tranh: " ừ gần 9 năm, bất quá lần này so với cái kia chính là trang bị vũ khí tiên tiến hơn, muốn một lưới túm được hết, chính là so với lên trời còn khó hơn, chỉ có thể làm cho bọn chúng ở biên giới Tây Nam thu tay vài năm cũng là một loại thắng lợi rồi."
Truy quét đường dây buôn bán ma túy, gánh nặng đường xa, không có khả năng sẽ một lưới thu được tất cả, bọn chúng vĩnh viễn giống như măng mọc sau mưa, không thể ngăn cản được.
Trình Diệc gật đầu, sau đó lại hỏi địa điểm chuyến đi lần này.
Tưởng Mộ Tranh cười: " cậu cái gì cũng không biết?"
" biết nhiều như vậy làm cái gì?"
Cũng phải.
Nghe mệnh lệnh là được rồi.
Tưởng Mộ Tranh nói: " đi lên hoang đảo."
" máy bay hay tàu?"
" máy bay."
" của chúng ta hay bọn họ?"
" bọn họ."
" a, lá gan này cũng đủ lớn đấy."
" không lớn không được, bọn chúng coi trọng tài nguyên cùng mạng lưới quan hệ của tôi, chủ động tìm đến nói chuyện làm ăn, chuyện làm ăn này, không muốn làm cũng phải làm." Không có lựa chọn, không có đường lui.
Dừng lại, Tưởng Mộ Tranh lại nói: " bọn họ nếu thật sự muốn làm gì tôi thì khi tôi đang ở Trung Đông hoặc là Châu Phi, bọn họ cho một tay súng bắn tỉa tới một viên đạn liền xong, mất công để tôi đi lên đảo hoang làm gì."
Đúng là theo lí thì như vậy, nhưng có đôi khi, những người đó không thể lấy suy nghĩ của người bình thường mà hiểu theo được.
Trình Diệc trêu chọc: " bọn họ cứ mời cậu lên hoảng đảo suốt, hay đối phương ông chủ sau lưng là nữ, coi trọng nam sắc của cậu?"
Tưởng Mộ Tranh cười: " cho nên mang cậu theo đây còn gì, đến lúc đó đem cậu hiến cho lão đại kia."
" cút!"
Trình Diệc cằm khẽ nhếch: " rốt cuộc mời cậu qua đó làm gì? Trong lòng cậu thật sự không đoán ra được cái gì sao?"
Tưởng Mộ Tranh: " làm ăn bên vùng Trung Đông vẫn chưa quyết định hợp tác, giá cả bọn họ ép quá thấp, thật ra cũng không phải không chấp nhận được, nhưng tôi vẫn vòng vo, vừa hay có thể mượn cơ hội này nhìn được lão đại phía sau."
Trình Diệc hơi gật đầu,thì ra là như thế.
Tưởng Mộ Tranh cùng Trình Diệc chiều ngày hôm sau tới bờ biển của một thành phố nhỏ, lại từ đó đổi máy bay đi đến đảo hoang kia.
Trực thăng đi gần 3 tiếng mới có thể đến nơi, bốn bề là biển, quang cảnh thật sự không tồi.
Xuống máy bay, Tưởng Mộ Tranh trong lòng ' a' một tiếng, quả nhiên trên đảo chẳng có cái gì, chỉ thích hợp câu cá, dắt chó chạy chơi.
Ngay lúc này, có ba chiếc trực thăng đang đậu ở đó.
Trên đảo có nhà gỗ nhỏ, có người đi ra tiếp đón.
Người đi giữa đám người kia đặc biệt nổi bật, bởi vì hắn là tên lùn nhất.
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, không nghĩ tới người đứng sau lại là bọn họ, người này anh đã gặp qua, là lần thứ ba gặp vị khách bên Malaysia, người này xuất hiện lúc đó, nhưng với thân phận là quản lý cao cấp của tập đoàn.
Không ngờ tới thâm tàng bất lộ.
Khó trách Phùng Khiếu Vịnh nói người nằm vùng vẫn chưa phát hiện ra được dấu vết nào, thì ra là người ở ngay bên cạnh a.
Mà nay lão đại lại dùng khuôn mặt thật để gặp anh có thể nói vụ làm ăn lần này không đơn giản nữa rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, bọn họ đã đi tới gần.
Chào hỏi xong, trong lòng mọi người tự hiểu mà không nhắc tới ông chủ phía sau.
