Đường Một Chiều
Chương 70
Chương 70
Du Dương phát hiện ra dù cản lực của Lạc Táp chưa bung ra mà trực tiếp mở dù chính, liền biết tình huống không tốt có chuyện lớn xảy ra rồi.
Tim nhảy lên tận cổ họng lo sợ bất an.
Bỗng nhiên bầu trời tối sầm xuống, gió to nổi lên.
Hiện tại mới hơn 4 giờ chiều, không đến mức tối nhanh như vậy được, cho nên Du Dương cũng không dám nghĩ nhiều, cậu tự thuyết phục bản thân, lặp đi lặp lại rằng không có chuyện gì đâu, không phải là sự thật, không phải là bão cát.
Vừa mới đây trời xanh nắng ấm, sao có thể đột nhiên có bão cát xảy ra được.
Đây không phải sự thật.
Vận khí bọn họ sẽ không kém như vậy được.
Vài phút sau, Du Dương rốt cuộc đáp xuống khu vực đã định sẵn, nhân viên dưới mặt đất cũng phát hiện ra chuyện không đúng, sau khi hiểu được tình huống, lập tức mở GPS tìm định vị của Lạc Táp.
Đang dùng dụng cụ tìm kiếm tọa độ, thì điện thoại của Du Dương cùng nhân viên ở đây nhận được thông báo của đài khí tượng thủy văn, là báo động đỏ thông báo sắp có bão cát.
Du Dương hốt hoảng kêu lên, trước kia người nhà của họ luôn lo lắng khi bọn họ đi nhảy dù, nếu lần này Lạc Táp xảy ra chuyện gì, ba mẹ cậu có thể lột da cậu.
Mà chính cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân được.
Tối hôm qua Tưởng Mộ Tranh còn cố ý gọi điện thoại đến cho cậu dặn dò cậu phải chiếu cố chị thật tốt.
Du Dương hít một hơi thật sâu, đôi tay run lên bần bật, làm như thế nào cũng không thể cử động như ý muốn được.
Thật vất vả trấn định xuống, cậu gọi điện tới cho Tưởng Mộ Tranh, chính là đầu bên kia chỉ truyền tới âm thanh nữ máy móc của tổng đài.
Cậu chưa bỏ ý định, một lần lại một lần gọi tới, vẫn là không kết nối được như cũ.
Mắt thấy bầu trời đã bắt đầu tối tăm, cát bụi mù mịt đang cuốn tới, mắt không tài nào mở ra nhìn được nữa.
Nhân viên kĩ thuật dựa theo dự án cứu viện cứu hộ kết nói với 119, 110 báo nguy hiểm... thật ra trong lòng nhân viên ở đây đều không ôm hy vọng gì nữa, thời tiết quá ác liệt, cứu hộ cũng không thể nào triển khai được.
Gió lớn bên tai đang rít gào, Lạc Táp nhìn xuống bên dưới, dòng sông được bao phủ bởi thảm thực vật càng ngày nhìn càng rõ, nỗ lực đem dù kéo về phía có cây cối rậm rạp, nhưng còn mấy chục mét nữa là tiếp cận được cây cối bên dưới thì một trận cuồng phong quét qua, dù liền hướng tới vách đá cheo leo bên kia mà tới.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, trời bụi tung cát vàng.
Thời tiết đột ngột chuyển xấu như vậy là chuyện vài thập niên gần đây chưa hề xảy ra, nhưng cô lại gặp được, lại còn lúc nhảy dù mà gặp nhau, Lạc Táp tuyệt vọng nheo mắt lại.
Trong văn phòng Phó cục của Cục giao thông, Phó Duyên Bác mới từ văn phòng thành phố trở về, mở hội nghị hết cả một ngày, mệt mỏi khó chịu, anh cầm chén trà đặt lại trên bàn, dùng sức xoa bóp huyệt thái dương, tiếng điện thoại vang lên.
Nhìn đến tên người gọi tới, ấn đường Phó Duyên Bác nhíu chặt lại, anh lập tức cầm máy nghe.
Bên đầu kia truyền đến âm thanh của lão Đoạn- chỉ huy trưởng, trung tâm chỉ huy thành phố: " đại đội 2 của bên cậu có nha đầu tên là Lạc Táp?"
