Đường Chuyên
Chương 808: Kho vũ khí của Vân gia (2)
- Sư mẫu, con muốn vào kho vũ khí xem có vũ khí thích hợp với mình không, đao kiếm trong thư viện không thuận tay gì cả. Địch Nhân Kiệt vừa giúp Vân bảo bảo kỳ mực trên người, vừa rầu rĩ nói với Tân Nguyệt.
- Tiểu Kiệt, con là đứa ngoan nhất trong nhà, đừng học đám Thì Thì, luyện võ có gì hay chứ, một khuê nữ xinh đẹp là thế mà suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, nam hài càng không nên học võ nghệ gì cả, con xem Trình bá bá đó toàn thân thương tích, mà có lên chiến trường mấy đâu. Vân bảo bảo học viết chữ mà làm toàn thân lấm lem mực, còn không chịu ngồi yên, cứ nghịch nước, Tân Nguyệt một mình tắm cho con rất vất cả, Địch Nhân Kiệt ngoan ngoan tới giúp sư nương: - Chăm chỉ học theo sư phụ con đi, sư phụ con không biết võ nghệ, nhưng có chiến công trác tuyệt nhất, cầm đao lên lên tường thành chém giết với người ta không phải là chuyện nam nhân nhà ta nên làm, mà là ngồi chỉ huy người khác đánh trận mới đúng, con từ nhỏ ốm yếu, cả Tôn tiên sinh cũng không điều trị được, một năm số lần bị bệnh còn nhiều hơn cả Tiểu Vũ, ngoan, kẻ ngốc mới lao lực, con là người thông minh, chỉ động não là được.
Rửa sạch mực cho Vân bảo bảo xong, Địch Nhân Kiệt ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Tân Nguyệt mủi lòng, lại nói: - Chìa khóa đây, con đó, chọn cái nhẹ nhất thôi, sư phụ con làm rất nhiều thứ cổ quái, nghe nói uy lực lớn lắm, vài thứ còn phát nổ, không được lấy mấy thứ đó, rất nguy hiểm.
Nhận lấy chìa khóa, Địch Nhân Kiệt tức thì trở nên vui vẻ, xoa má, cứ giả bộ tủi thân, quai hàm không thoải mái tẹo nào.
Kho vũ khí Vân gia nằm dưới hòn giả sơn, nơi đó quanh năm có hộ vệ canh giác, thấy Địch Nhân Kiệt cầm chìa khóa đi tới, cười hỏi: - Kiệt thiếu gia, sao lại tới kho vũ khí, phu nhân không đi cùng à?
- Trương thúc, Lý thúc, sư nương đang tắm cho tiểu sư đệ, bảo ta tự tới. Yên tâm ta không nghịch ngợm, vào xem xem, chọn một hai món vũ khí nhẹ, luyện tập chút.
Hộ vệ không ngăn cản, để hắn đốt đèn dầu trong hầm đi vào kho vũ khí.
Tới đây Địch Nhân Kiệt mới phát hiện vũ khí Vân gia cất giữ phong phú thế nào, đồ làm bằng thép lóe hàn quang dưới ánh nến tù mù, mấy chục người gỗ mặc thiết giáp, mũ trụ đen xì xì, như ma thần.
Địch Nhân Kiệt tiếc nuối đặt Đoạt Hùng kiếm vào đế, thể chất của mình không hợp luyện võ, Vô Thiệt lão công công đã xem vô số lần rồi, thật đáng tiếc, nếu không cầm thanh kiếm này tung hoành thiên hạ thì khoan khoái nhường nào. Vuốt ve thanh kiếm nhắm mắt lại mơ tưởng mình đứng trước mặt đám kẻ địch đông nghịt, chậm rãi rút kiếm ra, hét: - Kẻ nào dám đấu với ta một trận? Hào kiệt thiên hạ đều lùi lại, hào khí nhường nào.
Quyến luyến rời thanh kiếm, tới giá đao, đao nhà khác thẳng tắp, đao của Vân gia có đường con ưu mỹ, một thanh bảo đao buộc lụa đỏ không có bao, kẹp giữa hai thanh đồng, trên đao toàn vết lõm, do thiết chùy gõ vào, nhìn rất thô sơ, chuôi đao chỉ quấn vải thô đơn giản, nhưng tới gần không biết vì sao thấy nó phát ra bá khí ngùn ngụt, đao không thấy sắc bén mấy mà cho người ta cảm giác khai sơn phát thạch, chuôi đao có đầu thao thiết ngửa lên trời, tựa hồ muốn nuốt gọn bầu trời.