Lão đại mời Tưởng Mộ Tranh qua kia câu cá, Tưởng Mộ Tranh tùy ý đi theo ông ta, nhưng Trình Diệc lại bị ngăn lại. Họ ra hiệu cho anh là khi ông chủ nói chuyện, bọn họ cũng không được phép tới gần. Tưởng Mộ Tranh cùng lão đại cách đó mấy trăm mét gần bờ biển, những người khác ở phía xa xa nhìn họ.
Trên máy bay bọn họ đã kiểm tra qua, Trình Diệc cùng Tưởng Mộ Tranh trên người đều không có vũ khí gì, bọn họ đối với Trình Diệc cũng thả lỏng cảnh giác hơn.
Trình Diệc được bọn họ cho phép đi dạo loanh quanh trong phạm vi cho phép, anh quan sát khắp nơi, cảm thấy nếu muốn lấy mạng anh và Tưởng Mộ Tranh ở nơi như thế này thật sự dễ dàng, như thể sóng biển cuốn trôi một con kiến vậy.
Nhưng giống như Tưởng Mộ Tranh nói, anhm không thể không tới, bởi cậu ta ở ngoài sáng, họ ở trong tối, muốn tính toán cậu ta quá dễ dàng.
Chính là nếu Tưởng Mộ Tranh không có lòng tham riêng, không muốn biết tin tức của ông chủ phía sau, có lẽ chuyện làm ăn đã sớm thành công, nước sông không phạm nước giếng, từ đây đó bình an không có chuyện gì.
Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ không thể lường trước được..
2 giờ đồng hồ sau, sắc trời mờ mờ tối, hai người rốt cuộc 'câu cá' xong, xem ra chuyện cũng không sai biệt lắm, Trình Diệc đi đến bên đó.
Ba nhóm người dùng ba chiếc trực thăng, nhóm vị khách Malaysia một chiếc, nhóm lão đại một chiếc, anh cùng tưởng mộ tranh một chiếc, hai người một chiếc trực thăng thừa một chỗ trống.
Lão đại lễ phép hỏi: " chúng tôi chuẩn bị cho anh người điều khiển?"
Tưởng Mộ Tranh chỉ về phía Trình Diệc: " anh ta sẽ lái."
Lão đại cũng không cảm thấy kì lạ, đây là điều cơ bản mà một vệ sĩ yêu cầu, hắn cười gật đầu, còn nói trực thăng sau khi về đên thành phố nhỏ kia thì cứ đậu thành hàng, sẽ có người tới sắp xếp an bài.
Tưởng Mộ Tranh biết lão đại cùng lão nhị muốn đi tới địa điểm khác, cũng không hỏi nhiều, thật ra có hỏi người ta cũng không nói thật.
Vị khách Malaysia kia đi lên chiếc trực thăng mà Tưởng Mộ Tranh cùng Trình Diệc đã đi tới đây, trong lòng Trình Diệc rơi lộp bộp.
Lúc này đây không phải lão nhị xong đời thì chính là bọ họ xong đời.
Lão đại ra hiệu cho Tưởng Mộ Tranh lên trực thăng, Tưởng Mộ Tranh cùng Trình Diệc đều biết được trực thăng này có vấn đề, nhưng không thể không đi lên.
ở lại cũng không có đường sống, bởi bên cạnh tên lão đại kia mang tới đây cũng không chỉ có một tay súng bắn tỉa. Tưởng Mộ Tranh còn chưa kịp xem xét xong tình hình thì anh đã đành phải đi lên trực thăng.
Trực thăng cuối cùng rời khỏi đảo chính là của lão đại.
" nói thế nào?" Trình Diệc vẫn thật bình tĩnh hỏi.
Tưởng Mộ Tranh: " tranh thủ được 5 phần."
" vậy không tồi."
" tồi hay không lát nữa mới biết được."
Bọn họ đều cười.
Hơn một giờ sau, ba chiếc trực thăng chở bọn họ đi ra khỏi đảo nhỏ, tiến vào vùng biển mênh mông không thấy bờ.
Đột nhiên chiếc trực thăng phía trước bọn họ cũng chính là chiếc trực thăng đang chở lão nhị, giống như ngựa đứt cương, không thể điều khiển nữa mà lao thẳng xuống biển.
Vài giây sau, máy bay liền biến mất không thấy nữa.
Sóng biển gào thét qua đi tất cả lại như chưa có gì xảy ra, yên bình và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tưởng Mộ Tranh cùng Trình Diệc cơ hồ là đồng thời cùng thở ra một hơi, bọn họ an toàn rồi.
