Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 52

Phó Thần Sơn đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người khiến không chỉ Tạ Triển mà cả Hà Dụ cũng giật mình.

Ban đầu Hà Dụ không định ho, nhưng bị nói vậy liền cảm thấy cổ họng ngứa ngáy không kiềm được, cậu quay đầu ho nhẹ hai tiếng.

Phó Thần Sơn bước đến cạnh bình nước nóng, lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần sạch sẽ, rót một cốc nước rồi đưa cho Hà Dụ: “Uống chút nước đi.”

Hà Dụ ngại từ chối, khẽ nói cảm ơn rồi nhận lấy cốc nước.

Ánh mắt Tạ Triển lóe lên vẻ phấn khích, nhìn Phó Thần Sơn, nói: “Bạn học cũ, chắc cậu không nhớ tôi rồi?”

Phó Thần Sơn lúc này mới quay sang nhìn Tạ Triển, quan sát anh rồi mỉm cười nói: “Cậu đã nói là bạn học cũ thì sao tôi lại không nhớ được? Tạ Triển, tốt nghiệp cấp ba là không gặp lại rồi nhỉ!”

Tạ Triển cười, bắt tay với Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn hỏi: “Mấy năm nay thế nào?”

Vẻ mặt hăng hái của Tạ Triển hơi thu lại. Tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám vốn là ngã rẽ của cuộc đời. Dù cùng học một trường đại học, xuất phát điểm như nhau, nhưng người thành công thì đã có nhà có xe, có thể vợ con hạnh phúc; còn người không thành công thì vẫn đang chật vật ngoài xã hội, chỉ để dành đủ tiền đặt cọc mua nhà.

“Cũng tạm thôi,” Tạ Triển đáp.

Phó Thần Sơn cười cười không hỏi thêm, ánh mắt lại rơi vào người Hà Dụ, nhìn bảng tên trước ngực anh rồi hỏi: “Đổi việc từ khi nào vậy?”

“Không lâu lắm,” Hà Dụ nói, “mới gần đây thôi.”

Phó Thần Sơn nhẹ giọng hỏi: “Sao không nói với tôi một tiếng?” Thực ra anh cũng biết hỏi vậy là thừa, rất nhiều chuyện Hà Dụ đã không còn muốn chia sẻ với anh nữa, nhưng anh vẫn quen miệng hỏi, như thể Hà Dụ vẫn luôn ở bên cạnh vậy.

Hà Dụ mỉm cười: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

Phó Thần Sơn nghe vậy nói: “Công việc này hợp với cậu hơn đấy, cũng tốt.” Dù không bằng Lăng Vân, nhưng so với việc chạy giao đồ ăn, Phó Thần Sơn tất nhiên vẫn thích thấy Hà Dụ làm ở một chỗ phù hợp với mình hơn.

Hà Dụ không nói gì. Tạ Triển nghe hai người trò chuyện liền chen vào: “Này Hà Dụ, cậu không được thật lòng lắm nha! Khi trước tôi hỏi cậu về Phó Thần Sơn, cậu còn bảo không liên lạc nữa mà.”

Hà Dụ đáp: “Cậu ấy bận, tôi cũng ngại làm phiền.”

Phó Thần Sơn cụp mắt, cười khẽ.

Tạ Triển không tiện hỏi nữa, chuyển sang hỏi Phó Thần Sơn: “Sao hôm nay đích thân tới vậy? Tôi tưởng cậu về rồi chứ!”

Phó Thần Sơn đáp: “Lát nữa có phóng viên tạp chí đến, muốn làm phỏng vấn chuyên đề cho Lăng Vân, tôi đến đại diện.”

“Ồ” Tạ Triển cố làm ra vẻ bình thản, nhưng giọng vẫn không giấu được chút ghen tị.

Phó Thần Sơn nói: “Cho tôi số điện thoại đi, bạn học lâu ngày không gặp, có dịp tụ họp ăn bữa cơm.”

Tạ Triển lập tức đồng ý: “Ừ, đúng là nên tụ tập, lần trước tôi còn nói với Hà Dụ là có dịp tổ chức họp lớp.”

Phó Thần Sơn chỉ cười, không nói thêm, hai người trao đổi số điện thoại.

Lúc này có đồng nghiệp công ty gọi to Tạ Triển, cậu ta đành chào tạm biệt Phó Thần Sơn, hẹn lần sau gặp rồi rời đi.

