Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 61
Ngay khi Hà Dụ bị kéo lên xe, một cú đấm mạnh đã đánh vào mặt cậu, cả cơ thể cậu va vào cửa xe.
Trên xe, hai người ở hàng ghế trước, hai người ở hàng ghế giữa, đều là những thanh niên khoảng mười mấy, hai mươi tuổi. Một người túm lấy cổ áo Hà Dụ, giật lấy điện thoại của cậu rồi ném về phía người ngồi phía sau, mắng: “Cái con mẹ mày lo chuyện bao đồng! Còn dám chụp ảnh!”
Nói xong, người đó lại giơ nắm đấm đánh vào bụng Hà Dụ.
Lần này, Hà Dụ đưa tay ngăn cú đấm của hắn, định phản kháng thì hai người ngồi ở hàng ghế giữa một người túm lấy tay cậu, người còn lại nửa quỳ trên ghế, vươn người qua tát vào mặt cậu một cái thật mạnh.
Hà Dụ lập tức choáng váng, đầu óc choáng váng, cậu lắc đầu một cái.
Họ còn định ra tay, nhưng nghe thấy tiếng Hà Vũ Thông la lên: “Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nó!”
Hóa ra, ghế cuối cùng của xe đã bị tháo ra, Hà Vũ Thông ngồi co ro phía sau, không dám đứng dậy, khi thấy Hà Dụ bị đánh mới hét lên.
Người ngồi ở ghế phụ lái quay lại hỏi: “Các người quen à?”
Hà Vũ Thông nói: “Đừng đánh nó, nó là con trai tôi.”
“Đệt!” Người thanh niên vừa tát Hà Dụ tức giận nói, “Tao con đang nghĩ đệt mẹ đứa nào dám lo chuyện bao đồng, hóa ra là quen biết!”
Hà Dụ nheo mắt lại, cảm giác mũi có máu rỉ ra. Cậu mở mắt ra, lợi dụng lúc hai người lơ là, vươn tay nắm lấy cánh tay người phía trước, vung nắm đấm đánh vào ngực hắn.
Cú đấm này trúng mục tiêu, nhưng Hà Dụ phải trả giá đắt, bị hai người liên tiếp đánh đấm, đá vào người một hồi, rồi ném cậu về phía ghế sau.
Hà Dụ mệt mỏi dựa vào thành xe.
Hà Vũ Thông vẫn đang hét lên đừng đánh, lúc này tiến lại muốn đỡ Hà Dụ dậy, nhưng Hà Dụ quay mặt đi, đưa tay đẩy ông ra.
Xe đi về hướng ra khỏi thành phố, giữa đường điện thoại của Hà Dụ vang lên, hai người nhìn thấy tên “Kiều Mộ Đông” trên màn hình, lập tức tắt máy rồi tắt điện thoại của cậu.
Hà Dụ cảm thấy ngực đau nhói, cậu biết cho dù có phản kháng cũng không thể thắng, vì vậy cậu ngồi im, không còn động đậy nữa. Hà Vũ Thông vẫn nhìn cậu, dường như muốn đưa tay chạm vào cậu, nhưng cuối cùng không dám, cứ thế im lặng suốt quãng đường.
Khi Hà Dụ bị kéo xuống xe, trời đã gần tối, cậu không thể xem giờ, chỉ có thể ước chừng đã đi xe gần ba tiếng, đã rời xa thành phố Sùng Phong, giữa đường cậu đã cố gắng nhìn biển chỉ đường, nhưng chỉ cần cậu động đậy chút xíu, hai người phía trước đã tức giận quay lại nhìn chằm chằm cậu, sau đó cậu đành từ bỏ.
Giờ không biết đã bị đưa đến đâu, Hà Dụ và Hà Vũ Thông xuống xe, thấy xung quanh như ở vùng ngoại ô nông thôn, phía trước có một khu sân nhỏ, cổng sắt lớn mở ra một cánh cửa nhỏ, họ bị đẩy vào trong.
