Đường Chuyên
Chương 850: Mùi vị của nhà (1)
Ai chịu nổi cả ngày mặc khải giáp, thứ này vừa bí vừa nặng, Trường An tháng chín, mùa hồ hoành hành, mồ hôi đầm đìa hoàn thành nghĩa vụ, lập tức tháo giáp ném đi, nhất là mũ trụ.
Vân Diệp cảm thấy như thế rất tốt, hầu gia phải có nghĩa vụ tiêu khiển cho đại chúng, đại chúng cũng biểu đạt tôn kính với mình, thế là xong, ai cũng có cuộc sống của mình, hầu gia ở tiền phương thu hoạch vô số không chia cho bách tính đồng nào, đương nhiên bách tính bán được tiền cũng chẳng cho hầu gia một xu.
Nhân vật lớn tới Vân gia trang nhiều rồi, cho dù có một ngày hoàng hậu nương nương đứng trước mặt mình muốn mua hai cân thịt về làm thức ăn cũng thường thôi, chả lẽ bệ hạ không ăn cơm?
Trước kia huyện thái gia xuống trang tỏ vẻ thân dân một chút cũng làm các trang hộ cảm kích bất tận, giờ tể tướng tới quán ăn một bát bánh cũng thu tiền, cho thêm ít hành phi là ưu đãi rồi.
Vân gia trang giàu có, lãn hán bán bánh cũng ưỡn thẳng lưng, cái danh trang tử giàu có nhất Đại Đường bị các trang hộ khịt mũi coi thường, hiện giờ so con ai thi vào được thư viện, chứ lấy trong lòng ra một xâu tiền khoe khoang bị người ta nhổ nước bọt dìm chết, một lão hán áo gai khiêng gánh ở Vân gia trang tử nói không chừng là ông chủ một cửa hiệu trong thành Trường An, ai dám xem thường.
Tài phú mang lại cho người ta sự thay đổi lớn nhất là tinh thần tự lập, tiền là lá gan dũng sĩ, ta chẳng cần gì ở ngươi, nên chẳng cần khom lưng uốn gối, ai thích làm thế chứ, hạ nhân của Vân gia không phải tiện tịch, không ai cả, nếu gia chủ ức hiếp thái quá đập bát đánh người không phải là không có, cho nên nếu thấy mã phu dắt ngựa oán trách hầu gia không biết thương động vật thì đừng lấy làm lạ.
Vượng Tài sau khi tháo yên ngựa, thân mật với mã phu, giương tai lên đợi hắn tắm rửa cho mình, sạch sẽ rồi có nha hoàn tới, đeo túi lên cổ, tự mình chuồn ra cửa, cỏ ở Nhạc Châu không ngon, về nhà rồi phải ăn chơi một chút, cái sạp dưa hấu kia không tệ, thứ này trừ Trường An thì nơi khác không có.
Lão nãi nãi nhận tôn tử thỉnh an, cười híp mắt về hậu trạch, biết tôn tử muốn tâm sự với thê thiếp, không ở lại chướng mắt nữa, Tân Nguyệt còn chưa nói được câu nào, Na Mộ Nhật đã nhào bổ vào lòng Vân Diệp, khóc tới nói không ra lời, Tân Nguyệt mặt tối sầm tát cho hai cái, Na Mộ Nhật mới đỏ mặt bò xuống, Vân Bảo Bảo và Vân Mộ ở bên há hốc mồm nhìn, làm nàng không biết giấu mặt vào đâu.
- Cha là cha con à?
Đôi mắt lớn của Vân Mộ đầy mong đợi, với loại sinh vật tên "cha" này, nó vừa quen thuộc vừa xa lạ:
Chỉ một câu đã làm Vân Diệp rơi nước mắt, ngồi xuống nhìn mắt khuê nữ nói:
- Đúng rồi, cha chính là cha.
Tạo nghiệt, chính thân khuê nữ của mình không biết phụ thân là ai.
- Cha không có râu, Trình gia gia có râu, Trình bá bá cũng có râu, vì sao cha không có râu?
Tiểu nha đầu cẩn thận sờ cằm Vân Diệp, chuyện cha không có râu làm nó lạ lắm.
