Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 49
Ngày làm việc đầu tiên, Hà Dụ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Thực ra cậu không làm gì nhiều, chỉ là trong lòng mệt mỏi, có lẽ là vì tự tạo ra quá nhiều áp lực cho bản thân, khiến cả người cậu đều căng thẳng.
Đến giờ tan làm, nhiều người vẫn còn đang làm thêm giờ, Hà Dụ thấy Trương Tần chưa về, nên cậu cũng không rời đi. Đến lúc sau, Trương Tần từ máy tính ngẩng đầu lên, thấy cậu vẫn còn, mới nói: “Hôm nay không có việc gì, cậu về trước đi.”
Hà Dụ vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi ở lại xem còn có gì giúp được không.”
Trương Tần cười, “Thực sự không có việc gì nữa đâu, tôi cũng chuẩn bị về, làm không xong thì mang về làm, vợ tôi đang chờ ăn cơm.”
Hà Dụ lúc này mới nói: “Vậy tôi về trước nhé, Trương ca.”
Đi vào thang máy, chỉ có một mình, Hà Dụ nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại, cậu tựa vào tường trong thang máy, giơ tay nới lỏng cà vạt, thở dài một hơi, cảm thấy rất mệt mỏi.
Kiều Mộ Đông đã gọi hai cuộc điện thoại, Hà Dụ bảo anh đừng đợi, tự mình đi ăn đi, giờ nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ, cậu đói đến mức không chịu nổi, nên đã tìm một quán cơm Trung Quốc gần tòa nhà, gọi một phần cơm hộp để tạm giải quyết bữa tối.
Ăn xong, Hà Dụ đi xe đến một khu nhà sách lớn bên cạnh vòng ngoài, cậu định mua vài cuốn sách chuyên ngành để về có thời gian có thể xem lại.
Khi Hà Dụ đang một mình dạo quanh hiệu sách, Kiều Mộ Đông lại gọi điện đến, giọng có chút nóng nảy, “Mấy giờ rồi? Vẫn chưa về à?”
Hà Dụ kẹp điện thoại giữa vai, tay vẫn lật sách, nói: “Tôi mua vài cuốn sách, nữa tiếng nữa tôi về.”
“Nữa tiếng?” Kiều Mộ Đông la lên, “Tôi sắp chết đói rồi!”
Hà Dụ nhíu mày, “Không phải bảo anh tự ăn rồi sao?”
Kiều Mộ Đông nói: “Nhanh lên, tôi cho cậu ba mươi phút, tôi đợi cậu về ăn cơm!”
Hà Dụ không còn cách nào, vội vàng chọn vài cuốn sách rồi thanh toán, sau đó bắt xe buýt xuống dưới, ghé vào một quán ăn gần đó mua cơm hộp cho Kiều Mộ Đông mang về.
Khi về đến nhà, Hà Dụ tay cầm đồ không thể mở khóa, đành bấm chuông cửa.
Kiều Mộ Đông mở cửa, chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Hà Dụ đưa hai túi đồ cho anh, rồi tự mình ngồi xổm xuống thay giày.
Kiều Mộ Đông tìm được hộp cơm của mình, ném túi sách lên bàn trà trong phòng khách, rồi ngồi xuống sofa, hai chân vắt lên bàn trà.
Hà Dụ vào nhà, trước tiên tháo áo âu phục ra, rồi kéo cà vạt, không nhịn được thở dài một hơi.
Kiều Mộ Đông vừa chuyển kênh tivi bằng điều khiển, vừa ăn cơm, hỏi cậu: “Mệt rồi à?”
Hà Dụ lắc đầu, quay đầu lại thấy Kiều Mộ Đông chỉ mặc áo choàng tắm, bên dưới không có gì, suýt nữa muốn đá anh một phát.
Kiều Mộ Đông vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Lại đây ngồi.”
Hà Dụ nói: “Đợi một chút.” Cậu đi qua nhặt túi sách lên, mang vào phòng làm việc để gọn gàng, rồi lên tầng hai, vừa vặn mở nước tắm, vừa c** đ*.
