Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 63

Kiều Mộ Đông lái xe đến Hồng Hộc Sơn Trang. Lúc này đã gần 2 giờ sáng, cả con đường gần như không có chiếc xe nào chạy qua. Sơn trang nằm ngay ven đường, cạnh tấm biển lớn có treo hai chiếc lồng đèn, ánh đèn mờ chiếu sáng dòng chữ ăn uống, dừng chân, bên cạnh biển hiệu.

Cổng lớn khép hờ, Kiều Mộ Đông lái xe đến trước cổng, bấm còi một cái. Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng còi xe vang lên đặc biệt chói tai. Ngay sau đó, có người mở cổng từ bên trong.

Kiều Mộ Đông không lái xe vào trong mà dừng lại ngay trước cổng. Khi vừa bước xuống xe, anh liền khóa cửa xe bằng nút điều khiển.

Ngoài người mở cổng, từ trong sân vội vàng chạy ra thêm ba người nữa. Thấy Kiều Mộ Đông, họ liền hỏi ngay: “Tiền đâu?”

Kiều Mộ Đông giơ hai tay ra: “Tiền ở trên xe.”

Có người hối thúc anh: “Mày lấy ra để bọn tao đếm, nếu không có vấn đề gì thì sẽ thả người.”

Kiều Mộ Đông nói: “Bớt nói nhảm. Nói với đại ca của bọn mày mang Hà Dụ ra đây, tao sẽ đưa tiền. Bằng không thì không có gì để nói cả.”

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, đều là người đi theo lăn lộn, không ai dám tự quyết, đành phải gọi điện thoại cho Giang ca.

hế là có người đi gọi điện cho Giang ca, một người khác lại thúc giục Kiều Mộ Đông: “Mày lái xe vào sân đi.”

“Không,” Kiều Mộ Đông từ chối thẳng thừng, “Tao sẽ đợi ở đây, sợ gì chứ?”

Chỗ này gần đường, tuy là ban đêm nhưng vẫn có vài xe đi ngang. Kiều Mộ Đông lo rằng bọn chúng không chỉ có vài người, hoặc có thể có vũ khí như dao, ống sắt. Nếu xảy ra xô xát, ít ra cũng có thể gây chú ý. Xe của anh còn có chuông báo động chống trộm, nếu có ai cố mở cửa, giữa đêm chuông kêu lên sẽ rất dễ khiến người khác để ý.

Trong khi đó, Giang ca đang nói chuyện điện thoại thì Phó Thần Sơn cũng vừa đến nông gia tiểu viện bên kia. Giang ca liền bảo người bên kia: “Bảo nó chờ.”

Phó Thần Sơn đến một mình. Giang ca cho người lên mái nhà quan sát xem có ai theo sau hay không, đề phòng anh ta báo cảnh sát.

Phó Thần Sơn dừng xe trước cổng, bước xuống xe, thấy trong sân có ba bốn người đứng đó liền bước lại, hỏi: “Hà Dụ có ở đây không?”

Giang ca tiến lại gần: “Phó tiên sinh phải không?”

Nghe ra giọng nói, Phó Thần Sơn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mang tiền đến rồi. Cho tôi gặp Hà Dụ.”

Giang ca thấy anh đi một mình, nghĩ thầm bên mình có đến năm sáu người, chắc không chịu thiệt, liền bảo người đưa Hà Dụ và Hà Vũ Thông ra ngoài.

Hà Dụ bị giam trong phòng suốt một thời gian, mặc cho Hà Vũ Thông nói gì, cậu cũng coi như không nghe thấy. Lúc này mơ hồ nghe thấy tiếng người bên ngoài, rồi có người mở cửa bảo cậu ra ngoài. Cậu tưởng là Kiều Mộ Đông tới, tâm trạng căng thẳng mới dịu xuống đôi chút.

Nhưng vừa bị dẫn ra sân, nhờ ánh sáng yếu ớt từ đèn huỳnh quang bên tường, cậu mới thấy rõ người tới là Phó Thần Sơn, tâm trạng vừa nhẹ nhõm lập tức tan biến. Cậu quay đầu nhìn Giang ca, nói: “Tôi với người này chỉ là bạn bình thường. Hà Vũ Thông lấy gì ra để cậu ta thay mình trả tiền? Anh để cậu ta đi đi được không?”