- Cha cạo râu rồi, vì lo đâm vào da khuê nữ.
Nói xong bế thật chặt Vân Mộ, hôn lên cái má phính, hai cha con quẹt mũi vào nhau cười, Hoạn Nương ở bên cạnh đã khóc chảy nước mũi, mắt Tân Nguyệt cũng đỏ hoe, chỉ Na Mộ Nhật kiêu ngạo, mình không ở nhà, phu quân vẫn yêu hai mẹ con mình nhất….
Vân Diệp ngằm trên ghế tựa, đầu dựa vào lưng ghế, Vân Mộ và Vân Bảo Bảo chơi với cha mệt rồi, Vân Bảo Bảo nâng chân cha lên so với chân mình, vì mẫu thân nói chân mình và chân cha đúc từ một khuôn. Vân Mộ thì áp tai vào ngực cha nghe tiếng tim đập bình bịch.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho Vân Diệp, nàng nhìn ra phu quân rất mệt mỏi.
- Tiểu Linh Đang hầu hạ chàng thế nào vậy, chàng xem, gầy thành cái gì rồi, cằm nhọm, xương tay lộ cả ra, lần sau không cho muội ấy đi nữa, không được cái tích sự gì, chỉ biết chơi, Na Mộ Nhật cũng thế, chẳng biết gì hết, xảy ra chuyện chỉ biết chạy về nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều cần chàng giải quyết.
- Được rồi, đừng nói nữa, biết nàng hiền huệ, tài ba, không cần ta phải lo, có điều nói đi cũng phải nói lại, họ đều giống nàng cần nam nhân như ta làm gì, các nàng không thể làm hết mọi việc, phải để lại một ít cho ta làm chứ, hay dở gì ta còn có chút tác dụng, không phải phế vật.
Tân Nguyệt khẽ vỗ lên đầu Vân Diệp:
- Chàng là là người làm việc lớn, phiền não vì những chuyện nhỏ này không đáng, chuyện nhà làm chàng tốn công là không được.
- Lại thế nữa, nói ngược rồi, chuyện nhà mới là chuyện lớn, chuyện triều đình mới là làm hay không cũng được, cái vũng bùn đó, ngu mới lún vào.
Vân Diệp thấy khuê nữ nằm trên ngực mình không biết ngủ từ bao giờ, ngược lại Vân Bảo Bảo vẫn đặt chân mình và chân cha một chỗ, xem ai lớn hơn.
Bận rộn suốt cả ngày, Vân Diệp cũng rất mệt, Tân Nguyệt gọi nha hoàn tới bế Vân Bảo Bảo đi, Na Mộ Nhật cũng tới bế Vân Mộ, nhưng ấp úng không muốn đi.
- Muốn thì cứ ở lại đi, tối nay ta cũng không định làm gì cả.
Vân Diệp vừa nói xong bị Tân Nguyệt nhéo một cái thật đau, tối nay vốn muốn cùng phu quân tâm sự, nhưng thấy phu quân ngáp liên hồi, đành chuẩn bị giường chiếu, Vân Mộ bị Hoạn Nương hiểu ý mang đi.
Ba người ngủ cùng nhau không phải là lần đầu nữa, đợi tới khi Tân Nguyệt bố trí xong xuôi thì phát hiện Na Mộ Nhật giống như con bạch tuộc quấn lấy trượng phu, nhìn tấm lưng trần kia là biết nữ nhân này đã cởi sạch rồi.
Không thể được, phu quân bôn ba đường xa, lúc này làm bậy rất hại người, vén chăn lên võ hai cái lên mông Na Mộ Nhật rồi chen vào giữa.
Vân Diệp theo thói quen ôm lấy Tân Nguyệt, sinh xong hai đứa con, nàng ngày càng trở nên đầy đã, sờ mó nắn bóp đều rất thích, ngủi mùi hương ngọt mát trên tóc nàng, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.
Tiếng chim hót ngoài cửa đánh thức Vân Diệp từ giấc ngủ say, thói quen dậy sớm ở Nhạc Châu phát huy tác dụng cường đại, nam nhân mà dậy sớm là nguy hại nhất, đặc biệt khi bên cạnh có hai mỹ nhân.