Cậu ngâm mình trong bốn tắm yên tĩnh, để cơ thể thư giãn trong nước ấm, nhắm mắt lại. Có lẽ vì thấy cậu mệt mỏi quá, ngay cả Kiều Mộ Đông cũng không làm phiền. Hà Dụ tắm được hơn nửa giờ, từ bồn tắm ra, mặc một chiếc quần ngủ.
Xuống tầng dưới, Kiều Mộ Đông đã ăn cơm xong, nhưng vẫn ngồi trên sofa, chiếc laptop để trên đùi, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Thấy Kiều Mộ Đông chăm chỉ như vậy, Hà Dụ lại gần sofa, nhìn xem anh đang tìm gì.
Kiều Mộ Đông nói: “Tìm xem có món ăn gì ngon không.”
Hà Dụ thấy trang web chủ yếu giới thiệu các nhà hàng nổi tiếng ở Thành phố Sùng Phong, liền đưa tay xoa đầu Kiều Mộ Đông, “Anh tìm đi, tìm được chúng ta đi ăn, tôi xem sách một chút.”
Kiều Mộ Đông nắm lấy tay cậu: “Lại đây xem.”
Hà Dụ nói: “Anh đừng làm phiền tôi.”
Kiều Mộ Đông đưa tay tắt tivi, “Lại đây đi, tôi không làm phiền cậu.”
Hà Dụ cầm một cuốn sách, ngồi xuống sofa, Kiều Mộ Đông vẫn giữ dáng vẻ chân vắt lên bàn trà, Hà Dụ chẳng buồn nhìn, chỉ đơn giản tựa đầu lên vai Kiều Mộ Đông, hai chân co lại, nằm nghiêng xuống.
Kiều Mộ Đông vẫn tập trung tìm món ăn, Hà Dụ lật sách, hai người không nói gì, không khí yên tĩnh và bình lặng.
Một lúc sau, Kiều Mộ Đông đột nhiên nhận ra Hà Dụ không cử động, quay lại thấy cậu đã ngủ, cuốn sách vẫn còn mở trên đùi.
Kiều Mộ Đông đưa tay đặt cuốn sách sang một bên, thay đổi tư thế cho Hà Dụ nằm thoải mái hơn, rồi tiếp tục lướt trang web.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, Hà Dụ vẫn đầy năng lượng và tràn đầy sức sống để đi làm.
Từ hôm nay, công việc chính của cậu là giúp Trương Tần một tay, khi quen việc rồi, cậu sẽ bắt đầu làm những dự án nhỏ riêng biệt.
Công việc này làm Hà Dụ cảm thấy rất hài lòng, thậm chí còn có động lực hơn cả khi mới ra trường vào làm ở Lăng Vân. Cuộc sống luôn như vậy, khi mọi thứ suôn sẻ, ta cảm thấy mọi thứ đều là đương nhiên, chỉ khi trải qua khó khăn mới thấy những thành quả dù nhỏ cũng trở nên quý giá.
Đối với Hà Dụ, công việc này và mối quan hệ với Kiều Mộ Đông là những gì mà cậu mong muốn nhất hiện tại.
Tuy nhiên, như Âu Vận Gia đã nói về công việc vất vả, đó không phải chỉ là dọa, ngoài ngày đầu Trương Tần đặc biệt chăm sóc và cho cậu về sớm, từ ngày hôm sau bắt đầu là những buổi làm thêm không có hồi kết, thậm chí vào cuối tuần, Hà Dụ cũng dành phần lớn thời gian ngồi trước máy tính.
Ban đầu, Kiều Mộ Đông sẽ gọi điện thúc giục cậu về ăn tối, nhưng sau đó anh cũng từ bỏ. Hà Dụ sẽ cùng mọi người ăn cơm hộp trong công ty, rồi cúi đầu làm thêm, về nhà lúc gần như là chuyến xe buýt cuối cùng.
Hà Dụ cảm thấy điều này cũng không tệ, mức độ mệt mỏi này vẫn trong khả năng chịu đựng của mình, chỉ có điều, màu da khỏe mạnh cậu có được từ khi lao động cải tạo, giờ lại dần trở lại màu trắng nhợt nhạt như khi còn học đại học.
