Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 57

Việc Lăng Cường bất ngờ đến thăm khiến cả hai người đều không ngờ tới. Khi Kiều Mộ Đông thấy Hà Dụ vô thức lùi lại một bước, anh liền nắm tay cậu và cậu cùng đi vào.

Thực ra, Lăng Cường đến không lâu trước đó. Ông đã gọi cho Kiều Mộ Đông vài cuộc điện thoại nhưng không liên lạc được, vì vậy tối nay ông mới tự mình đến. Lăng Cường biết một chút về việc Kiều Mộ Đông sống cùng Hà Dụ, chỉ là ông vẫn làm ngơ và không nói gì. Khi đến nhà không thấy ai, ông định chờ một lát rồi rời đi, nhưng lại đúng lúc gặp Kiều Mộ Đông và Hà Dụ trở về.

Lăng Cường không vì việc Kiều Mộ Đông nắm tay Hà Dụ đi vào mà tức giận, ông chỉ bình tĩnh nói: “Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”

Căn nhà này là lúc trước Lăng Cường bảo người chuẩn bị cho Kiều Mộ Đông, thực ra đây là lần đầu ông đến. Cả căn nhà đều có dấu vết sinh hoạt của con người, như là chiếc áo sơ mi Kiều Mộ Đông đã thay ra tối hôm trước vẫn còn vứt trên sofa, chiếc bàn trà cũng đầy sách vở và laptop, nhưng tổng thể căn nhà từ thiết kế, trang trí nội thất đến các thiết bị đều là do Lăng Cường chuẩn bị hồi đó. Kiều Mộ Đông không hề sửa đổi gì, thậm chí không treo một bức ảnh của bản thân, cảm giác như anh coi đây là một khách sạn.

Lăng Cường rất kiên trì với Kiều Mộ Đông, sự kiên trì này đối với người khác có lẽ khó hiểu, giống như có một con rể như Phó Thần Sơn vừa nghe lời lại có tài, tại sao ông vẫn kiên quyết muốn Kiều Mộ Đông quay lại, sẵn sàng giao lại toàn bộ công ty Lăng Vân mà ông vất vả xây dựng cho người con trai ngỗ ngược này.

Kiều Mộ Đông muốn tnois chuyện với ông, nhưng cũng không buông tay Hà Dụ ra.

Ngược lại, Lăng Cường khách sáo nói với Hà Dụ: “Xin hỏi có thể tránh đi một chút không?”

Hà Dụ nói với Kiều Mộ Đông: “Tôi lên lầu trước.”

Kiều Mộ Đông một tay ôm lấy đầu cậu, hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Đi đi.” Nếu việc gặp Lăng Cường làm Hà Dụ cảm thấy không thoải mái, anh không định ép cậu ở lại đây.

Hà Dụ đi lên cầu thang nhưng không đi xa, cậu ngồi ở góc cầu thang, ôm đầu gối, từ đây có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người dưới lầu.

Lăng Cường không định nói chuyện với Kiều Mộ Đông về Hà Dụ, lần trước khi nói về Hà Dụ, hai người đã bất hòa, giờ ông cảm thấy thời cơ chưa thích hợp nên không nhắc đến nữa. Khác với Lăng Chỉ Lộ, ông không có ác cảm rõ rệt với Hà Dụ, nếu phải nói thì chỉ là không thích.

Lăng Cường không thích rất nhiều thứ trong đời, ông không thích tình yêu, dù trước đây cũng đã từng yêu, nhưng ông không cho rằng đó là một cảm xúc cần thiết trong cuộc đời, vì vậy ông đã chọn từ bỏ Kiều Văn Hân, người duy nhất ông từng yêu, quay lưng và kết hôn với Chu Tuyết Lam, người có thể giúp ích cho sự nghiệp của ông khi đó; tương tự, ông cũng không thích phụ nữ, vì vậy ông không bao giờ nghĩ đến việc sẽ giao công ty Lăng Vân cho Lăng Chi Lộ, sau nhiều năm sống với Chu Tuyết Lam như vợ chồng, ông cũng không còn tình cảm gì với bà; còn về Hà Dụ, một là vì Hà Dụ từng liên quan đến vụ việc tham ô tiền của Lăng Vân, trong mắt ông, đó chẳng khác gì ăn cắp, hai là vì mối quan hệ của Hà Dụ và Kiều Mộ Đông, ông cảm thấy Hà Dụ coi mình như một người phụ nữ mà bám víu vào một người đàn ông khác, vốn đã không còn tự tôn thì sao ông phải tôn trọng đối phương.