Áo ngủ của Tân Nguyệt bị vén lên, hôm qua phu quân về nàng phải vất vả an bài nhiều việc, nên hôm nay dậy muộn, mơ mơ hồ hồ nàng thấy ngực mát lạnh, có một bàn tay gây tội ác trên ngực nàng, rồi rất nhanh hơi thở nồng nồng nóng hổi của nam nhân phả vào mặt, cơ thể nam nhân đó đè lên người, nàng vẫn nhắm mắt, để nam nhân đó chơi đùa thân thể mình, lúc này nàng tỉnh hẳng rồi, toàn thân run lên từng hồi, vẫn cố kìm nén không để phát ra chút tiếng động nào, vờ như đang ngủ say.
Phu thê lâu năm rồi phối hợp rất ăn ý, Tân Nguyệt không mở mắt làm đầu óc Vân Diệp ngập tràn ý nghĩ kỳ quái, lòng vừa khẩn trương, vừa phấn khích, nam nhân là giống đê tiệt, rõ ràng biết là thê tử của mình nhưng vẫn nảy ra một thứ khoái cảm vụng trộm làm người ta sôi trào.
Nhưng loại chuyện này sao nói kiềm chế là kiềm chế nổi, Tân Nguyệt đang vào độ tuổi nhiều khao khát nhất, lại nửa năm trời không cần gũi với trượng phu, như củi khô gặp lửa, khi nam nhân mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng bật ra tiếng rên say lòng, lửa cháy một lúc một mạnh, động tĩnh càng lớn, chẳng mấy chốc làm Na Một Nhật tỉnh lại, nhìn Tân Nguyệt mặt như hoa đào, lỗ mỗi phập phồng, tức tối ghen tị rồi nghịch ngợm lấy tóc của mình gãi cổ Tân Nguyệt, Tân Nguyệt sắp chết tới nơi rồi, nào còn để ý tới xử lý Na Mộ Nhật, hai bàn tay nắm chặt thảm, đôi mắt mê ly.
Sau một trận thở dốc kéo dài, Tân Nguyệt tóc tai xoa xượi trên mặt, cái miệng nhỏ hé ra, rất lâu sau mới hít sâu một hơi, như chết đuối ngoi lên mặt nước.
Đường Chuyên
Vân Diệp cảm thấy như thế rất tốt, hầu gia phải có nghĩa vụ tiêu khiển cho đại chúng, đại chúng cũng biểu đạt tôn kính với mình, thế là xong, ai cũng có cuộc sống của mình, hầu gia ở tiền phương thu hoạch vô số không chia cho bách tính đồng nào, đương nhiên bách tính bán được tiền cũng chẳng cho hầu gia một xu.
Nhân vật lớn tới Vân gia trang nhiều rồi, cho dù có một ngày hoàng hậu nương nương đứng trước mặt mình muốn mua hai cân thịt về làm thức ăn cũng thường thôi, chả lẽ bệ hạ không ăn cơm?
Trước kia huyện thái gia xuống trang tỏ vẻ thân dân một chút cũng làm các trang hộ cảm kích bất tận, giờ tể tướng tới quán ăn một bát bánh cũng thu tiền, cho thêm ít hành phi là ưu đãi rồi.
Vân gia trang giàu có, lãn hán bán bánh cũng ưỡn thẳng lưng, cái danh trang tử giàu có nhất Đại Đường bị các trang hộ khịt mũi coi thường, hiện giờ so con ai thi vào được thư viện, chứ lấy trong lòng ra một xâu tiền khoe khoang bị người ta nhổ nước bọt dìm chết, một lão hán áo gai khiêng gánh ở Vân gia trang tử nói không chừng là ông chủ một cửa hiệu trong thành Trường An, ai dám xem thường.
Tài phú mang lại cho người ta sự thay đổi lớn nhất là tinh thần tự lập, tiền là lá gan dũng sĩ, ta chẳng cần gì ở ngươi, nên chẳng cần khom lưng uốn gối, ai thích làm thế chứ, hạ nhân của Vân gia không phải tiện tịch, không ai cả, nếu gia chủ ức hiếp thái quá đập bát đánh người không phải là không có, cho nên nếu thấy mã phu dắt ngựa oán trách hầu gia không biết thương động vật thì đừng lấy làm lạ.
