Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 59

Việc Lê Đường hẹn ở nhà hàng Tụ Hương Viên khiến Hà Dụ cảm thấy có chút kỳ lạ. Sự từng trải và phong thái bất cần của Lê Đường vốn không hợp với không khí cổ điển, tinh tế của nhà hàng cao cấp này.

Nhân viên phục vụ dẫn họ vào phòng riêng, vừa mở cửa đã thấy Lê Đường ngồi một mình bên bàn, một chân gác lên ghế, đang hút thuốc. Thấy họ đến, Lê Đường phất tay gọi: “Lại đây ngồi.”

Bàn ăn là bàn nhỏ dành cho bốn người, Kiều Mộ Đông và Hà Dụ mỗi người ngồi một bên. Nhân viên phục vụ hỏi: “Có thể dọn món được chưa ạ?”

Lê Đường gật đầu: “Dọn đi.”

Kiều Mộ Đông hỏi thay cho Hà Dụ: “Sao lại ăn ở chỗ này?”

Lê Đường mỉm cười: “Món ở đây ngon.”

Thời trẻ, Lê Đường từng đi theo Hồng Hướng Phong, từng đến không ít nơi thế này. Anh không quen với kiểu môi trường này nhưng không có nghĩa là không biết thưởng thức đồ ăn ngon tinh tế ở đây.

Hà Dụ hỏi: “Lê ca, rốt cuộc là có chuyện gì mà tự dưng lại mời chúng em ăn cơm?”

Lê Đường liếc nhìn Kiều Mộ Đông, nói: “Không phải đã nói rồi sao, lâu rồi không gặp, rảnh thì tụ tập một chút.”

Kiều Mộ Đông đưa cho Lê Đường điếu thuốc: “Lê ca dạo này tâm trạng không tệ nhỉ?”

Lê Đường không phủ nhận, vươn vai nói: “Ừ, dạo này cũng khá.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Tìm được người đó rồi à?”

Lê Đường khẽ gật đầu: “Chẳng bao lâu nữa, Hồng Hướng Quân sẽ không còn thời gian tới tìm cậu nữa đâu.”

Sòng bạc ngầm của Hồng Mẫn Hàng lớn hơn Lê Đường tưởng, anh cuối cùng cũng tìm được người phụ trách mà mình muốn tìm. Người này được Hồng Mẫn Hàng giao phó công việc quan trọng như vậy, tất nhiên là người tuyệt đối tin tưởng, sẵn sàng sống chết vì Hồng Mẫn Hàng. Quan trọng hơn, người này còn nắm giữ nguồn vốn lớn, chính là đảm bảo cho việc Hồng Mẫn Hàng dám đầu tư vào Tiểu Tiên Lâm.

Hai năm nay, trọng tâm đầu tư của Đế Hồng chuyển sang bất động sản. Ngoài Tiểu Tiên Lâm, còn hai khu dự án nhà ở khác cũng đang thi công, vừa khởi công đã mở bán để nhanh chóng thu hồi vốn. Tuy nhiên, do chính sách kiểm soát giá nhà của nhà nước và tin đồn giá nhà ở Thành phố Sùng Phong sắp giảm, nhiều người mua bắt đầu do dự, có tâm lý chờ đợi.

Dù biết với tình hình nhu cầu và giá hiện tại thì khó có chuyện giá nhà giảm mạnh, nhưng với khoản đầu tư lớn vào Tiểu Tiên Lâm mà không thấy kết quả, việc anh em Hồng Hướng Quân lo lắng là điều dễ hiểu.

Hiện nay, phần lớn người của Đế Hồng vẫn là thuộc hạ cũ của Hồng Mẫn Hàng. Những người này không nhất thiết trung thành, nhưng nếu không có tiền, họ tuyệt đối sẽ không trung thành với hai anh em Hồng Hướng Quân.

Vì vậy, nội bộ Đế Hồng bắt đầu có dấu hiệu bất ổn. Dù chưa có người công khai xúi giục, cũng đã có không ít người rục rịch đòi rút lui, hoặc yêu cầu Hồng Mẫn Hàng sớm quay về. Huống hồ, phía sau vẫn có nhóm anh em trung thành với Hồng Mẫn Hàng đang âm thầm kích động.

Trước kia có tin đồn Hồng Mẫn Hàng gặp tai nạn, hôn mê trong bệnh viện. Giờ thì đủ kiểu tin lan truyền, có người nói anh bị chính anh em Hồng Hướng Quân hại, có người lại đồn anh đã chết, chỉ là họ đang che giấu.