Tau cầm điện thoại của Phó Duyên Bác vô thức run lên một chút: " có, làm sao vậy?"
Lão Đoạn: "Lạc Táp cùng em họ trong nhà đi tới Thạch gia trang nhảy dù, kết quả dù cản lực có trục trặc, trước mắt hiện tại đã mất lien lạc, em họ cô ấy cùng câu lạc bộ đã báo tín hiệu báo nguy tới, ngoài đội phòng cháy địa phương, thì đội cứu hộ cũng đã xuất phát, tôi đưa cậu số điện thoại của họ để cậu nắm được rõ tình hình. Có điều bên Thạch gia trang đang có bão cát chuyện này là lần đầu gặp trong mấy năm gần đây."
Cố ý dừng lại, Lão Đoạn lại nói: " mấy người chuẩn bị tâm lí trước đi, cứu viện thật sự rất khó khăn."
Tuy Phó Duyên Bác đã làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm, tâm trí cực kì lí tính, chính là nhìn ra bên ngoài cửa sổ bầu trời càng ngày càng tối tăm, thì đột nhiên tim đập dồn dập, trong đầu rối loạn.
Buông chén trà, anh cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại, lập tức liên hệ với đội cứu viện địa phương, trước mắt chuyện gấp gáp nhất là định vị được tọa độ tiếp đất của Lạc Táp.
Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, sau khi xác minh danh tính của phó duyên bắc, bên kia báo cho anh biết tọa độ tiếp đất của Lạc Táp sau đó tỏ vẻ tiếc nuối, tình huống thời tiết rất ác liệt, máy bay trực thăng của địa phương không thể cất cánh được, lại bởi vì là vùng núi, lực lương cứu viện đi bộ nhanh nhất phải mất 2 giờ đồng hồ mới có thể đi tới nơi.
Kết thúc cuộc gọi, Phó Duyên Bác thở dài một hơi.
Gặp nạn bên ngoài, mỗi một giây trôi qua là sinh mệnh lại càng thêm nguy hiểm. Phó Duyên Bác gắt gao nắm chặt điện thoại, dưới đáy lòng giãy giụa một lát, ấn một giãy số quen thuộc nhưng đã lâu cũng chưa liên lạc.
" ba, là con."
Trong điện thoại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
" ừ." Phó Đình Trung biết Phó Duyên Bác khẳng định có việc, nhưng cũng không chủ động hỏi.
Phó Duyên Bác: " cấp dưới của con tham gia hoạt động bên ngoài bị nạn ở vùng núi, máy bay trực thăng ở bên này không thể cất cánh do ảnh hưởng thời tiết xấu. ba có thể liên lạc với cục hàng không dân dụng hay bên quân đội phái ra đội cứu hộ chuyên nghiệp đến tiến hành cứu hộ được không?"
Thật ra dựa vào quá trình thông thường, thì ở địa phương cũng có thể xin trợ giúp cứu hộ, nhưng quá phiền toái, không bằng gọi một cuộc điện thoại đến nhờ ba.
Phó Đình Trung có chút không tin vào lỗ tai của mình cái thằng bất hiếu này lại biết dùng cả từ " nhờ" này với ông?
" chỉ là cấp dưới bình thường?" ông có già thì cũng không có hồ đồ.
Phó Duyên Bác: " là cô gái con thích." Nhưng cô ấy sớm có nơi quy túc.
Nhưng nửa câu sau không thể nói được, nếu nói ra, ba anh có thể trực tiếp phi luôn điện thoại đi.
Phó Đình Trung lần đầu tiên thấy con trai mình thất thố như vậy, mạng người quan trọng, ông cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cắt cuộc gọi, ấn một dãy số quen thuộc trên điện thoại bàn.
Phó Duyên Bác ngồi trên xe cảnh sát chạy như báy đến, sắc mặt tái nhợt. Vừa rồi ba anh gọi điện tới làm lòng anh lạnh đi một nửa.
" chịu ảnh hưởng của bão cát lớn, tất cả máy bay cứu hộ đều không thể tiến vào khu vực đó trong bán kính 100km. Hơn nữa theo định vị thì đó là vùng núi, nếu như cố gắng đưa máy bay vào khu vực đó sẽ có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, cho nên trước mắt chỉ có thể dựa vào nhân viên cứu hộ mặt đất thôi."