" đã hiểu ra gì chưa?" Tưởng Mộ Tranh hỏi anh.
" cái hiểu cái không."
" lão Viễn là mượn tay tôi giết chết lão nhị, cuối cùng là lão nhị dùng trực thăng của chúng ta vừa đi mới xảy ra chuyện."
" nguyên nhân?"
" tên lão đại đường dây buôn ma túy là kẻ đa nghi, chắc chắn là nghe được tiếng gió bất lợi đối với mình, hoặc là có dấu hiệu cho thấy, lão nhị muốn tạo phản hất đổ hắn ta."
Từ xưa đến nay, công cao cái chủ đều dẫn đến họa sát thân.
Tưởng Mộ Tranh cũng nhàn rỗi, tiếp tục giải thích: " nhưng dù sao cũng là lão nhị, ở trong băng nhóm thực lực không thể khinh thường, lão Viễn muốn trực tiếp giết chết cũng không dễ dàng hành động, sợ sẽ khiến cho bên dưới bất mãn, lại còn không đảm bảo rằng sẽ nhổ cỏ tận gốc."
Trình Diệc tiếp lời: " cho nên lão Viễn liền suy nghĩ ra một chiêu, làm cho lão nhị phải mời cậu tới đây, lão nhị cho rằng lão Viễn đang nhắm vào cậu, cho nên thả lỏng cảnh giác sao?"
Tưởng Mộ Tranh gật đầu : " những người trên máy bay của lão nhị ngày hôm nay đều là tâm phúc của lão nhị, một lần diệt gọn, đối với lão đại mà nói đó chính là nhất lao vĩnh dật ( làm một mẻ, khỏe cả đời)
Bất quá cũng có chỗ bất lợi, chính là nội loạn a, rất có lợi cho Phùng Khiếu Vịnh ra tay.
Đột nhiên, Trình Diệc quay đầu hỏi anh: " vậy lão đại tại sao lại chắc chắn là lão nhị sẽ ngồi trực thăng kia, mà không phải là cái lúc đầu đã đi.?"
Tưởng Mộ Tranh: " vừa rồi ở trên đảo cậu không thấy chiếc trực thăng này bị di chuyển về phía trước à? Thật ra đây chính là lão đại làm cho lão nhị xem, nói cho lão nhị biết, trực thăng của hắn ta bị động tay, nhưng động vào cái gì không ai biết được cả, lão nhị tâm liền hoảng hốt, khẳng định sẽ không đi chiếc của mình nữa."
Trình Diệc nói: " cậu không nghĩ tới khả năng chính là cả hai cùng bị động tay sao, mặc kệ lão nhị chọn cái nào cũng chính là con đường chết sao?"
Tưởng Mộ Tranh: " nghĩ tới."
" CMN! Nghĩ tới rồi mà còn dám đi lên."
" không lên thì làm gì?chết đói trên đảo à?"
" không chết đói được, chúng ta có thể trồng trọt, trồng ngô ăn."
" hạt giống moi đâu ra?"
"...."
Vài phút sau, Trình Diệc sắc mặt đại biến: " Tưởng Mộ Tranh, cậu đoán xem chúng ta có thể sống thêm được bao lâu nữa?"
" có vấn đề rồi?"
" ừ, trực thăng sắp hết dầu rồi." Trình Diệc liếc nhìn anh một cái: " Tưởng Mộ Tranh, cậu đời này chắc cũng chưa từng nghĩ tới có hôm nay đúng không, bản thân là trùm bán dầu mỏ, cuối cùng máy bay lại không có dầu."
"!!!!!!!!!"
Trình Diệc: " nhanh lấy dù nhảy xuống!"
May mắn anh ta và Tưởng Mộ Tranh đều có giấy phép nhảy dù.
Tưởng Mộ Tranh ném cho anh ta một túi dù, hai người lấy tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi máy bay.
Mấy chục giây sau, giữa mênh mông bển lớn truyền đến một tiếng gào thét điên cuồng: " Tưởng Mộ Tranh, ĐM! dù này hỏng rồi! Không mở được dù cản lực!"
" tôi cũng không mở được!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Mộ Tranh: " ngày hôm qua có cháu gái nhỏ nói, ta sẽ không nhìn được bảo bối nhà ta sinh ra, ta còn không trở về được? Ta muốn nói, sao tâm tư các người lại còn đen hơn cả tác giả thế! ()
Đường Một Chiều