Giờ đây, chính anh em Hồng Hướng Quân phải đưa ra quyết định: hoặc để Hồng Mẫn Hàng xuất hiện, ổn định tình hình Đế Hồng, hoặc dứt khoát trừ khử mối họa này, chấp nhận đánh đổi nửa giang sơn của Đế Hồng.

Lê Đường cũng đang đợi. Hiện tại vẫn giữ Hồng Mẫn Hàng ở bệnh viện là vì sợ hành động sơ suất sẽ gây tổn thương cho cậu ấy. Nhưng nếu Hồng Hướng Quân thật sự có ý định thủ tiêu cậu ấy, người của Lê Đường cài trong bệnh viện sẽ lập tức tìm cách đưa cậu ra, dù phải cướp cũng phải cứu bằng được.

Những chuyện này, Lê Đường không nói hết với Kiều Mộ Đông. Trước kia, lúc anh đơn độc, Kiều Mộ Đông đã giúp anh rất nhiều. Giờ đã liên lạc được với người của Hồng Mẫn Hàng, chuyện nhà họ Hồng không nên kéo Kiều Mộ Đông vào nữa.

Buổi tụ họp hôm nay đơn giản chỉ vì Lê Đường nhớ tới nhà hàng có món ăn ngon, mời Kiều Mộ Đông và Hà Dụ đến chia sẻ.

Trong bữa ăn, chủ đề trò chuyện chủ yếu xoay quanh cuộc sống gần đây của Hà Dụ, có nhắc đến chuyện Đế Hồng cũng chỉ là vài câu sơ qua.

Ăn xong, Lê Đường đi trước một mình. Hà Dụ hỏi anh ở đâu, anh không nói, chỉ cười bảo sau này có dịp sẽ mời Hà Dụ ăn món ngon khác.

Hà Dụ vẫn nhớ món ăn do Lê Đường nấu. Lê Đường nói: “Được rồi, lần sau đích thân vào bếp, mời hai người một bữa.”

Sau ngày hôm đó, Hà Dụ lại một thời gian dài không gặp Lê Đường. Trong thời gian đó, cậu nhận được một tin: Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ sắp tổ chức hôn lễ chính thức.

Hà Dụ nghe tin đầu tiên từ Tạ Triển. Từ sau buổi tiệc hôm đó, Tạ Triển thấy gặp Hà Dụ có phần ngượng ngùng, chỉ chào nhau lấy lệ. Nhưng lâu dần, Tạ Triển cũng thấy chẳng có gì to tát, lại chủ động tiếp cận Hà Dụ.

Khi nhận được thiệp mời đám cưới của Phó Thần Sơn, miệng Tạ Triển còn nhanh hơn não, hỏi ngay: “Không mời Hà Dụ à?”

Hỏi xong cậu ta liền hối hận, hận không thể tự tát mình một cái. Nhà gái chắc chắn không chào đón Hà Dụ, trước đó từng có mâu thuẫn, Hà Dụ cũng chẳng muốn tới, hỏi thế thật vô duyên.

Tạ Triển không biết rằng, Phó Thần Sơn cũng do dự rất lâu. Ban đầu anh không định mời Hà Dụ, không muốn để cậu nhìn thấy mình lấy vợ, sợ Lăng Chỉ Lộ và Hà Dụ chạm mặt rồi lại xảy ra chuyện, lại làm tổn thương Hà Dụ. Nhưng đây là hôn lễ của anh, dù không phải khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, anh vẫn hy vọng Hà Dụ có thể có mặt, dù không làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh cũng tốt.

Phó Thần Sơn vẫn giữ một tấm thiệp viết tay tên Hà Dụ, vốn không định đưa. Nhưng cuối cùng, không hiểu sao lại đưa cho Tạ Triển, bảo: “Nếu tiện thì giúp tôi đưa cho cậu ấy. Nói với cậu ấy, nếu không muốn đến cũng không sao, đây chỉ là tấm lòng của tôi.”

Tạ Triển nhận củ khoai nóng bỏng tay ấy.

Khi trao thiệp cho Hà Dụ, cậu ta nhấn mạnh lời Phó Thần Sơn nói, quan sát sắc mặt Hà Dụ. Thấy cậu bình tĩnh mới thở phào: “Vậy cậu cứ giữ lấy.”