Phó Duyên Bác đã có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, anh biết nhảy dù mà mất liên lạc ở vùng núi trong thời tiết xấu sẽ rất nguy hiểm, cứu hộ cực kì khó khăn đến cỡ nào.
Hơn nữa hiện tại sắc trời cũng đã tối, thời tiết lại ác liệt như vậy, tầm nhìn kém, gió lớn, bão cát, sau khi trời tối, công tác cứu hộ càng khó khăn như lên trời.
Lộ trình không đến 200km, lái xe bật còi cảnh báo chỉ hơn 1 tiếng đã đến nơi.
Xe dừng lại một khoảng đất trống dưới chân núi, ở đây đội phòng chống chữa cháy địa phương, cảnh sát cùng đội cứu hộ cũng đã đến. Phó Duyên Bác chào hỏi họ, lại an ủi Du Dương, sau đó đi vào mấy xe việt dã thương lượng tình hình, người chỉ huy hiện trường nhìn lướt qua cảnh hàm trên vai anh, nghiêm túc chào.
" vất vả rồi, tôi là người phụ trách đơn vị của người bị mất liên lạc kia" Phó Duyên Bác đưa tay bắt tay với người chỉ huy hiện trường.
Người kia nói đơn giản lại tình huống hiện tại: " đội phòng cháy, cùng đội cứu hộ chuyên nghiệp cũng đã xuất phát, bởi vì người mất liên lạc rơi xuống vùng núi, sau khi quan sát, cần phải trèo lên."
" dự tính nhanh nhất là khi có thể tới được mục tiêu."
" nhanh nhất cũng là hơn 1 tiếng đồng hồ."
Lúc này, bộ đàm trong tay chỉ huy vang lên: " nhân viên cứu hộ của CLB nhảy dù Thạch Gia trang chú ý, máy bay trực thăng từ sân bay Tây Giao, Bắc Kinh lập tức sẽ xuất phát tới cứu hộ người nhảy dù mất liên lạc, xin mọi người phối hợp."
Phó Duyên Bác sửng sốt, ba không phải nói không đủ điều kiện cất cánh sao?
Anh bây giờ có thể nghĩ tới duy nhất chính là người tới đây chính là Tưởng Mộ Tranh, cũng có thể là Trình Diệc, chỉ có hai người họ mới có thể trong thời tiết như vậy không màng tính mạng bất chấp cất cánh.
Bởi vì trận bão cát này trước nay chưa từng có, nếu cất cánh, lại phải giữ máy bay tại một chỗ trên không trung, nếu làm không tốt chính là có khả năng cao sẽ mất máy bay tính mạng cũng không còn.
Một giờ trước.
Tưởng Mộ Tranh ra khỏi cửa hải quan, mở điện thoại, điện thoại liên tục rung lên không ngừng, đến mấy chục giây sau mới ngừng lại, tất cả đều là thông báo cuộc gọi nhỡ của Du Dương, cảm giác bất an dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.
Anh nhanh chóng gọi lại, Du Dương bắt máy với giọng run rẩy xen lẫn nghẹn ngào.
Nghe Du Dương nói xong, tim Tưởng Mộ Tranh đau quặn lại, thở thôi cũng khó khăn, anh trấn an nói: " Du Dương, không có việc gì, anh lập tức tới đó."
Những lời này anh chính là nói cho bản thân nghe, Lạc Lạc của anh sẽ không có việc gì.
Tưởng Mộ Tranh mặc kệ cả hành lí, trực tiếp ném cho nhân viên sân bay, giải thích cũng không, nhanh chân chạy tới bãi đỗ xe.
Anh không để tài xế lái xe mà tự mình lái, cởi bỏ áo khoác nhấn ga phóng đi như bay.
Cảm giác hít thở cũng không thông, anh cởi vài khuy áo sơ mi ở cổ nhưng cảm giác khó thở kia vẫn không giảm bớt, giống như bản thân sắp chết đi.
Đời này không có chuyện gì làm anh thấy hối hận, duy nhất khiến anh hối hận chính là xúi giục Lạc Táp đi thi nhảy dù.
Nếu lúc ấy không có tâm tư tính toán thì bây giờ lạc lạc của anh đã không xảy ra chuyện gì, sẽ không gặp phải chuyện như thế này.