Trong sân có một ngôi nhà hai tầng, xung quanh sân nhỏ, có bảy, tám người đang ngồi hoặc đứng. Thấy Hà Vũ Thông và Hà Dụ được đưa vào, một người đàn ông béo lùn trung niên lên tiếng: “Hà Vũ Thông, cuối cùng mày cũng chịu lộ diện rồi à?”
Hà Vũ Thông cúi đầu, vội vàng nói: “Giang ca, Giang ca.”
Người đàn ông béo lùn nói: “Phi!” rồi ánh mắt chuyển sang Hà Dụ, hỏi: “Người này là ai?”
Một trong những thanh niên đi xe cùng nói: “Giang ca, đây là con trai của Hà Vũ Thông, khi chúng tôi bắt người, nó dám chụp biển số xe nên cùng bị bắt để dạy cho một bài học.”
Giang ca kia có vẻ không vui, lầm bầm: “Cứ thích gây chuyện.”
Sau đó, hắn bước về phía Hà Vũ Thông, đá một cú vào vai ông, hất ông ngã xuống đất, nói: “Đưa tiền.”
Hà Vũ Thông nói: “Giang ca, xin anh thông cảm một chút, tôi thật sự không có tiền.”
“Thông cảm?” Anh Giang nói: “Thông cảm bao lâu thì mày mới có tiền?”
Hà Vũ Thông đáp: “Tối đa ba tháng!”
Giang ca cười lạnh một cái, “Ba tháng?”
Hà Vũ Thông lập tức sửa lời: “Không, không cần ba tháng, cho tôi một tháng là đủ.”
“Phi!” Giang ca nói: “Một tháng thì mày có thể trả tao năm mươi vạn sao? Tao tin mày à?”
Hà Vũ Thông nói: “Thật sự, thật sự, Giang ca. Tôi quen một người phụ nữ, là vợ của một người giàu có, tôi đang tán tỉnh cô ta, cho tôi chút thời gian, tôi có thể thuyết phục cô ta đưa tiền ra.”
Giang ca nghi ngờ nhìn ông ta.
Hà Vũ Thông nói: “Anh không tin? Không tin thì tôi sẽ gọi điện cho cô ta, bây giờ tôi gọi!”
Giang ca nói: “Không cần mày gọi, tao sẽ gọi, đưa số điện thoại cho tao.”
Hà Vũ Thông vội vàng nói: “Trong điện thoại của tôi, tên là Chu Tuyết Lam.”
“Chu Tuyết Lam?” Giang ca hỏi: “Cô ta là ai?”
Hà Vũ Thông nói: “Anh biết công ty Lăng Vân chứ? Cô ta là vợ của ông chủ lớn Lăng Cường, bây giờ cô ta rất tin tôi, chỉ cần thêm chút thời gian, tôi có thể thuyết phục cô ta lấy tiền ra.”
Hà Dụ đứng bên cạnh nghe xong, nhíu mày nhìn Hà Vũ Thông.
Giang ca cầm lấy điện thoại của Hà Vũ Thông, thực sự gọi cho Chu Tuyết Lam.
Điện thoại nhanh chóng được nối, giọng của Chu Tuyết Lam vang lên rất nhỏ, có vẻ lo lắng, “Có chuyện gì vậy?” Lăng Cường đang ở nhà, bà ta sợ để chồng mình nghe thấy.
Giang ca hỏi: “Cô có phải là vở của Lăng Cường không?”
Chu Tuyết Lam nghe thấy giọng lạ, nghi ngờ nói: “Anh là ai?”
Giang ca tiếp tục hỏi: “Cô có biết Hà Vũ Thông không?”
Chu Tuyết Lam ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Cường từ dưới lầu, cô vội vàng trả lời: “Không biết, anh gọi nhầm rồi.” Sau đó tắt máy.
Giang ca nhìn điện thoại bị cúp, tức giận đập mạnh vào đầu Hà Vũ Thông, “Mẹ mày! Dám lừa tao à!”
Trán của Hà Vũ Thông bị đánh chảy máu, nhưng không dám động đậy, nhìn Giang ca, nói: “Tôi không lừa anh, chắc chắn là cô ấy không tiện nói chuyện, Giang ca, anh phải tin tôi!”