Hà Dụ trở về bàn làm việc, mở thiệp ra. Thiệp được thiết kế đặc biệt, một đôi nam nữ trẻ đối mặt nhau, giữa là bó hoa tươi. Kéo dải ruy băng, hình ảnh biến thành đôi cô dâu chú rể trong lễ phục cưới ôm nhau. Nội dung bên trong lại rất bình thường: thời gian, địa điểm, chủ nhân hôn lễ, mời Hà Dụ cùng gia đình đến dự. Chữ Hà Dụ do Phó Thần Sơn tự tay viết. Đã lâu không gặp, Hà Dụ vẫn nhận ra nét chữ anh ta.

Tâm trạng Hà Dụ khá bình thản. Trước đây cậu từng tưởng tượng cảnh mình dự đám cưới của Phó Thần Sơn, có thể là phù rể, nhìn anh nắm tay người khác. Cậu nghĩ lúc đó sẽ rất buồn, nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc. Nhưng đến khi thật sự xảy ra, cảm xúc lại khác hoàn toàn.

Phó Thần Sơn cũng không thật lòng mong cậu đến, đúng vậy, đến thì sao? Vẫn là vai diễn không được yêu thích, có khi khiến cô dâu nổi giận ngay tại chỗ, tốt nhất là đừng đi. Hà Dụ cũng không muốn đi.

Chỉ là khi nhìn thấy mấy chữ Hà Dụ và gia đình, cậu không khỏi nhớ đến mẹ, người mà cậu không kịp gặp lần cuối, nhớ đến người chị không muốn gặp lại cậu nữa. Cuối cùng, hình ảnh còn sót lại trong đầu là Kiều Mộ Đông. Không biết lúc Phó Thần Sơn viết những chữ đó, anh đã nghĩ tới điều gì.

Hà Dụ gấp thiệp lại, cất vào ngăn kéo.

Ngày cưới diễn ra hai tuần sau, vào thứ Bảy.

Trước đó, Hà Dụ đặc biệt đi mua một phong bao lì xì. Khi bỏ tiền vào thì hơi do dự. Cậu và Kiều Mộ Đông đều không sống cầu kỳ, ăn mặc giản dị, lại không phải trả tiền nhà, tiêu xài không nhiều. Nhưng hiện tại Hà Dụ thu nhập không cao, công việc lại mệt, bình thường rất tiết kiệm.

Cậu bỏ vào một ngàn, thấy không đủ, cuối cùng thêm một ngàn nữa.

Kiều Mộ Đông đang nằm xem TV, thấy hành động của Hà Dụ liền hừ nhẹ. Hà Dụ không định đi, nhưng Kiều Mộ Đông nhất định phải có mặt. Anh giơ tay ra: “Đưa đây, tôi mang đi giúp cậu.”

Hà Dụ lắc đầu: “Không cần, để Tạ Triển mang giúp.”

Cậu niêm phong bao lì xì, cầm bút viết sau lưng: Chúc trăm năm hạnh phúc — Hà Dụ.

Ngày trước đám cưới, Hà Dụ đưa bao lì xì cho Tạ Triển.

Tạ Triển cầm bao lì xì nặng tay, ngạc nhiên: “Cậu cho nhiều vậy? Thế tôi biết làm sao?”

Cậu ta chỉ gửi 400 tệ vì quan hệ với Phó Thần Sơn không thân, biết Phó Thần Sơn có tiền cũng chẳng để tâm. Vậy mà Hà Dụ gửi 2,000, lại không dự, khiến cậu ta cảm thấy bị “đè bẹp”.

Hà Dụ nói: “Không sao. Tôi lớn lên với cậu ấy, tình cảm còn sâu hơn bạn học thông thường. Cậu đừng để ý.”

Tạ Triển đành gật đầu: “Thôi được rồi, tôi sẽ đưa tận tay.”

Hà Dụ gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Ngày cưới, Kiều Mộ Đông phải đến từ sáng theo chỉ thị của Lăng Cường.

Hôn lễ tổ chức ở một khách sạn năm sao mới xây ở ngoại ô. Vì có bãi cỏ rộng, tiểu thư Lăng muốn tổ chức kiểu phương Tây nhưng không theo đạo, nên chọn lễ cưới ngoài trời. Sau nghi thức là tiệc cưới trong khách sạn.

Kiều Mộ Đông mặc suit thường, dáng người cao ráo, lịch lãm soi gương một vòng.

Hà Dụ bị đánh thức từ sớm, không phải đi làm, nằm trên giường nhìn anh chải chuốt, cười hỏi: “Kiều tiên sinh, ăn mặc đẹp thế đi dự đám cưới người ta là có mưu đồ gì đây?”