Nhìn hàng chữ phía dưới, quả nhiên sư phụ đặt cho một cái tên rất tương xứng: Đao này tên Thôn Thiên, lấy tinh túy của vẩn thạch rèn ra, thiêu ba ngày không chảy, sau thêm vào than tinh chất mới chảy ra, đổ vào khuôn, tự nhiên thành hình, thiết chùy rèn không ăn thua, phải lấy chùy thủy lực rèn, ba tháng mới thành, không phải hào hiệp không nên dùng. Thiên hạ xứng với đao này chỉ có Hi Đồng mà thôi, người khác hoặc tầm thường, hoặc khí độ không so sánh được Hi Đồng.
Đọc xong, Địch Nhân Kiệt lòng buồn bực vô cùng, tất cả vũ khí ở đây mình có thể sử dụng thoải mái, tiếc là sức mình trói gà không chặt, chỉ đành nhìn nó phủi bụi, không thể tập võ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này.
Tiếp đó là các loại nỏ tiễn, trong đó có một trường cung lắp bánh răng, cái này thì Địch Nhân Kiệt biết, cùng vật liệu với thứ cung mà Hắc Xỉ Trường xử dụng, nhưng dây cung lại do cuộn tơ của sư phụ làm thành, còn cung của Hắc Xỉ Trường dùng gân giao long, hai bên khác nhau trên trời dưới đất, cùng là cung năm thạch, nhưng cây cung này lợi hại hơn nhiều.
Gõ ngón tay lên cánh cung, hiện chưa đeo dây, ai biết đây là cây cung mạnh nhất thiên hạ, một xạ điêu thủ nếu có cây cung này thì sẽ thành vô địch, trước kia mình nói với sư phụ như thế, nhưng sư phụ cười lắc đầu, Địch Nhân Kiệt nghĩ không ra thứ vũ khí tầm xa nào hơn nó được.
Gia Cát liên châu nỏ? Địch Nhân Kiệt bĩu môi, thứ này tuy bắn liên hồi, nhưng lực không đủ, chỉ dùng ở gần, xa chút là thành phế vật.
Cuối cùng nhìn thấy một chiếc Yến sỉ nỏ ( nỏ hình đuôi én) tinh xảo, đây mới là đồ tốt, vốn chỉ bắn được một phát, nhưng được sư phụ và Công Thâu gia cải tiến, liền bắn được ba phát, có thể bắn một loạt hoặc từng phát, rất mạnh, trong vòng trăm bước xuyên được trọng giáp, tiện dụng, nhẹ nhàng, sư phụ vẫn còn cải tiến, tới khi còn hai cân bảy lượng, gần như cực hạn rồi.
Sư phụ không cho Địch Nhân Kiệt sử dụng vũ khí, nhưng lệnh hắn phải nắm được phương pháp sử dụng, cho nên hắn cực kỳ thuần thục, lấy một máy trợ lực bên cạnh, dễ dàng mắc dây cung lên, đặt hộp tên vào dưới nỏ, hộp tên có lò so, tổng cộng có sáu mũi tên, giơ tay bóp cò, chỉ nghe thấy tiết bật mạnh, ba mũi tên cắm vào đích theo hình tam giác, tốn rất nhiều sức mới rút ra được, lại cho vào nộp tên. Đeo Yến sỉ nỏ vào hông, cái này vốn là của mình, bên cạnh có cái màu phấn hồng là của Tiểu Vũ, thứ sát nhân mà trang trí rất đẹp, đặt một cái tên rất lạ, cái của mình Truy Tinh, oai phong vô cùng, không giống cái của mình, Tiểu Yến Từ của Tiểu Vũ, chỉ là một món đồ chơi thôi.
Tiểu Vũ luyện được võ, chỉ là bản thân lại không muốn luyện, cho rằng ngồi trong thư phòng xem sách hay hơn nhảy nhót lung tung, giống như Thiên Ma Cơ nói, mỹ nữ không thể luyện võ, thịt trên ngực sẽ chạy ra cánh tay, thịt ở mông sẽ chạy ra đùi, không đẹp tẹo nào.