Tưởng Mộ Tranh không nhớ được bản thân đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, xe việt dã lao như điên trên đường tới sân bay Tây Giao, bên trong xe liên tục vang lên những tiếng kết nối với một số điện thoại.
" tôi nói con mẹ cậu có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút không được sao! buổi chiều mới bị một đám nhãi ranh mới tới hành hạ xong, mết sắp chết rồi."
Trình Diệc mới kết thúc huấn luyện bay, mệt tới mức nằm liệt trên sofa, giọng điệu đều đang tức tới mức bốc khói.
"dậy, lập tức,ngay lập tức. Bây giờ tôi sẽ đến sân bay của cậu ngay, yêu cầu cứu hộ, vùng núi phía Tây Nam ,Thạch Gia trang."
" bên kia buổi chiều mới vừa phát thông báo xuất hiện bão cát mức báo động đỏ, Tưởng Mộ Tranh cậu không bị điên chứ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tưởng Mộ Tranh không có sức kiên nhẫn giải thích gì thêm: " đừng nói nhảm nữa, đưa 7228 ra kho, kiểm tra trước khi cất cánh, trang bị đồ cứu hộ trên cao, trang bị cứu hộ kép."
Mấy năm không nghe thấy loại khẩu khí này, Trình Diệc lập tức tỉnh táo, không hỏi lí do, theo thói quen đáp: " rõ!" xoay người mặc quần áo liền chạy ra khỏi văn phòng.
Nửa giờ sau, ở sân bay, cánh quạt của trực thăng bắt đầu chậm rãi chuyển động, dần dần tăng tốc, cùng với tiếng động cực lớn bắt đầu bay thẳng lên trên, hướng về phía Thạch Gia trang.
Ngồi trên ghế phụ, Tưởng Mộ Tranh đang thuần thục đặt la bàn tọa độ điều hướng của trực thăng.
"Người gặp nạn là Lạc Táp?" Trình Diệc hỏi.
" CMN biết là cứu ai rồi mà vừa nãy còn lề mề!"
Trình Diệc: "..."
Hiện tại Tưởng Mộ Tranh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, anh cũng không so đo làm gì.
Anh nói: " nửa tiếng trước nhận được thông báo yêu cầu hỗ trợ cứu hộ, hẳn là bên trên yêu cầu nhưng khu vực tọa độ điều kiện không đủ để cất cánh, tôi sẽ không làm chuyện thua thiệt."
Lúc ấy anh còn không biết người kia là Lạc Táp, nếu là biết, anh khẳng định đi không chút do dự.
Bởi vì mặc kệ có hy vọng hay không, đi tìm kiếm chính là một loại an ủi với Tưởng Mộ Tranh.
Trình Diệc cười: " nhưng mà bây giờ thì không giống nữa, tôi còn thiếu cậu một mạng, nếu có thể cứu được Lạc Táp, về sau chính là vợ chồng hai người nợ tôi. Tôi liền có thể ngồi lên đầu cậu tác oai tác quái như đại gia vậy, cho nên lần mua bán này không thiệt được."
Vết súng bắn trên vai Tưởng Mộ Tranh chính là lúc trước đỡ cho anh, không có Tưởng Mộ Tranh thì anh ta đã cưỡi hạc về trời lâu rồi.
Tưởng Mộ Tranh cảm xúc ổn định hơn một chút, anh thấp giọng nói: " Trình Diệc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mạng này xem như tôi nợ cậu, tôi không biết con người có kiếp sau hay không, nhưng tôi sẽ trả lại cho cậu."
Anh biết rõ thời tiết như thế này mà bất chấp cất cánh chính là đang đâm đầu vào chỗ chết, nhưng chính là anh không thể nhìn Lạc Táp cứ như vậy mà mất mạng, mặc kệ sống chết, anh phải tìm được cô.
Trình Diệc chuyên tâm điều khiển: " đài quan sát, xin hãy phối hợp với đội cứu hộ mặt đất, kết nối với tần số liên lạc đội cứu hộ, thông báo 7228 sắp tiến vào khu vực người mất tích."
" đài quan sát đã kết nối."
