Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 54

Hành động của Kiều Mộ Đông trong mắt người vốn đã có tật giật mình như Hà Dụ lại càng trở nên ám muội. Nhưng trong mắt người ngoài, việc anh đặt tay lên vai Hà Dụ lại giống như là bạn bè thân thiết.

Kiều Mộ Đông vẫn rất biết chừng mực. Mặc dù giờ phút này anh rất muốn đấm vào mặt Phó Thần Sơn rồi dẫn Hà Dụ về nhà ngủ một giấc, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm vậy, thậm chí còn có thể mỉm cười đối diện với mọi người.

Hà Dụ còn chưa kịp lo lắng thì đã có không ít người chủ động chào hỏi Kiều Mộ Đông, bao gồm cả Âu Vận Gia. Âu Vận Gia là người khôn khéo, lần trước ở KTV đã thấy Hà Dụ đi cùng Kiều Mộ Đông, đương nhiên sẽ không nghĩ họ chỉ là bạn bè bình thường. Anh ta lập tức lên tiếng chào hỏi, chẳng qua là muốn giúp Hà Dụ bớt ngượng.

Kiều Mộ Đông cũng rất lịch sự bắt tay Âu Vận Gia và nói: “Sếp Âu, danh tiếng của anh tôi đã nghe từ lâu, cảm ơn anh đã chăm sóc Hà Dụ.”

Hà Dụ cuối cùng cũng không nhịn được, lén nhéo vào tay Kiều Mộ Đông một cái mà người khác không thấy.

Kiều Mộ Đông tiếp lời: “Hà Dụ là anh em tốt của tôi, từng giúp tôi trước đây, là tình nghĩa vào sinh ra tử đấy.”

Câu này nghe ra làm hành động của Kiều Mộ Đông có vẻ hợp tình hợp lý hơn hẳn.

Hà Dụ thở phào nhẹ nhõm.

Không giống như Phó Thần Sơn, đa phần những người trong sảnh tiệc đều biết tên và thân phận của Kiều Mộ Đông, nhưng gần như không ai thật sự quen biết anh. Vì Lăng Cường cố ý giấu kín quá khứ của Kiều Mộ Đông nên không ai có cơ hội tiếp xúc riêng với anh. Giờ là một cơ hội tốt, nhờ vào mối quan hệ thân thiết giữa Kiều Mộ Đông và chàng trai trẻ tên Hà Dụ kia, không ít người chủ động bắt chuyện với anh.

Có người hỏi: “Kiều thiếu gia, sao lại thân với Tiểu Hà vậy?”

Kiều Mộ Đông chỉ lấp lửng trả lời.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Kiều Mộ Đông và Phó Thần Sơn, góc này của sảnh tiệc trở nên náo nhiệt, thu hút nhiều ánh nhìn.

Hà Dụ cúi đầu, cố gắng ít nói để không bị chú ý. Dù không cần nhìn, cậu cũng biết Lăng Cường có thể đã chú ý đến bên này, trong lòng có chút bất an.

Hà Dụ nhẹ kéo tay áo Âu Vận Gia, nói: ”Sếp, tôi muốn đi về.”

Âu Vận Gia nhìn cục diện hiện tại cũng cảm thấy không cần thiết giữ Hà Dụ lại, nếu xảy ra chuyện thì càng phiền. Anh còn nhớ lần trước ở KTV tận mắt thấy Kiều Mộ Đông ra tay với Phó Thần Sơn.

“Đi đi,” Âu Vận Gia nói “Cậu cứ bắt xe về trước, mai đến công ty báo cáo chi phí với tôi.”

Hà Dụ lấy cớ đi vệ sinh, thấy Kiều Mộ Đông và Phó Thần Sơn không theo sau thì liền bước vào hành lang bên trái đại sảnh, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đi đến góc không người rồi gọi điện cho Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông tránh xa đám đông, hỏi: “Cậu đi đâu rồi?”

Hà Dụ nói: “Tôi muốn về nhà.”

Kiều Mộ Đông nghĩ tốt nhất là để Hà Dụ tránh càng xa Phó Thần Sơn càng tốt, nên cũng vội đồng ý: ”Được thôi, tôi còn bận một chút, cậu cứ tự bắt xe về trước đi, cẩn thận đấy.”

Hà Dụ thở ra một hơi: “Những nơi như thế này thật sự không dành cho tôi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Tôi sẽ nói với sếp của cậu, sau này cậu không muốn thì đừng đi.”

“Đừng.” Hà Dụ vội ngăn “Anh đừng quá độc đoán. Với lại, đừng nói lung tung với sếp tôi nữa, tránh xa anh ấy ra một chút.”

Kiều Mộ Đông trực tiếp cúp máy.