Trước kia Địch Nhân Kiệt không hiểu nữ nhân cần ngực to như thế, mông tròn như thế để làm cái gì, bây giờ thì hiểu rồi, cứ nhìn Hi Mạt Đế Á là biết, mình nhìn thêm một cái là tim tăng tốc, mặt nóng ran, đầu óc sinh ra ảo tưởng kỳ quái. Nữ nhân đúng là phải có ngực to và mông tròn mới đẹp, lão bà tương lai của mình phải như thế, không được như Hi Mạt Đế Á cũng phải bằng Thiên Ma Cơ, nhìn cái thấy vị nữ nhân rồi, Tiểu Vũ vóc người như cá khô tuyệt đối không thể lấy, mặt xinh đẹp đấy, nhưng chưa đủ tiêu chuẩn, một khi sư phụ muốn gả Tiểu Vũ cho mình, nhất định lấy cái chết ra từ chối, nghĩ tới sự bá đạo của Tiểu Vũ là Địch Nhân Kiệt đau đầu vô cùng, nhưng mà hình như sư phụ có tâm tư đó, ám chỉ mấy lần rồi, tuy chỉ là nói đùa, nhưng Địch Nhân Kiệt biết, sư phụ không bao giờ làm chuyện gì không có lý do, tám phần là muốn gả Tiểu Vũ cho mình, chẳng may nhìn thấy tỷ ấy tắm một lần thôi, hậu quả đáng sợ thế sao?
Không được, phải đẩy Tiểu Vũ cho tên Tiểu Kiệt khác, tên đó cũng không tệ, có thể coi là nổi trội trong thư viện, gia thế hiển hách, là tiểu cữu tử của hoàng đế tương lai, thế nào cũng có thể coi là một nhân kiệt, Tiểu Vũ sư tỷ gả cho hắn cũng không coi là nhục.
Nghĩ tới đó liền vui vẻ, trên đời này đúng là có thứ thiêu thân ngu xuẩn đâm đầu vào lửa, Tiểu Vũ hành hạ như thế mà hắn vẫn cắm đầu vào, đúng là phu thê tiêu chuẩn, một thích hành hạ, một thích bị hành hạ, đôi người ngọc trời sinh, nếu họ mà thành thân, mình sẽ tặng một phần trọng lễ.
Đường Chuyên
- Tiểu Kiệt, con là đứa ngoan nhất trong nhà, đừng học đám Thì Thì, luyện võ có gì hay chứ, một khuê nữ xinh đẹp là thế mà suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, nam hài càng không nên học võ nghệ gì cả, con xem Trình bá bá đó toàn thân thương tích, mà có lên chiến trường mấy đâu. Vân bảo bảo học viết chữ mà làm toàn thân lấm lem mực, còn không chịu ngồi yên, cứ nghịch nước, Tân Nguyệt một mình tắm cho con rất vất cả, Địch Nhân Kiệt ngoan ngoan tới giúp sư nương: - Chăm chỉ học theo sư phụ con đi, sư phụ con không biết võ nghệ, nhưng có chiến công trác tuyệt nhất, cầm đao lên lên tường thành chém giết với người ta không phải là chuyện nam nhân nhà ta nên làm, mà là ngồi chỉ huy người khác đánh trận mới đúng, con từ nhỏ ốm yếu, cả Tôn tiên sinh cũng không điều trị được, một năm số lần bị bệnh còn nhiều hơn cả Tiểu Vũ, ngoan, kẻ ngốc mới lao lực, con là người thông minh, chỉ động não là được.
Rửa sạch mực cho Vân bảo bảo xong, Địch Nhân Kiệt ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Tân Nguyệt mủi lòng, lại nói: - Chìa khóa đây, con đó, chọn cái nhẹ nhất thôi, sư phụ con làm rất nhiều thứ cổ quái, nghe nói uy lực lớn lắm, vài thứ còn phát nổ, không được lấy mấy thứ đó, rất nguy hiểm.
Nhận lấy chìa khóa, Địch Nhân Kiệt tức thì trở nên vui vẻ, xoa má, cứ giả bộ tủi thân, quai hàm không thoải mái tẹo nào.