Chỉ còn lại Hà Dụ và Phó Thần Sơn, Hà Dụ cầm ấm nước lên: “Tôi cũng phải quay lại rồi, còn nhiều việc.”

Phó Thần Sơn hỏi: “Cậu bị ốm à?”

Hà Dụ ngẩn ra, rồi hỏi lại: “Sao cậu biết tôi ho?”

Phó Thần Sơn đáp: “Lúc cậu phát tờ rơi, tôi đã nhìn thấy rồi.”

Bầu không khí chợt yên lặng, Hà Dụ mỉm cười: “Không sao, trước bị cảm nhẹ thôi. Thôi tôi đi làm việc đây.”

Phó Thần Sơn hỏi: “Chiều nay rảnh đi ăn cơm cùng không?”

Hà Dụ do dự một chút, rồi khéo léo từ chối: “Tôi hẹn ăn tối với Kiều Mộ Đông rồi, xin lỗi nhé.”

Phó Thần Sơn đứng yên tại chỗ, đành nói: “Được, có dịp sau vậy.”

Hà Dụ trở lại gian hàng công ty, không ai trách cậu đi quá lâu. Cậu chủ động rót nước cho từng người rồi lại nhận tờ rơi phát tiếp.

Giờ ăn trưa, mọi người cùng ăn cơm hộp.

Sau bữa trưa, Hà Dụ xung phong đi vứt hộp cơm. Thùng rác ở ngoài hội trường, giữa lối đi nối hai gian triển lãm. Đi ngang qua đó, cậu vừa hay nhìn thấy gian hàng của Lăng Vân bên kia. Phó Thần Sơn đang nói chuyện với hai người trông như phóng viên, tư thế đĩnh đạc, nụ cười tự tin, khiến người ta thật khó không ngưỡng mộ.

Lúc này Hà Dụ mới hiểu cảm giác ghen tị của Tạ Triển từ đâu mà đến. Cậu gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, vứt rác rồi quay người rời đi.

Sau hai ngày triển lãm, công ty Đằng Tường đã ký được khá nhiều đơn hàng, còn nhiều tờ rơi và danh thiếp phát ra cũng có thể trở thành khách hàng tiềm năng.

Nhìn chung, Âu Vận Gia rất hài lòng với hiệu quả lần này, hứa sẽ có phần thưởng cho cả nhóm.

Lúc này, triển lãm sắp kết thúc, nhân viên công ty đang cùng nhau thu dọn. Nghe Âu Vận Gia nói sẽi chiêu đãi, ai nấy đều hò reo đòi đi ăn một bữa linh đình, rồi đi karaoke tối.

“Hôm nay không được.” Âu Vận Gia nói, “Tối nay có một buổi tiệc chiêu đãi, công ty chúng ta có hai vé mời, tôi phải tìm người đi cùng.”

Dạng tiệc thế này với dân kỹ thuật thì đúng là không quen, nhưng cũng có người muốn đi để mở mang tầm mắt, nhất là mấy cô gái trẻ.

Nhưng Âu Vận Gia không định dẫn ai trong số đó. Các cô gái trong công ty hầu hết làm kế toán hoặc thư ký, trừ việc làm bạn đồng hành xinh đẹp thì không giúp được gì. Trong tất cả mọi người, anh thấy Hà Dụ là thích hợp nhất.

Dù mới vào, nhưng Hà Dụ từng làm kinh doanh ở Lăng Vân, có kinh nghiệm xã giao, lại hiểu kỹ thuật, còn trẻ, ngoại hình sáng sủa, mang đi cùng là lựa chọn hoàn hảo.

Tuy nhiên, Hà Dụ lại là người ít muốn đi nhất, đang lặng lẽ dọn đồ. Âu Vận Gia thậm chí thấy khó mở lời.

Mấy cô gái vây lấy ông chủ, nài nỉ được đi, còn mấy cậu trai thì không nói gì nhưng nhìn đầy mong đợi.

Âu Vận Gia ngập ngừng: “Đi tiệc cần mặc lễ phục, ai có không?”

Họ mới đi làm, lương chỉ hơn 2000 một tháng, ai có tiền mua lễ phục đâu. Một số lễ phục rẻ thì cũng không hợp hoàn cảnh. Cả đám chán nản, có cô còn níu tay ông chủ: “Sếp, không thanh toán cho à?”