Giang ca đáp: “Nói vậy thì sao được? Bạn mày tự nguyện đến đây, tao có ép ai đâu. Có hay không có tư cách, bọn tao đâu có quyền định đoạt?”

Ánh mắt Phó Thần Sơn rơi trên người Hà Dụ. Thấy cậu tuy có vết bầm trên má nhưng tinh thần vẫn ổn, anh mới yên tâm hơn một chút, rồi nhìn sang Hà Vũ Thông: “Ông là ba của Hà Dụ?”

Hà Vũ Thông nhìn Phó Thần Sơn một cách nịnh nọt: “Phó tiên sinh, tôi là ba của Hà Dụ. Hồi nhỏ cậu còn đến nhà tôi chơi, không nhớ sao?”

Hà Dụ nghe vậy thì nổi giận: “Hà Vũ Thông, ông còn biết xấu hổ không?!”

Hà Vũ Thông vội vàng nói: “Tiểu Dụ, con đừng giận.”

Phó Thần Sơn vốn đã không có thiện cảm với ông ta. Trước kia Hà Dụ từng kể rằng cha mình là kẻ vô trách nhiệm, bỏ mặc gia đình. Hà Dụ từ nhỏ đã hận ông ta, đến mức từ căm hận trở thành lạnh nhạt rồi bị lãng quên theo thời gian. Khi đó, Phó Thần Sơn cũng ghét người đàn ông này, thậm chí còn phần nào đồng cảm với Hà Dụ.

Hà Vũ Thông lúc này chỉ biết trông cậy vào Phó Thần Sơn, cầu khẩn: “Phó tiên sinh, xin cậu giúp tôi lần này. Nếu không, họ sẽ giết tôi mất.”

Phó Thần Sơn đáp: “Tôi có thể giúp ông trả tiền, nhưng ông phải thề rằng sau này không được xuất hiện trước mặt Hà Dụ nữa.”

Hà Vũ Thông vội đáp: “Tôi thề! Sau này tôi biến mất, không bao giờ quay lại gặp nó nữa!”

Ngay lập tức, Hà Dụ đẩy mạnh ông ta một cái khiến ông ta suýt ngã ngửa. Hà Dụ bị người kéo lại, nhưng cậu vẫn cực kỳ phẫn nộ, chỉ vào Hà Vũ Thông hét lớn: “Tôi có quan hệ gì với ông? Tại sao tôi phải trả nợ cho ông? Từ nhỏ ông đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Ông từng đóng học phí cho tôi đồng nào chưa? Tôi sẽ không trả nợ cho ông. Dù hôm nay có chết ở đây tôi cũng không trả một xu!” Sau đó, cậu quay sang Phó Thần Sơn: “Liên quan gì đến cậu? Dù ông ta có là ba tôi thì cũng là chuyện nhà họ Hạ. Tôi không tìm cậu, là bọn họ gọi điện cho cậu, tôi không muốn gặp cậu, chuyện của tôi không cần cậu lo, cũng không cần cậu ra mặt!”

“Tiểu Dụ!” Phó Thần Sơn định khuyên.

Thế nhưng lúc này cảm xúc của Hà Dụ quá mức kích động, hai người đứng sau cậu không kịp giữ, bị cậu giằng ra. Cậu lao thẳng tới trước mặt Giang ca, nhấc chân đá mạnh vào bụng dưới của hắn, sau đó nhào tới siết chặt cổ hắn bằng cánh tay.

Giang ca giơ tay ra sức muốn gỡ tay cậu khỏi cổ mình, nhưng không gỡ nổi. Hai tên đàn em phía sau vội chạy lại giúp, cố gắng kéo Hà Dụ ra, thế nhưng không ai lay được cậu.

Mặt Giang ca đỏ gay vì nghẹt thở. Hai tên kia đành phải chuyển sang đấm đá túi bụi, hòng ép Hà Dụ buông tay. Sau lưng và vai bị đánh rất đau, nhưng Hà Dụ không hề buông tay, vẫn giữ chặt lấy Giang ca. Cách đánh kiểu này cậu từng thử một lần khi ở trong tù, lối đánh không cần mạng, dù chết cũng phải kéo một kẻ chết theo.

Làm sao Phó Thần Sơn có thể đứng nhìn Hà Dụ bị đánh? Anh ta lập tức lao tới, tung cú đá mạnh vào hông một trong hai tên đó. Gã bị đá lùi lại mấy bước, chẳng kịp quan tâm đến Hà Dụ nữa, quay sang lao về phía Phó Thần Sơn.