Bên vách núi cây cối rậm rạp rừng cây, thân cây cao hơn 10 mét, một thân cây tương đối nghiêng bị bao phủ lên trên một dù nhảy màu vàng lớn, dây dù bị mắc vào những cành cây lớn xung quanh.
Lạc Táp bị gió thổi lung lay, cô sợ mình bị thổi bay, chỉ có thể tận lực ôm lấy cành cây có vẻ lớn nhất gần người để ổn định chính mình.
Đã qua 2 giờ đồng hồ, khi rơi xuống đây còn bị cành cây khô cắt qua chảy khá nhiều máu.
Tinh thần khẩn trương lại mệt mỏi, cô đã xuất hiện tình trạng mất nước nhẹ.
Lạc Táp cúi đầu xem địa hình bên dưới, nhân viên cứu hộ mặt đất chắc chắn sẽ rất khó đi lên.
Bầu trời tối dần, bụi cát bay mịt mù, tầm nhìn không đến 50 mét, sắc trời càng ngày càng tối, hơn nữa trời cao gió to, cứu hộ trên không chắc chắn không thể đến được.
Lạc Táp dùng sức mở to đôi mắt, cô cảm thấy mắt mình càng ngày càng nặng, nhìn xuyên qua kính chắn gió, nhìn những vách đá cùng chân núi mơ hồ không rõ.
Vừa bất hạnh lại âm thầm thấy may mắn, nếu là thời điểm rơi xuống mà rớt xuống đấy, kia mới thật sự là game over.
Hiện tại ít nhất còn có một tia hy vọng.
Lạc Táp dùng sức ôm cây, cành cây khá lớn giống như vòng tay của ba vậy.
Khi còn nhỏ, ba hay mang cô tới đơn vị, chơi trò cảnh sát bắt cướp, mấy chú đi ngang qua cô sẽ trêu chọc cô một lát. Cô luôn trốn sau tay ba, sợ hãi nhìn những chú đó.
Sau đó ba mẹ li hôn, rốt cuộc không còn có cơ hộ cùng ba chơi trò cảnh sát bắt cướp được nữa, mà đối với ba kí ức của cô đều dừng lại trước khi 7 tuổi.
Về sau khi cô lần đầu tiên luyện tập nhảy dù, thời điểm Tưởng Mộ Tranh bế cô lên, cô cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ hữu lực của anh mà hơi run lên.
Không nghĩ tới cùng lúc run lên kia thì trái tim cô cũng đồng thời rung động.
Nhưng hiện tại cảm giác bọn họ cách càng ngày càng xa, mí mắt ngày càng nặng thêm.
Mấy chục phút sau, trên không trung vang lên tiếng động của máy nay trực thăng gầm rú.
Tưởng Mộ Tranh nhắc nhở Trình Diệc: " không thể dừng quá thấp được, gió cánh quạt sẽ thổi cô ấy rơi xuống"
" yên tâm, tôi biết." Trình Diệc nhẹ nhàng di chuyển cần điều khiển, máy bay nghiêng nghiêng về phía tọa độ được xác định.
Trong khoang máy bay, Tưởng Mộ Tranh nhìn dù nhảy màu vàng cách bên dưới 100 mét, càng ngày càng gần hơn, trái tim anh như co chặt lại.
Anh không dám suy nghĩ nhiều, sửa móc treo, kéo dây cap.
" chỉ huy bộ cứu hộ, 7228 đã tìm thấy đối tượng mất liên lạc, đang thực hiện cứu hộ trên không." Trình Diệc vững vàng nắm chặt cần điều khiển, hướng về phía tai nghe trầm giọng nói.
" đã rõ, chúc các anh thành công!"
Thật ra phía sau lưng Trình Diệc đã ướt đẫm, ở trong thời tiết như thế này thực hiện giữ thăng bằng máy bay thật sự là đang đi tìm chết.
Nếu là người khác, cho dù là thiên vương lão tử tới anh cũng không cất cánh.
Câu nói kia của Tưởng Mộ Tranh "dậy, lập tức, ngay lập tức." Làm anh cảm thấy giống như trở lại mấy năm trước cùng nhau vào sinh ra tử, sóng vai chiến đấu.
Đều khắc cốt ghi tâm.
Sau khi mở cửa khoang ra, Tưởng Mộ Tranh thả dây thừng xuống, theo dây nhanh chóng đi xuống.