Âu Vận Gia nhìn đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa, thanh toán thì cũng không kịp mua đâu.”

“Ôi—” mọi người than thở.

Lúc này Hà Dụ đã dọn dẹp xong hết, đợi lệnh của Âu Vận Gia để về.

Âu Vận Gia nói: “Tôi có dư một bộ lễ phục, ai thân hình giống tôi thì mặc rồi đi cùng tôi nhé.”

Anh không quá cao, hơi gầy, thấp hơn Hà Dụ một chút. Vừa dứt lời, mọi ánh mắt dồn về phía Hà Dụ.

Hà Dụ giật mình: “Gì đấy?”

Âu Vận Gia cười đi tới, khoác vai cậu: “Được rồi, là cậu đó, đi thôi.”

Hà Dụ vẫn bồn chồn, lên xe rồi vẫn nói: “Sếp, tôi thấy không hợp đâu.”

Âu Vận Gia mỉm cười: “Sao lại không phù hợp?”

Hà Dụ nói: “Tôi chỉ là người mới vào, chẳng biết gì cả…”

“Không sao,” Âu Vận Gia nói, “Chỉ là đi mở rộng tầm mắt thôi. Những dịp như hôm nay cũng không mong đạt được mục tiêu gì lớn, chỉ cần quen biết thêm vài người là được.”

Hiện giờ Hà Dụ càng thấy không ổn, khi nãy ai cũng muốn đi, cậu là người tận mắt chứng kiến. Trong mắt cậu, hành động này của Âu Vận Gia giống như đang thiên vị cậu quá mức, điều đó không hẳn là tốt.

Nhưng Âu Vận Gia lại không nghĩ vậy. Hai người rõ ràng không cùng kênh thông tin, anh tưởng Hà Dụ vẫn đang lo sợ chuyện chạm mặt người bên Lăng Vân, nên khuyên thêm: “Không cần làm quen với mấy người công ty lớn như Lăng Vân đâu, chỉ cần đi theo tôi là được. Mấy công ty nhỏ như chúng ta người nhiều, người ta cũng chẳng chú ý tới.”

Hà Dụ thở dài một hơi, cũng chỉ còn biết tự an ủi mình như vậy. Âu Vận Gia bình thường thực ra cũng rất quan tâm đến cậu, hiếm hoi lắm mới nhờ cậu đi cùng, cậu thực sự không tiện từ chối.

Âu Vận Gia lái xe đưa Hà Dụ về công ty. Anh thực sự có hai bộ lễ phục, vốn không phải chuẩn bị trước cho Hà Dụ, chỉ là lúc ấy chợt nghĩ đến, tiện tay lôi cậu đi cùng.

Lễ phục để trong tủ quần áo ở văn phòng của Âu Vận Gia. Hai người thay đồ gấp gáp, còn chưa kịp ăn gì đã phải chuẩn bị lên đường. Dù sao họ cũng không phải nhân vật quan trọng, đến sớm một chút vẫn tốt hơn.

Buổi tiệc tối được tổ chức ở sảnh tiệc của một khách sạn năm sao mới khai trương tại thành phố Sùng Phong. Vì có nhiều công ty tham gia triển lãm, số người tham dự tiệc dĩ nhiên cũng không ít. Hội trường tiệc cực kỳ rộng lớn, được trang trí vô cùng xa hoa, đúng chuẩn đẳng cấp cao.

Hà Dụ chưa từng trải qua những dịp lớn như thế này. Bữa tiệc lớn nhất mà cậu từng tham dự, chắc chỉ là tiệc cuối năm của Lăng Vân. Vì vậy, suốt dọc đường, cậu không nói gì nhiều, trong lòng đầy lo lắng.

Sau khi đến nơi, Hà Dụ mới phát hiện, dù tiệc cuối năm của Lăng Vân người có đông đến mấy, nhưng về độ hoành tráng thì vẫn còn kém xa nơi này. Sảnh tiệc rộng lớn, chủ đạo là sắc vàng bạc xa hoa, bên trái là dãy bàn dài đầy thức ăn tinh xảo để khách tự phục vụ. Giữa đám đông, các phục vụ trong áo gile và nơ cổ khéo léo đi lại, liên tục bổ sung đồ uống, bánh ngọt và món ăn bị lấy đi.