Hà Dụ đi vệ sinh xong, không quay lại chỗ Âu Vận Gia nữa mà men theo tường rời khỏi đại sảnh. Một cách đột ngột, một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng đi ngang qua cậu, như thể bị vấp ngã, suýt nữa thì ngã xuống. Hà Dụ theo phản xạ đưa tay đỡ, lại bị rượu trong ly của cô ta hất đầy người.

Trong lòng Hà Dụ lập tức kêu khổ, bộ đồ này là Âu Vận Gia cho mượn, không biết có giặt sạch được không.

Người phụ nữ kia vội vàng dùng tay lau giúp, miệng không ngừng xin lỗi.

“Không sao đâu.” Hà Dụ nói, lùi lại hai bước, ngăn bàn tay đang lau áo mình. “Không sao, tôi tự xử lý được rồi.”

“Xin lỗi anh nhiều.” Người phụ nữ lại xin lỗi lần nữa.

Hà Dụ mỉm cười lắc đầu, phủi phủi áo rồi định rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì bất ngờ bị ai đó kéo lại từ phía sau, cậu nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ vừa rồi: “Đứng lại!”

Hà Dụ quay đầu lại đầy nghi ngờ.

Cô ta đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Anh ăn trộm đồ của tôi!”

Trong đại sảnh vốn đã có tiếng người râm ran và nhạc du dương, nhưng rất ít ai hét to, vì thế câu nói của cô ta nổi bật hẳn, khiến nhiều người ngoảnh lại.

Hà Dụ tim như ngừng đập, nói: “Tiểu thư, chắc cô nhầm rồi.”

Lúc này, mấy nam nữ trẻ tuổi đã vây quanh người phụ nữ kia hỏi: “Kỳ Kỳ, sao vậy?”

Lăng Chỉ Lộ vốn đứng với nhóm thanh niên kia, lúc này không bước tới mà chỉ đứng nhìn Hà Dụ với nụ cười lạnh. Cô gái tóc dài kia, chính là người vừa nãy nói sẽ giúp Lăng Chỉ Lộ dằn mặt Hà Dụ, tên là An Kỳ.

An Kỳ diễn xuất cực kỳ tốt, vội vàng ôm cổ tay mình và nói: “Vòng tay kim cương của tôi biến mất rồi!”

Cô ta vừa nói xong, ánh mắt nghi ngờ lập tức dồn hết lên người Hà Dụ.

Hà Dụ mặt tái mét, biện minh: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ đỡ cô một cái, không hề thấy vòng tay nào, cũng không lấy gì cả!”

An Kỳ nói: “Vừa rồi vẫn còn trên tay tôi, sau khi anh đỡ tôi thì biến mất!”

Một thanh niên bên cạnh nói: “Có phải anh ta cố tình làm em ngã không?”

An Kỳ giận dữ hơn: “Chắc chắn là vậy!”

Lúc này gần như tất cả mọi ánh mắt trong sảnh tiệc đều đổ dồn về đây.

Lăng Cường bước qua đám đông, từ từ tiến đến: “Có chuyện gì vậy?”

Buổi tiệc lần này do Hiệp hội công nghiệp thông tin điện tử thành phố Sùng Phong tổ chức, Lăng Cường là hội trưởng nên khi nghe thấy tiếng ồn đã lập tức đến.

Nhìn thấy Lăng Cường, Hà Dụ chợt nhớ đến ba năm trước khi cậu bị bắt giam thay cho Phó Thần Sơn. Cậu từng bị tra hỏi đủ kiểu: cảnh sát, kiểm sát viên, cả tòa án. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy không phải ai cũng hiểu được, khi mọi người đều mặc định cậu là tội phạm, mọi câu hỏi đều như lưỡi dao l*t tr*n lòng tự trọng của cậu.

Lẽ ra Hà Dụ phải lớn tiếng phản bác, vì cậu hoàn toàn không ăn trộm, nhưng giờ phút này, dưới áp lực này, đầu cậu đau như búa bổ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

An Kỳ chạy tới nói với Lăng Cường: “Chú Lăng, người này lấy cắp vòng tay kim cương mười mấy vạn của cháu!”

Lăng Cường lạnh lùng nhìn Hà Dụ.

Lăng Chỉ Lộ cũng chen qua, nói: “Ba, người này chính là kẻ từng ăn trộm tiền công ty mình và bị đi tù đấy!”

Câu nói đó không chỉ dành cho Lăng Cường mà tất cả mọi người đều nghe thấy rõ, tiếng xì xào lập tức lan rộng.

Trán Hà Dụ toát đầy mồ hôi lạnh, cậu hoang mang nhìn xung quanh, bỗng một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đặt lên vai cậu, rồi giọng nói của Kiều Mộ Đông vang lên bên tai: “Cô nói cậu ấy ăn trộm, vậy làm ơn đưa ra bằng chứng đi?”