Mãi cho đến một ngày, Hà Dụ tình cờ gặp một người bạn cũ từ trung học, người đó tên là Tạ Triển. Hai người gặp nhau lần đầu trong thang máy tòa nhà, Tạ Triển là người nhận ra trước, vẫy tay nói: “Đây không phải là Hà Dụ sao?”
Hà Dụ nhìn cậu ta một hồi lâu mới nhận ra, “Tạ Triển? Chào, lâu không gặp.”
Tạ Triển là người có tính cách hơi nhiệt tình, hôm đó buổi trưa nhất quyết kéo Hà Dụ đi ăn cơm, tự mời. Cậu ấy học đại học ở ngoài thành phố, tốt nghiệp xong về lại làm việc trong ngành viễn thông, sau đó đổi công việc, vào một công ty viễn thông cùng tòa nhà với Đằng Tường.
Mấy năm qua, họ không còn liên lạc với nhau, vì vậy Tạ Triển không biết tình hình của Hà Dụ trước đây, trong cuộc trò chuyện, cậu ta hỏi về cuộc sống của Hà Dụ những năm qua, Hà Dụ chỉ trả lời qua loa.
Về sau, Tạ Triển nhắc đến Phó Thần Sơn. Không biết lấy thông tin từ đâu mà biết được Phó Thần Sơn hiện đang giữ chức vụ gì ở Lăng Vân, Lăng Vân là công ty đứng đầu ngành công nghiệp điện tử viễn thông ở Thành phố Sùng Phong, rất nhiều thanh niên ước ao được vào làm tại Lăng Vân, Tạ Triển đương nhiên cũng không ngoại lệ, hỏi Hà Dụ: “Cậu và Phó Thần Sơn hồi trung học thân thiết lắm phải không, giờ còn liên lạc không?”
Tạ Triển nghĩ rằng, với chức vị của Phó Thần Sơn hiện tại, không liên lạc với họ là điều bình thường.
Hà Dụ do dự một chút, lắc đầu nói: “Lâu rồi không liên lạc.”
Dù biết là điều này là đương nhiên, nhưng Tạ Triển vẫn lộ vẻ tiếc nuối, “Tôi còn định tổ chức một buổi họp lớp gì đó, mọi người gặp nhau một chút.”
Hà Dụ cười cười không nói gì, nếu có họp lớp, chắc chắn cậu sẽ là người không tham gia đầu tiên.
Tạ Triển thấy Hà Dụ có vẻ hơi lơ đãng, liền tiến lại gần hỏi: “Cậu chắc chưa biết tình hình hiện giờ của Phó Thần Sơn phải không?”
Hà Dụ nói: “Nghe nói một chút.”
Tạ Triển nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói từ trong nội bộ Lăng Vân, Phó Thần Sơn sắp kết hôn với con gái của Lăng Cường rồi.”
Hà Dụ không biết có nên giả vờ tỏ vẻ tò mò hay không, thực sự cậu không giỏi diễn xuất, cũng không thể tạo ra những biểu cảm quá mức, chỉ có thể liên tục khuấy cà phê trong cốc, nói: “Vậy à? Tôi không nghe nói.”
Tạ Triển cười, “Sau này cậu ta sẽ là rể của Lăng Vân, khi gặp lại chúng ta, chắc sẽ không nhận ra đâu.” Dù giọng điệu có vẻ thản nhiên, nhưng vẫn không khỏi có chút chua chát.
Hà Dụ không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ biết khẽ cười rồi im lặng.
Tạ Triển như thể đã nói hết nỗi lòng, cuối cùng không nhắc tới Phó Thần Sơn nữa, trong mắt cậu ta, Hà Dụ có vẻ thảm hại hơn chính mình, dù sao đi nữa, cậu và Phó Thần Sơn cũng là bạn thân từ hồi nhỏ, giờ không liên lạc nữa, còn mình chỉ là một bạn học bình thường, cũng chẳng có gì tiếc nuối.
Trước khi rời đi, Tạ Triển hỏi: “Tuần sau hội triển lãm, công ty các cậu có đi không?”
Hà Dụ ngạc nhiên một chút, rồi trả lời: “Có chứ.”