Giang ca vốn chỉ mang theo chín, mười người. Đã cử bốn người sang chỗ Kiều Mộ Đông để lấy tiền, ở đây còn lại sáu. Người canh gác trên lầu cũng đã vội chạy xuống, mấy kẻ còn lại có thể ra tay đều đã động thủ. Hà Dụ và Phó Thần Sơn làm sao chống nổi? Rất nhanh đã bị cưỡng ép tách ra, Hà Dụ còn bị đè đầu xuống đất, mặt cọ sát đến trầy xước cả da.

Hà Vũ Thông rụt cổ lại một mình đứng bên cạnh, thấy tình hình hỗn loạn, liền nảy sinh ý định chuồn đi. Ông ta lén men theo chân tường tới gần cổng lớn, thấy chẳng ai để ý, đang định đứng dậy bỏ chạy thì bất ngờ bị một cú đá vào đùi làm hắn ngã sấp xuống đất.

Kiều Mộ Đông với thân hình cao lớn chặn trước cổng, lạnh lùng nói: “Thứ gì thế này?”

Thì ra khi Giang ca bảo người bên kia chờ qua điện thoại, Kiều Mộ Đông đã mất kiên nhẫn. Anh đá ngã kẻ đưa tin, túm cổ áo hắn kéo dậy, nói: “Dẫn tao qua chỗ bọn kia.”

Ngay lập tức, mấy người còn lại xông tới bao vây anh.

Kiều Mộ Đông lùi lại hai bước, tự đá mạnh vào xe mình làm chuông báo động vang lên inh ỏi, rồi một mình đối đầu với bốn người.

Xe của Tào Hiệp và Vệ Vinh Hy đang đậu ở gần đó. Nghe thấy tiếng động họ lập tức lao tới. Thấy ba người đang vây đánh Kiều Mộ Đông, một kẻ còn đang cầm ống sắt định xông lên, họ liền xông vào hỗ trợ.

Kiều Mộ Đông đánh nhau vô cùng lợi hại. Dù không có Tào Hiệp và Vệ Vinh Hy giúp anh cũng đủ sức xử lý đám người kia, chỉ là vấn đề thời gian. Cuối cùng, anh túm cổ một tên, siết chặt: “Dẫn tao qua đó!”

Mấy người kia đều là dân giang hồ, biết gặp phải kẻ cứng. Nhìn khí thế dữ dội của Kiều Mộ Đông, tên bị túm cổ biết không thể đùa được nữa, đành đồng ý dẫn đường.

Khoảng cách giữa hai bên không xa. Kiều Mộ Đông phóng xe chỉ hơn mười phút là đến nơi. Đúng lúc bên này đang hỗn loạn, điện thoại của Giang ca đã đổ chuông cả buổi mà không ai nghe. Đến giờ, mới nhận ra người của Kiều Mộ Đông đã tới.

Anh một phát đá bay Hà Vũ Thông rồi mới nhìn rõ mặt ông ta dưới ánh đèn. Chợt nhận ra mình đá nhầm người, anh xách cổ Hà Vũ Thông kéo dậy, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Hà Dụ bị đè xuống đất.

Kiều Mộ Đông lập tức quăng Hà Vũ Thông cho Vệ Vinh Hy mới vừa dừng xe bước xuống, mắng lớn: “Cái mả mẹ mày! Dám đụng người của tao?!”

Với vóc dáng to lớn của mình, Kiều Mộ Đông tỏa ra một cảm giác áp lực cực mạnh. Nhìn anh xông đến với gương mặt như muốn ăn thịt người, mấy tên đó theo phản xạ lập tức lùi lại theo bản năng.

Cảm thấy bị buông ra, Hà Dụ liền cố sức ngồi dậy. Kiều Mộ Đông bước tới bên cậu, nắm lấy cánh tay kéo cậu đứng lên, ôm lấy đầu cậu, giữ chặt trong ngực, hỏi khẽ: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Hà Dụ đáp.

Kiều Mộ Đông nhìn quanh, chỉ vào đám người kia hỏi: “Thằng nào là đại ca?”

Giang ca lúc này còn đang ôm cổ, dấu vết đỏ do bị Hà Dụ siết cổ khi nãy vẫn còn hiện rõ. Hắn lúc này vừa tức vừa giận, lớn tiếng quát: “Sợ nó cái gì! Lên hết cho tao!”