Vượng Tài sau khi tháo yên ngựa, thân mật với mã phu, giương tai lên đợi hắn tắm rửa cho mình, sạch sẽ rồi có nha hoàn tới, đeo túi lên cổ, tự mình chuồn ra cửa, cỏ ở Nhạc Châu không ngon, về nhà rồi phải ăn chơi một chút, cái sạp dưa hấu kia không tệ, thứ này trừ Trường An thì nơi khác không có.
Lão nãi nãi nhận tôn tử thỉnh an, cười híp mắt về hậu trạch, biết tôn tử muốn tâm sự với thê thiếp, không ở lại chướng mắt nữa, Tân Nguyệt còn chưa nói được câu nào, Na Mộ Nhật đã nhào bổ vào lòng Vân Diệp, khóc tới nói không ra lời, Tân Nguyệt mặt tối sầm tát cho hai cái, Na Mộ Nhật mới đỏ mặt bò xuống, Vân Bảo Bảo và Vân Mộ ở bên há hốc mồm nhìn, làm nàng không biết giấu mặt vào đâu.
- Cha là cha con à?
Đôi mắt lớn của Vân Mộ đầy mong đợi, với loại sinh vật tên "cha" này, nó vừa quen thuộc vừa xa lạ:
Chỉ một câu đã làm Vân Diệp rơi nước mắt, ngồi xuống nhìn mắt khuê nữ nói:
- Đúng rồi, cha chính là cha.
Tạo nghiệt, chính thân khuê nữ của mình không biết phụ thân là ai.
- Cha không có râu, Trình gia gia có râu, Trình bá bá cũng có râu, vì sao cha không có râu?
Tiểu nha đầu cẩn thận sờ cằm Vân Diệp, chuyện cha không có râu làm nó lạ lắm.
- Cha cạo râu rồi, vì lo đâm vào da khuê nữ.
Nói xong bế thật chặt Vân Mộ, hôn lên cái má phính, hai cha con quẹt mũi vào nhau cười, Hoạn Nương ở bên cạnh đã khóc chảy nước mũi, mắt Tân Nguyệt cũng đỏ hoe, chỉ Na Mộ Nhật kiêu ngạo, mình không ở nhà, phu quân vẫn yêu hai mẹ con mình nhất….
Vân Diệp ngằm trên ghế tựa, đầu dựa vào lưng ghế, Vân Mộ và Vân Bảo Bảo chơi với cha mệt rồi, Vân Bảo Bảo nâng chân cha lên so với chân mình, vì mẫu thân nói chân mình và chân cha đúc từ một khuôn. Vân Mộ thì áp tai vào ngực cha nghe tiếng tim đập bình bịch.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho Vân Diệp, nàng nhìn ra phu quân rất mệt mỏi.
- Tiểu Linh Đang hầu hạ chàng thế nào vậy, chàng xem, gầy thành cái gì rồi, cằm nhọm, xương tay lộ cả ra, lần sau không cho muội ấy đi nữa, không được cái tích sự gì, chỉ biết chơi, Na Mộ Nhật cũng thế, chẳng biết gì hết, xảy ra chuyện chỉ biết chạy về nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều cần chàng giải quyết.
- Được rồi, đừng nói nữa, biết nàng hiền huệ, tài ba, không cần ta phải lo, có điều nói đi cũng phải nói lại, họ đều giống nàng cần nam nhân như ta làm gì, các nàng không thể làm hết mọi việc, phải để lại một ít cho ta làm chứ, hay dở gì ta còn có chút tác dụng, không phải phế vật.
Tân Nguyệt khẽ vỗ lên đầu Vân Diệp:
- Chàng là là người làm việc lớn, phiền não vì những chuyện nhỏ này không đáng, chuyện nhà làm chàng tốn công là không được.
- Lại thế nữa, nói ngược rồi, chuyện nhà mới là chuyện lớn, chuyện triều đình mới là làm hay không cũng được, cái vũng bùn đó, ngu mới lún vào.
Vân Diệp thấy khuê nữ nằm trên ngực mình không biết ngủ từ bao giờ, ngược lại Vân Bảo Bảo vẫn đặt chân mình và chân cha một chỗ, xem ai lớn hơn.