Tạ Triển nháy mắt cười: “Biết đâu lại gặp được Phó Thần Sơn đấy. Lăng Cường chẳng phải là hội trưởng Hiệp hội ngành điện tử thông tin thành phố sao? Kiểu gì ông ta cũng sẽ xuất hiện.”
Thứ Ba và Tư tuần sau, Hiệp hội ngành điện tử thông tin thành phố Sùng Phong sẽ tổ chức hội chợ triển lãm lớn về sản phẩm điện tử định kỳ hai năm một lần tại trung tâm triển lãm thành phố. Âu Vận Gia lần này cũng chi tiền thuê một gian hàng nhỏ ở góc hội trường, vừa để bán sản phẩm, vừa để quảng bá và tìm kiếm khách hàng.
Những người mới như Hà Dụ chắc chắn phải đi phụ giúp.
Hơn nữa, ban tổ chức nói rằng sau khi hội chợ kết thúc vào thứ Tư, sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời tất cả doanh nghiệp tham gia. Một phần để chúc mừng hội chợ kết thúc suôn sẻ, phần khác là tạo cơ hội giao lưu cho các doanh nghiệp trong ngành.
Hà Dụ vốn không nghĩ tới chuyện có gặp lại Phó Thần Sơn hay không, chỉ là đột nhiên nghe Tạ Triển nhắc đến Lăng Cường, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
Tối hôm đó khi về nhà, Hà Dụ phát hiện Kiều Mộ Đông vẫn chưa về. Đây là lần đầu tiên từ khi Hà Dụ đi làm, cậu về nhà sớm hơn anh.
Việc đầu tiên khi về là đi tắm. Mỗi lần tắm nước nóng xong, cậu cảm thấy năng lượng tiêu hao cả ngày được hồi phục phần nào, rồi mới có thể ngồi xuống đọc thêm chút sách.
Kiều Mộ Đông không có ở nhà, Hà Dụ ở trong thư phòng, ngồi thẳng lưng, không như Kiều Mục Đông hay nằm dài trên sofa để đọc. Nhất là với sách chuyên ngành, nếu nằm xem, cậu sẽ ngủ quên rất nhanh.
Lật được hơn chục trang sách, Hà Dụ cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Kiều Mộ Đông.
Câu đầu tiên của anh là: “Tối nay tôi không về được đâu, đừng đợi.”
Hà Dụ nghe thấy tiếng gió và tiếng xe chạy vèo qua trong điện thoại, thắc mắc hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Kiền Mộ Đông nói: “Trên đường cao tốc! Mẹ nó, xe hỏng rồi!” Nói xong, anh rời điện thoại ra mắng to: “Khốn kiếp, có sửa được không đấy? Nhanh lên!”
Hà Dụ nghe anh mắng xong thì lại vội vàng quay lại điện thoại, nói: “Cậu đi ngủ sớm đi, nhớ khóa cửa lại.”
Hà Dụ bất đắc dĩ hỏi: “Anh đang ở đâu vậy? Xe hỏng rồi thì sao? Hay là tôi đến đón anh nhé?”
Kiều Mục Đông lập tức đáp: “Không cần, không cần. Tôi thử xem có sửa được không. Nếu không thì gọi xe kéo, tối nay tìm chỗ nào đó ngủ tạm.”
Hà Dụ nói: “Anh đang ở đường cao tốc, ngủ tạm kiểu gì?”
Kiều Mộ Đông nói: “Phía trước có trạm xăng, được rồi, cậu đừng lo cho tôi nữa, đi ngủ đi. Tôi phải ra xem lại cái xe đã.”
Nói xong, anh không để Hà Dụ nói thêm câu nào, cúp máy. Trước khi cuộc gọi kết thúc, Hà Dụ còn nghe thấy tiếng anh quát to: “Tránh ra! Để tôi xem!”
Hà Dụ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị ngắt, trong lòng không khỏi lo lắng, liền gọi lại. Đợi một lúc Kiều Mộ Đông mới bắt máy, chỉ nói một câu: “Ngoan, đừng quấy nữa.” Rồi lại cúp máy.
Hà Dụ đành phải bỏ ý định gọi lại, để điện thoại sang một bên.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