Trong sân nhỏ không có vũ khí gì. Ban đầu họ chỉ định bắt Hà Vũ Thông đến để dạy dỗ một trận, ngay cả dao cũng chẳng mang theo. Bây giờ đánh thật sự rồi, bên này người không nhiều hơn, thế là mất luôn ưu thế.

Lưng của Hà Dụ đau âm ỉ, cậu liếc sang Hà Vũ Thông đang bị Vệ Vinh Hy giữ chặt không cho chạy, lửa giận bốc lên, liền đi đến, túm lấy tay Hà Vũ Thông kéo ra giữa sân, đẩy hắn về phía Giang ca.

Lúc này, Kiều Mộ Đông đang túm lấy cổ áo Giang ca, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói: “Tao đã cảnh cáo mày rồi, không được động vào cậu ấy!”

Hà Dụ đẩy Hà Vũ Thông về phía Giang ca, lớn tiếng: “Tôi nói lại lần nữa! Nợ là của ông ta, không liên quan gì đến tôi! Tôi không phải con của ông ta! Tôi sẽ không trả nợ thay! Một xu cũng không trả!”

Sau tiếng hét của Hà Dụ, Kiều Mộ Đông cũng dần bình tĩnh lại. Anh kéo Giang ca đến một chiếc ghế dưới mái hiên, ấn hắn ngồi xuống, đặt chân đạp lên cạnh ghế, hét lớn: “Đủ rồi, dừng tay!”

Giang ca thừa biết, xét về nắm đấm, không ai ở đây địch lại được người đàn ông to lớn trước mặt này, xét về thế lực hậu thuẫn, hắn cũng không chắc đã hơn đối phương. Trận này đánh được nửa chừng, lửa giận cũng chẳng còn nhiều như lúc đầu, bèn gào lên: “Dừng tay! Có gì từ từ nói!”

Kiều Mộ Đông vỗ ngực Giang ca: “Quý danh?”

Giang ca nói: “Miễn quý, họ Giang.”

“Giang ca đúng không?” Kiều Mộ Đông cười lạnh: “Mày biết chơi ha? Định lừa tiền tao à?” Nói rồi anh chỉ vào Phó Thần Sơn đang đứng bên cạnh.

Từ khi Kiều Mộ Đông và người của anh tới, Phó Thần Sơn không ra tay nữa. Lúc này anh ta chỉ lặng lẽ đứng nhìn Hà Dụ. Mãi đến khi Kiều Mộ Đông chỉ về phía mình, anh mới quay đầu lại.

Giang ca nói: “Giấy vay tiền còn ở chỗ tôi đây, chữ ký đầy đủ, cả gốc lẫn lãi đúng năm mươi vạn. Tôi không lừa ai cả.”

“Năm mươi vạn?” Kiều Mộ Đông cười khẩy. “Tao cũng năm mươi vạn, nó cũng năm mươi vạn?”

Mồ hôi trên trán Giang ca bắt đầu túa ra: “Tôi đâu biết ai sẽ tới, chẳng qua muốn chắc ăn thôi mà.”

“Hay thật đấy, người ta tới rồi mà mày không nói cho tao biết, còn cố gắng đẩy tao ra chỗ khác?” Kiều Mộ Đông cười lạnh. “Tất cả mọi người ai cũng không phải đồ ngu. Mấy lời vô nghĩa đó miễn nói. Giờ mày nói tao nghe, ai nợ tiền??”

Giang ca chỉ vào Hà Vũ Thông đang đứng giữa sân.

Lúc này Hà Vũ Thông đã hiểu rằng Hà Dụ mới là chiếc cọc cứu mạng cuối cùng của mình, không còn để ý đến thể diện, liền hạ giọng cầu khẩn gọi: “Tiểu Dụ…”

Hà Dụ không thèm liếc ông ta một cái.

Kiều Mộ Đông đứng bên cạnh nhìn, hiểu rõ Hà Dụ đã quyết tâm không thừa nhận người cha này nữa. Nếu giờ anh ra mặt trả nợ thay, không những Hà Dụ sẽ không vui, có khi còn oán trách cả anh.

Kiều Mộ Đông rút một điếu thuốc đưa cho Giang ca, rồi nói: “Tao lăn lộn trong giới này bao năm, gặp đủ hạng người cho vay tiền, nhưng đây là lần đầu tao thấy người bất lương như mày đấy. Nợ thì phải trả, nhưng tao chưa từng thấy ai đến cả đứa con đã đoạn tuyệt quan hệ mà cũng không tha.”