Kho vũ khí Vân gia nằm dưới hòn giả sơn, nơi đó quanh năm có hộ vệ canh giác, thấy Địch Nhân Kiệt cầm chìa khóa đi tới, cười hỏi: - Kiệt thiếu gia, sao lại tới kho vũ khí, phu nhân không đi cùng à?
- Trương thúc, Lý thúc, sư nương đang tắm cho tiểu sư đệ, bảo ta tự tới. Yên tâm ta không nghịch ngợm, vào xem xem, chọn một hai món vũ khí nhẹ, luyện tập chút.
Hộ vệ không ngăn cản, để hắn đốt đèn dầu trong hầm đi vào kho vũ khí.
Tới đây Địch Nhân Kiệt mới phát hiện vũ khí Vân gia cất giữ phong phú thế nào, đồ làm bằng thép lóe hàn quang dưới ánh nến tù mù, mấy chục người gỗ mặc thiết giáp, mũ trụ đen xì xì, như ma thần.
Địch Nhân Kiệt tiếc nuối đặt Đoạt Hùng kiếm vào đế, thể chất của mình không hợp luyện võ, Vô Thiệt lão công công đã xem vô số lần rồi, thật đáng tiếc, nếu không cầm thanh kiếm này tung hoành thiên hạ thì khoan khoái nhường nào. Vuốt ve thanh kiếm nhắm mắt lại mơ tưởng mình đứng trước mặt đám kẻ địch đông nghịt, chậm rãi rút kiếm ra, hét: - Kẻ nào dám đấu với ta một trận? Hào kiệt thiên hạ đều lùi lại, hào khí nhường nào.
Quyến luyến rời thanh kiếm, tới giá đao, đao nhà khác thẳng tắp, đao của Vân gia có đường con ưu mỹ, một thanh bảo đao buộc lụa đỏ không có bao, kẹp giữa hai thanh đồng, trên đao toàn vết lõm, do thiết chùy gõ vào, nhìn rất thô sơ, chuôi đao chỉ quấn vải thô đơn giản, nhưng tới gần không biết vì sao thấy nó phát ra bá khí ngùn ngụt, đao không thấy sắc bén mấy mà cho người ta cảm giác khai sơn phát thạch, chuôi đao có đầu thao thiết ngửa lên trời, tựa hồ muốn nuốt gọn bầu trời.
Nhìn hàng chữ phía dưới, quả nhiên sư phụ đặt cho một cái tên rất tương xứng: Đao này tên Thôn Thiên, lấy tinh túy của vẩn thạch rèn ra, thiêu ba ngày không chảy, sau thêm vào than tinh chất mới chảy ra, đổ vào khuôn, tự nhiên thành hình, thiết chùy rèn không ăn thua, phải lấy chùy thủy lực rèn, ba tháng mới thành, không phải hào hiệp không nên dùng. Thiên hạ xứng với đao này chỉ có Hi Đồng mà thôi, người khác hoặc tầm thường, hoặc khí độ không so sánh được Hi Đồng.
Đọc xong, Địch Nhân Kiệt lòng buồn bực vô cùng, tất cả vũ khí ở đây mình có thể sử dụng thoải mái, tiếc là sức mình trói gà không chặt, chỉ đành nhìn nó phủi bụi, không thể tập võ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này.
Tiếp đó là các loại nỏ tiễn, trong đó có một trường cung lắp bánh răng, cái này thì Địch Nhân Kiệt biết, cùng vật liệu với thứ cung mà Hắc Xỉ Trường xử dụng, nhưng dây cung lại do cuộn tơ của sư phụ làm thành, còn cung của Hắc Xỉ Trường dùng gân giao long, hai bên khác nhau trên trời dưới đất, cùng là cung năm thạch, nhưng cây cung này lợi hại hơn nhiều.
Gõ ngón tay lên cánh cung, hiện chưa đeo dây, ai biết đây là cây cung mạnh nhất thiên hạ, một xạ điêu thủ nếu có cây cung này thì sẽ thành vô địch, trước kia mình nói với sư phụ như thế, nhưng sư phụ cười lắc đầu, Địch Nhân Kiệt nghĩ không ra thứ vũ khí tầm xa nào hơn nó được.
Gia Cát liên châu nỏ? Địch Nhân Kiệt bĩu môi, thứ này tuy bắn liên hồi, nhưng lực không đủ, chỉ dùng ở gần, xa chút là thành phế vật.