Lúc này đã có khá đông người đến. Cửa vào có người tiếp đón và kiểm tra thư mời, ai không có thư mời thì không được vào.

Hà Dụ theo sát sau Âu Vận Gia, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy người quen nào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt cậu bị thu hút bởi đống đồ ăn trên bàn, cơn đói lập tức trào lên dữ dội.

“Âu ca” Hà Dụ khẽ nói, “Chúng tađi ăn chút gì đi.”

Âu Vận Gia cũng đói rồi, gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người đi đến bàn buffet, Âu Vận Gia vừa lấy một ly nước ép lên thì đã gặp một người quen.

Hà Dụ đứng bên cạnh, nghe hai người chào hỏi nhau. Dường như là bạn thân lắm, nói cười rôm rả, còn có lúc hạ thấp giọng đùa giỡn. Biết mình không cần xen vào, Hà Dụ liền yên tâm bước ra sau bàn buffet, định gắp một chiếc há cảo tôm.

Ai ngờ tay vừa đưa ra thì bị ai đó đập mạnh vào vai. Hà Dụ giật nảy mình, tim suýt rớt khỏi lồng ngực, quay đầu lại mới thấy đó là Tạ Triển.

Hà Dụ suýt chút nữa hất cả khay đồ ăn vào mặt cậu ta, nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười: “Là cậu à? Dọa tôi giật cả mình.”

Tạ Triển cười đắc ý: “Cậu đoán xem tôi đến đây bằng cách nào?”

Hà Dụ miễn cưỡng cười: “Bằng cách nà?”

Tạ Triển đáp: “Sếp tôi dĩ nhiên không dẫn tôi đi rồi. Tôi đã xin được thư mời từ Phó Thần Sơn hồi chiều đó. Nói gì thì nói, Phó Thần Sơn đúng là rất có tình nghĩa.”

Hà Dụ ậm ừ cho qua: “Ừ, vậy à.” Rồi quay lại bàn, tiếp tục gắp chiếc há cảo vừa nhắm trúng ban nãy.

Tạ Triển ở sau lưng nói: “Cậu đừng thế, nhìn vào thấy mất mặt lắm.”

Hà Dụ hít một hơi thật sâu, tự dặn mình phải nhẫn nhịn, rồi nói với Tạ Triển: “Không sao, cậu chỉ cần đứng xa tôi ra một chút là được.”

Ai ngờ Tạ Triển còn cười, lấy vai huých nhẹ vào cậu: “Thôi, tôi không chê cậu đâu, anh em à!”

May mà Hà Dụ cầm chặt nĩa, không thì miếng há cảo chắc đã rơi rồi. Cậu lập tức gắp nó vào miệng.

Trong lúc Hà Dụ ăn không ngừng, Tạ Triển cứ lải nhải bên tai, cậu hầu như không nghe rõ gì cả, chỉ ậm ừ cho qua rồi gật đầu coi như đáp lời.

Đợi đến khi ăn gần no, Hà Dụ quay lại tìm Âu Vận Gia thì thấy xung quanh anh ta đã tụ họp bốn, năm người, có vẻ đều quen thân, nói cười vui vẻ. Lúc này mà chen vào thì thật kỳ cục, nên cậu không qua đó, chỉ cầm một ly cocktail có màu sắc rực rỡ, nếm thử một ngụm.

Bất ngờ, giọng của Tạ Triển vang lên đầy kích động: “Lăng Cường đến rồi!”

Thực ra, Tạ Triển giống như Hà Dụ ngày trước, đều có một kiểu sùng bái Lăng Cường gần như mê muội. Với những người trẻ trong ngành này, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.

Vì Tạ Triển nói vậy nên Hà Dụ cũng theo phản xạ nhìn ra cửa.

Quả nhiên, Lăng Cường đã đến, sánh vai cùng là người vợ tên Chu Tuyết Lam ăn mặc lộng lẫy. Theo sau họ là Phó Thần Sơn và Lăng Chỉ Lộ.

Việc Phó Thần Sơn tới vốn nằm trong dự đoán của Hà Dụ, cậu chẳng thấy ngạc nhiên. Nhưng không hiểu sao vẫn vô thức bước lên vài bước về phía đám đông. Và rồi Hà Dụ bất ngờ trừng to mắt. Bởi vì người bước vào sau họ, chính là Kiều Mộ Đông!


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 52
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...