Có lẽ vì không thích, Lăng Cường không dùng biện pháp mạnh để tách họ ra. Ông từng yêu cầu mạnh mẽ họ phải chia tay, nhưng không thành công, sau đó dần dần ông đã suy nghĩ thông suốt. Ông luôn cảm thấy Kiều Mộ Đông là con trai mình, dù thời trẻ có phong lưu thế nào cũng không quan trọng, rồi sẽ có ngày nó sẽ nhận ra con đường của mình, khi nhìn thấy đế chế Lăng Vân khổng lồ, nó sẽ như Lăng Cường ngày xưa, hiểu rằng những thứ như tình yêu không đáng để quan tâm.

Kiều Mộ Đông ngồi đối diện với Lăng Cường, không nói gì, chỉ chờ Lăng Cường mở lời.

Lăng Cường nói: “Con đã rất quá đáng trong buổi tiệc hôm trước, không phù hợp.”

Kiều Mộ Đông nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Lăng Cường tiếp tục: “Dù họ có vu oan cho bạn bè của con. Con cũng nên thể hiện sự độ lượng, đừng quên vị trí của mình.”

Kiều Mộ Đông đột nhiên nhìn Lăng Cường với ánh mắt khó hiểu, anh nhận ra những thủ đoạn vụng về của những người đó, biết rõ Hà Dụ bị vu oan, nhưng vẫn có thể giả vờ không biết, vẫn đứng im như một trọng tài, không bị lay chuyển.

Kiều Mộ Đông hỏi: “Sao ông không cùng những người đó đẩy Hà Dụ xuống, tôi tin ông rất muốn nhìn thấy cậu ấy sa vào cảnh không thể biện minh được.”

Hôm trước Lăng Cường bị chọc tức rất nhiều, có lẽ lâu rồi ông chưa mất kiểm soát đến vậy. Buổi tiệc hôm đó là một sự kiện quan trọng do Hiệp hội Công nghiệp Thông tin Điện tử Thành phố Sùng Phong tổ chức, nhằm khép lại triển lãm trước đó, Lăng Cường muốn nhân dịp này để mọi người nhận ra Kiều Mộ Đông, để họ biết ai mới là người kế thừa thực sự của Lăng Vân.

Nhưng cuối cùng Kiều Mộ Đông đã đánh nhau với mấy người đó, không chỉ làm hỏng buổi tiệc, mà còn có thể tạo ra một trở ngại lớn hoặc nhỏ cho sự nghiệp sau này của ông.

Những điều này là Lăng Cường không muốn nhìn thấy.

Lúc nghe Kiều Mộ Đông hỏi, Lăng Cường bất ngờ cười một tiếng, “Chúng ta là cha con, ta không muốn vì một người ngoài mà làm hỏng mối quan hệ với con. Nhưng có một câu ta có thể nói cho con nghe, con nghĩ hai người sẽ lâu dài sao? Đó là một trò cười không thể nào xảy ra.”

Hà Dụ trên lầu nghe thấy câu này, không khỏi ngẩng đầu lên.

Kiều Mộ Đông không tin, hừ một tiếng, “Ông có tư cách gì mà nói như vậy.”

Lăng Cường nói: “Ta sống đã mấy chục năm, nhìn thấy đủ loại cảnh đời. Khi con thật sự trở thành chủ của Lăng Vân, đứng ở đỉnh cao nhất của thành phố này, cúi đầu nhìn xuống, tất cả mọi người sẽ trở nên nhỏ bé đến mức con không thể nhìn rõ. Người đàn ông trên lầu đó, đến lúc đó cũng chỉ là một trong những người nhìn con từ dưới đất lên, vì những chuyện cũ của nó, nó sẽ không bao giờ có tư cách đứng bên cạnh con. Hai người đều là đàn ông, sẽ không có con cái, không có dây mơ rễ má, đến lúc đó, con sẽ hiểu những lời tôi nói hôm nay.”

Hà Dụ chống tay lên đầu, ngây người nhìn về phía trước, nơi bóng tối đang bao phủ.

Kiều Mộ Đông im lặng nghe xong những lời của Lăng Cường, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, “Tôi không phải ông.”

Lăng Cường cười nói: “Con còn trẻ.”

Vì còn trẻ nên còn tin vào tình yêu; vì còn trẻ nên chưa thể cảm nhận được vị ngọt của tiền bạc và quyền lực.

Hà Dụ nghe Kiều Mộ Đông im lặng, đột nhiên cảm thấy tim mình đau thắt, cậu cảm thấy những lời của Lăng Cường không phải không có lý, có lẽ trên thế giới này có tình yêu vĩnh cửu, nhưng đó là thứ khó có được. Thời gian Kiều Mộ Đông và cậu bên nhau không dài, cũng không ngắn, nhưng tương lai sẽ đi đâu, không ai biết. Kiều Mộ Đông còn có ba ruột và Lăng Vân làm chỗ dựa, còn cậu thì sao, từ khi chọn ngồi tù thay Phó Thần Sơn, cậu đã không còn đường lui nữa rồi.