Cuối cùng nhìn thấy một chiếc Yến sỉ nỏ ( nỏ hình đuôi én) tinh xảo, đây mới là đồ tốt, vốn chỉ bắn được một phát, nhưng được sư phụ và Công Thâu gia cải tiến, liền bắn được ba phát, có thể bắn một loạt hoặc từng phát, rất mạnh, trong vòng trăm bước xuyên được trọng giáp, tiện dụng, nhẹ nhàng, sư phụ vẫn còn cải tiến, tới khi còn hai cân bảy lượng, gần như cực hạn rồi.
Sư phụ không cho Địch Nhân Kiệt sử dụng vũ khí, nhưng lệnh hắn phải nắm được phương pháp sử dụng, cho nên hắn cực kỳ thuần thục, lấy một máy trợ lực bên cạnh, dễ dàng mắc dây cung lên, đặt hộp tên vào dưới nỏ, hộp tên có lò so, tổng cộng có sáu mũi tên, giơ tay bóp cò, chỉ nghe thấy tiết bật mạnh, ba mũi tên cắm vào đích theo hình tam giác, tốn rất nhiều sức mới rút ra được, lại cho vào nộp tên. Đeo Yến sỉ nỏ vào hông, cái này vốn là của mình, bên cạnh có cái màu phấn hồng là của Tiểu Vũ, thứ sát nhân mà trang trí rất đẹp, đặt một cái tên rất lạ, cái của mình Truy Tinh, oai phong vô cùng, không giống cái của mình, Tiểu Yến Từ của Tiểu Vũ, chỉ là một món đồ chơi thôi.
Tiểu Vũ luyện được võ, chỉ là bản thân lại không muốn luyện, cho rằng ngồi trong thư phòng xem sách hay hơn nhảy nhót lung tung, giống như Thiên Ma Cơ nói, mỹ nữ không thể luyện võ, thịt trên ngực sẽ chạy ra cánh tay, thịt ở mông sẽ chạy ra đùi, không đẹp tẹo nào.
Trước kia Địch Nhân Kiệt không hiểu nữ nhân cần ngực to như thế, mông tròn như thế để làm cái gì, bây giờ thì hiểu rồi, cứ nhìn Hi Mạt Đế Á là biết, mình nhìn thêm một cái là tim tăng tốc, mặt nóng ran, đầu óc sinh ra ảo tưởng kỳ quái. Nữ nhân đúng là phải có ngực to và mông tròn mới đẹp, lão bà tương lai của mình phải như thế, không được như Hi Mạt Đế Á cũng phải bằng Thiên Ma Cơ, nhìn cái thấy vị nữ nhân rồi, Tiểu Vũ vóc người như cá khô tuyệt đối không thể lấy, mặt xinh đẹp đấy, nhưng chưa đủ tiêu chuẩn, một khi sư phụ muốn gả Tiểu Vũ cho mình, nhất định lấy cái chết ra từ chối, nghĩ tới sự bá đạo của Tiểu Vũ là Địch Nhân Kiệt đau đầu vô cùng, nhưng mà hình như sư phụ có tâm tư đó, ám chỉ mấy lần rồi, tuy chỉ là nói đùa, nhưng Địch Nhân Kiệt biết, sư phụ không bao giờ làm chuyện gì không có lý do, tám phần là muốn gả Tiểu Vũ cho mình, chẳng may nhìn thấy tỷ ấy tắm một lần thôi, hậu quả đáng sợ thế sao?
Không được, phải đẩy Tiểu Vũ cho tên Tiểu Kiệt khác, tên đó cũng không tệ, có thể coi là nổi trội trong thư viện, gia thế hiển hách, là tiểu cữu tử của hoàng đế tương lai, thế nào cũng có thể coi là một nhân kiệt, Tiểu Vũ sư tỷ gả cho hắn cũng không coi là nhục.
Nghĩ tới đó liền vui vẻ, trên đời này đúng là có thứ thiêu thân ngu xuẩn đâm đầu vào lửa, Tiểu Vũ hành hạ như thế mà hắn vẫn cắm đầu vào, đúng là phu thê tiêu chuẩn, một thích hành hạ, một thích bị hành hạ, đôi người ngọc trời sinh, nếu họ mà thành thân, mình sẽ tặng một phần trọng lễ.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 808: Kho vũ khí của Vân gia (2)
9.9/10 từ 42 lượt.