Giang ca đang tức giận, chỉ tay vào Hà Vũ Thông nói: “Đánh nó!” Quay đầu lại thấy Hà Dụ đang căm phẫn nhìn mình, liền nói, “Đanh cả con trai nó!”
Hà Vũ Thông ôm đầu nói: “Đừng mà, đừng mà, đúng rồi, Giang ca, con trai tôi có thể giúp tôi trả tiền, nó có tiền!”
Hà Dụ không thể tin nhìn ông ta, nói: “Tôi không phải là con trai của ông, tôi cũng không có tiền để giúp ông trả!”
“Được mà, được mà,” Hà Vũ Thông tiến lại gần Hà Dụ, muốn nắm tay cậu nhưng bị Hà Dụ mạnh mẽ đẩy ra, ông ta nói, “Con có một người bạn, tên là Phó Thần Sơn, trước đây ba về thăm các con, mẹ con bảo các người rất thân, cùng lớn lên từ bé, giờ cậu ta lấy con gái của Lăng Cường làm vợ!”
Hà Dụ giận dữ nói: “Tôi không quen cậu ta, đừng nói bậy!”
Hà Vũ Thông không rõ quan hệ giữa Hà Dụ và Kiều Mộ Đông, nhưng vẫn nhớ đến tên Phó Thần Sơn. Khi Hà Dụ học trung học, ông ta có về thăm và thấy Phó Thần Sơn gọi Hà Dụ cùng đi học; sau đó khi Hà Dụ học đại học, ông ta lại về một lần nữa, lần này không gặp được Hà Dụ nhưng đã thấy Hà Dụ và Phó Thần Sơn cười nói đi xuống từ xe buýt cùng nhau. Sau khi nghe Chu Tuyết Lam nhắc đến Phó Thần Sơn, ông ta đã bắt đầu thăm dò và xác nhận đây chính là bạn thân ngày xưa của Hà Dụ.
Hà Dụ vừa ngạc nhiên vừa tức giận khi Hà Vũ Thông nhắc đến Phó Thần Sơn, cậu không cần những người này ra tay, chính cậu cũng muốn lao lên đánh cho ông ta một cú. Nhưng chỉ cần cậu có chút động tĩnh, sẽ bị người ta nắm chặt tay, không thể cử động.
Giang ca lúc này nhìn với vẻ nghi ngờ, “Là Lăng Cường sao?”
Hà Vũ Thông giờ chỉ còn vung tay loạn xạ, tìm một cái phao cứu sinh, ông ta nói: “Lần này là thật!”
Giang ca bảo người lấy điện thoại của Hà Dụ đưa cho mình, lục lọi trong danh bạ mà không tìm thấy tên Phó Thần Sơn, hắn hừ một tiếng, “Bạn bè? Cả số điện thoại cũng không có?”
Hà Vũ Thông vội vàng nói: “Tôi có số điện thoại của cậu ta, tôi sẽ nói cho nó.”
Thực ra không chỉ có số điện thoại của Phó Thần Sơn, Hà Vũ Thông còn có số điện thoại của Lăng Cường, cả hai đều là những số ông ta đã âm thầm ghi lại từ Chu Tuyết Lam, nhưng chưa nghĩ ra sẽ làm gì, chỉ là cảm thấy có thể sẽ có ích sau này.
Hà Dụ nhìn Hà Vũ Thông đưa số điện thoại của Phó Thần Sơn cho Giang ca, đột nhiên lo lắng, nói: “Tôi và Phó Thần Sơn thật sự không có quan hệ gì đâu, đừng tìm cậu ta, nếu muốn tìm, hãy tìm Kiều Mộ Đông, anh ta là con ruột của Lăng Cường, so với con rể thì hữu dụng hơn nhiều!”
Giang ca nhìn cậu, định bấm số thì dừng lại một chút, rồi bỗng nhiên cười và nói: “Đừng vội, tôi sẽ gọi từng người một, chắc chắn sẽ có người là bạn thật, đúng không?”
Nói rồi, hắn ta từ từ bấm số của Phó Thần Sơn trên điện thoại của Hà Dụ.