Kiều Mộ Đông đến bên giường, nhéo nhéo cằm Hà Dụ: “Tất nhiên là định giành spotlight của chú rể, tiếc là cậu không thấy được.”

Hà Dụ gạt tay anh ra: “Tôi không muốn thấy.”

Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Dậy thì tự đi ăn.”

“Biết rồi.” Hà Dụ đáp: “Anh đi nhanh đi.”

Kiều Mộ Đông rời khỏi nhà, lái xe thẳng tới khách sạn. Vì phải chuẩn bị đón khách, người nhà họ Lăng đều đã đến từ sớm. Anh đỗ xe xong, đi về phía bãi cỏ nơi tổ chức hôn lễ. Đây là một khách sạn mới xây, thảm cỏ cũng vừa mới được trồng, xanh mướt một vùng, trông như sân golf, cảnh quan thực sự rất đẹp.

Trước tòa nhà trắng nằm đối diện bãi cỏ, người ta đã dựng sẵn một cổng hoa. Trên mặt đất bên cạnh, những quả bóng bay màu trắng và hồng được cột đan xen thành một hình trái tim lớn.

Văn Quảng Hoa đang đứng trên bãi cỏ cùng Lăng Cường, giám sát công nhân hoàn thiện công đoạn cuối cùng. Những quả bóng bay bơm khí heli được buộc dây, dưới mỗi dây là tấm ảnh cưới của Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ. Khi lễ cưới kết thúc, họ sẽ thả những quả bóng này lên trời, mang theo cả ảnh bay theo gió.

Kiều Mộ Đông bước tới, đứng cạnh Lăng Cường: “Không phải tôi muốn dội gáo nước lạnh, nhưng mấy quả bóng này cuối cùng kiểu gì cũng nổ. Nếu ảnh rơi xuống ruộng hoặc sông thì không sao, chứ mà rớt xuống đường lớn trung tâm thành phố thì chẳng phải thành trò cười à?”

Lăng Cường cười lạnh: “Thế này mà còn không gọi là dội nước lạnh sao?”

Kiều Mộ Đông nói: “Sự thật thường không dễ nghe.”

Đúng lúc đó, Tô Sướng mặc váy liền thân đi ra từ cánh cửa lớn của tòa nhà phía sau, bước tới chỗ họ trên bãi cỏ. Cô là người được Văn Quảng Hoa điều động tạm thời, vì từng có nhiều kinh nghiệm tổ chức tiệc và lễ tân trong đội nghi lễ ở trường đại học nên lần này được giao nhiệm vụ phụ trách phối hợp toàn bộ giữa khách sạn và bên tổ chức sự kiện.

Tô Sướng nhìn thấy Kiều Mộ Đông thì theo phản xạ bước chậm lại một nhịp. Không phải vì có ý gì đặc biệt, mà là con gái trẻ khi gặp một thiếu gia cao lớn, đẹp trai như anh thì tự nhiên sẽ có chút hồi hộp, cũng là điều dễ hiểu.

Văn Quảng Hoa vẫy tay: “Tiệc cưới chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tô Sướng chạy tới: “Ổn hết rồi ạ. Bên trong trang trí xong cả. Giám đốc Văn có muốn vào xem không?”

Lăng Cường lên tiếng: “Mộ Đông đi đi. Ngoài này chuẩn bị xong cả rồi, lát nữa xe cưới sẽ tới đón người, xong là vào thẳng khách sạn đón khách. Con với Tô tiểu thư đi kiểm tra trong kia, chắc họ cũng sắp tới rồi.”

Tô Sướng nhanh nhẹn chìa tay:

“Mời Kiều tiên sinh.”

Kiều Mộ Đông gật đầu: “Làm phiền cô dẫn đường.”

Lăng Cường và Văn Quảng Hoa đứng nhìn hai người rời đi. Tô Sướng cao gần 1m70, nhan sắc vóc dáng khí chất đều xuất sắc, đi cạnh Kiều Mộ Đông trông rất xứng đôi.

Nhưng Lăng Cường không nói gì, chỉ nhìn bức ảnh cưới trước mắt, ngập ngừng một lúc rồi bảo: “Lát nữa thả bóng thì giữ dây ảnh lại, bay lên là được rồi, đừng thả bay luôn.”

Văn Quảng Hoa nghe xong cúi đầu cười nhẹ.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 59
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...