Giang ca nhận lấy điếu thuốc, trong lòng cũng hiểu lần này mình làm hơi quá. Ban đầu chỉ định bắt Hà Vũ Thông, không hiểu sao lại dính thêm cả con trai gã. Nhất thời nổi lòng tham. Dùng Hà Vũ Thông để uy h**p Hà Dụ thì còn nói được, nhưng kéo người ngoài vào để uy h**p kẻ khác, nói thế nào cũng không chấp nhận được. Hơn nữa, chuyện cho vay là kế sinh nhai lâu dài của hắn, nếu để chuyện này lộ ra ngoài, e rằng sau này chẳng ai dám đến tìm hắn vay tiền nữa.

Thấy Giang ca im lặng, Kiều Mộ Đông vỗ vai hắn: “Chuyện này dừng ở đây. Tiền không ai thay ông ta trả cả. Nhưng người thì tao giao lại cho mày, muốn xử sao thì xử. Chuyện Hà Dụ bị thương hôm nay coi như bỏ qua, từ nay về sau hai người họ không còn liên quan gì. Mọi việc liên quan đến cậu ấy, tao cấm mày động tới.”

Đối mặt với người mà bản thân vốn không phải đối thủ, đối phương lại còn cho một bậc thang để bước xuống, Giang ca cũng chẳng còn gì để phản đối, chí ít vẫn giữ được thể diện trước đám đàn em. Hắn gật đầu chậm rãi: “Được, không thành vấn đề.”

Kiều Mộ Đông vỗ tay: “Đi thôi.”

Anh đi đến bên Hà Dụ, choàng tay lên vai cậu: “Không sao rồi, về thôi.”

Hà Dụ bất ngờ vươn tay ôm lấy eo Kiều Mộ Đông. Bình thường chỉ cần có người ngoài, cậu rất ít khi thể hiện tình cảm quá mức, hành động này quả thực rất hiếm thấy. Kiều Mộ Đông cũng ôm cậu thật chặt, tưởng cậu bị thương, cúi đầu hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Hà Dụ vùi mặt vào vai anh, lắc đầu. Nếu nói lúc mới gặp lại Hà Vũ Thông, cậu vẫn còn một chút ảo tưởng, trong lúc bị bắt vẫn còn nghĩ tới chuyện cứu ông ta thì bây giờ tất cả hy vọng trong cậu đã chết hẳn. Cậu ôm chặt Kiều Mộ Đông chỉ vì trong lòng quá khó chịu, như thể có gì đó đè nặng lên ngực, cần một nơi để trút bỏ nỗi mềm yếu bất chợt dâng lên này.

Cả sân đều im lặng, ai nấy nhìn theo mà không nói gì.

Khi Hà Dụ ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn lặng lẽ đứng trong góc, vẫn luôn nhìn họ.

Hà Dụ nói: “Thần Sơn, xin lỗi vì vừa rồi tôi hơi kích động. Lúc này cậu đến giúp tôi, tôi thật sự không biết phải nói gì. Cậu về đi.”

Phó Thần Sơn bước đến gần, gọi một tiếng: “Tiểu Dụ.”

Hà Dụ cúi người: “Cảm ơn cậu.”

Những gì Phó Thần Sơn định nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ lắc đầu, đáp:: “Tôi về trước.”

Phó Thần Sơn một mình lên xe rời đi.

Khi Hà Dụ chuẩn bị đi, Hà Vũ Thông lại lao tới định cản cậu: “Tiểu Dụ! Giúp ba đi mà!”

Hà Dụ gạt tay ông ta ra một cách ghê tởm.

Kiều Mộ Đông quay sang Giang ca hỏi: “Sao? Không ai cần, bọn tao mang luôn đi nhé?”

Giang ca ra hiệu cho đàn em kéo Hà Vũ Thông lại.

Về đến xe, Hà Dụ ngồi vào ghế phụ, mệt mỏi đến kiệt sức, tựa người vào lưng ghế nhắm mắt.

Kiều Mộ Đông nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, rồi hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi.”

Hà Dụ khẽ gật đầu.

Kiều Mộ Đông khởi động xe, nhưng không lái đi. Hà Dụ mở mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Kiều Mộ Đông đáp: “Chờ chút, anh có chuyện cần nói với mấy đứa Tào Hiệp, em cứ ngủ tiếp đi.”