Sau một lúc im lặng dưới lầu, Kiều Mộ Đông lên tiếng hỏi: “Còn chuyện gì không?” Anh tin Lăng Cường chạy đến đây không chỉ để dạy bảo vài câu như vậy.

Lăng Cường nói: “Ta nghe Quảng Hoa nói, Hồng Hướng Quân đã tìm con vài lần, sao con không chịu gặp hắn?”

Kiều Mộ Đông gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”

Lăng Cường nói: “Hôm qua, Hồng Hướng Quân muốn vượt qua con để gặp ta, ta đã từ chối.”

Kiều Mộ Đông nhìn ông, hiểu ý của Lăng Cường. Lăng Cường muốn giúp anh xây dựng uy tín, những việc đã giao cho anh thì để anh tự làm, ít nhất là trước mặt người ngoài, không để lộ vẻ muốn can thiệp.

“Đừng quá đà,” Lăng Cường nói, “Đế Hồng là công ty lớn, ngày xưa chúng ta cũng đã thỏa thuận sơ bộ với Hồng Mẫn Hàng, cậu ta mới đầu tư mạnh tay vào khu Tiểu Tiên Lâm, giờ chúng ta thay đổi, nói ra không hay.”

Kiều Mộ Đông nói: “Cũng không phải thay đổi, hồi đó chúng ta chỉ thỏa thuận miệng với Hồng Mẫn Hàng, chứ không phải với Hồng Hướng Quân.”

Giống như Văn Quảng Hoa, Lăng Cường cũng nghĩ Kiều Mộ Đông đang cố ép giá, nên nói: “Nói gì thì nói, Tân Lăng Vân chắc chắn phải xây dựng, chỉ riêng việc chọn địa điểm và mua đất đã tốn rất nhiều nhân lực vật lực, điều kiện phù hợp thì ký với Đế Hồng, mọi việc phải có chừng mực, quá đáng sẽ không tốt.”

Kiều Mộ Đông nói: “Hiện giờ Đế Hồng có vẻ không ổn.”

Lăng Cường nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Kiều Mộ Đông nói: “Hồng Mẫn Hàng chưa chết, Hồng Hướng Quân và Hồng Hướng Quốc liệu có giữ vững được vị trí hay không vẫn chưa rõ, tôi biết có người đang âm thầm động tay động chân. Tôi không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để ký hợp đồng với Đế Hồng.”

Đế Hồng có liên quan đến các hoạt động ngầm, Lăng Cường cũng biết một chút, nhưng không rõ như Kiều Mộ Đông. Nếu Hồng Mẫn Hàng quay lại Đế Hồng, hợp đồng hiện tại dù không bị hủy, nhưng cũng không thể đảm bảo Hồng Mẫn Hàng sẽ không có thù hận, lúc đó nếu ảnh hưởng đến việc xây dựng Lăng Vân mới, sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết.

Lăng Cường nói: “Vậy con cứ xem xét đi, tốt nhất là nên tìm hiểu tình hình của Đế Hồng.”

Kiều Mộ Đông đáp: “Tôi biết rồi.”

Lăng Cường đứng dậy chuẩn bị đi, ông đứng trong phòng khách, nhìn lên lầu, nhưng cuối cùng không nói gì.

Khi đứng ở cửa, ông quay lại lần cuối nói với Kiều Mộ Đông: “Khi nào con quyết định chia tay với cậu ta, con sẽ hiểu mỗi câu ta nói hôm nay. Lúc nào ngớ ngẩn một chút cũng được, nhưng đừng ngớ ngẩn suốt đời.”

Kiều Mộ Đông đáp lạnh nhạt: “Ngớ ngẩn hay không, tôi tự biết.”

Cửa lớn đóng lại, Kiều Mộ Đông đứng một lúc, rồi mới đi lên lầu.

Hà Dụ vẫn dựa vào tường ngồi dưới đất.

Kiều Mộ Đông vừa lên lầu đã nhìn thấy cậu.

Hà Dụ ngẩng đầu lên.

Kiều Mộ Đông cúi người, vỗ nhẹ lên đầu cậu rồi ngồi xuống, một tay ôm sau lưng cậu, tay kia luồn qua dưới chân, bế ngang cậu lên.

Hà Dụ giật mình, hai tay quàng qua vai Kiều Mộ Đông, giữ thăng bằng.

“Đi thôi,” Kiều Mộ Đông nói, “Đi ngủ.”

Lăng Cường đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng, tài xế của ông vẫn đang đợi trên xe, chưa đi đâu.