Tối nay là đêm tân hôn của Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ. Mặc dù họ đã sống cùng nhau một thời gian, nhưng đối với họ, đêm này vẫn mang ý nghĩa khác biệt.
Lăng Chỉ Lộ đã tắm xong, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phó Thần Sơn đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại. Cô mặc đồ ngủ từ phía sau ôm lấy Phó Thần Sơn, đưa tay muốn giành lấy điện thoại của anh, “Nhanh đi tắm đi.”
Phó Thần Sơn cười, nhưng đưa tay tránh khỏi cô, anh thấy là cuộc gọi từ Hà Dụ, anh nhấc máy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Alo.”
Dù sao, anh nghĩ Hà Dụ gọi đến để chúc mừng anh.
Ai ngờ bên kia lại là giọng hoàn toàn lạ lẫm, “Xin hỏi có phải là Phó Thần Sơn không?”
Phó Thần Sơn mặt mày trầm xuống, nói: “Phải, ai vậy?”
Bên kia nói: “Có biết Hà Dụ không?”
Phó Thần Sơn đáp: “Cậu ấy là bạn tôi, có chuyện gì không?”
“Chỉ cần là bạn thôi,” bên kia cười, “Chuyện là thế này, ba của bận cậu là Hà Vũ Thông nợ tôi một ít tiền, tôi đã mời họ đến nhà, ông ấy nói cậu có thể giúp trả tiền.”
Phó Thần Sơn trầm giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, năm mươi vạn.”
Phó Thần Sơn nói: “Được, tôi sẽ trả, anh thả họ ra.”
“Hừ,” bên kia phát ra một tiếng cười, “Cậu mang tiền đến, tôi mới thả người.”
Phó Thần Sơn do dự một chút, nói: “Được, anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ mang tiền đến.”
Lăng Chỉ Lộ lúc này nghe càng lúc càng cảm thấy không đúng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Thần Sơn không trả lời cô, nghe người bên kia nói: “Cậu đi chuẩn bị tiền đi, có tiền rồi gọi lại cho tôi, tôi sẽ cho địa chỉ. Nhớ là đừng để tôi thấy cảnh sát, nếu không thì bạn cậu và ba nó có thể gặp chuyện không hay.”
Phó Thần Sơn nói: “Được, anh đừng động đến họ, tôi sẽ đi lấy tiền ngay.”
Cúp máy, Phó Thần Sơn nói với Lăng Chỉ Lộ: “Chỉ Lộ, xin lỗi, anh phải ra ngoài một chuyến.”
Lăng Chỉ Lộ không thể tin nhìn anh, “Bây giờ anh phải đi sao?”
“Đúng,” Phó Thần Sơn không dám chần chừ, bước vào phòng lấy một chiếc áo khoác khoác lên người.
Lăng Chỉ Lộ đứng chắn cửa, “Anh điên à? Tối nay là ngày gì mà anh phải đi?”
Phó Thần Sơn bước đến, ôm Lăng Chỉ Lộ, hôn cô một cái trên má, “Ngoan, có chút chuyện gấp, anh sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không được đi!” Lăng Chỉ Lộ đẩy anh ra.
Phó Thần Sơn thở dài bất đắc dĩ, bước qua Lăng Chỉ Lộ đi ra ngoài.
“Phó Thần Sơn!” Lăng Chỉ Lộ lúc anh mở cửa đi ra gọi to, “Anh dám đi, chúng ta sẽ ly hôn!”
Phó Thần Sơn quay lại, khuyên cô: “Chỉ Lộ, đừng làm ầm lên, chuyện này liên quan đến tính mạng con người, không thể đùa được.”
“Ai đùa với anh! Tôi nói thật đấy,” Lăng Chỉ Lộ nhìn anh, “Nếu anh đi, chúng ta sẽ chấm dứt!”
Phó Thần Sơn nhắm mắt lại, nói: “Ngoan, đóng cửa ngủ sớm đi.” Nói xong, anh đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lăng Chỉ Lộ quay người, cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn, ném về phía cửa sắt, một tiếng vỡ giòn tan, cái gạt tàn bằng thủy tinh vỡ thành hai mảnh, rơi xuống đất.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