Bận rộn suốt cả ngày, Vân Diệp cũng rất mệt, Tân Nguyệt gọi nha hoàn tới bế Vân Bảo Bảo đi, Na Mộ Nhật cũng tới bế Vân Mộ, nhưng ấp úng không muốn đi.
- Muốn thì cứ ở lại đi, tối nay ta cũng không định làm gì cả.
Vân Diệp vừa nói xong bị Tân Nguyệt nhéo một cái thật đau, tối nay vốn muốn cùng phu quân tâm sự, nhưng thấy phu quân ngáp liên hồi, đành chuẩn bị giường chiếu, Vân Mộ bị Hoạn Nương hiểu ý mang đi.
Ba người ngủ cùng nhau không phải là lần đầu nữa, đợi tới khi Tân Nguyệt bố trí xong xuôi thì phát hiện Na Mộ Nhật giống như con bạch tuộc quấn lấy trượng phu, nhìn tấm lưng trần kia là biết nữ nhân này đã cởi sạch rồi.
Không thể được, phu quân bôn ba đường xa, lúc này làm bậy rất hại người, vén chăn lên võ hai cái lên mông Na Mộ Nhật rồi chen vào giữa.
Vân Diệp theo thói quen ôm lấy Tân Nguyệt, sinh xong hai đứa con, nàng ngày càng trở nên đầy đã, sờ mó nắn bóp đều rất thích, ngủi mùi hương ngọt mát trên tóc nàng, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.
Tiếng chim hót ngoài cửa đánh thức Vân Diệp từ giấc ngủ say, thói quen dậy sớm ở Nhạc Châu phát huy tác dụng cường đại, nam nhân mà dậy sớm là nguy hại nhất, đặc biệt khi bên cạnh có hai mỹ nhân.
Áo ngủ của Tân Nguyệt bị vén lên, hôm qua phu quân về nàng phải vất vả an bài nhiều việc, nên hôm nay dậy muộn, mơ mơ hồ hồ nàng thấy ngực mát lạnh, có một bàn tay gây tội ác trên ngực nàng, rồi rất nhanh hơi thở nồng nồng nóng hổi của nam nhân phả vào mặt, cơ thể nam nhân đó đè lên người, nàng vẫn nhắm mắt, để nam nhân đó chơi đùa thân thể mình, lúc này nàng tỉnh hẳng rồi, toàn thân run lên từng hồi, vẫn cố kìm nén không để phát ra chút tiếng động nào, vờ như đang ngủ say.
Phu thê lâu năm rồi phối hợp rất ăn ý, Tân Nguyệt không mở mắt làm đầu óc Vân Diệp ngập tràn ý nghĩ kỳ quái, lòng vừa khẩn trương, vừa phấn khích, nam nhân là giống đê tiệt, rõ ràng biết là thê tử của mình nhưng vẫn nảy ra một thứ khoái cảm vụng trộm làm người ta sôi trào.
Nhưng loại chuyện này sao nói kiềm chế là kiềm chế nổi, Tân Nguyệt đang vào độ tuổi nhiều khao khát nhất, lại nửa năm trời không cần gũi với trượng phu, như củi khô gặp lửa, khi nam nhân mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng bật ra tiếng rên say lòng, lửa cháy một lúc một mạnh, động tĩnh càng lớn, chẳng mấy chốc làm Na Một Nhật tỉnh lại, nhìn Tân Nguyệt mặt như hoa đào, lỗ mỗi phập phồng, tức tối ghen tị rồi nghịch ngợm lấy tóc của mình gãi cổ Tân Nguyệt, Tân Nguyệt sắp chết tới nơi rồi, nào còn để ý tới xử lý Na Mộ Nhật, hai bàn tay nắm chặt thảm, đôi mắt mê ly.
Sau một trận thở dốc kéo dài, Tân Nguyệt tóc tai xoa xượi trên mặt, cái miệng nhỏ hé ra, rất lâu sau mới hít sâu một hơi, như chết đuối ngoi lên mặt nước.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 850: Mùi vị của nhà (1)
9.9/10 từ 42 lượt.