Lăng Cường lên xe, nói với tài xế: “Về nhà đi.” Rồi rút điện thoại gọi một cuộc. Sau một lúc, điện thoại được nối, Lăng Cường không nói nhiều, trực tiếp nói: “Cậu sắp xếp một chút, gái trẻ xinh đẹp, nếu không thì trai cũng được, tìm cơ hội đưa họ tiếp cận Kiều Mộ Đông.”

Người ở đầu dây bên kia trả lời: “Vâng, nhưng như vậy có phải không tốt với Kiều thiếu gia không?”

“Để nó chơi,” Lăng Cường nói, “Lòng người càng chơi càng điên cuồng, đến lúc không còn thỏa mãn được nữa, tất cả mọi thứ nó có sẽ bị cướp đi, nó sẽ hiểu cảm giác đó. Ta muốn đến lúc ấy nó phải tự quay lại cầu xin ta.”

Cúp máy, Lăng Cường tựa người vào ghế, hôm nay những lời ông nói không chỉ để Kiều Mộ Đông nghe, mà còn để Hà Dụ nghe, hy vọng có thể khiến người trẻ kia nghĩ Kiều Mộ Đông không đáng tin, một khi có vết nứt, sẽ rất khó sửa chữa.

**

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay gửi tới một phần ngoại truyện:

Con mèo của Hồng Mẫn Hàng không chết, dù lúc đó nó đã gần như hấp hối. Sau khi được đưa đến phòng khám thú y tiêm hai mũi và uống thuốc, nó dần dần hồi phục.

Vì vậy, số lần Hồng Mẫn Hàng đến nhà Lê Đường ngày càng nhiều.

Lê Đường là người ôn hòa, chỉ cần Hồng Mẫn Hàng đến, anh sẽ dành thời gian để ở bên cậu, dù chỉ là ngồi trên sofa cùng nhau xem tivi; anh còn tự tay vào bếp, nấu những món ăn yêu thích của Hồng Mẫn Hàng.

Có một lần Lê Đường phải ra ngoài công tác, hai ngày không về nhà, chiều hôm đó khi trở về, anh thấy Hồng Mẫn Hàng đang ngồi trên cầu thang, co người ngủ gục trên đầu gối. Từ ngày đó, Hồng Mẫn Hàng có chìa khóa nhà của Lê Đường.

Hồng Mẫn Hàng thỉnh thoảng sẽ đến nhà Lê Đường, có khi còn ở lại qua đêm.

Tuy nhiên, khi công việc của Hồng Hướng Phong ngày càng phát triển, công việc của Lê Đường cũng ngày càng nhiều, mỗi lần Hồng Mẫn Hàng đến đều thấy căn phòng trống vắng, không tìm thấy bóng dáng Lê Đường đâu.

Dần dần, thời gian Lê Đường có thể ở bên Hồng Mẫn Hàng ngày càng ít. Khi Hồng Mẫn Hàng vào cấp ba, Hồng Hướng Phong đã gửi cậu đến trường quốc tế nổi tiếng nhất trong thành phố học, đó là trường nội trú, đến cả cuối tuần Hồng Hướng Phong cũng không cho người đến đón cậu về nhà.

Cuối tuần đầu tiên phải ở lại trường, Hồng Mẫn Hàng cảm thấy khó chịu, nhìn các bạn học phần lớn đều đã về nhà, chỉ còn lại một mình cậu cảm thấy rất cô đơn.

Vào chiều thứ Bảy, Hồng Mẫn Hàng lén lút ra ngoài, đi xe buýt đến nhà Lê Đường. Cậu thậm chí không chắc Lê Đường có ở nhà hay không, chỉ là muốn đến xem.

Khi đến trước cửa nhà Lê Đường, Hồng Mẫn Hàng chưa kịp lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên cửa trong nhà bị kéo mở.

Hồng Mẫn Hàng ngẩn người, phát hiện người mở cửa không phải là Lê Đường, mà là một người phụ nữ mặc váy ngắn đỏ. Cô ấy đang chuẩn bị rời đi, khi thấy Hồng Mẫn Hàng đứng ở cửa, quay lại nói với người trong nhà: “Có một cậu trai đẹp tìm anh.” Nói xong, cô ta đi ngang qua Hồng Mẫn Hàng, giày cao gót phát ra tiếng “cộp cộp” đi xuống cầu thang.

Lê Đường đi đến cửa, có vẻ như vừa mới tắm xong, đang dùng khăn lau tóc, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, “Mẫn Hàng, sao cậu lại đến đây?”

Hồng Mẫn Hàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cậu mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không thể như vậy. Cậu lùi lại vài bước, Lê Đường sợ cậu ngã, vội vàng bước đến, đưa tay ra đỡ cậu, không cho cậu tiếp tục lùi.

Hồng Mẫn Hàng mạnh mẽ hất tay Lê Đường ra, quay người chạy xuống cầu thang.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 57
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...