Gió lớn, lên thả dây khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Cũng may cuối cùng cũng thuận lợi, trừ bỏ có chút khó khăn, anh vẫn có thể đến nơi Lạc Táp đang bám vào.
Lạc Táp đeo kính chắn gió, anh không nhìn rõ được mắt cô, nhưng Lạc Táp không có phản ứng lại anh, trực giác cảm thấy không ổn: " Lạc Lạc? Lạc Lạc?"
Tưởng Mộ Tranh vừa gọi cô, vừa đẩy dây dù treo ở trên cây ra, động tác thuần thục đem thiết bị cứu hộ cố định Lạc Táp lại, đem móc khóa móc vào thắt lưng cô, ngay sau đó ôm lấy cô, rồi cắt dây dù trên người cô xuống.
Thật vất vả quay trở lại máy bay: " Lạc Lạc?" Tưởng Mộ Tranh không kịp cởi bỏ thiết bị, trực tiếp đem kính của cô bỏ ra, cũng đem mũ trên đầu mình bỏ xuống.
Lạc Táp dùng sức mở mắt ra, nhìn người trước mắt, muốn nâng cánh tay lên ôm cổ anh, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Vừa nãy, đang treo người trên cây khi thấy có người đang cố định cô lại ôm lên, tuy rằng không nhìn thấy mặt, âm thanh nghe thấy cũng không rõ, nhưng cô chính là biết được anh đang ôm cô.
Liền một cái chớp mắt kia, đã là sinh tử tương tùy, thiên hoang địa lão.
Về sau mặc kệ phát sinh ra chuyện gì, cô sẽ cũng giống như anh, không rời không xa, cùng nhau vượt qua.
Lạc Táp hơi há mồm, muốn nói rất nhiều với anh, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: " Tưởng Mộ Tranh, còn có cái gì anh không làm được không?"
Có thể nói được liền không có việc gì, tim Tưởng Mộ Tranh rốt cuộc rơi về vị trí, ôm cô giống như ôm cả thế giới trong lòng, không đúng, cho dù toàn bộ thế giới này ra đổi anh cũng sẽ không đổi cô.
Anh dùng sức ôm cô, cười cười, trả lời cô: " đàn dương cầm anh không biết, về nhà em tiếp tục dạy anh được không?"
Trình Diệc: "..."
Mẹ nó, hắn là đang tìm ngược mà, một mồm thức ăn chó rồi.
Lạc Táp đem mặt dụi vào ngực Tưởng Mộ Tranh, rất mệt, thực sự rất mệt lại khát.
Cô đợi thật lâu mà vẫn không thấy nhân viên cứu hộ, sau đó cô cũng không ôm hy vọng gì nữa, thật sự quá mệt mỏi liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Còn mơ một giấc mơ dài, trong mơ tất cả đều là anh.
Anh vô lại, đê tiện, thậm chí là cả bộ dạng ngốc nghếch của anh, cô đều nhớ được.
Đó là Tưởng Mộ Tranh của cô, người đàn ông tốt đến mức như vậy.
Cô thật sự sợ giấc mơ này sẽ là mơ cả đời, mơ rồi không tỉnh lại được nữa. Sau đó thật may là anh đã tới.
Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: " có phải sau khi bị thương thì có chút mệt mỏi không?"
Lạc Táp lắc đầu: " vẫn tốt, tay có chảy chút máu. Thân thể sức khỏe em không tệ, cả ngày dãi nắng dầm mưa, lại chăm chỉ tập luyện, da dày thịt béo, không có việc gì."
" vừa rồi nhìn thấy em ngủ không có phản ứng, cho rằng em không ổn." Tưởng Mộ Tranh hiện tại nghĩ tới vẫn thấy sợ hãi, sợ cô bị thương lâu như vậy, mất máu quá nhiều, sẽ nguy hiểm.
Lạc Táp: " vừa rồi, cũng không biết khi nào đội cứu hộ mới tới, đang nghĩ thì mí mắt không chống đỡ được nữa, thật sự không mở ra nổi, liền ngủ một giấc đã."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Cô là có bao nhiêu buồn ngủ? Sống chết trước mắt như vậy thế nhưng còn có tâm tình ngủ một giấc trước đã rồi tính sau?
Đường Một Chiều