Anh xuống xe, trong lúc Hà Dụ không chú ý, lặng lẽ mang theo túi tiền năm mươi vạn bước xuống.

Trong sân nhỏ, Giang ca đã phải chịu uất ức cả đêm. Nhìn thấy trăm vạn sắp về tay tan thành mây khói, lửa giận trong lòng hắn không thể không trút lên đầu Hà Vũ Thông.

Thấy Kiều Mộ Đông quay lại bất ngờ, tay còn xách theo túi tiền, Giang ca ngẩn người, lập tức đứng thẳng dậy.

Kiều Mộ Đông nói: “Tiền, tôi trả.”

Hà Vũ Thông nghe vậy, mừng rỡ đến mức suýt nữa quỳ xuống ôm lấy chân anh.

Kiều Mộ Đông tiếp lời: “Ông….” anh chỉ vào Hà Vũ Thông.

Hà Vũ Thông lập tức cúi người, lấm lét tiến lại gần, miệng nịnh nọt: “Kiều tiên sinh, Kiều thiếu, có gì cứ dặn dò.”

Kiều Mộ Đông lạnh giọng: “Nếu cả đời này ông còn dám để Hà Dụ nhìn thấy mặt mình thêm lần nào nữa, tôi cam đoan sẽ đập gãy chân ông.”

Hà Vũ Thông vội vàng gật đầu: “Tôi tuyệt đối không tìm nó nữa! Không quay về Sùng Phong nữa! Tôi định đi Đông Bắc, tìm bạn sinh sống.”

Kiều Mộ Đông nói: “Chuyện đó tôi không quan tâm. Còn một việc nữa.” Anh ghé sát tai Hà Vũ Thông, thấp giọng nói: “Giao ra tất cả những gì liên quan đến ông và Chu Tuyết Lam ông có trong tay cho tôi.”

“Anh… anh nói cái gì cơ?” Hà Vũ Thông giả vờ không hiểu.

Kiều Mộ Đông cười lạnh: “Đừng giả ngu. Ảnh, video, tôi không tin ông không giữ lại gì cả.”

Hà Vũ Thông gật đầu lia lịa: “Có, có mà! Tôi đưa cậu ngay bây giờ.”

Ông ta quay đầu về bên Giang ca, dè dặt đòi lại điện thoại. Giang ca nhìn Kiều Mộ Đông rồi nhìn túi tiền trong tay anh, gật đầu bảo người đưa điện thoại cho Hà Vũ Thông.

Trong điện thoại có hơn chục tấm ảnh, phần lớn là ảnh Hà Vũ Thông chụp lén Chu Tuyết Lam, thậm chí còn có cả ảnh bà ta đang ngủ và thay đồ. Nhìn xong, Kiều Mộ Đông giận đến mức muốn đấm ông ta chết tại chỗ, tên này thực sự hèn hạ và ghê tởm.

“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Kiều Mộ Đông hỏi. “Thứ này ông giữ lại cũng chẳng làm gì được. Đừng mong dùng nó để uy h**p Chu Tuyết Lam. Nếu tôi biết ông dám quay lại Sùng Phong, tôi sẽ đảm bảo ông không sống sót mà rời khỏi đó.”

Hà Vũ Thông vội nói: “Tôi còn một đoạn video trong email.”

Kiều Mộ Đông gọi người mang giấy đến, ghi địa chỉ email của mình, gấp lại nhét vào túi áo ông ta: “Gửi vào đây.”

Sau đó anh đưa tiền cho Giang ca, lấy lại tờ giấy vay nợ, bỏ vào túi áo mình. Rồi anh quay sang Hà Vũ Thông: “Từ giờ, ông nợ tôi tiền. Những chiêu trò của đám người kia tôi đều biết. Liệu hồn mà lặn mất tăm, nếu không, để tôi bắt được lần nữa thì đừng mong sống yên ổn.”

Hà Vũ Thông tái mặt, gật đầu liên tục.

Kiều Mộ Đông quay về xe. Hà Dụ ban nãy ngủ thiếp đi, giờ bị đánh thức, mơ màng mở mắt hỏi: “Vẫn chưa đi sao?”

“Giờ đi ngay.” Kiều Mộ Đông xoa đầu cậu, dịu giọng: “Ngủ tiếp đi.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 63
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...