Giọng Kiều Mộ Đông lạnh như băng, anh đã tức giận đến cực điểm. Nếu không vì lo liên lụy Hà Dụ, anh đã phát nổ từ lâu.

Thực ra anh nên đến sớm hơn, nhưng sau cuộc gọi với Hà Dụ, Văn Quảng Hoa dẫn một người đàn ông trung niên đến gặp anh. Đó là Hồng Tường Quân, chú của Hồng Mẫn Hàng. Hai anh em họ đã hẹn gặp Kiều Mộ Đông nhiều lần không được, nay nhân cơ hội buổi tiệc này họ tìm đến tận nơi. Kiều Mộ Đông phải xã giao đối phó, cùng họ ra ban công lớn của sảnh tiệc, vừa nói vài câu đã nghe thấy tiếng ồn bên trong.

Qua lớp áo, Hà Dụ vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Kiều Mộ Đông, đột nhiên không còn quá sợ nữa, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư, không có bằng chứng thì đừng vu oan cho tôi. Tôi không hề lấy gì cả.”

Cậu đứng thẳng người, Kiều Mộ Đông cụp mắt nhìn thấy trong túi áo trong của cậu dường như có thứ gì đó phát sáng lấp lánh.

Những trò như thế này Kiều Mộ Đông đã thấy quá nhiều khi còn nhỏ, mấy tay móc túi ở thành bắc nhanh đến mức lấy tiền xong còn nhét ví lại vào người mà chẳng ai hay.

Kiều Mộ Đông biết có người đang cố tình gài bẫy Hà Dụ. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn sang An Kỳ, rồi lần lượt quét qua Lăng Cường và Lăng Chỉ Lộ.

Phó Thần Sơn lúc này cũng đứng cạnh Lăng Cường, không nhịn được lên tiếng: “Ba, đừng oan cho người ta.”

Lăng Cường hơi nghiêng đầu, giọng không vui: “Ta đổ oan ai chứ?”

Lăng Chỉ Lộ lập tức lườm Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn mím môi, rốt cuộc không nói thêm gì.

Lúc này, An Kỳ đột nhiên nói: ”Khám người đi!”

Kiều Mộ Đông cau mày.

An Kỳ nói tiếp: “Không lấy gì thì khám người, ở đây nhiều người như vậy, xem rốt cuộc là ai oan ai!”

Kiều Mộ Đông từ tốn: “Có thể khám. Nhưng nếu khám ra không có gì, cô định làm gì?”

An Kỳ cứng rắn đáp: “Không thể nào!”

Kiều Mộ Đông nói: “Sao lại không thể? Nếu chứng minh được cậu ấy không trộm đồ, cô vu oan trước mặt bao người thế này, cô có định bồi thường danh dự không?”

An Kỳ theo phản xạ liếc nhìn Lăng Chỉ Lộ.

Lăng Chỉ Lộ vội tránh ánh mắt, không dám nhìn lại.

An Kỳ nói: ”Được, nếu thật sự không có, tôi đền tiền cho cậu ta.”

“Cậu ấy không cần tiền của cô.” Kiều Mộ Đông nói. “Cô quỳ xuống xin lỗi là được rồi.”

“Mộ Đông!” Lăng Cường ngắt lời anh trước khi An Kỳ kịp lên tiếng. “Nếu cậu ta không trộm, để An Kỳ xin lỗi là được, đừng quá đáng.”

Kiều Mộ Đông nghe vậy liền nổi giận, định phản bác lớn tiếng thì bị Hà Dụ kéo tay lại: “Thôi đi, đừng cãi nữa.” Cậu đã chịu đủ những ánh mắt như nhìn tội phạm rồi, chỉ muốn nhanh chóng chứng minh mình trong sạch và rời khỏi đây.

Kiều Mộ Đông nói: “Muốn khám thì khám kỹ vào, đừng để bị oan lần nữa. Ở đây không tiện, tìm nơi yên tĩnh hơn.”

Nói rồi, anh quay sang ôm lấy Hà Dụ, một cái ôm không mập mờ, nói nhỏ: “Không sao đâu, sẽ không để họ hãm hại em.”

Khi ôm, anh đã nhân lúc bị che khuất, nhanh chóng móc chiếc vòng tay trong túi áo của Hà Dụ, siết chặt trong lòng bàn tay rồi lén nhét vào tay áo mình.

An Kỳ vẫn không buông tha: “Cẩn thận, đừng để anh ta có cơ hội phi tang chứng cứ!”

Kiều Mộ Đông lạnh lùng cười: “Vậy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 54
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...